Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Chương 107
Ca phẫu thuật do bác sĩ.John đứng mổ chính, cả nước cũng khó có cơ hội như vậy.Sắc mặt viện trưởng không đổi: “Cứ theo trước đó đã nói *** Từ khi ông ta làm việc đến lúc về hưu, chỉ sợ cũng chỉ có một cơ hội lần này, ông ta tất nhiên phải bắt chắc cơ hội, làm cho tên tuổi của mình có thể được lưu lại dấu ấn trong trong lịch sử của bệnh viện.Bác sĩJohn ở phía trên trao đổi về kinh nghiệm của mình, mà Phó viện trưởng đã đi fa ngoải.Lâm Phong đã chờ sẵn ở trong phòng làm việc của ông †a từ lâu.“Viện trưởng, ngài đã ra rồi!” Lâm Phong rất thông minh, trực tiếp bỏ bớt chữ phó kia: “Sao rồi, có thể xác định người được chọn chưa?”“Cái này là do tôi chịu trách nhiệm, đến lúc đó có thể thu xếp cho các cậu ở hàng ghế đầu, cơ bản sẽ là các cậu” Phó viện trưởng thản nhiên nói: “Dù sao, người đưa ra t định cuối cùng vẫn là bác sĩ John, tôi chỉ có thể đề nghị với ngài ấy thôi.”Lâm Phong vừa nghe thì trong lòng lập tức vui mừng.Dưới tình huống này, ông ta làm như vậy đã là rất nể tình rồi. Đường đường là Phó viện trưởng đề nghị, bác sĩ nổi tiếng kia tới đây giao lưu, dù thế nào cũng phải nghe theo. Dù sao đối với anh ta thì không có gì khác nhau cả.“Viện trưởng, đây là chút lòng thành, không đủ để thể hiện hết sự tôn kính của chúng tôi!” Lâm Phong lập tức lấy ra một hộp trà lễ: “Đây là con số đã nói trước đó.”Phó viện trưởng lại không nhận lấy.Ông ta liếc nhìn cánh cửa đóng chặt rồi cười híp mắt nói: “Cậu chủ Lâm, không nói dối gì cậu, chỉ riêng người tới tìm tôi trong hai ngày qua đã sắp làm tôi buồn bực muốn chết rồi.”“Sáng sớm nay tôi vừa tới, tổng giám đốc tập đoàn vận tải Quang Vinh đã chờ sẵn ở đây, trong tay cầm hai hộp.trà lễ như của cậu. Cậu nói xem, như vậy có phải là khiến ôi khó xử hay không?”Sắc mặt Lâm Phong lúng túng.Trong lòng gã thâm mắng lão bác sĩ này thật sự quá tham lam, nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười.“Là tôi sơ suất rồi.”Lâm Phong mỉm cười nói: “Đây chỉ là quà gặp mặt của tôi thôi.”Quà gặp mặt đã một triệu rồi!“Sau khi chuyện này thành công, còn có hai hộp trà lễ đưa lên” Phó viện trưởng vẫn không nhận, thậm chí không nói gì.Ông ta nhìn đồng hồ có vẻ như mất kiên nhẫn.Loại việc này làm gì có chuyện thanh toán sau chứ.“Mẹ nhà ông!” Lâm Phong thầm mắng một câu, lập tức móc chỉ phiếu từ trong túi ra, nhanh chóng điền dãy số lên trên: “Bây giờ tôi đưa cho ông luôn, như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa chứ?”Phó trưởng thấy vậy thì mặt mày rạng rỡ, cầm lấy tờ chỉ phiếu và hoàn toàn nghiêm túc kiểm tra một lượt, lúc này mới khẽ gật đầu.“Yên tâm đi, tôi chỉ đề cử các cậu.”Lão già này chỉ nói là đề cử, cũng không nói bảo đảm.Nhưng Lâm Phong nghe lại thành chắc chắn.‘Gã cảm ơn hết lần này đến lần khác, sau đó lặng lẽ đi ra, rất nhanh đã đến bên ngoài. Lâm Cường đang dẫn theo.Kim Nhiên và Kim Long bước vào.“Thế nào rồi?”Kim Long lập tức hỏi.“Không thành vấn đề!” Lâm Phong vỗ ngực: “Tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, chân của cậu chủ Kim nhất định có thể được chữa trị tốt!” Kim Long nghe được câu này mới thở phào nhẹ nhõm, Kim Nhiên ngồi trên xe lăn cũng có chút hưng phấn.Cậu ta đã chịu đủ cái xe lăn này, chịu đủ khi phải làm.một kẻ tàn phế, ngay cả đứng lên cũng không đứng nổi này rồi!“Gia chủ Lâm, chuyện này các người làm tốt lắm, tôi sẽ nói lại với anh trai tôi.”Có những lời này của Kim Long, dù có phải tốn thêm chút tiền cũng đáng giá. Trong lòng Lâm Cường thầm nghĩ.“Đi, chúng ta đi vào trong đi. Cậu chủ Kim đừng lo lắng, phẫu thuật xong thì cậu sẽ nhanh chóng khôi phục lại bình thường thôi. Tôi nghe nói bác sĩ này có y thuật cực cao.”Lúc đó, buổi giảng dạy giao lưu của bác sĩ John đã sắp kết thúc.Anh ta sẽ nhanh chóng phải lựa chọn một bệnh nhân may mắn, phẫu thuật cho người đó, chữa trị căn bệnh khó chữa này.Bên ngoài hội trường đã đông nghịt người.“Các vị!” bác sĩ.John đã đến bệnh viện số 1 Đông Hải chúng tôi để chỉ đạo, bài giảng này quá đặc sắc!” Phía dưới vang lên những tiếng võ tay.Đám người Lâm Cường được thu xếp lên phía trước, chỉ cách bác sĩ.John có khoảng mười mét.Trong mắt Kim Nhiên đầy kích động và hi vọng.Cậu ta muốn đứng lên, mau chóng khôi phục, sau đó đi giết cả nhà Giang Ninh!“Lần này, bác sĩ.John còn muốn lựa chọn một bệnh nhân khoa ngoại để làm phẫu thuật cho người đó, trị liệu cho chứng bệnh khó chữa. Đây là cơ hội ngàn năm một thuởi” Phó viện trưởng xúc động nói: “Chúng tôi cũng tin tưởng sau khi các bác sĩ của bệnh viện số 1 quan sát và học tập, cũng có thể mau chóng nắm giữ được những y thuật cao đầy phức tạp này, phục vụ cho càng nhiều bệnh nhân hơn, tạo phúc cho dân chúng nhiều hơn!” Lại một tràng võ tay nhiệt liệt vang lên.Người phía dưới cũng có phần không chờ được nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương