Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường

Chương 4: Người Tiếp Dẫn Linh Hồn



**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM.**

Mới vừa vào tới cửa thôn, hắn liền nhìn thấy pháo giấy vừa được đốt xong ở bên đường.

Nên không cần phải đi hỏi thăm hắn cũng biết nhà Thang Thắng ở đâu.

Trước cửa nhà Thang Thắng rất náo nhiệt, cảm giác như đang đi chơi lễ, từng nhóm thân nhân bằng hữu đều trò chuyện vui vẻ như không có bất kỳ ai để ý tới cái chết của Thang Thắng.

Chỉ có tiếng khóc tan nát tâm can từ trong phòng truyền ra mới có thể khiến cho người khác biết đây là một tang sự chứ không phải là hỉ sự.

Hà Tứ Hải đến cũng không khiến mọi người chú ý.

Cô năm bác bảy, không phải tất cả mọi người đều quen biết nhau, huống hồ hiện tại rất nhiều người đi ra ngoài làm công, nhiều năm không gặp lại càng không nhớ mặt nhau.

Bất quá ở cửa chính có hai vị trung niên đang ngồi thu tiền, một người thu, một người viết tên.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải tuy nghi hoặc nhưng mặt mày vẫn đầy chờ mong.

“Thu tiền?”

Hà Tứ Hải có chút xúc động muốn quay người rời đi.

Thế nhưng nghĩ đến năm... lời Thang Thắng giao phó, cuối cùng vẫn ráng cắn răng chịu đựng.

Nhưng muốn đào tiền của hắn, còn lâu.

“Ta tìm người, Thang Viên có ở nhà không? Ta là bạn học của hắn.”

“Hà Tứ Hải?”

Thang Viên vừa từ trong phòng đi ra, hai mắt sưng đỏ, nhìn thấy Hà Tứ Hải thì rất kinh ngạc.

Thang Viên quả là phiên bản trẻ tuổi của Thang Thắng, mắt to mày rậm, lùn lùn béo béo, một bộ dáng thành thật, vẻ bi thương lộ rõ trên khuôn mặt.

“Nén bi thương, mọi chuyện sẽ ổn.” Hà Tứ Hải an ủi.

Việc chỉ cần không dùng tiền, không dùng nhiều sức lực, hắn sẽ không quá keo kiệt.

Hắn rất hào phóng.

“Ngươi làm thế nào mà..?”

Thang Viên rất nghi hoặc việc Hà Tứ Hải đến đây, hai người họ mặc dù là bạn học, nhưng không phải học chung lớp, bình thường cũng không hay giao thiệp qua lại.

“Lúc trước ta cùng Thang thúc làm việc trên công trường, trước khi Thang thúc qua đời, ta từng nói với thúc ấy muốn về quê một chuyến, thúc ấy liền đưa 1 vạn 5 cho ta kêu ta đưa cho ngươi, không nghĩ tới...”

Hà Tứ Hải móc ra xấp tiền đã gói kỹ đặt lên tay hắn.

Thang Viên sửng sốt một chút.

“Cảm ơn.” Nhìn một xấp tiền dày trên tay, Thang Viên có chút cảm động nói.

Cha của hắn đã chết, lại không ai biết được việc này, Hà Tứ Hải hoàn toàn có thể không cần đưa cho hắn.

“Đừng khách khí, Thang Thúc ngày thường rất quan tâm tới ta, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, bất quá, ngươi nhất định phải cố gắng học tập, Thang Thúc đã nói với ta, nguyện vọng lớn nhất của thúc ấy là ngươi có thể đậu đại học.”

Hà Tứ Hải tự nhiên không thể đem chuyện ma quỷ của Thang Thắng kể ra, chỉ có thể tự bịa ra một chút.

Trên thực tế Hà Tứ Hải và Thang Thắng là có thể xem như đồng hương của nhau, nhưng bình thường hai người cũng ít khi lui tới.

“Ta biết, cha ta cũng không phải lần đầu tiên nói với ta những lời này.”

Thế nhưng Thang Viên càng thêm tin tưởng lời nói của Hà Tứ Hải, bởi vì đây chính là tâm nguyên của Thang Thắng, hắn tự nhiên sẽ trước mặt Thang Viên đề cập tới chuyện này.

“Vậy được, ta đi về trước đây, nén bi thương, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Hà Tứ Hải hoàn thành nhiệm vụ, xoay người muốn rời khỏi.

“Cảnh sát nói cha ta là do trộm cướp văn vật, chia của không đều nên mới bị người ta giết chết.” Thang Viên bỗng nhiên nói.

“Mặc kệ thế nào, Thang Thắng thúc là một người cha tốt.”

Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc tại sao hắn đột nhiên nói ra điều này, thế là quay đầu thuận miệng an ủi một câu.

Sau đó trực tiếp rời đi.

Dù sao Thang Thắng có phải vì trộm cướp mà chết hay không, cũng không quan trọng, đối với bản thân hắn mà nói, chính là không quan tâm.

“Cha ta làm người rất thành thật, ta không tin hắn sẽ làm những việc như vậy.” Thang Viên bỗng nhiên lớn tiếng nói.

Hà Tứ Hải cũng không quay đầu lại, đi xuyên qua đoàn người ầm ĩ.

Bản thân hắn cũng đã sống rất khổ sở gian nan rồi, còn tâm trí đâu đi quan tâm chuyện của người khác.

....

Đi ra khỏi Thang Trang, Hà Tứ Hải không lập tức trở về thôn Hà gia.

Mà đi lòng vòng tới một con sông.

Đây là dòng sông mà người dân trong thôn đào ra để chống lũ lụt và phục vụ tưới tiêu.

Khi còn bé Hà Tứ Hải thường thích chạy ra sông để tắm rửa.

Sau đó bị lão nương tóm lại đánh một trận.

“Mẹ ơi, thế mà giờ đây đã không còn ai đánh mắng con nữa.” Hà Tứ Hải đứng nhìn dòng sông lẩm bẩm một mình.

Sau đó ngồi xuống bên bờ sông.

“Nhớ Hà Đào và Lưu Tiểu Quyên à? Ta có nghe được chút chuyện của bọn họ.”

Hà Tứ Hải nghe vậy nghiêng đầu, phát hiện là Thang Thắng, trong mắt liền không nén được thất vọng.

Đồng thời cũng phát hiện bản thân không còn nhiều sợ hãi.

Cũng không biết là do Thang Thắng quá giống người hay vì bây giờ là ban ngày.

Hà Đào và Lưu Tiểu Quyên trong miệng Thang Thắng là cha mẹ của Hà Tứ Hải.

Nhưng hắn không phải là con ruột của Hà Đào và Lưu Tiểu Quyên, chuyện này từ nhỏ hắn đã biết.

Hắn lúc nhỏ đã từng sống với vài gia đình.

Sau đó từ ngôi nhà cuối cùng hắn trốn thoát được, lang thang trên đường mãi đến tận khi hắn gặp được một đôi vợ chồng tốt bụng.

Chính là hai vợ chồng Hà Đào.

Hai người kết hôn nhiều năm, vẫn không thể có con.

Rồi sau đó Hà Tứ Hải vào sống cùng, hai người con hắn như con ruột.

Cho hắn mọi thứ tốt nhất trong nhà, cho hắn đi học.

Mãi đến khi Hà Tứ Hải lên cao trung, hai người mới có sinh được một người con, cũng chính là Đào Tử năm nay bốn tuổi.

Nhưng hai người vẫn luôn như cũ quan tâm đến Hà Tứ Hải.

Trong nhà có một chiếc máy kéo, bình thường trừ bỏ việc trồng trọt, hai người còn kéo cát đá cho người ta.

Nhưng bất ngờ vào hai năm trước, hai người lái xe không may rơi xuống dòng sông này.

Lúc có người phát hiện và cứu lên thì họ đã mất.

Trụ cột trong nhà liền không còn ai.

Chỉ còn bà nội thân thể không tốt, Đào Tử hai tuổi cùng Hà Tứ Hải đang học cao trung.

Một già yếu, một trẻ thơ.

Hà Tứ Hải chỉ có thể nghỉ học trở về nhà chăm sóc gia đình.

Đó là đoạn thời gian gian nan nhất.

Hà Tứ Hải căn bản còn chưa trưởng thành không biết phải chăm sóc thế nào.

Cũng may bà nội tuy rằng thân thể không tốt, nhưng có bà bên cạnh giúp đỡ, ngày tháng mới miễn cưỡng vượt qua, chỉ khổ cho Đào Tử, không cha không mẹ, phải trải qua cực khổ.

Một năm trước, thân thể bà nội không tốt phải nằm viện, đã tiêu tốn rất nhiều tiền, tiền mượn bên ngoài cũng không ít.

Hà Tứ Hải chỉ có thể rời nhà đi làm công.

Sở dĩ Hà Tứ Hải đi tới nơi này là vì hắn ôm một tia mong chờ.

Nếu hắn có thể nhìn thấy Thang Thắng đã chết, nói không chừng cũng có thể thấy được cha mẹ nuôi của mình.

Rất hiển nhiên là hắn đã suy nghĩ nhiều quá rồi, nơi này cái gì cũng không có.

“Ta đã đem tiền và tâm nguyên của thúc chuyển cho Thang Viên rồi, sao thúc còn ở đây?” Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc hỏi.

“Ta tới cảm ơn ngươi.” Thang Thắng nói

“Không cần cảm ơn, thúc trả tiền ta làm việc, thiên kinh địa nghĩa, mà đúng rồi, vì sao thúc không tự mình nói với Thang Viên, còn có chuyện quy củ thúc nói là gì?” Hà Tứ Hải thắc mắc.

“Sở dĩ ta không tự mình tìm con trai, là bởi vì trừ ngươi không còn người nào khác nhìn thấy ta, mà cái quy củ kia, lẽ nào ngươi không biết sao?” Thang Thắng vô cùng nghi hoặc hỏi.

“Ta biết cái gì? Ta phải biết hả?” Hà Tứ Hải vẻ mặt mờ mịt.

“Ngươi là người dẫn độ, nhận thù lao để làm việc, đây chính là quy củ.” Thang Thăng giải thích.

“Người dẫn độ cái gì, còn có quy củ cái gì, ai định ra?” Hà Tứ Hải càng nói càng mơ hồ.

“Người dẫn độ chính là người dẫn độ chứ sao.” Thang Thắng cũng không hiểu rõ lắm.

Qua vài lần trao đổi, Hà Tứ Hải đã hiểu được đại khái.

Sau khi Thang Thắng chết, một thanh âm nói hắn phải rời khỏi đây, nhưng tâm nguyện hắn chưa xong không muốn rời đi, thế là trong đầu liền xuất hiện tin tức của người dẫn độ.

Người dẫn độ chính là người tiếp dẫn người chết, giúp họ hoàn thành tâm nguyện khi còn sống.

Đương nhiên người dẫn dộ cũng phải có thù lao, tiền tài, di sản, tri thức, kỹ năng, vân...vân đều được.

Sau đó hắn nhìn thấy Hà Tứ Hải, liền biết Hà Tứ Hải chính là người dẫn độ mình muốn tìm.

Vì thế liền có những chuyện xảy ra phía sau.

Hà Tứ Hải lúc này mới nhớ tới, Thang Thắng giống hắn, đều thuê trọ ở cùng khu với mình.

Đúng lúc này, Thang Thắng bỗng nhiên đứng lên.

“Thúc phải đi rồi à?” Trong lòng Hà Tứ Hải dâng lên loại cảm giác không tên, chính hắn cũng không biết bản thân mình làm sao.

Thang Thắng gật gật đầu.

“Nếu như thúc ở bên kia gặp được cha mẹ ta, phiền thúc nói cho bọn họ biết, ta sẽ chăm sóc tốt Đào Tử.” Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

Hắn biết điều cha mẹ nuôi không yên lòng nhất chính là Đào Tử.

Thang Thắng lại lần nữa gật đầu, sau đó thân thể tan ra như bọt nước, biến mất vô ảnh vô tung.

Hà Tứ Hải đứng dậy nhìn xung quanh một chút, bên bờ sông không có một bóng người hay quỷ ảnh nào.

Thế là phủi mông một cái chuẩn bị về nhà.

Hắn đã mấy tháng rồi chưa gặp lại Đào Tử.

Nghĩ tới đây hắn càng thêm vội vàng.

Đi được nửa đường, bỗng nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề, nguyên lai quỷ ban ngày cũng có thể xuất hiện...
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...