Siêu Cấp Đại Gia
Chương 988: Vân Mặc Sơn
Rút kinh nghiệm lần trước, Hải cũng không dám gắng gượng đón đỡ nữa, chỉ có thể né tránh.
Hải gần như sử dụng tốc độ nhanh nhất xưa nay của mình, lắc người né tránh.
"Ah!"
Một nụ cười ma mị chợt hiện lên trên khóe miệng Thẩm Lãng.
Trong lòng Hải thầm kêu không hay rồi, nhưng mà đã muộn!
Thẩm Lãng đột nhiên biến quyền thành chưởng, bắt lấy cánh tay của Hải.
“Đi chết đi!” Thẩm Lãng dùng sức lôi Hải đến trước mặt mình, đấm vào ngực Hải một quyền.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Ba cú đấm liên tiếp, đánh vào cùng một vị trí.
Sau ba cú đấm, Hải giống như con diều đã đứt dây, chỉ có thể mặc cho Thẩm Lãng cấu xé.
Cuối cùng Thẩm Lãng nắm lấy cổ áo Hải, cánh tay dùng sức ném Hải về phía tường.
Cơ thể Hải nhẹ như một tờ giấy bay ra ngoài.
Bùm...
Máu tươi rỉ ra ở khóe miệng, mắt còn chưa kịp khép lại, Hải đã chết...
"Hải..." Tận mắt nhìn thấy vệ sĩ đi theo mình nhiều năm ngã xuống chết ngay tại chỗ, Nguyên Lão cũng không nhịn được nữa.
Chống gậy vội vàng chạy đến trước người Hải.
Nguyên Lão trợn trừng đôi mắt đỏ rực nhìn Thẩm Lãng chằm chằm.
“Cậu... cậu...” Nguyên Lão tức giận đến nghẹn giọng, dưới mắt mình căn bản không biết gã điên này còn làm ra hành động gì điên cuồng nữa.
“Đã giết hai người, ông sẽ là người thứ ba?” Thẩm Lãng cười lạnh, đi về phía Nguyên Lão.
Các trưởng lão đã bị hành động điên cuồng này của Thẩm Lãng dọa ngu người, đầu tiên là Thẩm Tư Nguyên, sau đó là vệ sĩ của Nguyên Lão, bây giờ nếu như giết Nguyên Lão, vậy thì cho dù có mười cái mạng cũng không đủ cho Thẩm Lãng chết.
Lúc này, ngay cả Nguyên Lão trong mắt cũng không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ông ta không biết Thẩm Lãng muốn làm gì, nếu như rắc rối cứ tiếp diễn, sợ rằng không có cách nào kết thúc.
"Cậu muốn làm cái gì? Lẽ nào cậu dám giết tôi sao!" Nguyên Lão đứng lên, lạnh lùng nói.
“Ông cảm thấy thế nào?” Vẻ mặt Thẩm Lãng đầy nghiền ngẫm nói, vừa cầm dao gọt hoa quả trên bàn trà bên cạnh chơi đùa.
“Giết ông tôi có thể cho ông chết một cách sảng khoái, cũng coi như là kính già yêu trẻ!"
“Cậu dám!” Nguyên Lão vẫn như cũ không dám tin Thẩm Lãng dám liều lĩnh ra tay với ông ta.
Hai mắt Thẩm Lãng ngưng tụ, sát ý lại hiện ra.
Loại sát khí này khiến Nguyên Lão sợ hãi suýt chút nữa xụi lơ dưới đất.
"Đồ nhi... Dừng tay!"
Đúng lúc này, một giọng nói Thẫm Lãng đã lâu ngày không nghe thấy từ ngoài cửa truyền vào.
Mọi người cũng rối rít quay đầu lại, một ông già mặc bộ đồ thời Đường bằng lụa trắng xuất hiện ở cửa.
"Vân đại sư!"
"Tử Y Thần Hậu!"
Mọi người sửng sốt, người đến chính là Vân Mặc Sơn bậc thầy võ thuật đầu tiên của Hoa Hạ, cũng là sư phụ võ thuật của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không khỏi giật mình, lập tức vẻ mặt kích động, bước nhanh ra hướng cửa.
Anh như thế nào cũng không ngờ đến sẽ gặp lại sư phụ mình ở đây.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
“Sư phụ, người đã trở lại!"
Vân Mặc Sơn nhàn nhạt gật đầu, trong ánh mắt nhìn về phía Thẳm Lãng tràn đầy cưng chiều.
“Nghe sư phụ một câu, dừng tay ở đây thôi!” Vân Mặc Sơn nói.
Thẩm Lãng do dự một chút, nhìn về phía Nguyên Lão phía sau, lạnh lùng nói: "Hôm nay, tôi nể mặt mũi của Đại sư phụ tha cho ông một mạng, nếu như sau này ông còn dám bày trò sau lưng tôi, kết cục của ông sẽ càng thê thảm hơn so với Hải!"
Vẻ mặt Nguyên Lão ảm đạm.
Ông ta không dám nghi ngờ chút nào về lời nói của Thẩm Lãng.
Ông ta biết nếu như vừa rồi Vân Mặc Sơn không xuất hiện, Thẩm Lãng nhất định sẽ giết chết mình!
“Sư phụ, đã lâu không gặp, không biết lần này người trở về là vì chuyện gì?” Thẳm Lãng cười nói với Vân Mặc Sơn.
“Khế ước Thiên Lộc!” Vân Mặc Sơn thấp giọng nói.
Thẩm Lãng nhíu mày, anh không biết bản khế ước này sao lại quan trọng như vậy, mà lại có thể khiến cho sư phụ của mình cũng coi trọng như vậy.
Ngay trước mặt mười trưởng lão của gia tộc, Thẩm Lãng không dám nói thêm, gật đầu, không hỏi thêm.
Lúc này Thẫm Lãng đi tới trước mặt mười trưởng lão.
"Các vị trưởng lão, chuyện ngày hôm nay do một mình Thẩm Lãng làm, một mình Thẩm Lãng chịu trách nhiệm! Bên gia tộc nếu như muốn truy cứu trách nhiệm, Thẩm Lãng cung kính chờ đợi." Thẩm Lãng nói.
Trong lòng mọi người trong Hội trưởng lão thầm thở dài.
Bởi vì thân phận của Thẩm Lãng rất đặc biệt, rất có khả năng sẽ là người kế vị tương lai của gia tộc, cho nên xảy ra những chuyện này bọn họ căn bản không có quyền xử lý, cần phải báo cáo với gia chủ quyết định.
“Nếu đã như vậy thì mọi người về đi!” Vân Lão nói với mọi người.
Sau khi mọi người giải tán, Thẩm Lãng đi theo Vân Mặc Sơn đến một phòng trà, đây cũng là nơi Vân Mặc Sơn thường xuyên lui tới.
Sau khi pha một ấm trà Bích Loa Xuân thượng hạng, Thẩm Lãng tự tay châm trà cho Vân Mặc Sơn.
"Sư phụ, người nói cái khế ước Thiên Lộc kia thực sự quan trọng như vậy sao, theo như con biết nó chẳng qua chỉ là một chứng từ để tiến vào Cộng Tề Hội mà thôi!"
Đến mức chuyện khế ước Thiên Lộc đang nằm trong tay mình, Thẩm Lãng cũng không biết bản khế ước này là phúc hay là họa, tạm thời không định nói cho Vân Mặc Sơn biết.
"Cộng Tề Hội? Chẳng qua chỉ là một miếng mồi nhử mà thôi."
Vân Mặc Sơn cầm tách trà lên, nhấp một ngụm trà, nói tiếp: "Bản khế ước kia tổng cộng có bốn phần, ngoài một bản do gia tộc Ngoan Nhân nắm giữ, ba bản còn lại đều không rõ tung tích. Có thể nói nếu như ai có thể lấy được một bản bất kì, vậy thì sẽ trở thành gia tộc Ngoan Nhân thứ hai! Thậm chí có thể vượt qua gia tộc Ngoan Nhân!"
Nghe đến đây, lông tơ Thẩm Lăng dựng đứng, không ngờ một khế ước nhỏ nhoi vậy mà lại có sức mạnh lớn như vậy!
“Sư phụ, người đến Kinh Đô là bởi vì nơi này xuất hiện khế ước Thiên Lộc sao?"
"Ta du lịch khắp nơi, nghe nói một vài tin đồn, hơn hai mươi năm trước bản khế ước này đã từng xuất hiện ở Kinh Đô."
"Chỉ là người kia đã chết, khế ước cũng không còn. Ta đến đây cũng chỉ là để thử vận may. Ta cũng không biết nhiều tin tức về bản khế ước, nhưng nếu như con có thể giành được vị trí gia chủ của gia tộc Ngoan Nhân, nhất định sẽ biết được càng nhiều tin tức liên quan đến khế ước!" Vân Mặc Sơn nói.
Thẩm Lãng trầm ngâm suy nghĩ, nghĩ đến cuộc trò chuyện hôm đó cùng với Yến Vân Sơn, dựa vào thời gian mà suy đoán, có thể chắc chắn tin tức liên quan đến bản khế ước trong miệng sư phụ chính là xuất hiện Phượng Cửu.
Chỉ là cái tên Phượng Cửu này đã chết, không ai có thể nghĩ rằng bản khế ước này lại rơi vào tay mình.
"Con giết Thẩm Tư Nguyên, lại suýt chút nữa giết Nguyên Lão, vị trí gia chủ con không thể làm được rồi..." Thẩm Lãng cười khổ nói.
Vân Mặc Sơn lắc đầu nói: "Điều này chưa chắc, cái tên La Vân kia từ nhỏ đã xem trọng con, lần này càng sẽ liều mạng bảo vệ con, giúp con xử lý!
“Con không quan tâm đến vị trí gia chủ, nếu như để con chọn, con thà chọn giết cái tên Nguyên Lão kia!" Thẩm Lãng nghĩ đến Nguyên Lão, trong lòng không khỏi hiện lên một tia hận ý.
"Mười trưởng lão của gia tộc Ngoan Nhân không thể giết, cái tên Lộ Nguyên có thể ngồi lên được vị trí mười trưởng lão, trên người khẳng định cất giấu bí mật liên quan đến khế ước..." Vân Mặc Sơn cũng giải thích nguyên nhân hôm nay vì sao lại ngăn cản Thẩm Lãng.
"Sư phụ, có chuyện này con muốn nói với người, bản khế ước..." Việc đã đến nước này, Thẩm Lãng cũng định nói cho Vân Mặc Sơn biết trong tay anh có một bản khế ước.
Nhưng còn chưa kịp nói xong, liền bị ánh mắt sắc bén đột ngột của Vân Mặc Sơn cắt ngang.
"Không cần nói nhiều, có một số chuyện con phải tự mình xử lý..." Vân Mặc Sơn nhàn nhạt nói.
Hải gần như sử dụng tốc độ nhanh nhất xưa nay của mình, lắc người né tránh.
"Ah!"
Một nụ cười ma mị chợt hiện lên trên khóe miệng Thẩm Lãng.
Trong lòng Hải thầm kêu không hay rồi, nhưng mà đã muộn!
Thẩm Lãng đột nhiên biến quyền thành chưởng, bắt lấy cánh tay của Hải.
“Đi chết đi!” Thẩm Lãng dùng sức lôi Hải đến trước mặt mình, đấm vào ngực Hải một quyền.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Ba cú đấm liên tiếp, đánh vào cùng một vị trí.
Sau ba cú đấm, Hải giống như con diều đã đứt dây, chỉ có thể mặc cho Thẩm Lãng cấu xé.
Cuối cùng Thẩm Lãng nắm lấy cổ áo Hải, cánh tay dùng sức ném Hải về phía tường.
Cơ thể Hải nhẹ như một tờ giấy bay ra ngoài.
Bùm...
Máu tươi rỉ ra ở khóe miệng, mắt còn chưa kịp khép lại, Hải đã chết...
"Hải..." Tận mắt nhìn thấy vệ sĩ đi theo mình nhiều năm ngã xuống chết ngay tại chỗ, Nguyên Lão cũng không nhịn được nữa.
Chống gậy vội vàng chạy đến trước người Hải.
Nguyên Lão trợn trừng đôi mắt đỏ rực nhìn Thẩm Lãng chằm chằm.
“Cậu... cậu...” Nguyên Lão tức giận đến nghẹn giọng, dưới mắt mình căn bản không biết gã điên này còn làm ra hành động gì điên cuồng nữa.
“Đã giết hai người, ông sẽ là người thứ ba?” Thẩm Lãng cười lạnh, đi về phía Nguyên Lão.
Các trưởng lão đã bị hành động điên cuồng này của Thẩm Lãng dọa ngu người, đầu tiên là Thẩm Tư Nguyên, sau đó là vệ sĩ của Nguyên Lão, bây giờ nếu như giết Nguyên Lão, vậy thì cho dù có mười cái mạng cũng không đủ cho Thẩm Lãng chết.
Lúc này, ngay cả Nguyên Lão trong mắt cũng không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ông ta không biết Thẩm Lãng muốn làm gì, nếu như rắc rối cứ tiếp diễn, sợ rằng không có cách nào kết thúc.
"Cậu muốn làm cái gì? Lẽ nào cậu dám giết tôi sao!" Nguyên Lão đứng lên, lạnh lùng nói.
“Ông cảm thấy thế nào?” Vẻ mặt Thẩm Lãng đầy nghiền ngẫm nói, vừa cầm dao gọt hoa quả trên bàn trà bên cạnh chơi đùa.
“Giết ông tôi có thể cho ông chết một cách sảng khoái, cũng coi như là kính già yêu trẻ!"
“Cậu dám!” Nguyên Lão vẫn như cũ không dám tin Thẩm Lãng dám liều lĩnh ra tay với ông ta.
Hai mắt Thẩm Lãng ngưng tụ, sát ý lại hiện ra.
Loại sát khí này khiến Nguyên Lão sợ hãi suýt chút nữa xụi lơ dưới đất.
"Đồ nhi... Dừng tay!"
Đúng lúc này, một giọng nói Thẫm Lãng đã lâu ngày không nghe thấy từ ngoài cửa truyền vào.
Mọi người cũng rối rít quay đầu lại, một ông già mặc bộ đồ thời Đường bằng lụa trắng xuất hiện ở cửa.
"Vân đại sư!"
"Tử Y Thần Hậu!"
Mọi người sửng sốt, người đến chính là Vân Mặc Sơn bậc thầy võ thuật đầu tiên của Hoa Hạ, cũng là sư phụ võ thuật của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không khỏi giật mình, lập tức vẻ mặt kích động, bước nhanh ra hướng cửa.
Anh như thế nào cũng không ngờ đến sẽ gặp lại sư phụ mình ở đây.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
“Sư phụ, người đã trở lại!"
Vân Mặc Sơn nhàn nhạt gật đầu, trong ánh mắt nhìn về phía Thẳm Lãng tràn đầy cưng chiều.
“Nghe sư phụ một câu, dừng tay ở đây thôi!” Vân Mặc Sơn nói.
Thẩm Lãng do dự một chút, nhìn về phía Nguyên Lão phía sau, lạnh lùng nói: "Hôm nay, tôi nể mặt mũi của Đại sư phụ tha cho ông một mạng, nếu như sau này ông còn dám bày trò sau lưng tôi, kết cục của ông sẽ càng thê thảm hơn so với Hải!"
Vẻ mặt Nguyên Lão ảm đạm.
Ông ta không dám nghi ngờ chút nào về lời nói của Thẩm Lãng.
Ông ta biết nếu như vừa rồi Vân Mặc Sơn không xuất hiện, Thẩm Lãng nhất định sẽ giết chết mình!
“Sư phụ, đã lâu không gặp, không biết lần này người trở về là vì chuyện gì?” Thẳm Lãng cười nói với Vân Mặc Sơn.
“Khế ước Thiên Lộc!” Vân Mặc Sơn thấp giọng nói.
Thẩm Lãng nhíu mày, anh không biết bản khế ước này sao lại quan trọng như vậy, mà lại có thể khiến cho sư phụ của mình cũng coi trọng như vậy.
Ngay trước mặt mười trưởng lão của gia tộc, Thẩm Lãng không dám nói thêm, gật đầu, không hỏi thêm.
Lúc này Thẫm Lãng đi tới trước mặt mười trưởng lão.
"Các vị trưởng lão, chuyện ngày hôm nay do một mình Thẩm Lãng làm, một mình Thẩm Lãng chịu trách nhiệm! Bên gia tộc nếu như muốn truy cứu trách nhiệm, Thẩm Lãng cung kính chờ đợi." Thẩm Lãng nói.
Trong lòng mọi người trong Hội trưởng lão thầm thở dài.
Bởi vì thân phận của Thẩm Lãng rất đặc biệt, rất có khả năng sẽ là người kế vị tương lai của gia tộc, cho nên xảy ra những chuyện này bọn họ căn bản không có quyền xử lý, cần phải báo cáo với gia chủ quyết định.
“Nếu đã như vậy thì mọi người về đi!” Vân Lão nói với mọi người.
Sau khi mọi người giải tán, Thẩm Lãng đi theo Vân Mặc Sơn đến một phòng trà, đây cũng là nơi Vân Mặc Sơn thường xuyên lui tới.
Sau khi pha một ấm trà Bích Loa Xuân thượng hạng, Thẩm Lãng tự tay châm trà cho Vân Mặc Sơn.
"Sư phụ, người nói cái khế ước Thiên Lộc kia thực sự quan trọng như vậy sao, theo như con biết nó chẳng qua chỉ là một chứng từ để tiến vào Cộng Tề Hội mà thôi!"
Đến mức chuyện khế ước Thiên Lộc đang nằm trong tay mình, Thẩm Lãng cũng không biết bản khế ước này là phúc hay là họa, tạm thời không định nói cho Vân Mặc Sơn biết.
"Cộng Tề Hội? Chẳng qua chỉ là một miếng mồi nhử mà thôi."
Vân Mặc Sơn cầm tách trà lên, nhấp một ngụm trà, nói tiếp: "Bản khế ước kia tổng cộng có bốn phần, ngoài một bản do gia tộc Ngoan Nhân nắm giữ, ba bản còn lại đều không rõ tung tích. Có thể nói nếu như ai có thể lấy được một bản bất kì, vậy thì sẽ trở thành gia tộc Ngoan Nhân thứ hai! Thậm chí có thể vượt qua gia tộc Ngoan Nhân!"
Nghe đến đây, lông tơ Thẩm Lăng dựng đứng, không ngờ một khế ước nhỏ nhoi vậy mà lại có sức mạnh lớn như vậy!
“Sư phụ, người đến Kinh Đô là bởi vì nơi này xuất hiện khế ước Thiên Lộc sao?"
"Ta du lịch khắp nơi, nghe nói một vài tin đồn, hơn hai mươi năm trước bản khế ước này đã từng xuất hiện ở Kinh Đô."
"Chỉ là người kia đã chết, khế ước cũng không còn. Ta đến đây cũng chỉ là để thử vận may. Ta cũng không biết nhiều tin tức về bản khế ước, nhưng nếu như con có thể giành được vị trí gia chủ của gia tộc Ngoan Nhân, nhất định sẽ biết được càng nhiều tin tức liên quan đến khế ước!" Vân Mặc Sơn nói.
Thẩm Lãng trầm ngâm suy nghĩ, nghĩ đến cuộc trò chuyện hôm đó cùng với Yến Vân Sơn, dựa vào thời gian mà suy đoán, có thể chắc chắn tin tức liên quan đến bản khế ước trong miệng sư phụ chính là xuất hiện Phượng Cửu.
Chỉ là cái tên Phượng Cửu này đã chết, không ai có thể nghĩ rằng bản khế ước này lại rơi vào tay mình.
"Con giết Thẩm Tư Nguyên, lại suýt chút nữa giết Nguyên Lão, vị trí gia chủ con không thể làm được rồi..." Thẩm Lãng cười khổ nói.
Vân Mặc Sơn lắc đầu nói: "Điều này chưa chắc, cái tên La Vân kia từ nhỏ đã xem trọng con, lần này càng sẽ liều mạng bảo vệ con, giúp con xử lý!
“Con không quan tâm đến vị trí gia chủ, nếu như để con chọn, con thà chọn giết cái tên Nguyên Lão kia!" Thẩm Lãng nghĩ đến Nguyên Lão, trong lòng không khỏi hiện lên một tia hận ý.
"Mười trưởng lão của gia tộc Ngoan Nhân không thể giết, cái tên Lộ Nguyên có thể ngồi lên được vị trí mười trưởng lão, trên người khẳng định cất giấu bí mật liên quan đến khế ước..." Vân Mặc Sơn cũng giải thích nguyên nhân hôm nay vì sao lại ngăn cản Thẩm Lãng.
"Sư phụ, có chuyện này con muốn nói với người, bản khế ước..." Việc đã đến nước này, Thẩm Lãng cũng định nói cho Vân Mặc Sơn biết trong tay anh có một bản khế ước.
Nhưng còn chưa kịp nói xong, liền bị ánh mắt sắc bén đột ngột của Vân Mặc Sơn cắt ngang.
"Không cần nói nhiều, có một số chuyện con phải tự mình xử lý..." Vân Mặc Sơn nhàn nhạt nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương