Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường

Chương 17: Chợ Đêm



**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**

Buổi trưa Hà Tứ Hải dẫn Đào Tử ra ngoài ăn một tô mì thịt bò.

Tuy rằng không có nhiều thịt bò.

Thế nhưng Đào Tử lại ăn rất ngon.

Buổi chiều bên ngoài quá nóng nực, Hà Tứ Hải cũng không dẫn bé đi dạo bên ngoài.

Mà là chờ màn đêm buông xuống, phố đã lên đèn, Hà Tứ Hải mới lần nữa dẫn bé ra ngoài.

Nhìn ra ngoài ánh đèn đủ mọi màu sắc.

Đào Tử mở to miệng nhỏ, bé nằm mơ cũng không thấy được cảnh sắc mỹ lệ đến vậy.

Hà Tứ Hải dắt bé đến mấy quán ven đường ăn bánh bao chiên và một bát canh xương lớn.

Đào Tử cảm thấy thực sự quá hạnh phúc.

Nhưng mà Hà Tứ Hải biết, cứ mãi ăn ngoài cũng không ổn, những thứ này nhìn thì khá ngon, thế nhưng nhiều dầu mỡ, muối, bột ngọt, người lớn ăn thời gian dài cũng không khỏe mạnh huống chi là trẻ nhỏ.

Thế nhưng hắn hiện tại không có điệu kiện cung cấp hoàn cảnh sống tốt hơn cho Đào Tử.

Trái lại Đào Tử không để ý những việc này,

Cách thôn Thành trung của Hà Tứ Hải một hai cây số có một chợ đêm.

Hà Tứ Hải trước đây đã tới mấy lần.

Cái gì cũng có bán, rất náo nhiệt.

Hà Tứ Hải cho Đào Tử cưỡi trên cổ mình, chen chúc trong đám người chật chội, không ngừng nhìn ngó chung quanh.

Hắn buổi tối đến nơi này là muốn mua vài bộ quần áo cho Đào Tử, quần áo Đào Tử không phải bị hỏng mà là bị nhỏ.

Những thứ kia, hàng đẹp giá rẻ, nhưng chất lượng cũng đi đôi với giá tiền.

Hà Tứ Hải tất nhiên muốn mua cho Đào Tử những thứ tốt, nhưng hắn không có tiền nên không có cách nào.

Trong tiệm đồ trẻ em một bộ quần áo tận mấy trăm đồng.

Trên người hắn tổng cộng chỉ còn hơn một ngàn đồng, không dùng ít đi chút, sợ rằng nửa tháng sau tiền ăn cũng không có.

Hà Tứ Hải mua cho Đài Tử hai cái váy cùng hai bộ quần áo mùa hè, tổng cộng chỉ 120 đồng.

Sau đó lại mua cho bé một cái ấm nước nhỏ.

Ngày mai đi làm công trường, không có ấm nước thì không được, trời quá nóng.

Suy nghĩ một chút, lại mua cho bé một cái khăn quàng nhỏ.

Đào Tử sướng đến phát rồ rồi, cầm ấm nước nhỏ của mình rồi đeo khăn quàng nhỏ.

Cũng không muốn Hà Tứ Hải ôm, muốn tự mình đi.

“Baba, có phải con rất xinh đẹp không?” Đào Tử vây quanh Hà Tứ Hải quay một vòng hỏi.

“Đương nhiên, Đào Tử nhà chúng ta là khả ái nhất.” Hà Tứ Hải cầm tay nhỏ của bé phòng ngừa đi lạc.

Người qua lại thực sự quá nhiều.

Bỗng nhiên Hà Tứ Hải nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Xoa xoa mắt, phát hiện mình không có nhìn lầm.

Người này là giáo viên ngày hôm đó ở trước của trường nhị trung đuổi hắn đi.

Lưu lão sư gì gì đó.

Bất quá nàng cũng bày sạp sao?

Nhìn cách ăn mặt ngày hôm đó, nàng không giống như là người nghèo.

Hà Tứ Hải tò mò nhìn về phía quầy hàng của nàng.

Nàng bán đều là một ít hàng thủ công bằng len.

Có miếng lót cốc len sợi, bóp đầm, giày nhỏ, khăn quàng...

Cũng có vòng tay chuỗi châu, ống đựng bút, động vật nhỏ vân vân.

Nàng cúi đầu, trên tay không ngừng đan len.

Ấn tượng của Hà Tứ Hải đối với nàng khá kém, không cho ta bày sạp, chính mình lại tới đây bày?

Tuy rằng trong lòng hắn biết hai chuyện không thể so sánh.

Hơn nữa hắn không muốn dây dưa nhiều với nữ nhân này, chuẩn bị rời đi.

Kết quả lại bị Đào Tử lôi thẳng đến quầy hàng đó.

“Baba tiểu thỏ thỏ thật đáng yêu.” Đào Tử mặt đầy vui mừng nhìn một con thỏ dệt kim trên quầy hàng.

Đỏ trắng đan xe, hai tai lớn lớn, cúc áo làm mắt, trên người còn có một áo khoác len sợi, đặc biệt đáng yêu.

Đại khái nghe thấy động tĩnh, Lưu lão sư ngẩng đầu lên.

“Thích không? Có thể cầm lên xem một chút.”

Lưu lão sư mỉm cười nói, hoàn toàn không giống dáng vẻ lạnh như băng đối với Hà Tứ Hải ngày hôm đó.

Thế nhưng Hà Tứ Hải cũng không quan tâm những thứ này.

Bởi vì hắn phát hiện ngay khi Lưu lão sư ngẩng đầu lên, từ cái bóng sau lưng nàng có một cô bé vừa đứng đậy.

Dọa Hà Tứ Hải suýt nhảy dựng một cái.

Chờ khi phát hiện Hà Tứ Hải đang nhìn nàng, lập tức hướng về phía Hà Tứ Hải lắc lắc tay.

Bé gái đại khái khoảng sáu, bảy tuổi, đặc biệt đáng yêu, khuôn mặt nhỏ tròn trĩnh, cười lên còn có hai lúm đồng tiền nhỏ.

Hà Tứ Hải chuẩn bị chào hỏi với bé gái thì lập tức nhận ra không đúng.

Bởi vì trời mùa hè, bé gái trên người lại mặc một bộ thu y, bên ngoài còn mặc một chiếc áo len.

Bên dưới là một quần bông màu đỏ.

Kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra vấn đề.

Cô bé này căn bản không phải người sống.

“Ồ là ngươi à.” Lưu lão sư ngẩng đầu lên, nhận ra Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải không phản ứng lại, mà là hỏi: “Con thỏ này bao nhiêu tiền?”

“30.”

Rất hiển nhiên Lưu lão sư cũng không để ý Hà Tứ Hải.

Tuy rằng Hà Tứ Hải cảm thấy có chút đắt, một bộ quần áo của Đào Tử cũng chỉ có ba mươi.

Thế nhưng ai bảo Đào Tử yêu thích nó chứ.

Đang chuẩn bị trả tiền, Đào Tử lại kéo hắn lại.

“Baba con không muốn tiểu thỏ thỏ, người không cần mua.” Đào Tử nói.

“Vì sao? Con không thích nó à?”

Hẳn là sẽ không phải, nhìn bé lúc nãy rất thích thú hài lòng mà.

Quả nhiên Đào Tử lắc lắc đầu.

“30 là rất nhiều tiền.” Đào Tử mở hai bàn tay, ra dấu nói.

“Hả, con còn biết 30 là rất nhiều?” Hà Tứ Hải có chút ngoài ý muốn.

“Bà nội nói một tháng là 30 ngày, mà 30 ngày rất lâu rất lâu...” Đào Tử bỗng nhiên thần sắc chán nản nói.

“Ai~” Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của bé, lần nữa ôm bé lên.

“Xem ở con gái ngươi, ta giảm giá cho ngươi.”

Lưu lão sư nhìn Đào Tử trong lồng ngực Hà Tứ Hải, thần sắc có chút hoảng hốt.

“Giảm giá bao nhiêu?”

“20.”

“10 thôi.”

Hà Tứ Hải không chút suy nghĩ lập tức trả một nửa giá.

“Này hoàn toàn được làm bằng thủ công.” Lưu lão sư vừa bực vừa buồn cười nói.

“Vậy có cái nào không làm thủ công sao?”

“Không có.” Lưu lão sư nghẹn lời.

“Vậy thì chịu rồi, làm thủ công hay không ta không để ý, 10 đồng bán ta một con.”

Hà Tứ Hải mặt dày nói.

Trong chuyện tiền nong, hắn nhất định phải quyết tuyệt, tuyệt đối không thoả hiệp.

Lưu lão sư bị ép giá đến bật cười, đây là vấn đề mà ngươi có thể để ý hay không sao?

Vốn chuẩn bị từ chối, nhưng khi thấy Đào Tử trong ngực Hà Tứ Hải mặt đầy hi vọng, thì lại mềm lòng.

“Quên đi, bán cho ngươi một cái vậy, cầm đi.” Lưu lão sư nàng làm không công rồi.

“Kia năm...”

Thấy Lưu lão sư thả lỏng, Hà Tứ Hải chuẩn bị lại chém bớt giá, nói không chừng còn có thể giảm thêm được một ít.

“Không được, không mua thì đi đi, để ta làm ăn.”

Lúc này Lưu lão sư tức giận rồi, cái loại người gì đây.

Nhưng đối với Hà Tứ Hải mà nói, ngươi có tức giận cũng không có ảnh hưởng gì đến ta.

Xem ra mười đồng đã là giá thấp nhất rồi, thế là trực tiếp móc ra mười đồng, cầm lấy con thỏ rồi đi, không trì hoãn một chút nào.

Cũng đã mua xong rồi, còn phí lời làm chi?

“Hì hì.” Bé gái đứng sau lưng Lưu lão sư vui vẻ nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, hai mắt híp lại thành một cái khe, đặc biệt vui mừng.

“Thỏ con của em này.”

Hà Tứ Hải đưa con thỏ cho Đào Tử đang một mặt chờ đợi.

Tuy rằng chỉ có mười đồng nhưng hắn vẫn cảm thấy rất thiệt thòi.

Quần áo của Đào Tử nguyên bản đã chào giá 300 một bộ, hắn vẫn trực tiếp chém xuống 30.

Nếu như dựa theo tỉ lệ phần trăm để tính, đồ chơi này phải chém xuống 3 đồng mới đúng.

“Cảm ơn baba.”

Đào Tử ôm thỏ con hôn hôn.

Chợt nhớ tới gì đó, đưa đầu nhỏ sang hôn một cái lên gương mặt của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải đột nhiên cảm thấy, mười đồng này tiêu thật đáng giá.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...