Siêu Quậy Trở Về Quá Khứ
Chương 4
_Start_ Ra khỏi Bar, Phương Nhi lấy xe chở nó về rồi nhỏ cũng về nhà luôn. Mở cửa bước vào phòng, nó vào nhà tắm thay một bộ váy ngủ trắng mỏng ngang đùi bằng lụa át. Mới bước tới ngồi trên giường thì điện thoại của nó cũng vừa đổ chuông: "Let’s go mwol geokjeong haneunde neon? Dwaetgo mwoga tto duryeounde Jaego tto jaeda neujeobeoryeo Oh oh ooh woah oh oh ooh woah Maeil haruga dareuge buranhaejyeoga Apseogajugil barae geu nugungaga Neon moreuncheok nuneul gamneun You bad, bad, bad boy, you so bad Deo dangdanghage neon Mr. Mr. Nal bwa Mr. Mr. Geurae baro neo Nal gaseum ttwige han Mr. Mr. Choegoui namja Mr. Mr. Geuge baro neo Sangcheoro kkaejin yurijogakdo Byeori doeneun neo mr. Mr. (Mr. Mr.) Nareul bitnaejul seontaek badeun ja Geuge baro neo mr. Mr. (Mr. Mr.) Wae neon ajikdo mitji motae Jinjja bimireul allyeojulge Neon wae teukbyeolhan miseuteoinji Oh oh ooh woah oh oh ooh woah Miraereul yeoneun yeolsoe baro nega gajin geol Miraereul yeoneun yeolsoe baro nega gajin geol Sonyeonboda deo keun kkumeul kkeureo ana Bitnaneun sok nal damgoseo My m-m-mister, rock this world Deo dangdanghage neon Mr. Mr. Nal bwa Mr. Mr. Geurae baro neo Nal gaseum ttwige han Mr. Mr. Choegoui namja Mr. Mr. Geuge baro neo Sangcheoro kkaejin yurijogakdo Byeori doeneun neo mr. Mr. (Mr. Mr.) Nareul bitnaejul seontaek badeun ja Geuge baro neo mr. Mr. (Mr. Mr.) Jigeum sesang ape (oh ne ape) Nugu boda meonjeo (neol deonjyeo) Deo chiyeolhage (deo chiyeolhage) mr. Mr. ( Ojik geudae mani (irwonael) Geudael hyanghan (naeil ape neo Mr.) Modeun sarangeul neowa na Deo dangdanghage neon Mr. Mr. Nal bwa Mr. Mr. Geurae baro neo Nal gaseum ttwige han Mr. Mr. Choegoui namja Mr. Mr. Geuge baro neo Sangcheoro kkaejin yurijogakdo Byeori doeneun neo mr. Mr. (Mr. Mr.) Byeori doeneun neo mr. Mr. (Mr. Mr.) Nareul bitnaejul seontaek badeun ja Geuge baro neo mr. Mr. (Mr. Mr.)" Nó nhìn điện thoại mĩm cười, nhấc điện lên rồi cất giọng làm nũng: "-Anh Thiên Vĩ. Em nhớ anh quá à" Đúnq, người gọi cho nó giờ này không ai khác là anh Thiên Vĩ nhà ta. Cũng là vị hôn thê của nó. Đầu dây bên kia nghe giọng nó thì cười nhưng vẫn lạnh giọng nói: "-Bảo bối, em thật có nhớ anh không? Hay là thấy anh gọi nên giả vờ?" "-Ơ đôu...đôu c..co...có. Em nhớ anh iu thật mà.hehe" Bị nói trúng tim đen nên nó vội chối cười hề hề. "-Ừm, em nhớ không được trốn đi đôu quậy đó. Khoảng 1 tháng nữa anh về" Nghe nó nói cũng nhớ mình hắn cũng vui lắm. Nhưng phải cảnh cáo khi không có mình ở bên không được trốn đi đôu quậy phá. Nếu không thì, haizz, chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa. Do hắn đang công tác ở Pháp nên gọi về dặn nó zậy. "-Ngu gì không đi quậy, biết bao giờ mới có dịp như thế này.hê hê" đây là suy nghĩ trong đầu hiện giờ của nó. Ngu gì nó nói ra để cho hắn về xử nó "đệp" à. "-Bla...bla...blaaa. Thôu em ngủ nha. Pye anh.moa moa..." "-Ừm pye em. Ngủ ngon nha bảo bối..." Sau khi tắt máy thì nó nhảy toạt lên giường cuộn tròn bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ. Dậy máy, phì cười với cái tính trẻ con của nó.Hắn nhớ lại trước đây, hắn đến nhà nó chơi vì hắn là bạn thân của Hàn Dương- anh trai nó. Nhớ lúc đó, hắn cùng Hàn Dương nói chuyện thì nó mới đi chơi về, thấy Hàn Dương nó chạy một lèo đến ôm cổ của ông anh. Nó cười một nụ cười mà đến nỗi hoa ghen liễu hờn. Nó để lộ núm đồng và chiếc răng khểnh khi cười trong cute cực. Khi nó cười, ánh nắng buổi trưa chiếu lên khuôn mặt nó làm thêm mị hoặc. Một người lạnh lùng và ghét con gái như hắn cũng đã bị nụ cười của nó làm cho tim hắn cứ đập liên hồi. Rồi hắn kiếm cớ ngày nào cũng tới nhà nó vì một ngày không gặp nó hắn quá nhớ chịu không nổi. Rồi nó và hắn làm quen rồi dần dần nó cũng thích hắn. Cái thích ấy dần dần thành yêu mà nó cũng chả biết. Đến khi hắn lấy hết can đảm để tỏ tình với nó. Lúc đó, hắn rất sợ, lần đầu tiên một người lạnh lùng không sợ trời không sợ đất như hắn mà cũng phải sợ. Phải, hắn rất sợ rằng hắn tỏ tình với nó nó sẽ không đồng ý. Nhưng ai đôu biết trước được tương lai, và hắn cũng thế. Nó chấp nhận lời tỏ tình và làm bạn gái hắn mà hắn cười như điên. Tình yêu giữa nó và hắn ngày càng sâu đậm mà nó cũng hay quậy lâm bâm nên hắn quyết định đính hôn để không ai cướp được bảo bối của hắn. Nếu tên nào muốn chết thì cứ việc cướp nó từ tay hắn. Và hắn cũng bá đạo tuyên bố với nó rằng nó không được cười trước những người khác trừ hắn và người thân quen thôi ( vậy mọi người đã biết sao nó tính cách trẻ con nhưng chỉ cười với hắn và gđ rồi đoá ). Dù trai hay gái hắn vẫn mặc kệ. Ban đầu nó cũng phản đối kịch liệt lắm do nó cười như thiên thần mà xao hắn không có nó cười trước người khác ( chậc chậc, tự sướng à nha ). Nhưng nó làm sao phản bác lại được hắn, nên nó cũng không dám cười trước mặt người khác. Không thôu hắn cho nó tiêu đời. Hắn thích cái tính trẻ con của nó, thích nụ cười của nó...Nói chung, hắn thích những gì thuộc về nó. Từ lúc mới gặp nó, hắn đã quyết định nó chỉ là của hắn mà thôi. Và hắn quyết định yêu thương, bảo vệ chăm sóc nó mãi mãi. Do lần này ở Pháp có việc quan trọng cần hắn giải quyết chứ thôu hắn không cho nó rời mình nữa bước trừ lúc ngủ. Nó quá đáng yêu và tinh nghịch nên hắn cũng rất sợ mất nó. Và nó cũng làm hắn khá đau đầu với những trò nó quậy. Hắn cố sắp xếp công việc ở Pháp cho nhanh để về bên cạnh nó chứ. Nếu không sắp xếp nhanh nó sẽ trốn hắn đi đôu đó để quậy à xem... Haizz! Thật đau đầu khi có vị hôn thê như nó mà. Mà như vậy hắn càng yêu nó nhìu hơn......! **** Ngủ một giấc dài, đôi mắt màu lam tuyệt đẹp vừa mở đã nhìn xung quanh. Đây rồi, chiếc kim của đồng hồ màu trắng treo tên bức tường đã chỉ đúng 10a.m. Vươn vai một cái cho thật thoải mái, hít thở mạnh vài cái rồi nó ngồi dậy bước xuống giường. Nó hướng nhà tắm thẳng tiếng rồi bước vào làm VSCN. 30 phút sau, nó xuống phòng khách đã thấy Phương Nhi ngồi đó chờ nó. Nháy mắt một cái rồi nó bước tới ghế sô pha ngồi. Vừa ngồi xuống ghế sô pha nó đã nghe Phương Nhi than thở: "-Chán quá đi. Chẳng có nơi nào để quậy hết!!!" Phương Nhi vừa dứt cũng để tới lượt nó "-Ashi... Xao mà chán vậy toy" "-Ashi... Xao mà chán vậy toy" Chợt, một bóng đèn 5000W hiện lên trong đầu nó. Quay lại nhìn Phương Nhi, nó nhếch môi: "-Hey, bà có nhớ anh Hàn Dương không?" Phương Nhi và Hàn Dương hai người quen nhau do lúc nhỏ tới nhà nó rủ nó đi Bar nên gặp. Rồi hai người cũng yêu thương nhau. Hai năm trước, do Hàn Dương ngiêng cứu chế tạo thành công máy ngược thời gian. Và anh cũng muốn tới cổ đại xem có những vật liệu cần thiết gì không nên anh quyết định đi về cổ đại bằng máy thời gian một chuyến. Và anh quyết định ở đó vài năm nên đã hai năm rồi anh vẫn chưa về. Tuy đi về cổ đại nhưng anh cũng dùng điện với loptop để liên lạc với nhau. Và Phương Nhi và anh luôn liên lạc như gọi hay gọi trực tuyến xem mặc nhưng nhỏ vẫn không được ôm hôn nên vẫn rất nhớ. Không nhắc thì thôu, Phương Nhi đang buồn vì chán rồi. Nghe con bạn thân mình hỏi về chồng tương lai nhỏ càng buồn hơn nữa: "-Làm sao mà không nhớ được chứ! Đã hai năm rồi không gặp được anh ấy. Anh ấy ở đó liệu có khoẻ không? Ở đó ra sao ?... Bla... Bla" "-STOP" Nhỏ nói một lèo làm nó mệt thêm, bực nên nó hét rồi tà nhìn nhỏ nói: "-Vậy là mình đã có nơi để quậy rồi đó" Phương Nhi đang lau lau nước mắt nghe nó nói thì ngẩng đầu lên hỏi: "-Ở đôu?" "-Bà nhớ anh Hàn Dương và rất muốn gặp ảnh đúng không?" Nó không trả lời mà hỏi lại nhỏ. Phương Nhi không nói mà nhỏ gật đầu lia lịa. "-Zậy thì OK. Tui với bà sẽ về cổ đại" "-Để làm gì?" Nhỏ ngây thơ hỏi "-Về cổ đại thì bà được gặp anh tui nề. Rồi ở đó tui với bà quậy xã láng cũng không lo gì hết" Nó phấn khởi đề ra cái ý nghĩ vĩ đại trong đầu. Phương Nhi nghe hết câu nói của nó mà phấn khởi nhảy cẩn lên, còn miệng thì cười toe toét như trẻ con. Nhỏ nhanh miệng nói: "-OK OK. Về cổ đại được a" Rồi nó và Phương Nhi hai người nhìn mặt rồi hét to: "-AAAA...CỔ ĐẠI ƠI! HÃY CHỜ TA" ~> Truyện nhìu sai sót nhưng mong mọi người ủng hộ... Kamsamm
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương