Siêu Cấp Thiếu Gia
Chương 33: Những Người Ngồi Đây Đều Là Đàn Em
Cấp cứu còn phải bày ra trận địa thế này, có lẽ con trai của một kẻ nhà giàu nào đó ở thành phố Bình An.Thẩm Lãng nhìn nhìn, cảm thấy có chút quen mặt, gương mặt yếu ớt, tóc rẽ ngang, hình như đã gặp qua ở nơi nào rồi, nhưng mà thật sự không nhớ nổi là ai.Chủ yếu là trên mặt con hàng này có vết thương, mắt trái đang rỉ máu, mặc dù đã sơ cứu, nhưng vẫn không thể ngăn cản được vết máu đang chảy.Thẩm Lãng cũng không mấy để ý, dù sao ở trong bệnh viện cái loại việc cấp cứu này rất nhiều, trong mắt hắn, bệnh nhân hay người bị thương cũng đều như thế, không phân biệt cao thấp giàu nghèo.Đi vào phòng bệnh của bác Lâm, Lâm Nhuyễn Nhuyễn vừa mới ăn sáng xong.Tôn Tịnh Nhã không ở đây, toàn bộ thế giới cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.“Bạn học Thẩm, ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn, thì mình đi mua cho cậu.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn quan tâm hỏi.Nhìn thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn không trang điểm vẫn tươi đẹp động lòng người như cũ, tâm trạng của Thẩm Lãng rất tốt.“Không cần đâu, tôi ăn rồi, khoảng mười giờ, sẽ bắt đầu tiến hành hội chẩn cho dì Lâm, sau đó sẽ vẽ ra một phác độ điều trị kỹ càng, hai người không cần lo lắng, mọi chuyện cứ để tôi lo, tôi sẽ an bài thỏa đáng.” Thẩm Lãng mỉm cười, mở miệng nói.Lâm Nhuyễn Nhuyễn có chút ngại ngùng gật đầu, trong lòng vô cùng ấm áp, cô có cảm giác chỉ cần có Thẩm Lăng ở đây, sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm.Cô biết rõ nếu như không có Thẩm Lãng, lấy hoàn cảnh gia đình cô, căn bản không thể hưởng thụ loại đãi ngộ trong điều kiệu chữa bệnh thế này, nhớ ngày đó ở trong bệnh viện huyện, ngay cả thang máy cũng không có………Nhưng thật ra, là do Lâm Nhuyễn Nhuyễn lương thiện, cứu được mẹ của mình.Sở dĩ Thẩm Lãng nguyện ý giúp Lâm Nhuyễn Nhuyễn, đương nhiên không phải bởi vì cô là hoa khôi của trường.Mặc dù Lâm Nhuyễn Nhuyễn cho dù là gương mặt, dáng người hay khí chất đều hơn người, nhưng Thẩm Lãng cũng không thiếu phụ nữ xinh đẹp.Chủ yếu vẫn là bởi vì lúc trước Thẩm Lãng vừa ra ngục, chỉ có Lâm Nhuyễn Nhuyễn chủ động nói chuyện cùng hắn, cũng tốt bụng nhắc nhở hắn phải cẩn thận Chu Tử Hào.Nhiều bạn học đều trốn tránh Thẩm Lãng, chỉ có Lâm Nhuyễn Nhuyễn tin hắn, không dùng ánh mắt như nhìn một kẻ dị dạng đối với hắn, những thứ này hắn đương nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng.Đột nhiên, lúc này Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại cầm điện thoại, mở miệng nói chuyện: “Bạn học Thẩm, cậu nhìn xem, dung mạo của cô gái bị trượt chân này thật giống Tịnh Nhã!”Đây là một tòa báo ở thành phố Bình An, dựa vào độ hot của tin mà xuất hiện ở phần tin tức trong điện thoại di động củ Lâm Nhuyễn Nhuyễn.Mười giờ tối hôm qua, ở hai bụi cây xanh ven phố Bình An, phát hiện một cô gái bị trượt chân ngã, cô gái có kiểu tóc quái dị, toàn thân lại không mảnh vải che thân, hành vi kỳ lạ…….Phía dưới tin tức, có vô số người quan tâm.Ngoại trừ gương mặt của cô gái kia, thì trên dưới toàn thân đều bị làm mờ.Thẩm Lãng nhìn lướt qua tin tức, không cần nhìn kỹ cũng biết đó là Tôn Tịnh Nhã.Cái kiểu tóc Địa Trung Hải soái khi này, chính là do hắn ban tặng.“Đúng vậy, có chút giống.” Thẩm Lãng cưỡng ép mình nở nụ cười.“Thế nhưng Tịnh Nhã sao lại để kiểu tóc này, không phải là nhận nhầm người đấy chứ?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn không dám tin tưởng.“Có lẽ là bị cái gì kích thích, ai mà biết được.” Thẩm Lãng nhún nhún vai.Hôm nay là ngày chuyên gia hội chẩn, đúng thời gian thì bắt đầu tiến hành.Chuyên gia của bệnh viện nhân dân ở thành phố Bình An đều tập hợp một chỗ, đang ở trong phòng họp trao đổi phương pháp.Thẩm Lãng cũng muốn nghe một chút các vị chuyên gia có ý kiến gì, nếu như phương án của bọn họ có lợi, Thẩm Lãng có thể tự bổ sung cho mình, y học vốn là có thể giao lưu, bất kể là trung y hay tây y, chỉ cần có thể chữa bệnh thì đều là tốt.Cuộc họp sắp bắt đầu, Thẩm Lãng đã mở lời với viện trưởng Triệu, xin cho mình đi dự thính.Nào ngờ khi hắn vừa bước vào phòng họp giành cho các chuyên gia, đã lập tức khiến các chuyên gia không hài lòng.“Cậu là ai? Ai bảo cậu vào đây?”“Hội nghị bí mật, người không phận sự miễn vào!”“Nhìn huy hiệu trên ngực hắn là của trường đại học Bình An, chẳng lẽ là học sinh ngành y?”“Một sinh viên đại học thì tới đây làm gì, đây không phải là nơi hắn nên đến!”.Ngôn Tình Tổng Tài“Mọi người yên lặng một chút, nghe thử xem hắn nói thế nào, phải chú ý hình tượng.”Mười vị chuyên gia giải phẫu, thái dộ đối với Thẩm Lăng rất mâu thuẫn.Trong xa hội có rất nhiều ngành nghề, loại cấp cao khinh thường cấp thấp đương nhiên vẫn luôn tồn tại, nhất là trong ngành y, có yêu cầu rất cao đối với năng lực và sự chuyên nghiệp, thăng chức cũng rất chậm, bốn mươi tuổi mới có thể theo lên tới vị trí chủ nhiệm.Bởi vậy, những chuyên gia có thực lực nhất ở thành phố Bình An này, sao có thể coi trọng Thẩm Lãng, một người sinh viên.“Con gái của bệnh nhân là bạn học của tôi, tôi tới từ đại học Bình An khoa y, chuyện tôi tới dự thính đã hỏi qua ý kiến của viện trưởng Triệu.” Thẩm Lăng cũng không nói lời thừa, trực tiếp nhắc tới Triệu Thiết Sơn, như vậy mọi người cũng sẽ không lãng phí thời gian.“Ông Diệp, tên nhóc này bảo là viện trưởng Triệu đồng ý cho hắn tới dự thính, tôi cảm thấy tính chính xác còn cần phải kiểm tra.” Một người bác sĩ trung niên, nhìn về phía chủ nhiệm Diệp.Chủ nhiệm Diệp là ngươi phụ trách của tổ chuyên gia này, đồng tời cũng là một trong những chuyên gia nổi danh nhất ở bệnh viện này, ở trong bệnh viện rất có trọng lượng.Đẳng cấp của chủ nhiệm Diệp, so với chủ nhiệm Lưu còn cao hơn.Lúc này, ông ấy nhìn về phía Thẩm Lăng, nghiêm mặt nói: “Theo lý thuyết, sinh viên tham gia dự thính phương án hội chẩn của chuyên gia là không hợp quy tắc, cậu tới nơi này thật sự đã được sự đồng ý của viện trưởng Triệu sao?”Ông ấy cảm thấy, viện trưởng Triệu có lẽ sẽ không để một sinh viên đại học tới dự thính, cái này đâu chỉ là không hợp quy tắc, mà còn rất vô lý.Người ở đây đều là chuyên gia, cậu đến xem náo nhiệt cái gì, lời chúng ta nói, cậu nghe có hiểu không?Chủ nhiệm Diệp mặc dù không có hành vi quá khích, thế nhưng ánh mắt kia cũng đã thể hiện rõ ràng, khinh thường Thẩm Lãng.“Tất nhiên, nếu không tin ông có thể gọi cho viện trưởng Triệu để hỏi.” Thẩm Lãng nói.Những lời này lập tức khiến chủ nhiệm Diệp không vui.Ở bệnh viện top đầu của thành phố Bình An, ông là một kẻ dưới một người trên vạn người, bệnh viện có chiếc ghế phó viện trưởng để trống, chuyện ông ta trở thành phó viện trưởng đã chắc như đinh đóng cột, đến lúc đó ông ta sẽ trở thành phó viện trưởng trẻ nhất từ trước tới giờ ở bệnh viện này.Hơn bốn mươi tuổi đã leo lên chức phó viện chưởng, khó tránh khói tầm mắt sẽ đặt ở trên cao.“Không cần gọi điện thoại, viện trưởng Triệu sao có thể để một sinh viên đại học tới dự thính, lại nói chút chuyện cỏn con này tôi còn phải xin chỉ thị của viện trưởng Triệu sao? Tôi không thể tự mình làm chủ sao? Cậu đi ra ngoài cho tôi!”Cảm nhận được lửa giận của ông ta, Thẩm Lãng càng khó chịu.Ông đây là người mà Triệu Thiết Sơn có muốn cũng không thể giữ lại, là truyền nhân của thần y, các người vốn nên trân quý có cơ hội được trò chuyện với ông, thế mà lại dám tỏ thái độ này!Phản ứng của Thẩm Lãng, thật ra cũn rất bình thường.Hắn không xúc phạm đám chuyên gia này, lại lấy được phê chuẩn của viện trưởng Triệu, chủ nhiệm Diệp bỗng dưng nổi giận, đúng là không nên.“Đuổi tôi ra ngoài? Ông còn không có tư cách đó!” Giọng nói Thẩm Lãng đầy sự lạnh lùng.“Cậu là một sinh viên đại học, có thể nghe hiểu mấy câu? Đây là cuộc hội chẩn của chuyên gia, người ngồi ở chỗ này đều là chuyên gia giải phẫu lâm sàng, cậu muốn nghe sách trời sao?!” Chủ nhiệm Diệp gầm thét.“Chỉ là lâm sàng, có cái gì mà nghe không hiểu, biến hóa bao nhiêu thì bản chất vẫn vậy, tôi nhất định phải ngồi nghe!”Thẩm Lãng đi qua, ngồi tại bên cạnh chủ nhiệm Diệp.“Có truyền nhân của thần y ở đây, các người chuyên gia không nổi, thứ cho tôi nói thẳng, những người ngồi ở đây đều là đàn em của tôi!”Chủ nhiệm Diệp bị ép tới tê cả da đầu, mặt đỏ lên, ánh mắt nhìn Thầm Lãng tràn đầy sắc bén, giống như một con diều hâu cực kỳ hung ác.“Tốt! Cậu lớn mật! Làm chậm chễ bệnh tình của mẹ bạn học câu, cậu gánh không nổi đâu!”Nhưng mà Thẩm Lãng lại cười lạnh.“Tự tôi có thể đi, để chuyên gia các người hội chẩn, chẳng qua tôi chỉ là đi ngang qua sân khấu!”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương