Siêu Cấp May Mắn Làm Ruộng Ở Tinh Tế
Chương 2: Nhát Gan
Từ nhỏ Tô Đường lớn lên ở viện phúc lợi, sau khi thi đậu vào trường quân đội, cô vẫn luôn hăng hái chiến đấu ở nơi biên cảnh nguy hiểm. Vì đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, hơn nữa vết thương cũ lại tái phát, ban đầu Tô Đường tính sau khi hoàn thành nốt nhiệm vụ này sẽ về quê để làm ruộng, trải qua cuộc sống sinh hoạt bình đạm. Kết quả sau khi chết lại trọng sinh sống lại ở cái nơi cách ly của tinh tế.Khu cách ly này tương tự với ngục giam ở trái đất, ở đây giam giữ các thành phần phản quốc, phạm nhân chịu tội tử hình, người bị lây nhiễm. Một khi đã vào khu cách ly, đồng nghĩa với việc bị đế quốc vứt bỏ, cả đời cũng không thể rời đi.Nơi này không chỉ thiếu thốn vật tư, còn có ôn dịch hoành hành, không có pháp luật cùng đạo đức, những người bị lưu đày đến đây trên cơ bản đều là tự sinh tự diệt. Ngoại trừ cứu tế của gia tộc, cũng chỉ có thể chờ vật tư do đế quốc phát, nhưng mỗi tháng chỉ được có một lần. Đã vậy mỗi lần vật tư được thả xuống, khung cảnh y hệt như đấu trường thú vì người người đều đua nhau tranh đoạt.“Anh Hắc, mặt sau của rừng rậm chính là khu 19, em nghe nói trước kia chỗ đó là nơi có hàng tá người siêu lây nhiễm,đã vậy còn chết không ít người, chúng ta vẫn nên đi đến chỗ khác để kiếm vật tư thì hơn.”“Ôi dào! Khu cách ly ngày nào mà chả có người chết? Nếu mày sợ thì trở về đi.” Người đàn ông dẫn đầu vừa nghe tên đàn em nói vậy, liền lên tiếng mắng.“Anh Hắc, xin anh bớt giận, Tiểu Lục Tử nó vốn nhát gan, theo em nghĩ chỗ này gần khu 19 thì càng tốt, có vậy mới chắc chắn là chả ai dám tới, đương nhiên cũng chả có ai cùng tranh giành vật tư với chúng ta.”Nhưng mà nơi này đâu phải là chỗ được thả vật tư? Tiểu Lục Tử yếu ớt nói thầm một câu.Ai cũng biết vật tư được thả xuống, thì những thế lực lớn mạnh đều cưỡng chế đoạt hết, những chỗ khác cùng lắm là nhặt được vài thứ linh tinh còn sót lại, bọn họ làm gì có cái vận may này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương