Sinh Hoạt Nhàn Nhã Của Hạ Ninh

Chương 10



Hoa vừa về tới nhà, lão gia tử đã dọn về phòng của mình không cho ai xem, còn hạ lệnh cho Cố Hủ nhanh nhanh đem người cưới trở về, lão nhân còn có một đống hoa muốn cùng Hạ Ninh thảo luận kìa!

Lão gia tử liền gọi cho một đám bằng hữu đến khoe khoang ra hoa sơn trà chín màu này, gặp ai cũng nói là cháu dâu tương lai đưa cho hắn. Lăng lão gia tử tức giận đến trừng mắt thẳng râu, trở về nhà liền mắng Lăng Phi, cái tên Lâm Mạch kia không phải đang theo đuổi ngươi sao? Sao không thấy lấy ra được tí thánh ý nào? Tức chết ta rồi. Người ta bị theo đuổi còn tặng lễ qua, ngươi được theo đuổi sao không thấy gì? Lời này làm cho Lăng Phi mặt đỏ bừng bừng chạy đi truyền đạt lời của Lăng lão gia nói.

“Ông nội của ta nói, thành ý không đủ thì không cho ngươi đến của nhà của ta bái phỏng.” Lăng Phi ngạo kiều nói.

“Bảo bối thật chờ mong ta tới cửa bái phỏng sao? Được rồi, ta sẽ tới ngay.” Lâm Mạch cười ha hả. “Ai hiếm lạ gì ngươi !” Lăng Phi cúp điện thoại, khóe miệng không nhịn được giơ lên.

Lâm Mạch cầm điện thoại sờ sờ cằm, hay là đi tìm Hạ Ninh mua lại một chậu hoa sơn trà chín màu sắc đó đưa cho Lăng lão gia? Không được, phải mua hai chậu, đưa cho ông mình một chậu nếu không lại náo loạn lên. Nhưng mà lần trước Cố Hủ nói Hạ Ninh hình như có thành kiến rất lớn đối với hắn, vậy phải làm sao bây giờ? Không biết bên Cố Hủ tiến triển như thế nào rồi.

(Đây là bộ truyện đầu tiên mình dịch nên có gì sai sót mong đọc giả góp ý. Cùng đọc truyện trên dtruyen.com để ủng hộ người dịch chân chính, mỗi lượt view của đọc giả là động lực lớn để editor ra chương mới, cảm ơn tất cả đọc giả đang theo dõi bộ truyện này.)

Cố Hủ bị Lâm Mạch nhớ thương đang đậu xe ở trước cửa tiệm trái cây, chờ Hạ Ninh ra tới hắn liền đi lên nói “ Ta đưa ngươi về trường học.” Hạ Ninh nhìn vị tổng tài tiên sinh này như âm hồn không tan vậy! “ Anh của Cố Kỳ nè, ta lần trước nói còn chưa đủ rõ ràng sao?” “ Ngươi đối với ta có hiểu lầm gì hay ta đắc tội ngươi chỗ này mời ngươi nói cho ta rõ.”

“Không có gì hiểu lầm gì cả, ta giao lưu bạn bè thì phải xem có hợp mắt hợp duyên hay không, nhưng thật đáng tiếc là Cố tiên sinh một chút cũng không hợp mắt hợp duyên với ta.” Hạ Ninh không có kích động giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nhưng nghĩ đến đây là nam chính của quyển sách liền có cảm giác không chân thật chút nào, chỉ nghĩ muốn rời khỏi hắn thật xa.

“Ngươi không cảm thấy như vậy là không công bằng đối với ta sao?” Cố Hủ liền kháng nghị.

“…”Hạ Ninh dùng ánh mắt cổ quái nhìn Cố Hủ, “Cố tiên sinh có quyền lựa chọn không tới chỗ ta tìm phiền phức mà, rất công bằng nha, gặp lại sau, tốt nhất là không bao giờ gặp lại đi.” Hạ Ninh thấy xe buýt đến cũng không cùng Cố Hủ nói nữa mà chạy lên xe.

Cố Hủ nhìn Hạ Ninh lên xe đi mất, liền xoay người nện một quyền thật mạnh lên đỉnh xe, một cảm giác thất bại thật sâu vờn quanh Cố Hủ.

(Sstruyen, , wattap,.................. là mấy trang ăn cắp)

Lâm Mạch nhìn Cố Hủ đỉnh đầu giăng đầy mây đen, hắn ra một thân mồ hôi lạnh, hình như tới không đúng lúc rồi.

“Theo đuổi không thuận lợi hả?” Lâm Mạch căng da đầu ra hỏi.

“ Hắn là người do ông trời phái xuống tra tấn ta đó.” Cố Hủ đang phê văn kiện, mí mắt cũng chưa nâng lên. “ Chắc ông trời rốt cuộc nhìn không vừa mắt ngươi quá tự cao tự đại đó!” Lâm Mạch nói đùa với hắn

Cố Hủ dừng lại bút lại nói “Hắn nói ta không hợp mắt hợp duyên với hắn.” Lâm Mạch khóe miệng chề chề chế giễu nói “ Loại lý do vớ vẩn này mà ngươi cũng tin.”

“Ta không tin, nhưng ta điều tra không ra được rốt cuộc đã đắc tội với hắn ở chỗ nào, trực tiếp hay gián tiếp đều không có, thật là đáng chết!” Cố Hủ ném bút lên bàn dựa vào trên ghế.

“ Vậy thì đừng tra nữa, có lẽ là một cái lý do không thể tưởng tưởng được.” Lâm Mạch nghĩ nghĩ rồi nói “ Chuyện này khó mà nói được, không chừng ngươi đi đường rồi giẫm chết con kiến do hắn nuôi nên bị ghi hận? “ Hắn không quen biết ngươi mà biết tên của ta còn có Tô Liên Nguyệt, vậy thì có thể không phải đắc tội chính bản thân hắn, có lẻ căn bản không phải đắc tội mà là nghe phải một tin đồn nhảm nhí nào đó nên mới không có hảo cảm thôi!”

Lâm Mạch vui sướng khi người gặp họa mà nhìn Cố Hủ, đáng đời ngươi, ai biểu ngươi luôn đứng trên cao nhìn xuống ta như người phàm, rốt cuộc có người tới thu thập ngươi rồi. Hạ Ninh làm tốt lắm.

Editor: Trâm Rừng ( Hãy đọc truyện ở dtruyen.com để ủng hộ editor nhé >.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...