Siêu Cấp Shipper

Chương 110: Khu Nghỉ Dưỡng



Phương Dạ lạnh nhạt nhìn Lý Lỗi: “Yên Nhiên, đây là ai?”

Tần Yên Nhiên thành thật trả lời: “Tôi không biết.”

Phương Dạ giả vờ có chút tức giận: “Nói với cô bao nhiêu lần rồi, khi ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận, cô xinh đẹp như thế này, bao nhiêu thằng đàn ông muốn mượn cớ bắt chuyện với cô. Lúc nãy nếu như tôi đến muộn một chút thôi thì người ta đã sờ tay cô rồi.”

“Tôi biết rồi, lần sau sẽ chú ý.” Tần Yên Nhiên phối hợp lè lưỡi: “Sắp tới giờ lên máy bay rồi, chúng ta mau đi thôi.”

“Ừ, đi thôi.”

Phương Dạ kéo Tần Yên Nhiên rời đi một cách nghênh ngang kiêu ngạo, dáng vẻ đắc ý đó của anh khiến cho Lý Lỗi tức tối đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Điều khiến anh ta bực tức nhất chính là việc Phương Dạ chỉ mặc một bộ quần áo bình thường mà thôi, còn chẳng bằng đôi giày pha lê của Tần Yên Nhiên. Với cái dáng vẻ nghèo nàn, thấp lùn và thất bại như vậy mà lại có thể theo đuổi một cô gái xinh đẹp và giàu có, sao người khác không tức điên cơ chứ?

“Mẹ kiếp, đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, phụ nữ càng xinh đẹp lại càng không có mắt nhìn.” Anh ta nhổ nước bọt, đúng lúc muốn đứng lên rời đi thì có một bác gái đeo phù hiệu đỏ trên tay đã đứng bên cạnh anh ta từ lúc nào không hay.

“Cậu đẹp trai, cậu khạc nhổ tùy tiện bị tôi bắt được, phạt năm trăm tệ!”

Khi đã đen đủi đúng là uống nước lạnh cũng mắc răng, Lý Lỗi tức giận nói: “Bác gái à, năm trăm tệ cũng đắt quá rồi đấy, có thể rẻ chút không.”

“Ăn mặc giống con người mà cách hành xử lại thấp kém, thế mà còn chê đắt?” Bác gái khinh thường liếc nhìn anh ta: “Được thôi, nếu cậu tự đi dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, tôi sẽ giảm cho hai phần trăm!”

“Cầm năm trăm tệ đi, nhớ xuất hoá đơn.” Lý Lôi tức tối đưa năm trăm tệ, sắp phải lên máy bay rồi, không cần thiết phải ở đây đôi co, dù sao thì cũng cãi không lại.

Bác gái chống nạnh nói: “Xuất hoá đơn? Chẳng lẽ có năm trăm tệ mà cậu cũng phải báo người ta thanh toán hay sao?”

Lý Lỗi mất kiên nhẫn nói: “Nói vớ vẩn, nhận tiền của tôi rồi thì mau đi đi.”

Mặc dù tiền lương cao, nhưng chân con muỗi có nhỏ đến mấy cũng là thịt, nhổ một miếng nước bọt mất luôn năm trăm tệ, mẹ kiếp đúng là quá đen đủi.

“Muốn xuất hoá đơn cũng được, nhưng sẽ phạt một nghìn tệ, hơn nữa cậu phải đi với tôi đến phòng tài vụ xuất hoá đơn, tự mình lựa chọn đi!”

“… Vậy, vậy không xuất hoá đơn nữa.”

Sau khi Lý Lỗi ngồi trên máy bay, trong lòng càng nghĩ lại càng thấy tức giận, muốn đánh Phương Dạ một trận tơi tả.

Sớm không đến, muộn không đến, cứ xuất hiện vào lúc ông đây sắp thành công đến nơi rồi, mẹ kiếp, đúng là đáng ghét!

Giống như bản thân vất vả nướng cánh gà thơm phức, béo ngậy, lúc chuẩn bị thưởng thức lại bị người khác cướp mất, chẳng những không đuổi kịp trên đường còn giẫm phải một bãi phân chó, đúng là lại càng thêm đen đủi…

Lúc Phương Dạ và Tần Yên Nhiên đi ra khỏi sân bay Nam Sơn, thì đã hơn chín giờ tối, hai người đã bắt taxi đi thẳng đến khu nghỉ dưỡng Ngọc Đàn.

Tại một trong những căn biệt thự suối nước nóng của khu nghỉ dưỡng, Hứa Dục và Lâm Hạo Kiệt đang mặc quần bơi nằm trên ghế hút xì gà và uống rượu vang đỏ. Ở suối nước nóng phía trước, hai người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung đang chơi đùa dưới nước.

Hứa Dục cười nói: “Anh Kiệt, nghe nói tháng trước ở giải đấu khu vực phía Tây, anh lại giành được á quân, có thật không vậy?”

“Cũng chỉ là á quân mà thôi, không đáng nhắc đến.” Lâm Hạo Kiệt nhả khói thuốc: “À, cậu có muốn vào đấu ở cúp Nam Sơn ngày mai không?”

“Vào thì vào, nhưng mà trình độ của em quá kém, chắc chỉ có thể xếp cuối.” Hứa Dục cười khổ nói: “Ngày mai có thể nói là rất nhiều cao thủ, em nghe nói Nhậm Vân Hổ cũng sẽ tham gia thi đấu, là đối thủ mạnh số một của anh."

Lâm Hạo Kiệt gật đầu: “Hai năm nay kĩ thuật của thằng cha đó đó quả thực đã tiến bộ rất nhanh, nếu như không nâng cao tinh thần ở mức tối đa, tôi thực sự không dám chắc có thể thắng anh ta.”

“Em vẫn cảm thấy tỉ lệ giành chiến thắng của anh Kiệt cao hơn một chút, ba anh em nhà họ Nhậm, vô cùng khốn nạn, cứ nhìn thấy là em khó chịu!” Hứa Dục nói: “À, em nghe Tâm Di nói, năm nay Tần Yên Nhiên, bạn thân cô ấy sẽ đưa bạn trai đến, hình như cũng muốn tham gia thi đấu.”

Lâm Hạo Kiệt nhíu mày nói: “Vậy mà Tần Yên Nhiên đã có bạn trai rồi, lúc nào vậy?”

“Hình như chỉ mới gần đây thôi.” Hứa Dục nhỏ giọng nói: “Sao vậy anh Kiệt, không phải anh đã có Tiểu Vân rồi sao, vẫn nhớ mãi không quên được cô ấy hả?”

Lâm Hạo Kiệt cười ha ha nói: “Tiểu Vân chỉ là bạn gái của tôi mà thôi, cũng chẳng phải là vợ, sao tôi không thể nhớ nhung Tần Yên Nhiên?”

Hứa Dục lắc đầu: “Nói là vậy, nhưng anh cũng biết tình hình nhà họ Tần, nếu không có bản lĩnh thì không thể giữ được Tần Yên Nhiên, dù sao thì em cũng hết hi vọng rồi, chắc anh vẫn còn.”

“Không phải là một lát nữa Tần Yên Nhiên sẽ tới sao, đợi xem bạn trai cô ấy là loại người như thế nào rồi lại nói sau.”

Đang nói thì có một nam một nữ đi vào biệt thự, đó chính là Phương Dạ và Tần Yên Nhiên vừa xuống xe.

“Yên Nhiên, cuối cùng cậu cũng tới.” Sau khi thấy hai người bọn họ, Hoàng Tâm Di và Lục Vân từ dưới suối nước nóng đi lên chào đón họ.

Tần Yên Nhiên chỉ kịp giới thiệu “bạn trai tớ” thì đã bị hai cô bạn thân kéo đi, chỉ để lại một mình Phương Dạ ở đó nhìn cô.

“Anh bạn, bên này!” Hứa Dục chủ động gọi.

Sau khi anh đi đến, hai người họ đứng lên bắt tay với anh.

“Làm quen một chút, tôi là Hứa Dục, bạn trai của Hoàng Tâm Di, còn đây là Lâm Hạo Kiệt bạn trai của Lục Vân.”

“Xin chào, tôi là Phương Dạ.”

“Nào nào nào, mau ngồi xuống uống một ly rượu.”

Hứa Dục rót một ly rượu vang đỏ cho Phương Dạ, sau đó mở hộp xì gà: “Có muốn hút một điếu không?”

“Cảm ơn, nhưng tôi không hút thuốc.” Phương Dạ cảm ơn rồi từ chối.

Lâm Hạo Kiệt mỉm cười nói: “Anh bạn được đấy nhỉ, vậy mà theo đuổi được cô Tần?”

Phương Dạ cười ha ha nói: “May mắn thôi, bạn gái của các anh cũng rất được.”

Ba người nhìn nhau cười, tất cả đều không cần nói ra.

Tục ngữ có câu vật họp theo loài, người phân theo nhóm, là bạn thân của Tần Yên Nhiên, Hoàng Tâm Di và Lục Vân cũng là những cô gái xinh đẹp. Hơn nữa gia thế cũng rất khá, có được một người bạn gái như vậy, quả thực là một chuyện đáng để tự hào.

Hứa Dục lại hỏi: “Không biết anh bạn làm việc ở đâu?”

Phương Dạ trả lời: “Tôi vẫn đang học năm tư ở đại học Hoa Hải, bình thường thì làm shipper ở một quán trà sữa.”

“Làm shipper?” Hai người súy nữa tưởng mình nghe nhầm.

Lâm Hạo Kiệt cười nói: “Anh bạn đừng đùa nữa, cô Tần chính là người thừa kế đầu tiên của nhà họ Tần, nếu như người bạn trai mà cô ấy qua lại làm shipper, ông Tần không bị tức chết mới là lạ!”

“Tôi không đùa, tôi thực sự là shipper.” Phương Dạ bất lực nói: “Mọi người không tin tôi cũng hết cách.”

Hứa Dục nửa tin nửa ngờ nói: “Vậy có thể nói cho chúng tôi biết sao cậu theo đuổi được Tần Yên Nhiên không?”

Phương Dạ nói: “Chuyện này ấy à, là nhờ việc làm shipper.”

“Hả, sao lại nói vậy?”

Sự hứng thú của hai người bọn họ được khơi dậy.

“Hôm đó, Yên Nhiên đặt một xuất trà sữa, sau khi đem đến cửa thì tiện tay giúp cô ấy một việc lớn, cô ấy rất cảm động, đành phải lấy thân báo đáp…”

Lâm Hạo Kiệt truy hỏi: “Rốt cuộc là việc lớn gì?”

Phương Dạ nghiêm túc nói: “Đánh chết một con gián.”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...