Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Chương 1271: – Giành giật Lý Dương
-Tôi đến tìm Lý Dương chứ không phải đến thăm ông!Tống Lão thổi chòm râu của mình, ông trừng mắt nhìn Trần Vô Cực rồi sau đó lại cười hi hi nhìn Lý Dương.Lý Dương lúc này đã bước đến, chỉ là ánh mắt mà Tống Lão nhìn hắn làm hắn cảm thấy không thoải mái, giống như hắn là một miếng mồi béo bở mà Tống Lão muốn nuốt chửng vậy.-Tôi nói Lão Tống, ông có thôi đi không, tôi nói không được là không được, Lý Dương là đồ đệ của tôi!Câu nói của Tống Lão làm Trần Vô Cực phát điên, ông hét lớn giống như tiếng gầm của sư tử vậy.-Sư phụ, Tống Lão, hai người đang làm gì vậy, có gì từ từ nói, đừng cãi nhau nữa.Dáng vẻ của Trần Vô Cực làm Lý Dương hoảng hồn, hắn vội đi đến, một tay giữ lấy một người, đưa hai người đến chòi nghĩ mát trong vườn.Trần Vô Cực vốn còn định nói gì nữa, nhưng ông nhìn Lý Dương một cái rồi không nói nữa.Từ sau khi Trần Vô Cực đột phá trở thành Tông Sư, đây là lần đầu tiên ông nổi giận, rất nhiều sư phụ điêu khắc ngọc, thậm chí cả những đại sư đều sung bái Trần Vô Cực như thần tượng vậy, cũng chỉ có những người thân với Trần Vô Cực, và mấy vị nổi danh cùng ông là không thay đổi thái độ với ông thôi.Tống Lão chính là một trong số đó.-Ông không có gì muốn nói với ông ấy cả, Lý Dương, ở đây không có chuyện của cháu, cháu vào trong đi!Sau khi ngồi xuống, Trần Vô Cực không đợi Tống Lão mở lời lại nói một câu, ông như muốn đuổi Lý Dương đi thật nhanh vậy.-Tôi nói ông nghe này, sao ông vẫn cứ cố chấp như thế, lúc nãy tôi đã nói rồi, tôi đến đây là để tìm Lý Dương, không phải đến tìm ông, nếu ông thấy chướng mắt thì hai người chúng ta cùng ra ngoài nói chuyện!Tống Lão cùng trừng mắt, Lý Dương nhất thời căng đầu ra, vừa mới đỡ một chút, hai vị tiền bối này lại chuẩn bị cãi nhau rồi đây.Điều làm Lý Dương khó chịu nhất chính là hắn là nguyên nhân của vụ cãi vã này. Nhưng vì sao thì không biết.-Lý Dương là đồ đệ của tôi!Trần Vô Cực quay người lại hung hăng nhìn Tống Lão. Hôm nay đây là lần thứ hai ông nói câu này.-Tôi biết nó là đồ đệ của ông, ông không cần phải nhấn mạnh, tôi không đi cướp đồ đệ của ông đâu, nhưng Lý Dương là người miền Bắc, bây giờ nó sống ở Bắc Kinh, hộ khẩu cũng ở Bắc Kinh, bây giờ nó là người miền Bắc!-Vậy thì đã sao, tôi đã ghi danh cho Lý Dương rồi, nó sẽ đại diện Yết Dương đi thi đấu!Trần Vô Cực hừ một tiếng, còn quay đầu lại, còn Lý Dương thì ngơ ngác nhìn hai người, lúc này hắn cũng coi như là đã hiểu ra.-Theo yêu cầu cuộc thi, thì dựa vào khu vực để tham gia, Lão Trần, ông không thể vô lý thế được!Tống Lão cười hi hi rồi lại nhìn Lý Dương nói tiếp:-Ông thay Lý Dương ghi danh ở Yết Dương là đã phạm quy rồi, bây giờ tôi chẳng qua là đính chính lại thôi!-Không được, Lý Dương là đồ đệ của tôi, nó phải đại diện cho Yết Dương!Trần Vô Cực lại hét lớn, lúc nói ông cũng có chút hối hận.Mấy ngày trước lúc vừa mới về, có mang về mấy tác phẩm Lý Dương làm đê ở nhà thưởng thức.Đúng lúc đó thì Tống Lão đến thăm, ông vui mừng quá nên quên thu gom chúng lại, kết quả là bị Tống Lão phát hiện.Mấy tác phẩm này của Lý Dương, phía trên đều có ghi tên của hắn, một tác phẩm chân chính của một đại sư phần lớn đều để lại tên hoặc ám ký, Lý Dương cũng vậy.Mấy tác phẩm này là Tống Lão khen ngợi hết lời, ông không ngờ là Lý Dương đã tiến bộ đến mức độ này, ông còn khen mấy câu trước mặt Trần Vô Cực nữa.Lúc đó t cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là nhờ Tống Lão giữ bí mật giùm, tạm thời đừng nói năng lực thật của Lý Dương ra bên ngoài. Trần Vô Cực cũng rất đắc ý trước những lời khen của Tống Lão.Tống Lão đồng ý giữ bí mật nhưng điều làm t không nghĩ đến đó là Tống Lão yêu cầu Lý Dương đại diện cho Bắc Kinh để đi tham gia thi đấu, lý do rất đơn giản, Lý Dương hiện tại là người Bắc Kinh.Lý Dương đúng là có hộ khẩu ở Bắc Kinh, để tiện cho việc mở Viện bảo tàng nên hắn đã chuyển hộ khẩu đến đây.Yêu cầu của Tống Lão làm Trần Vô Cực sững sờ một lúc lâu, kết quả không cần nghĩ cũng đã biết, Lý Dương là đồ đệ mà Trần Vô Cực coi trọng nhất, cũng là niềm tự hào của ông, hơn nữa còn có khả năng giành chức quán quân, bất kể là điểm nào ông cũng không thể để Lý Dương đại diện cho nơi khác để đi thi đấu.Hai ngày nay, Tống Lão cứ rãnh là đến để thương lượng chuyện này với Trần Vô Cực, lần nào cũng bị Trần Vô Cực phản đối.Hôm nay ông ta nghe nói Lý Dương đến, liền chạy vội đến đây, vì vậy mới xảy ra cảnh tượng trước mặt.T biết mục đích ông đến nên đã trực tiếp cản ông lại, t hoàn toàn không muốn cho ông cơ hội.Tống Lão cũng không để ý gì đến ngữ khí của Trần Vô Cực, ông quay đầu lại cười ha ha nhìn Lý Dương:-Cái này ông hay tôi nói đều không tính, còn phải xem Lý Dương như thế nào, Tiểu Lý, cháu nói đi, cháu có phải là người Bắc Kinh không, cuộc thi đại sư lần này có phải là cháu nên đại diện cho Bắc Kinh để đến tham gia không?Tống Lão vừa cười vừa nói, còn tỏ ra rất nhã nhặn với Lý Dương.Thực ra Tống Lão cũng không có cách nào khác, ông là người lười nhác, không thích thu nhận đồ đệ, ngành điêu khắc ngọc ở Bắc Kinh rất phát triển, nhưng lại không có ai có trình độ đỉnh cấp chân chính cả.Cuộc thi đại sư lần này, Tô Châu có Chu Diệp, Hoàng Hạo, Hòa Điền có Tề Hải Thiên, Yết Dương kém Hòa Điền một chút, nhưng cũng có La Thụy Hoa, trong những cuộc thi trước giữa hai thành phố, La Thụy Hoa chỉ thua kém Hoàng Hạo một chút xíu nữa thôi.Chỉ có Bắc Kinh là không có ai cả.Điều này là Tống Lão rất mất mặt, cũng rất buồn phiền.Sau khi nhìn thấy những tác phẩm của Lý Dương, ông liền nghĩ đến việc Lý Dương sẽ đại diện cho Bắc Kinh, bất kể là Lý Dương đứng vị trí thứ mấy thì Bắc Kinh cũng coi như là có người đi thi đấu, như vậy sẽ khỏi phải khó xử.Hơi nữa đây chỉ là kỳ đầu tiên, nếu làm tốt thì sẽ còn có kỳ thứ hai, thứ ba, Lý Dương bây giờ còn trẻ như vậy, thời gian tiếp xúc với điêu khắc ngọc lại ngắn, tương lai chắc chắn cũng sẽ trỏ thành một đại sư đỉnh cấp như bọn họ.Lúc đó, Lý Dương sẽ mang danh dự về cho Bắc Kinh, Tống Lão tin rằng, một khi Lý Dương trưởng thành, thì số người này tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, Lý Dương có một tiềm lực vô cùng lớn.Đây là suy nghĩ của Tống Lão, vì vậy hôm nay sau khi biết tin Lý Dương đến ông lập tức chạy đến nhà t.Đương nhiên, đây là ông không biết Lý Dương còn có rất nhiều lý do thay thế khác nữa, nếu biết được thì sẽ càng kiên định kéo Lý Dương về phe của mình.Lý Dương vẫn chưa nói gì, Trần Vô Cực lại nói:-Tôi nói Lão Tống, ông đừng có trơ tráo như vậy được không? Nếu ông muốn Bắc Kinh có người đại diện thì ông tự dạy lấy một người đi, nhìn thấy tôi có đồ đệ tốt thì lại thèm là ý gì vậy?Lời Trần Vô Cực làm Tống Lão hơi đỏ mặt, ông đúng là hơi ác thiệt.-Không, tôi không có ý gì cả, tôi chỉ đang nói sự thật thôi, Lý Dương đúng là người Bắc Kinh, hơn nữa, La Thụy Hoa của Yết Dương ông đã rất tốt rồi, Lý Dương chỉ là đại diện cho Bắc Kinh thôi chứ có nói nó không phải là đồ đệ của ông đâu!Cho dù ác nhưng Tống Lão cũng phải kiên trì đến cùng, nếu không đến lúc đó người mất mặt không chỉ có mình ông.Bắc Kinh đường đường là thủ đô, điều kiện đều tốt hơn những nơi khác, lần này nếu không có ai tham gia thì ông sau này chắc chắn không ngẩng đầu lên được trước đám bạn già của mình.-Ông già ông đừng có cưỡng từ đoạt lý nữa!Trần Vô Cực lại trừng mắt, ông gần tức điên lên rồi.Nghĩ cũng đúng, Lý Dương là hòn ngọc do chính tay ông đào lên, là niềm tự hào lớn nhất của ông, bây giờ là lúc Lý Dương tỏa sáng, hơn nữa còn là cơ hội làm thất kinh tất cả mọi người, ông tất nhiên không đồng ý nhường vinh dự này lại cho người khác được.Còn La Thụy Hoa của Yết Dương đúng là rất giỏi, một năm trở lại đây ông cũng có chỉ bảo La Thụy Hoa, giúp hắn có tiến bộ phần nào.Tuy nhiên tiến bộ của hắn có hạn, đồng thời vẫn chưa đạt đến trình độ đại sư đỉnh cấp, muốn thắng Tề Hải Thiên, Chu Diệp còn khó lắm, Lý Dương chính là kì binh của Trần Vô Cực, kì binh này sao có thể giao cho người khác được, giao cho đối thủ cạnh tranh lại càng không.-Tiểu Lý, ý cháu thế nào?Tống Lão không thèm để ý Trần Vô Cực, ông cười ha ha nhìn Lý Dương, mấu chốt vẫn ở chỗ Lý Dương.Chỉ cần Lý Dương đồng ý, cho dù là Trần Vô Cực cũng không thể ngăn cản hắn, đến lúc đó Lý Dương sẽ là người đại diện cho Bắc Kinh đi thi.Dựa vào thực lực của Lý Dương, chắc chắc sẽ có một vị thứ cao trong cuộc thi, cho dù không phải đứng đầu nhưng cũng sẽ làm cho người ta kinh sợ, hắn thậm chí vẫn có khả năng giành chức quán quân.Dù sao thì tất cả mọi người đều biết, thời gian Lý Dương tiếp xúc với điêu khắc ngọc rất ngắn, trong thời gian ngắn đó mà đã có được thành tựu như vậy thì chắc chắn hắn là một thiên tài trong những thiên tài.Thấy Tống Lão lại hỏi mình, Lý Dương lại thấy đầu mình căng ra.Trần Vô Cực đứng bên chau mày, tuy nhiên lần này ông không ngắt lời Tống Lão, sự lựa chọn là nằm ở Lý Dương, để Lý Dương tự chọn cũng tốt.Nghĩ một lúc Lý Dương mới lắc đầu nói:-Tống Lão, một ngày là thầy, cả đời là cha!-Hay, Lão Tống, ông còn gì để nói nữa không?Lời của Lý Dương làm Trần Vô Cực mỉm cười, thái độ thay đổi nhanh đến nổi Lý Dương cũng giật mình.Trần Vô Cực đúng là đang rất vui, câu nói của Lý Dương cũng đã thể hiện rõ rồi, nó là đồ đệ của tôi, nó sẽ nghe lời tôi, tôi nói sao sẽ là vậy.-Lý Dương, tôi đến tìm cháu cũng là vì hết cách rồi, lần này Bắc Kinh không có ai có hi vọng cả, tôi đang lo sau hai vòng sẽ không có người nào được thăng cấp nữa!Tống Lão cười khổ một tiếng, câu này là ông nói thật lòng.Lần thi đấu này rất kịch tính, Tống Lão biết điều này, đại sư toàn quốc nhiều như thế, lần này Bắc Kinh đúng là không có ưu thế nào cả.Nếu không ai trụ được đến cuối cùng, thì ông đúng là quá xấu hổ, ông chính là người dẫn đầu tinh thần của Bắc Kinh.-Sư phụ, ông xem thế này có được không, cháu sẽ đại diện cho hai thành phố Yết Dương và Bắc Kinh để tham gia, ông và Tống Lão cũng đừng làm khó nhau nữa!Lý Dương quay lại nhìn Trần Vô Cực nói.Đại diện hai nơi?Trần Vô Cực và Tống Lão cùng ngẩng đầu lên, lông mày họ chợt nhích lên một cái.Lý Dương không nói gì nữa mà im lặng nhìn hai ông già, hắn đúng là không còn cách nào hay hơn, chỉ có thể đưa ra ý kiến chung dung như vậy thôi, cho dù thế nào thì hắn cũng là người Bắc Kinh, hơn nữa giờ đã định cư ở Bắc Kinh rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương