Siêu Cấp Thiếu Gia
Chương 66: Đây Là Thuốc Tiêu Chảy Mà
“Cái này có gì đáng kinh ngạc đâu? Có thể cho vào thuốc nhiều thứ, con rết, con giun, bồ công anh, cỏ đuôi chó, những thứ này đều được dùng làm thuốc.”Thẩm Lãng bình tĩnh nói: “Mà ba đậu tính nhiệt, vị cay, trục đàm, hành thủy, sát trùng, tiêu hàn, thông khiếu, tuy hơi độc, nhưng không thể phủ nhận giá trị làm thuốc của nó.”“Đừng tưởng tôi không biết, mấy phim võ hiệp hay nhắc tới, dùng ba đậu làm thuốc tiêu chảy, đồ lang băm!” Tống Từ chỉ trích.“Đàn gảy tai trâu, cô chẳng biết gì về y học cả!” Thẩm Lãng lạnh giọng.Đường đường là truyền nhân Thần y, bị người ta mắng là lang băm, cũng choáng váng thật.Nếu không phải đang rèn luyện ở nơi này, Tống gia căn bản làm gì có cơ hội mời Thẩm Lãng.Lúc này, Tống Tri Viễn ở bên cạnh vội giảng hòa: “Đừng ồn ào, ông tin tưởng Tiểu Thẩm, thuốc có ba phần độc, chúng ta không thể vì ba đậu là thuốc tiêu chảy, mà bác bỏ giá trị y học khác của nó, Tiểu Từ, điểm này cháu không chuyên nghiệp bằng Tiểu Thẩm.”“Ông nội, ông đừng mù quáng tin anh ta, cháu thừa nhận anh ta có bản lĩnh, nhưng tài nghệ nào cũng có giới hạn, cháu không tin nhiều bác sĩ như vậy đều không có cách trị tận gốc bệnh nan y, mà anh ta có thể giải quyết dễ dàng!”Hiện tại, gương mặt Tống Từ chất đầy lo lắng, vô cùng quan tâm an nguy của bà nội.Không trị khỏi còn có thể tiếp nhận, nhưng càng để lâu càng nghiêm trọng, điều này tương đương với việc hết khả năng cứu chữa!“Mù quáng? Cháu quá coi thường ông nội cháu, ông vẫn tỉnh táo, đầu óc còn phân rõ thị phi thiệt hơn.”Nói xong lời này, Tông Tri Viễn gọi quản gia tới, “Đi, lập tức đi bốc thuốc, cứ dựa vào toa thuốc này, đi nhanh rồi quay lại!”Tống Tri Viễn hết sức tin tưởng Thẩm Lãng, ông phản bác cháu gái ruột, dứt khoát ra quyết định.Tống Từ rất thất vọng về ông, cô trách ông nhẹ dạ tin lời Thẩm Lãng, là không có trách nhiệm với thân thể bà nội.Chỉ là, Hà Thanh Dương cô mời còn chưa đến, cô không có trình độ hiểu biết về Đông y, lời nói không có sức thuyết phục.Không lâu sau, quản gia dựa theo đơn mang thuốc về, bà vú đem sắc những dược liệu này.Trong khi đó, Thẩm Lãng bình tĩnh ngồi chỗ cũ, lẳng lặng chờ bà vú Tống gia sắc thuốc xong.Trên thực tế, nội tâm Tống Tri Viễn, không phải không có chút chấn động nào.Nhìn bề ngoài ông trông tỉnh táo, sự thật là tim đập rộn lên trong lồng ngực.Tuy nói đặt niềm tin vào Thẩm Lãng, nhưng trước khi có kết quả, ông không dám chắc Thẩm Lãng nhất định sẽ trị hết bệnh cho người bạn già.Đây là hai chuyện khác nhau.Dù sao ngày trước đã từng mời rất nhiều bác sĩ, bao gồm mấy người bạn là danh y ở tỉnh khác, cuối cùng đều không xảy ra kỳ tích nào.Mà Thẩm Lãng, có thể không?Tống Tri Viễn để tay lên ngực tự hỏi, không có cơ sở nào để ông khẳng định Thẩm Lãng chắc chắn làm được thuốc trị khỏi bệnh, coi như truyền nhân cổ y, cũng không có khả năng đột phá đến cảnh giới này.Nhưng, ngược lại Tống Tri Viễn vẫn tin tưởng, Thẩm Lãng sẽ không để bệnh tình của người bạn già nặng thêm.Về phần lang băm trong miệng cháu gái, là không thể nào.Bạn già đã bị bệnh tình dày vò hơn một tháng.Ông nhiều lần khuyên bà nghỉ ngơi, nhưng bà nói cửa hàng vừa khai trương, phải chăm chỉ hơn.Buổi tối mất ngủ, ban ngày bận bịu, cứ xoay liên tục như vậy, thân thể làm sao chịu nổi.Tình trạng sức khỏe cứ ngày càng đi xuống thế này, rất nguy hiểm.Trong quá trình chờ thuốc, Tống Tri Viễn trấn an Tống Từ, thâm tâm đau khổ.Ngay lúc này, Hà Thanh Dương do Tống Từ mời, rốt cuộc cũng tới.“Chú Hà, mau mời vào.” Tống Từ nhiệt tình gọi.Hà Thanh Dương là một ông chú hơn bốn mươi, xấp xỉ tuổi bố Tống Từ, tóc tỉa ngắn, nhìn rất ôn hòa nho nhã.“Chào ông Tống, chào cô Tống Từ.”Mặc dù Hà Thanh Dương là danh y từ tỉnh khác, lại từng ở nước ngoài về, nhưng khi thấy Tống Tri Viễn, vẫn biểu hiện rất cung kính.Xem ra, địa vị của Tống gia ở tỉnh khác, không phải thổi phồng.Tống Tri Viễn gật đầu, tiếp đãi Hà Thanh Dương như bình thường, ông không thể vì sự có mặt của Hà Thanh Dương, mà lạnh nhạt với Thẩm Lãng.Còn Tống Từ thì trái ngược, cô hưng phấn kéo Hà Thanh Dương ngồi xuống, sau đó lập tức kêu quản gia pha trà.“Chú Hà, đừng khách sáo, cháu và Tiểu Vân là bạn học, chờ kỷ nghỉ hè sắp tới, cháu về tìm cô ấy chơi.”Hà Thanh Dương mỉm cười đáp lại mấy câu, sau đó dời mắt nhìn Thẩm Lãng ngồi vững như núi.Ông cảm thấy Thẩm Lãng hơi xa lạ, cũng khá tò mò về thân phận Thẩm Lãng.“Vị này là?” Hà Thanh Dương hỏi.“Ha ha, anh ta là tên lang băm đầu đường xó chợ ông nội mời, am hiểu nhất là dùng ảo thuật và mấy trò tạp kỹ để đùa giỡn.” Tống Từ cười khinh.Hà Thanh Dương đến, Tống Từ vô cùng phấn khích.“Tiểu Từ, không được vô lễ!” Tống Tri Viễn chau mày, không vui nhắc nhở.Lát sau, Tống Tri Viễn nói với Hà Thanh Dương: “Bác sĩ Hà, cậu có chỗ không biết, đây là thầy thuốc Thẩm tôi mời về.”Nghe xong, Hà Thanh Dương hơi nhíu mày, hết sức kinh ngạc.Ông quan sát Thẩm Lãng, cảm giác lớn nhất bây giờ, người này tuổi còn quá trẻ!Rất nhiều nghề, phải luận về thâm niên trong ngành.Mà phương thức đơn giản nhất để luận thâm niên, chính là xét về tuổi tác.Đặc biệt thầy thuốc càng hành nghề lâu năm, sự tinh tế càng được phản ánh rõ.Càng lớn tuổi, chứng tỏ lý lịch cao, kinh nghiệm phong phú.Ấn tượng đầu tiên Hà Thanh Dương thấy Trầm Lãng, căn bản không thể hình dung nổi Thẩm Lãng là thầy thuốc trong miệng Tống Tri Viễn.“Ông Tống làm sao biết mà mời người này về? Trông tuổi tác hình như đang trong giai đoạn thực tập sinh, quá trẻ!”.Truyện Linh DịHà Thanh Dương âm thầm cảm khái nói.Dĩ nhiên, ông ta sẽ không nói toạc mấy suy nghĩ trong lòng, nhưng trong mắt ông vẫn thoáng hiện tia khinh thường.Bấy giờ, Tống Từ cầm toa thuốc Thẩm Lãng viết đưa tới.“Chú Hà, đây là đơn thuốc lang băm viết, cháu cảm thấy như viết vớ viết vẩn, chú nhìn xem có vấn đề gì không?”Hà Thanh Dương nhận lấy toa thuốc xem thử, chân mày cau lại, rất khiếp sợ.“Này là thuốc tiêu chảy!”Hà Thanh Dương không trực tiếp nói ra, ông sống hơn bốn mươi năm, từng gặp qua Vanity Fair cả trong và ngoài nước, rất láu cá.*Vanity Fair: Đây là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, có tên tiếng việt là “Hội Chợ Phù Hoa”, do tác giả William Makepeace Thackeray viết nhằm châm biếm xã hội vào đầu thế kỷ 19 ở Anh.Nữ chính trong câu chuyện là Becky Sharp, một cô nàng láu cá và có khiếu hài hước, cô là người không thể gắn bó lâu dài với ai và biết cách nói láo đầy nghệ thuật để đạt được mục đích.Ở đây tác giả muốn diễn đạt suy nghĩ của Hà Thanh Dương về Thẩm Lãng, ông cho rằng Thẩm Lãng nói mấy lời hoa mĩ, láu cá để lừa gạt người khác hòng đạt mục đích như trong cuốn tiểu thuyết Vanity Fair.Chưa xác định lai lịch và thân phận của Thẩm Lãng, ông không tính nói bậy bạ.Lỡ Thẩm Lãng là học trò của vị đại danh y nào đó, đắc tội sẽ không hay lắm.Hà Thanh Dương nghĩ rằng, nên quản tốt cái miệng của mình, ở nghề nghiệp này phải biết gặp gió mượn đà, dựa vào các mối quan hệ, còn quan trọng hơn y thuật cao siêu.“Chắc trong toa thuốc này có ý tứ, không biết thầy thuốc Thẩm, là học trò của danh sư nào?” Hà Thanh Dương dò xét hỏi.Thẩm Lãng chưa kịp trả lời, Tống Từ bên cạnh liền chen mồm vào: “Chú Hà, anh ta là sinh viên sắp tốt nghiệp ngành y khoa, ở đại học Bình An, không lớn hơn cháu là bao.” “Không thể nào!” Hà Thanh Dương khiếp sợ lắc đầu.Hà Thanh Dương vốn nghĩ, được Tống Tri Viễn mời về, ít nhất trình độ học vấn phải là trường đại học ở các tỉnh thành lớn, tuy đại học Bình An không tệ, nhưng vẫn hơi kém.“Đó là đương nhiên, anh ta dựa vào mấy bài mánh khóe giang hồ, đặc biệt khoe mẽ trước mấy người lớn tuổi, ông nội cháu cũng dính chiêu.” Tống Từ ra vẻ chắc chắn nói.Lúc đầu, thái độ của cô với Thẩm Lãng đã có chỗ thay đổi, nhưng khi thấy Thẩm Lãng cho cái loại độc dược ba đậu này vào thuốc, những nghi ngờ và thành kiến khi trước, lại đồng loạt ùa về.Hà Thanh Dương chỉ đơn giản muốn thăm dò thân phận Thẩm Lãng, hòn đá trong lòng lặng lẽ thả xuống.Nếu cậu có danh y chống sau lưng, tôi còn định giảng hòa giúp cậu, nhưng cậu chỉ là sinh viên tốt nghiệp khóa này, tôi còn lí do gì sợ đắc tội cậu?Lòng thầm nói, sau đó Hà Thanh Dương lên tiếng: “Tôi lấy nhân tâm và danh dự của mình ra đảm bảo, không còn nghi ngờ đây là đơn thuốc tiêu chảy, sau khi ăn vào nhất định sẽ đau bụng tiêu chảy, đây là hành vi trái với đạo đức khoa!”Hà Thanh Dương vừa dứt lời, tâm tư Tống Tri Viễn khẽ rơi lộp bộp..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương