Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1300: – Không uổng công đến



Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Chương 1297 – Không uổng công đến

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Trần Vô Cực đứng lên, mãn nguyện nhìn xung quanh.

Không khí hôm nay rất tốt, cái không khí này thậm chí đã lây cả đến mấy ông già này, Tề Lão lúc nãy còn lén nói, nếu ông trẻ lại hai mươi tuổi, ông cũng sẽ xuống bên dưới, quyết phan cao thấp với những nhân tài này.

Đương nhiên, cũng chỉ nói vậy thôi, Tề Lão đã gác kiếm nhiều năm rồi, nếu giờ xuống núi lại thì cũng chưa chắc đã thắng được con trai ông Tề Hải Thiên.

Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Tề Lão có con trai nối nghiệp đã là mãn nguyện lắm rồi.

Hồng Lão cũng như vậy, Hoàng Hạo, đồ đệ đắc ý nhất của ông đã không làm ông thất vọng, cuối cùng cũng đã đạt đến sự huy hoàng của mình, có một đồ đệ như vậy nối nghiệp, Hồng Lão cũng không có gì phải nuối tiếc cả.

Về điều này Trần Vô Cực càng thoải mái hơn, đồ đệ của ông rất ít, nhưng một mình Lý Dương cũng đã có thể chống chọi được tất cả.

Trần Vô Cực hiểu rất rõ tiềm lực của Lý Dương, ông tin Lý Dương sẽ không làm mình thất vọng, hai thành trò họ chắc chắn sẽ trở thành một giai thoại được lưu truyền mãi mãi trong ngành điêu khắc ngọc.

- Hôm nay là trận đấu cuối cùng, trận đấu này không có gì hạn chế, kể từ bây giờ, tất cả những đại sư tham gia chỉ cần dùng nguyên thạch của mình để làm ra một tác phẩm như ý là được rồi. Sau cùng chúng tôi sẽ dựa vào tất cả những tác phẩm để xếp loại, cái tốt nhất sẽ trở thành quán quân của cuộc thi này, ngoài 50 vạn tiền thưởng ra còn có thư mời làm cố vấn của Trung Bảo Hiệp và cúp ngọc do chính tay tôi làm ra.

Giọng Trần Vô Cực rất vang, ông vừa nói trên đài chủ tịch cũng từ từ đưa lên một cái giá, giữa giá là một cúp ngọc, rất lớn, ít nhất cũng phải mấy cân, bên cạnh nó là hai giấy chứng nhận.

Một là tờ giấy khen, cái còn lại là thư mời làm cố vấn của Trung Bảo Hiệp.

Nghe Trần Vô Cực nói, lại nhìn thấy những phần thưởng trên giá, rất nhiều đại sư mắt như rực lửa.

50 vạn tiền thưởng, cái này thì họ không thèm để ý đến, bọn họ là những đại sư điêu khắc ngọc, đã từng làm những ngọc khí trị giá cả trăm vạn. Ngọc đao mà Lý Dương làm hôm qua An Văn Quân đã đưa ra giá 500 vạn để mua.

Số tiền thưởng này chỉ là một món tiền nhỏ, e rằng người thắng cuộc có nó thì cũng đem đi quyên góp từ thiện thôi.

Còn lá thư mời làm cố vấn kia cũng không có nhiều người quan tâm lắm, tuy nhiên nếu có cũng tốt.

Dù sao thì cố vấn cũng không phải là sử lý công việc, nó chỉ là một danh hiệu, tuy nhiên có được chức cố vấn này sau này cũng sẽ có một vị trí cao trong ngành châu báu, có thể nói phần thưởng này giá trị hơn số tiền thưởng kia, đối với nhiều nhà điêu khắc ngọc mà nói nó là thứ không phải có tiền là mua được.

Chỉ là đối với những đại sư điêu khắc ngọc này, nó cũng chỉ là gấm dệt thêm hoa thôi, họ không để ý đến chút hư danh đó.

Thứ mà người ta chú ý đến chính là chiếc cúp ngọc kia, đó mới thực sự tượng trưng cho sự vinh dự chân chính. Vân vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, ngành điêu khắc ngọc cũng như vậy, ai cũng hi vọng có được danh hiệu đệ nhất này, trở thành một quán quân đích thực.

Càng không cần phải nói, chiếc cúp này là do chính tay Trần Vô Cực làm ra, tác phẩm của Tông sư, chính là tác phẩm mà mấy vị đại sư này khát khao có được.

Cũng chính những vị đại sư này cũng chỉ có vài người là có được tác phẩm của Trần Vô Cực, hơn nữa đều là những tác phẩm Trần Vô Cực làm khi ông chưa trở thành Tông sư, sau khi trở thành Tông Sư, tác phẩm của Trần Vô Cực rất ít nên càng trở nên quý giá.

Dưới sự kích thích của cúp ngọc, vị đại sư nào cũng thèm đỏ mắt, người bình tĩnh nhất lại là người trẻ tuổi nhất, Lý Dương.

Ban giám khảo phía trên lúc này đều chú ý đến hắn, dù sao thì hôm qua hắn cũng đã trải qua một chuyện không nhỏ, họ muốn xem hôm ay sau khi hắn bị ảnh hưởng sẽ phát huy như thế nào.

- Không tồi, đúng là một thiên tài!

Tống Lão gật đầu, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng cùng chút nuối tiếc.

Biểu hiện của Lý Dương có thể nói làm ông rất hài lòng, còn tốt hơn cả tượng tượng nữa, tiếc là người như vậy lại không phải là đồ đệ của ông, lần này Lý Dương có thể đại diện cho Bắc Kinh, chính là kết quả của sự nổ lực của hắn.

- Lão Tống, đã đến lúc nghĩ đến việc thu nhận đồ đệ rồi, để không sẽ muộn đó!

Hồng Lão bên cạnh nghe nói xong thì nói nhỏ một câu, mặt Tống Lão hơi cứng đờ, ông lại cười khổ.

- Thôi quên đi, cuộc đời này chính là như vậy, đồ đệ tốt không dễ có như vậy, tôi cũng không muốn có nữa!

Tống Lão vừa nói vừa lắc đầu, ông cũng thấy hơi cô đơn, Hồng Lão nhẹ thở dài, cũng không khuyên ông nữa.

Thực ra những vị tiền bối này đều biết, Tống Lão không phải là không có đồ đệ, trước đây ông có thu nhận một người, tiếc là đồ đệ này làm ông rất thất vọng, hắn còn quá đáng hơn cả Chu Diệp nữa, Chu Diệp chỉ là đồ giả rồi lén lút mang đi bán.

Còn hắn thì trực tiếp mở một xưởng làm đồ gải, dạy cho người khác những gì hắn học được, dẫn một nhóm người đến cùng hắn làm hàng giả, không chỉ có vậy, hắn còn dựa vào tên tuổi của Tống Lão, vơ vét của cải cổ ngọc, sau đó thì bị bắt.

Chuyện này đã đã kích rất lớn đến Tống Lão, từ đó trở đi ông không thu nhận đồ đệ nữa, kể ra thì đây cũng là chuyện xảy ra vào những năm 90, những người không thân thiết với Tống Lão cũng không hề biết đến chuyện này.

Phía dưới hàng khán giả bắt đầu ồn ào hẳn lên.

Cuộc thi hôm nay không có hạn chế, mỗi người dùng những thứ mình có để làm ra một tác phẩm là được, hạn chế duy nhất là thời gian. Một ngày, nếu làm đồ trang sức lớn chắc chắn sẽ không đủ, nhưng những món đồ nhỏ thì không thành vấn đề, hôm qua chỉ mới một giờ đồng hồ mà mọi người đã làm ra được những món đồ rất tốt, rất có tính đại diện.

Bên ngoài lại có một nhóm người lần lượt đi vào, trên tay mỗi người đều cầm đủ các thứ.

Đây là công cụ và nguyên thạch mà các đại sư đã chuẩn bị trước, đại sư điêu khắc ngọc đều có những trợ thủ hoặc đồ đệ của mình, những thứ này không cần họ phải tự tay mang vào.

Người mang đồ đến cho Lý Dương là Triệu Vĩnh, đặt đồ xuống xong, Triệu Vĩnh liền đi ra rồi đứng vào một góc ở phía xa.

- Lam Tinh Linh, là Lam Tinh Linh!

Phái dưới khán giả chợt có vào người hét lớn, mấy người xung quanh họ đều xôn xao cả lên.

Trên màn hình lớn đang chiếu Hành Khải, Hành Khải mở hộp đựng nguyên thạch của mình ra, trên tay ông là nguyên thạch Phỉ Thúy Lam Tinh Linh nặng khoảng ba cân, khối nguyên thạch này nhìn rất trong , không có một tạp chất nào cả, chỉ khối nguyên thạch này thôi cũng đã thể hiện được sức quyến rũ rất lớn rồi, làm cho phái nữ ở đây mắt cứ gọi là tròn xoe.

Hành Khải đã sử dụng một nguyên thạch đỉnh cấp thực sự, nguyên thạch này bản thân nó đã được cộng không ít điểm, lần này Hành Khải cũng đã có sự chuẩn bị trước khi đến.

- Đây chính là khối mà Lão Mã giải được năm năm trước phải không, không ngờ lại rơi vào tay ông ta!

Hồng Lão quay lại nói với Trần Vô Cực, Hồng Lão có quan hệ rất tốt với Phỉ Thúy Vương, nên ông cũng biết được một số nguyên thạch cao cấp mà Phỉ Thúy Vương giải ra.

- Không sai, chính là nó, cái tên Hành Khải này có lẽ là rất thân thiết với Lão Mã!

Trần Vô Cực cười gật đầu, năm năm trước ở Côn Minh, Phỉ Thúy Vương đã tự tay giải vài khối có được từ giao dịch, trong đó có khối Lam Tinh Linh này, năm đó rất nhiều đại sư điêu khắc ngọc đều tìm đến tận nhà đòi mua nó, La Thụy Hoa còn nhờ Trần Vô Cực giúp đỡ xem có thể mua được nó hay không.

Phỉ Thúy Vương đã từ chối tất cả mọi người, không ai ngờ khối nguyên thạch này lại xuất hiện ở đây, có thể thấy quan hệ của Phỉ Thúy Vương và Hành Khải rất sâu đậm.

- Đế Vương Lục, đó là Đế Vương Lục, Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục!

- Huyết Mỹ Nhân, còn có Huyết Mỹ Nhân nữa kìa!

- Thật là vàng, thật là diễm lệ, cái này không phải là Chí Tôn Hoàng chứ?

Phía dưới khán giả huyên náo cả lên, đại sư lần lượt mang những nguyên thạch của họ ra, tất cả nguyên thạch đều có một điểm chung, đó chính là hoàn mỹ.

Nguyên thạch nào cũng là Thủy Tinh Chủng, cho dù có những đại sư chưa chuẩn bị được nguyên thạch tốt thì cũng nhân cơ hội đi hỏi thăm những đại sư bị đào thải khác để mua lại nguyên thạch của họ.

Có thể nói, nguyên thạch những đại sư chuẩn bị lần này đều là nguyên thạch đỉnh cấp, là hàng được tích lũy nhiều năm qua.

- Tử Nhãn Tình, nó còn lẳng lơ hơn cả truyền thuyết nữa!

- Không uổng công đến, lần này đã không uổng công đến đây, nhìn thấy nhiều nguyên thạch tốt như vậy cũng đáng giá!

Lại có vài người kích động reo lên, năm loại màu sắc thượng hạng đều đã xuất hiện, trong đó có ba khối Đế Vương Lục, chất lượng của cuộc thi này đúng là đã đạt đến đỉnh điểm.

Một cuộc thi có quy mô lớn như vậy, lúc mấy người Trần Vô Cực huy hoàng nhất cũng không có được.

Mấy vị giám khảo lại nhìn nhau, ai cũng tỏ ý ngưỡng mộ, ngành điêu khắc ngọc đúng là đã phát triển hơn trước rất nhiều, càng tốt, cuộc thi đại sư lần này rất thành công, ít nhất cũng tốt hơn trước đây rất nhiều.

Còn tương lai, họ tin rằng sẽ có những cuộc thi tốt hơn nữa, nâng cao trình độ của ngành điêu khắc ngọc lên.

- Đó là cái gì vậy, cái trắng trắng đen đen đó?

- Đẹp quá, chắc đó cũng là Thủy Tinh Chủng, là nguyên thạch gì vậy, sao tôi chưa nhìn thấy bao giờ?

Màn hình lớn đang chiếu đến Lý Dương, nhìn thấy nguyên thạch Lý Dương đang cầm trên tay, ai cũng sững sờ và nghi hoặc.

Lục, lam, vàng, tím, đỏ, trong số những màu này thì Phỉ Thúy màu xanh là hay gặp nhất, những màu khác tuy ít nhưng cũng thường xuyên xuất hiện, chỉ là một lần mà có thể thấy được nhiều loại nguyên thạch như vậy nên làm cho người ta thấy chấn động thôi.

Còn màu trắng và đen, cũng có người đã từng nhìn thấy, nhưng hai màu này đi cùng với nhau, kết hợp một cách hoàn mỹ như thế thì lại càng ít người thấy hơn.

Thậm chí có nhiều người còn chưa nghe nói đến nó nữa.

- Hắc Bạch Vô Thường, quả là Hắc Bạch Vô Thường!

Hàng đại sư đứng đầu ai cũng trợn tròn mắt.

Nguyên thạch mà Lý Dương dùng ngoài mấy người Hoàng Hạo ra thì không ai biết, có thể nói Hắc Bạch Vô Thường còn quý hơn cả số nguyên thạch đỉnh cấp này nữa, đặc biệt là loại Thủy Tinh Chủng Hắc Bạch Vô Thường này.

Nếu nói có nguyên liệu càng tốt hơn Hắc Bạch Vô Thường thì chỉ có Long Thạch Chủng mà thôi, nhưng đó là loại Phỉ Thúy đã tuyệt chủng từ lâu rồi.

- Hắc Bạch Vô Thường, có thể nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường quả là không uổng công đến!

Một đại sư bị đào thải ngay vòng đầu xúc động nói một câu, mấy người đứng bên cạnh ông đều tỏ ra rất đồng tình.

Nguyên thạch như vậy đến ngay cả bọn họ cũng có nhiều người chưa từng nhìn thấy, có thể nhìn thấy nó, lại tận mắt chứng kiến nó được gia công đúng là không có gì bằng.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...