Sính Kiêu
Chương 214: Chuyện thường ngày (4) – End
Ngày hôm nay, một quan chức của vương cung đi tới nơi ở tạm thời của Tô Tuyết Chí tại địa phương, chuyển lời mời của quốc vương đến cho cô.
– Phu nhân, quốc vương và quốc dân chúng tôi vô cùng mang ơn cô. Quốc vương đã nghe tin tức về hành trình con thuyền, phái tôi tới chân thành mời cô vào hoàng cung để ở. Cô chính là khách quý của chúng tôi, cô có thể ở đó cho đến khi có chuyến thuyền khác đến. Tin rằng cô sẽ có thể trải qua một khoảng thời gian vui vẻ.
Tô Tuyết Chí nói cám ơn, nhưng khéo léo từ chối lời mời đó. Tiễn khách đi rồi, dù là biết không còn hy vọng gì mấy, nhưng cô vẫn hỏi Đinh Xuân Sơn
– Chắc chắn là hỏi rồi chứ? Chuyến tàu tiếp theo nhanh nhất sẽ là nửa tháng nữa à?
Đinh Xuân Sơn biết cô đang rất sốt ruột muốn trở về, nhưng đúng là vận số không tốt, ngay vào tuần trước, một con tàu vừa đi qua, đã bỏ lỡ chuyến đó rồi, còn chuyến tiếp theo nhanh nhất phải nửa tháng nữa mới cập cảng.
Anh ta gật đầu: – Đúng vậy, phu nhân.
Đầu năm nay, các chuyến đi Âu-Á giữa Đại Tây Dương và Ấn Độ Dương bị hạn chế, thường chỉ có một vài chuyến trong một tháng, Tô Tuyết Chí đương nhiên biết rõ điểm này.
– Cô cũng không cần quá sốt ruột đâu. – Đinh Xuân Sơn an ủi, – Chỉ nửa tháng nữa thôi mà, sẽ qua rất nhanh thôi. Tôi thấy nơi này phong cảnh cũng đẹp, vừa hay cô có thể thả lỏng đi du lịch thăm thú một chuyến rồi trở về cũng không muộn.
Cho dù sự thật là trong lòng anh ta cũng sốt hết cả ruột, nhưng mà đi cũng đã hơn nửa năm rồi, về sớm hơn nửa tháng hay là về muộn hơn nửa tháng thì cũng không có gì khác nhau cả.
Tô Tuyết Chí nhíu mày lại.
Nếu như nửa tháng sau mới lên đường, vậy thì không về kịp rồi. Cô trầm ngâm một chút, lại hỏi:
– Tàu chở hàng thì sao? Tàu vận chuyển hàng hóa gần nhất là ngày nào? Mất bao lâu thì tới?
– Tàu vận chuyển hàng? – Đinh Xuân Sơn ngẩn ra.
So sánh tàu du lịch chủ yếu chở khách với tàu chở hàng, tàu chở hàng nhìn chung có lịch trình hành trình dài hơn và điều kiện trên tàu kém hơn.
– Đúng vậy, tàu vận chuyển hàng. Anh hỏi giúp tôi xem nhé.
Đinh Xuân Sơn gật đầu:
– Không thành vấn đề, để tôi đi hỏi luôn.
Anh ta vội vã đi ngay, cùng ngày thì trở lại nói cho Tô Tuyết Chí hay, một con tàu hiệu Kim Cương thuộc về một công ty vận tải địa phương có kế hoạch một tuần sau sẽ lên đường đến Trung Quốc.
– Mặc dù thời gian xuất phát sớm hơn một tuần, họ biết được là cô muốn về nước, cũng bày tỏ rất lấy làm vinh hạnh. Nhưng mà khi tôi xem hành trình của họ, nửa đường trừ bến cảng lớn thì họ còn đỗ ở mấy bến cảng nhỏ để dỡ hàng, cho nên toàn bộ hành trình đều tính toán được, ngày đến cũng không chênh lệch gì so với tàu du lịch định kỳ kia đâu.
Tia hy vọng cuối cùng cũng đã mất.
Tô Tuyết Chí đành phải chấp nhận số mệnh:
– Thôi đành vậy, chúng ta đành chờ chuyến tàu nửa tháng sau vậy. Vất vả cho anh rồi.
Đinh Xuân Sơn nói đó là bổn phận của mình. Tô Tuyết Chí đè nén sự thất vọng trong lòng xuống, nhìn anh ta, mang theo nụ cười áy náy:
– Anh cũng rất muốn về rồi đúng không? Bởi vì chuyện của tôi mà anh vừa tân hôn đã phải xa nhà rồi. Sợ là vợ anh chắc còn giận hơn đó.
Đinh Xuân Sơn xấu hổ đỏ cả mặt, chỉ biết xua tay nói không sao, cô ấy không giận chút nào đâu.
Năm ngoái anh ta mới kết hôn, người vợ là con gái hương thân cùng quê, có lẽ hai nhà đã xác định hôn sự từ rất lâu rồi, nhưng có vẻ như anh ta không mặn mà mấy với mối hôn sự này, mấy năm trước công việc cũng đỡ bận rộn hơn vậy mà anh ta cũng không chịu về quê, có vẻ như là muốn hủy bỏ mối hôn ước này. Nhưng mà không biết thế nào, hôn sự không thể hủy bỏ được mà cứ giằng co đến tận năm ngoái, anh ta bị người trong nhà kêu trở về, sau đó thì truyền đến tin tức là đã kết hôn rồi.
Khi ấy bởi vì quá đột ngột cho nên Tô Tuyết Chí và Hạ Hán Chử không kịp đến tham dự hôn lễ, nhưng mà cũng đã kịp gửi quà cưới. Sau đó cũng nghe người ta kể lại, cô dâu dù là con gái cưng lão phái, nhưng gia phong đàng hoàng, con người hiền thục xinh đẹp, rất được lòng ở quê nhà. Từ sau khi kết hôn, anh ta ở lại quê mấy tháng liên tiếp, có thể thấy được dù là trước kia thế nào, nhưng sau khi cưới về anh ta rất hài lòng với vị tiểu thư đó, sống chung cũng rất hòa hợp. Cho đến tận cuối năm, bởi vì cô phải đi ra nước ngoài, anh ta mới gấp gáp trở lại.
Thực ra mà nói lúc đó Tô Tuyết Chí cũng không định để anh ta cùng đi, nhưng do anh ta cương quyết, chủ động trở lại, nói người khác đi anh ta không yên lòng.
Không giống cô với Hạ Hán Chử là vợ chồng “già”, người ta vừa mới tân hôn còn đang thắm thiết khó rời, bắt người ta chia lìa, còn phải đi lâu như thế, Tô Tuyết Chí là người từng trải, nghĩ đến điều này trong lòng rất băn khoăn, cho nên vừa rồi mới nhắc một câu. Bắt gặp anh ta có phản ứng như thế, dĩ nhiên cô cũng không nhiều lời gì thêm, cười nói:
– Thế thì tốt rồi. Chờ trở về rồi, lần này sẽ cho anh nghỉ phép thật nhiều, anh muốn nghỉ bao lâu thì cứ nghỉ thoải mái. Hoặc là tốt nhất đón vợ anh theo cùng, thực ra tôi cũng rất muốn làm quen với chị ấy.
Đinh Xuân Sơn chỉ đáp qua quýt, đúng lúc này thủ hạ đến gõ cửa, nói là quản lý của con tàu hiệu Kim Cương đến. Tô Tuyết Chí mời người ta vào.
Nơi này có rất nhiều Hoa kiều, nghe nói, gia phả của nhiều người sớm nhất có thể truy nguồn từ cuối thời nhà Minh, vị quản lý này cũng là một trong số đó, nói tiếng Trung rất thuần thục, sau khi gặp Tô Tuyết Chí, thái độ cung kính nói, ông ta vừa nghe nhân viên nói lại chuyện cô muốn theo con tàu chở hàng hiệu Kim Cương về nước, vô cùng khéo là, con tàu đó ngày hôm qua đã tải đủ hàng hóa, không cần chờ đến tuần sau mà nhanh nhất sáng ngày mai là có thể xuất cảng rồi. Hơn nữa bởi vì có những thay đổi về khách hàng, cho nên một số ít cảng nhỏ lẽ ra trên đường về sẽ phải đỗ bến thì không cần nữa, trong nửa tháng là có thể về nước, cho nên mới đặc biệt đến đây báo cho cô biết, hỏi cô có đồng ý đi cùng không.
– Nếu như cô đồng ý, tôi sẽ phân phó thuyền trưởng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để mang đến cho cô một chuyến đi biển thoải mái nhất có thể.
Đây chính là trong thất vọng lại có hy vọng!
Nếu như ngày mai xuất phát luôn, sau nửa tháng đến cảng, chặng đường còn lại cô cố gắng đi nhanh hơn một chút, mọi thứ mà thuận lợi, vậy thì cô sẽ trở về kịp vào ngày sinh nhật của con trai cô rồi.
Tô Tuyết Chí không thể ngờ vận số mình lại tốt như thế, phấn khởi vô cùng, liếc nhìn Đinh Xuân Sơn, lập tức gật đầu:
– Thế thì quá tốt rồi, tôi bằng lòng. Tôi cũng rất cảm ơn hãng tàu đã sẵn lòng tiếp nhận tôi. Tôi sẽ chi trả chi phí thuyết phục mà đoàn chúng tôi phụ trách, trên đường đi chỉ cần cung cấp cho chúng ta một chỗ nghỉ ngơi thích hợp là được, còn lại thì không cần làm phiền hãng tàu đâu ạ.
Quản lý cười tươi nói, người chủ của con tàu Kim Cương cũng là người Hoa, họ Đổng.
– Dù dòng họ Đổng đã sống ở hải ngoại hàng trăm năm, nhưng những con cháu trong gia tộc luôn được truyền dạy văn hóa Trung Hoa từ thế hệ này sang thế hệ khác, lòng luôn hướng về Trung Quốc. Đổng lão tiên sinh trước đây luôn luôn chú ý đến thế cục trong nước, từ lâu đã nghe danh Hạ tướng quân và phu nhân. Khi biết được phu nhân lúc trở về đi ngang qua đây, vốn định mời cô đến trang viên làm khách quý nhưng lại sợ không quen biết quấy rầy phu nhân, cho nên không dám có hành động mạo muội đó. Vừa hay ngài ấy nghe được việc này, có thể được tận chút sức mọn cho Hạ Tướng quân cùng phu nhân là điều vô cùng vinh hạnh, mong phu nhân chớ khách sáo coi như người xa lạ.
Tô Tuyết Chí dù dừng ở nơi này một thời gian không dài, nhưng mà cũng biết, vị Đổng lão tiên sinh này là đại phú thương nổi danh của bản xứ, sở hữu một trong những đồn điền cao su tốt nhất, từng được quốc vương thụ phong hào, đồng thời, vô cùng yêu nước. Mấy năm trước trong nước có chiến tranh, ông ấy đã quyên một khoản tiền lớn, dùng để hỗ trợ quân phí.
Đối phương đã nói như vậy, Tô Tuyết Chí cũng không khách sáo nữa, chỉ biết nói cảm ơn, nhờ quản lý chuyển lời cảm ơn của mình tới chủ tàu Đổng lão tiên sinh.
Quả đúng như vậy, ngay ngay hôm sau, con tàu Kim Cương đã lên đường trước thời gian. Đoàn người Tô Tuyết Chí chín giờ sáng đã có mặt tại bến cảng lên thuyền, mọi thứ đều thuận lợi, con tàu chở hàng sau khi rời cảng, dọc theo đường biển Nam Dương đi thẳng về phía đông.
Phó Minh Thành đứng ở một góc trên bến cảng, đưa mắt nhìn bóng thuyền dần dần rời cảng đi xa, bỗng nhiên phía sau có tiếng nói cất lên:
– Cô ấy chính là vị Tô nữ sĩ rất nổi danh, Hạ phu nhân, giáo sư y khoa danh tiếng vừa trở về từ Châu Âu, cũng chính là vị hành khách mà anh đặc biệt tìm gặp bố tôi, sẵn sàng bỏ tiền của mình để hy vọng con tàu Kim Cương có thể xuất phát trước thời gian để trở về nước đúng không?
Phó Minh Thành quay đầu lại. Sau lưng anh là một cô gái, ngũ quan người Trung Quốc, cách ăn mặc của phụ nữ địa phương, mặc váy hở vai dài đến mắt cá chân, gió biển thổi qua, vạt váy chập chờn, thướt tha duyên dáng, vô cùng xinh đẹp.
Là tiểu thư Đổng gia, người thừa kế duy nhất của Đổng lão tiên sinh.
Phó Minh Thành cùng Đổng gia là quen biết đã lâu, có làm ăn qua lại, Đổng tiểu thư mấy năm nay vẫn luôn trợ giúp việc kinh doanh của bố mình, hai người dĩ nhiên là quen biết nhau. Anh không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu với cô ấy như là chào hỏi, sau đó quay người định bước đi.
Đổng tiểu thư dịch chuyển ánh mắt rời khỏi bóng con thuyền, rơi xuống bóng lưng của Phó Minh Thành, vẫn thong thả nói:
– Vị Tô nữ sĩ này lẽ nào chính là người trong lòng anh? Nếu đúng như tôi đoán, tôi khuyên anh nên từ bỏ tâm tư đó đi. Dù cho anh có tiền có thế, nhưng chồng cô ấy cũng không phải người bình thường. Góc tường này, sợ là anh không đào được đâu.
Phó Minh Thành dừng bước, chậm rãi quay đầu lại.
Anh hơi nhíu hàng lông mày lại, tỏ vẻ không vui, nói:
– Đổng tiểu thư, tôi vẫn luôn cho là cô là người đại diện tốt nhất của bố cô, những lần trước hợp tác với cô cũng rất thoải mái. Tôi không nghĩ cô sẽ nói ra những lời nói này. Hy vọng cô chú ý tiêu chuẩn lời nói của mình một chút. Vợ chồng Hạ thị không phải là người mà cô có thể khinh thường. Tôi cũng không cho rằng dựa vào quan hệ giữa chúng ta, cô có thể thốt ra những lời mất lịch sự và đầy phỏng đoán vô cớ ở trước mặt tôi như vậy.
Đổng tiểu thư ngây người, bên tai đỏ lên, lộ rõ sự xấu hổ, cũng hối hận về phát ngôn vừa rồi của mình. Cô cũng là người phóng khoáng, nhận sai lập tức:
– Tôi xin lỗi, tôi không nên nói năng như vậy, tôi không nên nói những lời mạo phạm vợ chồng Hạ thị và mạo phạm anh. Xin hãy bỏ qua cho tôi.
Thái độ hết sức chân thành.
Phó Minh Thành hoàn hoãn sắc mặt hơn:
– Hạ phu nhân từng có ơn lớn với tôi, cô ấy đang sốt ruột muốn về nước sớm, tôi chỉ cố gắng hết mình để thuyền được xuất phát sớm nhất, chỉ thế mà thôi.
Đổng tiểu thư tỏ vẻ đã hiểu, cười nói:
– Tôi nghe nói, bố tôi không chấp nhận trợ cấp của anh, thuyền chưa đầy hàng đã xuất phát. Trong kinh doanh làm ăn, chuyến chở hàng của con tàu Kim Cương này ắt là lỗ một khoản tiền lớn. Vậy là anh đã nợ chúng tôi một ân tình rồi đó, nói thế không sai chứ?
Trong lời nói của cô ấy mang theo chút nghiền ngẫm, như là trêu đùa, như là nghiêm túc.
Phó Minh Thành lấy kính xuống, lau mắt kính, thản nhiên nói:
– Ông ấy biết Hạ phu nhân sốt ruột muốn đi, căn bản không cần tôi nói gì cả mà tự mình bày tỏ mong muốn, mau chóng cho thuyền xuất phát, dùng điều này để bày tỏ sự tôn kính của mình đối với vợ chồng Hạ thị. Tôi chỉ là truyền đạt tin tức mà thôi. Đây nào coi là nợ ân tình?
– Quả là người khôn khéo, tính toán quá rõ ràng. – Đổng tiểu thư gật đầu, nở nụ cười.
– Lần này không tính, vậy trước kia thì sao? Mấy năm trước tôi bỏ bao nhiêu công sức, giúp anh mua một số lượng lớn bắp ngô tương từ Nam Dương, gần như là mua hết toàn bộ nguyên liệu thô rồi. Khi đó nếu không nhờ tôi, anh không thể nào nhanh như vậy mà có được nó. Vậy nói anh đã nợ tôi ân tình, anh sẽ không phủ nhận đó chứ?
Phó Minh Thành tiếp tục lau sạch mắt kính còn lại, nói:
– Đổng tiểu thư, hôm nay cô tới tìm tôi, rốt cuộc là muốn nói gì?
Đổng tiểu thư mỉm cười nói:
– Nói chuyện hợp tác.
– Hai năm nay, Phó thị cùng Đổng gia không phải vẫn luôn làm ăn qua lại đó sao?
– Không! Tôi muốn hợp tác, cũng không phải là làm ăn kinh doanh qua lại, anh hiểu mà!
Đổng tiểu thư nhìn thẳng vào mắt Phó Minh Thành.
– Tình trạng khó khăn hiện tại mà Đổng gia chúng tôi gặp phải, chắc anh cũng biết rồi. Bố tôi tuổi tác đã cao, tình hình sức khỏe của ông ấy trước giờ là mối lo âu của tôi – cũng cảm ơn anh trước kia đã khám cho ông ấy. – Đổng tiểu thư nói.
– Đối thủ của ông muốn nhân cơ hội nuốt trọn chúng tôi, muốn cầu hôn tôi kết thông gia hai nhà, thực ra là muốn thôn tính sản nghiệp của Đổng gia. Tôi đã từ chối hôn sự, họ liền chèn ép nhiều mặt, việc kinh doanh của chúng ta đang gặp nhiều khó khăn, vườn cao su bị ép phải nhượng lại một phần, thuyền cũng chỉ còn lại chiếc hiệu Kim Cương này. Tôi không cam chịu, tôi cần một đối tác khác mạnh hơn, anh chính là đối tác tốt nhất. Tôi hy vọng anh có thể vào Đổng thị, tôi sẽ chấp nhận bất cứ hình thức đầu tư nào của anh…
– Chờ chút. – Phó Minh Thành ngắt lời Đổng tiểu thư, – Khi đó cô chủ động hỗ trợ chính là vì sự hợp tác này à? – Giọng anh đầy vẻ kinh ngạc.
– Phải! – Đổng tiểu thư không hề phủ nhận, gật đầu, – Cho đến nay, anh vẫn chưa nói cho tôi biết anh mua nhiều bắp ngô tương như vậy là để làm gì. Với tôi mà nói, đó là một việc kinh doanh không có lãi hoặc thậm chí thua lỗ. Anh và tôi đều là thương nhân, thương nhân trời sinh trục lợi, tôi dù thua lỗ cũng toàn lực giúp anh. Nếu tôi nói đó là tôi làm từ thiện, anh cũng sẽ không tin, đúng không? Toan tính của tôi, là điều kiện hồi báo của tương lai.
– Đổng tiểu thư, xem ra tôi xem nhẹ cô rồi.
Phó Minh Thành nhìn cô ấy.
– Nhưng đừng quên, đúng như cô nói, thương nhân trời sinh trục lợi. Tại sao tôi lại phải mạo hiểm thất bại đầu tư thậm chí là sẽ đưa mình vào trong nguy hiểm nếu tiến hành hợp tác với Đổng thị? Ân tình không nhất định phải sử dụng ân tình để trả, tiền cũng có thể dùng. Tôi đã nợ cô bao nhiêu, một đồng một xu, cả gốc lẫn lãi, tôi đều có thể trả lại đủ cho cô.
– Phó tiên sinh, anh hãy nghe tôi giải thích. – Đổng tiểu thư giọng đã sốt ruột.
– Đúng thế, tôi đang rất cần một người đầu tư cổ phần để giúp tôi cùng nhau đương đầu với khủng hoảng. Nhưng mà thành thật mà nói, cũng không phải không có người nào không có hứng thú. Trên thực tế, hai năm nay, tôi đã liên tục nhận được rất nhiều lời hồi đáp biểu hiện sẵn sàng đầu tư, nhưng tôi lại không có sự tin tưởng đối với họ. Tôi xem trọng anh, tôi tin tưởng con mắt nhìn của tôi. Nếu chúng ta có thể hợp tác, không chỉ có ích với Đổng thị, mà cũng có lợi cho anh. Chỉ cần anh gật đầu, tôi sẽ lập tức đưa anh đi xem vườn cao su, vườn cà phê của Đổng thị, đó đều là tài sản tốt nhất và trọng yếu nhất của chúng tôi, không đến bước cuối cùng, tôi sẽ không buông tay đâu…
– Đổng tiểu thư, mô tả của cô rất hấp dẫn, nhưng mà xin lỗi, tôi không có hứng thú.
– Xin phép. – Anh đeo đôi kính đã được lau sạch lên, cất bước rời đi.
– Phó tiên sinh!
Đổng tiểu thư lại gọi anh.
– Xin lỗi, tôi biết kiểu dây dưa này rất đáng khinh thường. Nhưng mà, dù là mang tới sự chán ghét cho anh, tôi vẫn khẩn thiết hi vọng anh có thể suy xét đề nghị của tôi. Nó thực sự là một công việc kinh doanh có lợi nhuận, nếu không, những người kia cũng sẽ không muốn cướp đoạt nó.
Cô ấy hít sâu một hơi, đè nén hơi nóng hổi tuôn ra từ trong mắt, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, nói:
– Tôi thừa nhận, tôi không có tình cảm sâu sắc với đất đai và trang viên, nhưng bố tôi thì khác. Đó là tâm huyết kinh doanh cả đời của ông. Cho nên tôi không thể trơ mắt ngồi nhìn mặc ông bị người khác ức hiếp được. Tôi chân thành mời Phó tiên sinh ngài tiến hành khảo sát trước, nếu như sau khi khảo sát xong, anh vẫn không có hứng thú, vậy thì tôi xin bảo đảm, tôi sẽ không dây dưa anh nữa.
Nói xong, cô ấy nhìn vào bóng lưng phía trước, nín thở, ngón tay cấu vào lòng bàn tay, căng thẳng chờ đợi.
Dường như là rất lâu, cuối cùng, Đổng tiểu thư mới thấy anh một lần nữa từ từ quay người lại, ánh mắt rơi trên mặt mình, dừng một chút.
– Tôi sẽ suy xét.
Phó Minh Thành nói xong thì bước đi.
Lần này, là đi thật.
Đổng tiểu thư nhìn bóng lưng anh rời khỏi, dần dà, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ và mong đợi.
Cô tin tưởng, với ánh mắt và thủ đoạn của người này, chỉ cần anh bằng lòng đi theo mình tìm hiểu một chút, anh nhất định sẽ hiểu, đây quả thực là việc vô cùng có lợi cho cả hai bên.
***
Ngày qua ngày, năm qua năm, cuộc sống của mỗi một người đều theo quỹ đạo vốn có của nó mà tiến về phía trước. Im hơi lặng tiếng. Năm tháng sơn hải, trong cuộc sống có tiếc nuối, có hy vọng mới, có ly biệt, cũng có gặp nhau.
Hạ Hán Chử mang theo Hạ Minh Ân lên một chiếc pháo hạm, xuôi dòng mà đi, ngày hôm nay nhận được tin Hạ Lan Tuyết và Diệp Hiền Tề ít ngày nữa sẽ đến nơi đây, liền cùng con trai lên bờ trước để đón người.
Từ khi bắt đầu có ký ức, Hạ Minh Ân liền biết mình có một người cô. Cô là em gái của bố mình, lúc trước bởi vì được sự khích lệ và sự ảnh hưởng của mẹ cậu mà cũng lập chí học y, muốn trở thành một người giống như mẹ cậu. Từ lúc sinh ra đến giờ, cậu chưa từng gặp cô út lần nào, nhưng mà cô út trông như thế nào, có nhắm mắt lại cậu cũng có thể tưởng tượng được ra ở trong đầu, bởi vì cô út và mẹ cậu thường thư từ qua lại với nhau, Hạ Minh Ân và cô út của cậu đã trao đổi ảnh cho nhau rồi. Cô út có đôi mắt to, đôi môi đỏ và khuôn mặt trắng như tuyết. Ở trong mắt Hạ Minh Ân thì ngoài mẹ ra, cô út chính là vị tiểu thư xinh đẹp nhất thế giới.
Mẹ từng nói với Hạ Minh Ân, cô út hiện tại đang đi trên con đường theo đuổi ước mơ, có thành công có vui vẻ, cũng có trắc trở phiền não. Trong thư, cô út luôn kể cho mẹ cậu nghe những vui vẻ và những phiền não của mình, có đôi khi mẹ cậu sẽ chia sẻ cùng với cậu, đọc thư của cô út cho cậu nghe. Cứ thế, Hạ Minh Ân liền biết cô út ở bên kia đại dương đang làm gì, vì sao cô út lại vui vẻ, vì sao lại phiền não. Cô út rất thích Minh Ân, cũng đã hơn một lần viết riêng một đoạn cho cậu ở cuối bức thư, nhờ mẹ cậu đọc cho cậu nghe. Cô út nói, cô nhớ họ rất nhiều, còn có cả Tiểu Minh Ân nữa. Hạ Minh Ân cũng thích cô út, rất ngóng cô út về.
Bây giờ, ngày này rốt cuộc đến rồi.
Hạ Minh Ân với bố mình cùng nhau chờ. Bố cậu ban đầu thì ở bên cậu, nhưng sau đó có nhiều người địa phương nghe tin bố cậu đến thì ồn ào tới chào hỏi. Bố cậu liền đi ra ngoài, ở bên ngoài nói chuyện với người ta. Ban đầu Hạ Minh Ân còn ngoan ngoãn ngồi đợi, nhưng đợi một lúc, cậu không kìm được chạy đến bên cửa sổ, ghé sát vào bệ nhìn chung quanh. Nhìn được một chốc, vẫn không thấy có động tĩnh gì, lại đi xuống. Cứ như thế đi tới đi lui mấy lượt, bỗng nhiên, cậu nghe bên ngoài có tiếng bước chân cùng tiếng nói, tiếp theo, một giọng nói của một cô gái xinh đẹp đầy phấn khích bay vào tai cậu.
– Tiểu Ân đâu? Cháu nó cũng ở đây á? Tối qua em còn mơ thấy nó cơ, em mơ gặp ôm nó, nó gọi em là cô đó. Em vui quá liền tỉnh dậy.
Hạ Minh Ân ngẩng lên, trông thấy một cô gái trẻ tuổi xuất hiện trong tầm mắt. Cô mặc y phục màu đỏ, cả người như một ngọn lửa rất rạng ngời và chói lóa. Cô được đồng hành và bao quanh bởi những người khác, vừa cười vừa nói, đi băng qua đình viện, bước nhanh về phía bên này.
Là cô út. Cô út còn xinh hơn so với trong ảnh nữa!
Hạ Minh Ân kích động tim đập bang bang. Cậu bé nhanh chóng giãy ra khỏi cô người hầu đang săn sóc mình, như một trận gió lao ra khỏi cửa.
– Tiểu Ân! Thật là cháu rồi! Cô là cô của cháu nè. Cháu còn cao hơn trong ảnh một chút, cũng dễ thương hơn trong ảnh nữa đó!
Cô út nhìn một cái là nhận ra Minh Ân, ngạc nhiên kêu to, nhìn cậu bé không chớp mắt.
Hạ Minh Ân từng nghiêm túc nghĩ về chuyện này rất nhiều lần, khi gặp được cô út thì sẽ gọi cô thật to, để bày tỏ sự yêu mến của mình dành cho cô út. Nhưng hiện giờ thì, khi mà thật sự gặp được cô út, Hạ Minh Ân lại ngượng ngùng dè dặt, chân dừng ở bậu cửa, không dám bước nữa.
– Tiểu Ân, cô là cô của cháu nè. Cô nhớ nháu lắm đó.
Hạ Lan Tuyết vui vẻ xông tới trước mặt cháu trai của mình.
- …Cô út…
Hạ Minh Ân mở to mắt nhìn cô, căng thẳng đến mức suýt cắn phải đầu lưỡi, cuối cùng mới gọi được một tiếng bé tí.
– Tiểu Ân! Tiểu Ân gọi cô rồi!
Hạ Lan Tuyết phấn khích ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy cậu bé.
Hạ Minh Ân vừa vui vẻ vừa ngượng ngịu, ngoan ngoãn để cho cô út ôm mình. Nghe cô út hỏi có thể hôn cậu được không thì mặt cậu bé đỏ lên, nhưng mà se sẽ gật đầu.
Hạ Lan Tuyết hôn chụt một cái thật kêu lên má cậu bé, ôm mãi không thôi, khen cháu mình liên tục, sao lại dễ thương đến thế, đáng yêu đến thế cơ chứ, cho đến khi phía sau có tiếng bước chân vang lên.
Hạ Minh Ân thấy bố mình đi tới, gọi một tiếng “Lan Tuyết”.
Hạ Lan Tuyết quay lại, thấy anh trai đi đến đứng phía sau mình, mỉm cười nhìn mình.
Cô chậm rãi buông cháu trai ra, nhìn anh một lát, ngay sau đó gọi to “anh ơi”, mắt đỏ lên, chạy về phía Hạ Hán Chử, nhìn như muốn nhào vào lòng anh trai nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại được, dừng lại.
– Anh ơi, mấy năm qua anh có khỏe không ạ?
Cô nén nước mắt đang sắp tràn mi, nhỏ nhẹ hỏi.
Hạ Hán Chử không nói gì cả, chỉ cười cười gật đầu, giang hai tay ra với em gái.
– Anh ơi!
Hạ Lan Tuyết như quay trở về trước kia, cô rưng rưng gọi anh trai, nhào vào lòng anh, ôm lấy anh.
Cô không thốt nổi nên lời, Hạ Hán Chử cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm lấy em gái. Tiếng cười tiếng nói chung quanh cũng yên tĩnh trở lại.
Hạ Minh Ân hơi khó hiểu cảnh tượng này, không hiểu sao vào thời khắc vui vẻ như này mà cô út lại khóc.
Cậu tò mò nhìn. Đúng lúc này, nghe có người nói bên tai:
– Cháu trai ngoan, cháu biết cậu là ai không?
Hạ Minh Ân quay lại, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang cười híp mắt nhìn mình, mắt híp lại thành một đường kẻ. Anh ta mặc âu phục trắng, tóc chải ngược ra sau, giày da sáng bóng loáng, lẽ ra nhìn rất phong độ đẹp trai, nhưng mà cười với mình như thế phong thái tức thì biến mất chẳng còn bóng dáng, ngược lại nhìn giống như tên chuyên đi dụ dỗ bắt cóc trẻ em.
Hạ Minh Ân tức khắc nhận ra ngay đó là ai, chính là anh họ của mẹ cậu ở trên ảnh, là cậu của mình.
Trong lòng cậu bất giác nảy sinh cảm giác thân thiết khó tả, cậu thích người cậu cười mắt thành một đường kẻ này.
– Cậu ơi! – Cậu gọi lên.
Diệp Hiền Tề thoạt đầu còn lo lắng không biết cháu ngoại trai của mình có lạnh lùng kiêu ngạo, tránh xa người khác ngàn dặm như bố cậu không, rồi mình sẽ không thể làm thân được, nào ngờ đây lại là một cục cưng bé nhỏ đáng yêu, tức thì mặt mày hớn hở, kêu lên, bước tới dùng một tay bế cậu bé lên.
– Ngoan! Đi nào, cậu với cô út có mua quà cho cháu, giờ dẫn cháu đi xem quà!
Buổi tối, người một nhà ngồi quây quần trên bàn cơm, ăn một bữa cơm. Đối mặt với Hạ Hán Chử, Diệp Hiền Tề rất khép nép, khi Hạ Hán Chử cười nói chuyện với anh ta, hỏi anh ta tình hình mấy năm ở nước ngoài như nào, anh ta thái độ cung kính, nói mình đã hoàn thành việc học, cũng đã nhận được học vị bác sĩ, thực sự là chỉ thiếu nước đứng lên trả lời thôi.
Hạ Lan Tuyết thấy mất mặt, bí mật đá anh ta dưới gầm bàn nhiều lần, Diệp Hiền Tề bị đá cũng không dám biểu lộ ra ngoài, cắn răng chịu đựng, vừa hay bị Hạ Minh Ân thấy được, tò mò hỏi:
– Cô út ơi, sao cô lại đá cậu ạ?
Diệp Hiền Tề vội vàng phủ nhận, nói cô út không đá, là cháu trai nhìn nhầm thôi. Hạ Lan Tuyết xấu hổ ngồi lên thẳng tắp không dám nhúc nhích. Hạ Hán Chử chỉ nhìn hai người không nói gì.
Cơm nước xong, sáng mai, hai nhóm sẽ tạm tách nhau ra mỗi người một đường, Hạ Hán Chử cùng con trai tiếp tục lên thuyền đi đón Tô Tuyết Chí, Hạ Lan Tuyết cùng Diệp Hiền Tề thì về tỉnh thành trước để thăm hỏi Diệp Nhữ Xuyên đã xa cách nhiều năm.
Bởi vì quá hưng phấn mà tối nay Hạ Minh Ân đi ngủ muộn. Hạ Hán Chử ở với con trai, đợi cậu nhắm mắt đi ngủ rồi mới ra khỏi phòng, vừa ra thì đã thấy em gái đứng ở ngoài cửa, có vẻ như đang chờ mình thì hỏi:
– Muộn thế này rồi tìm anh có việc à?
Hạ Lan Tuyết gật đầu.
Hạ Hán Chử dẫn em gái tới phòng, hỏi cô có chuyện gì.
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Lan Tuyết khẽ nóng lên, ấp a ấp úng mãi mà không nói thành lời. Hạ Hán Chử nhìn ra được em gái xấu hổ, cũng đã đoán được em gái muốn nói gì rồi nhưng anh làm như không biết, chờ giây lát, nói:
– Nếu không có việc gì thì em đi nghỉ đi.
Anh giả bộ muốn đi, Hạ Lan Tuyết quýnh lên:
– Anh ơi em có việc. Em…
Cô dừng một chút, nói, – Anh ơi, em với anh Diệp yêu nhau…
Câu khó nhất đã nói ra rồi, cô cũng can đảm hẳn lên, mặc kệ ánh mắt của anh trai quăng tới, tiếp tục nói:
– Con người anh ấy nhiều khuyết điểm, nhưng rất hiền lành, đối xử với em rất tốt, ở bên anh ấy em rất vui vẻ. Lần này trước khi về nước, anh ấy cầu hôn với em rồi, em đồng ý rồi. Anh ơi, em hy vọng anh chúc phúc cho bọn em.
Cô nói xong nín thở nhìn anh trai, chỉ nghe anh nói:
– Chuyện quan trọng như thế, sao cậu ta không tới tìm anh nói mà nói với em làm gì?
– Anh ơi anh hiểu lầm rồi! – Hạ Lan Tuyết gấp gáp giải thích, – Anh ấy muốn tìm anh nói để nhận được sự đồng ý của nha, là em không cho. Anh ấy thấy anh là đã sợ rồi, em sợ anh ấy căng thẳng nói nhầm, anh sẽ không vui…
Cô thấy anh cả cứ nhìn mình, càng lo lắng, mắt đỏ ửng lên.
– Anh ơi, anh ấy tốt lắm luôn, anh hãy tin em…- Cô ra sức muốn giải thích, đúng lúc này, cánh cửa phía sau có người đẩy ra, Diệp Hiền Tề đi đến, nói lớn:
– Chú họ, cháu thật lòng yêu Lan Tuyết! Nếu có thể cưới em ấy, đó là hạnh phúc lớn nhất trong đời cháu. Cháu yêu em ấy, sẽ bảo vệ và ở bên em ấy cả đời. Xin chú họ hãy yên tâm!
Anh ta vừa nói xong, trong phòng liền yên tĩnh xuống. Hạ Hán Chử đang định lên tiếng thì dường như còn ngại không đủ náo nhiệt, một cái đầu nhỏ từ khung cửa bên cạnh thò vào.
Thì ra là Hạ Minh Ân ngủ không yên, bị tiếng ồn ào bên này đánh thức.
Cậu bé nhìn Hạ Lan Tuyết, nhìn Diệp Hiền Tề, nhìn bố của mình, nghĩ đến quan hệ thân thích mà được người lớn dạy, đưa tay lên tính toán, nhưng càng tính thì càng rối rắm, cái đầu nhỏ rất thông minh bất giác biến thành đống bột nhão. Cậu bé không nhịn nổi lẩm bẩm:
– Cậu là anh họ mẹ mình, cậu gọi bố mình là chú họ, cô là em gái bố mình, vậy cô mình cũng là cô của cậu họ. Nhưng sao cậu lại muốn lấy cô thế, nếu lấy nhau, mình phải gọi thế nào đây hở…
Bầu không khí ngay lập tức dễ thở hơn, Hạ Lan Tuyết và Diệp Hiền Tề nhìn nhau nín cười, ngay cả Hạ Hán Chử khóe miệng cũng hơi co giật. Anh liếc em gái, cuối cùng đi đến trước mặt Diệp Hiền Tề, cũng không nói gì cả, chỉ vỗ vỗ lên cánh tay anh ta, khẽ gật đầu, sau đó ôm cậu con trai dính như hồ dán lên, đưa cậu về phòng.
Hạ Minh Ân nằm ở trên giường, vẫn còn rất rối rắm nhưng lại không dám hỏi bố mình. Hạ Hán Chử suy nghĩ một chút, nghiêm trang nói:
– Đây đúng là một vấn đề lớn, mà căn nguyên của vấn đề lớn này đều là từ mẹ con hết. Là mẹ con lúc trước cứ thích nhận người thân họ hàng loạn bát nháo. Chờ mẹ con về, con đi hỏi mẹ con thì hơn.
– Được rồi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm. – Anh dém chăn cho con trai, nói.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai bố con tiếp tục lên đường đi về hướng đông. Lại qua ít ngày, ngày hôm nay, pháo hạm của hai bố con đi ngang qua một toà cổ thành ngàn năm tuổi ngay bên bờ, bởi vì gấp gáp đi sớm đến đường thủy lên bờ đổi sang xe lửa xuôi nam đi đón người, cho nên không hề dừng lại.
Đoạn sông này rất nguy hiểm vì nước lên nhanh, pháo hạm giảm tốc độ, từ từ tiến về phía trước giữa hai bên bờ thỉnh thoảng có tiếng vượn gáy rơi vào trong tai. Sau trưa, Hạ Hán Chử đưa con trai lên trên boong tàu để tiêu thực. Hạ Minh Ân vịn lan can, ngửa đầu nhìn ngọn núi hiểm trở xuyên thẳng lên trời ở bên bờ, khe khẽ đọc một bài thơ cổ mà cậu đã học thuộc:
“ Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ, khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn.”
– Bố ơi, có phải chính là chỗ này không? – Cậu bé chỉ vào đỉnh kia hỏi.
Hạ Hán Chử gật đầu, nhìn mặt trước và mặt sau:
– Còn nhớ chuyện bố kể về lần đầu tiên bố gặp mẹ không? Cũng chính ở vùng này đó.
Hạ Minh Ân ngạc nhiên kêu lên, nhìn quanh, – Giờ mà mẹ ở đây thì tốt quá!
– Mẹ không về kịp sinh nhật cũng không sao, con chỉ muốn mỗi ngày nhìn thấy mẹ, ở bên mẹ thôi.
– Còn có cả bố nữa! Bố, mẹ, còn có con, cả nhà chúng ta ngày nào cũng ở bên nhau.
Cậu bé thấy bố nhìn mình, thông minh bổ sung thêm một câu.
Hạ Hán Chử cười thành tiếng, đưa tay xoa đầu con trai.
– Sắp rồi, bố con mình đi đón mẹ, cũng sắp đón được mẹ rồi. – Anh suy nghĩ một chút, lại an ủi con trai.
Đúng lúc này, đối diện có một con thuyền xuất hiện, đó là một chiếc tàu hơi nước thông thường chở hành khách, đang đi về hướng này. Chậm rãi tới gần, chỉ thấy trên boong tàu cùng trên lối đi có hành khách qua lại, rất náo nhiệt.
Hạ Hán Chử chỉ hơi liếc mắt qua, cũng không hứng thú, thấy ánh nắng hơi gắt, sợ con trai bị nóng, liền gọi con trai đi xuống dưới với mình.
– Con không nóng đâu, con muốn ở đây chơi một lúc nữa, được không ạ?
Hạ Minh Ân không muốn xuống dưới ngay. Nơi này chính là nơi mà lần đầu tiên bố mẹ gặp nhau đó.
Hạ Hán Chử thấy cậu không muốn đi thì cũng không ép, bảo cậu không được chạy lung tung, anh thì ngồi dưới ghế có tấm che nắng, trông chừng cậu.
Anh nhìn về hướng con trai, lưng tựa vào ghế, mũ che trên trán, mắt khép hờ.
Khi con tàu kia đi tới gần, hai chiếc thuyền giao qua nhau, đủ những tiếng ồn ào trên bánh lái theo gió sông bay tới, lại dần dần biến mất.
Đột nhiên, Hạ Hán Chử nghe tiếng con trai hét toáng lên:
– Mẹ ơi!
Tim anh hẫng một cái, mở choàng mắt ra, bắt gặp con trai kích động nhảy lên, nói to với mình:
– Bố ơi, con nhìn thấy mẹ! Mẹ ở trên con tàu kia kìa! Mẹ ở ngay trên đó đó! Là thật đó!
Cậu nói với bố xong tiếp tục la hét gọi mẹ về hướng con tàu vừa đi qua không mấy xa, vừa chạy dọc theo lan can về phía thang dây.
Hạ Hán Chử vứt cái mũ đi, nhảy phắt xuống ghế, từng bước dài đuổi theo con trai chân ngắn, xoay người thuận tay nhấc lấy cậu, ôm theo chạy cực nhanh xuống, xông tới phía đầu thuyền ở tầng dưới.
– Mẹ! Mẹ ở trong phòng đó! Mẹ đang ngồi đọc sách bên cửa sổ! Con nhìn thấy thật đó! Con nhìn thấy mẹ! Là mẹ đó! Bố ơi bố mau đuổi theo đi!
Hạ Minh Ân được bố ôm lên trên cao, sốt sắng thò hẳn người ra ngoài, tay chỉ vào con tàu kia, chỉ hận không thể chắp cánh bay qua đó.
Hạ Hán Chử vội kéo cậu về. Anh nhìn con tàu đang dần dần đi xa, vào lúc đang bán tín bán nghi, đột nhiên, bắt gặp trên con tàu đó có tiếng huyên náo.
Một cô gái vội vàng đẩy người cản đường ra, dọc theo lối đi trên mạn thuyền chạy về phía đuôi tàu. Cô xông tới đuôi tàu, nhìn pháo hạm vừa đi ngang qua thuyền mình, rất nhanh, cô nhìn thấy bóng dáng hai bố con một lớn một nhỏ ở trên đó đang nhìn về bên này, trong đôi mắt cô hiện lên tia mừng rỡ khó tin.
Cô một tay bám chặt lan can, ra sức thò người ra ngoài, tay kia thì vẫy mạnh, hô to về phía đó:
– Tiểu Ân! Yên Kiều!
Tiếng gọi của cô gái bị gió sông thổi tan, lúc rõ lúc mất.
Hạ Hán Chử quay phắt đầu lại, ra lệnh với hạm trưởng nghe tiếng chạy ra.
– Quay đầu, đuổi theo!
Pháo hạm dừng ngay giữa sông, chậm rãi quay lại, ngay sau đó vận đủ mã lực, ngược dòng đuổi theo con tàu phía trước. Rất nhanh, con tàu chở khách bị cản lại, tạm thời thả neo, thuyền trưởng cùng hành khách không biết chuyện gì xảy ra, lo lắng nhìn pháo hạm tới gần.
Một người ở trên pháo hạm mau chóng lên con tàu đó, nói thầm bên tai thuyền trưởng mấy câu. Bấy giờ thuyền trưởng mới biết được thân phận người đàn ông mặc thường phục và cậu bé kia là ai, biết không có việc gì thì thở phào nhẹ nhõm, gọi thuyền viên đến giải tán những người rảnh rỗi, không được tới gần gây phiền nhiễu.
Tô Tuyết Chí nhìn Hạ Hán Chử nắm tay con trai, trong vô số ánh nhìn tò mò, đi về phía mình.
– Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Hạ Minh Ân thực sự là sốt ruột lắm rồi, không chờ kịp nữa, vừa mới lên đã tránh khỏi tay của bố, chạy lao về phía mẹ.
Tô Tuyết Chí cười tươi rạng rỡ đón lấy con trai, ôm lấy con trai nhào vào lòng mình. Cô ôm lấy cơ thể mềm mại của con trai, ôm thật chặt, hôn hít không ngừng lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
– Bảo bối của mẹ, thật là con rồi! Sao hai bố con lại ở đây?
– Mẹ ơi, sao mẹ cũng gọi con là bảo bối thế. – Hạ Minh Ân vui vô cùng, miệng dán vào tai Tô Tuyết Chí.
– Con rất là nhớ mẹ, nhớ lắm. Bố cũng rất nhớ mẹ, bố liền đưa con đi đón mẹ. Mẹ ơi sao mẹ lại ở chỗ này? Sao nói là mẹ không về được ạ?
– Mẹ muốn về sinh nhật con, cũng muốn làm sinh nhật cho bố, cho nên vội vã lên đường, hôm nay thì đến nơi này…
Cô và con trai thì thầm với nhau, một bên nói, một bên ngẩng lên, đụng phải một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú.
Người đàn ông kia, anh đứng trên boong tàu, dáng vẻ cao lớn đĩnh đạc, như đỉnh núi hùng vĩ trên bờ này. Anh luôn lặng lẽ đứng chờ, thấy cô cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn mình thì nở nụ cười.
– Là Hạ Tướng quân! Là phu nhân!
Lúc này, trên thuyền có người nhận ra hai người, ngạc nhiên kêu lên. Tức thì chung quanh phát ra những tiếng xôn xao. Hành khách khi nãy vừa được mời giải tán thì nhao nhao quay trở lại, dù không dám đến quá gần nhưng đều chen chúc đứng một bên, nhìn chăm chăm vào một nhà ba người.
– Hoan nghênh về nhà…
Anh liếc nhìn những người vây xem chung quanh đuổi cũng không đi kia, ngừng một chút.
– Phu nhân của anh.
Nói xong, anh đưa tay ra cho cô.
Tô Tuyết Chí mỉm cười, cũng giống như anh, gật đầu với những người chung quanh, sau đó đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh.
Trên thuyền phát ra một trận hoan hô.
Hạ Hán Chử cùng cô đan mười ngón tay vào nhau, nắm thật chặt, tay kia thì dắt Hạ Minh Ân, đưa vợ yêu và con trai cưng trở lại thuyền của mình, bước lên con đường trở về nhà.
Cuộc đời còn dài, đường về nhà vẫn nằm ở dưới chân.
Trên đường trở về, bọn họ còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ bày tỏ và kể lể nỗi nhung nhớ khôn nguôi dành cho nhau.
Hạ Hán Chử liếc nhìn cậu con trai từ lúc lên thuyền thì bám dính lấy cô, hơi cảm thấy vướng bận, suy nghĩ một chút, gọi con trai đến bên, hạ thấp giọng nói:
– Con trai à, bố muốn tâm sự với mẹ một chút, tâm sự xong rồi, có khi con có thêm em gái đấy. Con có muốn có em gái không?
Hạ Minh Ân mắt sáng lên:
– Muốn ạ!
– Vậy mấy ngày tới, tự con ngoan ngoãn tự chơi, đừng quấy rầy bố mẹ tâm sự nhé.
– Vâng ạ, bố nhất định phải chịu khó tâm sự với mẹ nha.
– Còn nữa, đây là bí mật của chúng ta, không được cho mẹ biết là bố đã nói thế với con nhé.
– Vâng con biết rồi bố!
Tô Tuyết Chí thấy hai bố con ở trong góc nhỏ thì thà thì thầm bèn đi đến, nghi ngờ nhìn hai bố con:
– Hai bố con đang nói gì đó?
Hạ Minh Ân lắc đầu, ngậm chặt miệng.
– Phu nhân ơi, em xem con sông này chảy về phía đông, phong cảnh tú tuyệt, chúng ta đi vào trong phòng tâm sự đi em?
Tô Tuyết Chí thấy lạ, nhìn bốn phía, không biết phong cảnh tú tuyệt và vào trong phòng tâm sự thì có quan hệ gì với nhau.
– Đi vào thì em khác biết.
Hạ Hán Chử cười lên, kéo lấy cô đi vào trong.
Lần này trên đường trở về, anh phải liều cái mạng già, cố gắng một chút, tận dụng triệt để cơ hội thư giãn mà ngày thường hiếm có được này, biết đâu đấy lại có thêm một cô con gái, thực hiện tâm nguyện cho con trai yêu.
Anh mang tâm tình vui sướng mà nghĩ thế.
Hết chương 214 (End)
– Phu nhân, quốc vương và quốc dân chúng tôi vô cùng mang ơn cô. Quốc vương đã nghe tin tức về hành trình con thuyền, phái tôi tới chân thành mời cô vào hoàng cung để ở. Cô chính là khách quý của chúng tôi, cô có thể ở đó cho đến khi có chuyến thuyền khác đến. Tin rằng cô sẽ có thể trải qua một khoảng thời gian vui vẻ.
Tô Tuyết Chí nói cám ơn, nhưng khéo léo từ chối lời mời đó. Tiễn khách đi rồi, dù là biết không còn hy vọng gì mấy, nhưng cô vẫn hỏi Đinh Xuân Sơn
– Chắc chắn là hỏi rồi chứ? Chuyến tàu tiếp theo nhanh nhất sẽ là nửa tháng nữa à?
Đinh Xuân Sơn biết cô đang rất sốt ruột muốn trở về, nhưng đúng là vận số không tốt, ngay vào tuần trước, một con tàu vừa đi qua, đã bỏ lỡ chuyến đó rồi, còn chuyến tiếp theo nhanh nhất phải nửa tháng nữa mới cập cảng.
Anh ta gật đầu: – Đúng vậy, phu nhân.
Đầu năm nay, các chuyến đi Âu-Á giữa Đại Tây Dương và Ấn Độ Dương bị hạn chế, thường chỉ có một vài chuyến trong một tháng, Tô Tuyết Chí đương nhiên biết rõ điểm này.
– Cô cũng không cần quá sốt ruột đâu. – Đinh Xuân Sơn an ủi, – Chỉ nửa tháng nữa thôi mà, sẽ qua rất nhanh thôi. Tôi thấy nơi này phong cảnh cũng đẹp, vừa hay cô có thể thả lỏng đi du lịch thăm thú một chuyến rồi trở về cũng không muộn.
Cho dù sự thật là trong lòng anh ta cũng sốt hết cả ruột, nhưng mà đi cũng đã hơn nửa năm rồi, về sớm hơn nửa tháng hay là về muộn hơn nửa tháng thì cũng không có gì khác nhau cả.
Tô Tuyết Chí nhíu mày lại.
Nếu như nửa tháng sau mới lên đường, vậy thì không về kịp rồi. Cô trầm ngâm một chút, lại hỏi:
– Tàu chở hàng thì sao? Tàu vận chuyển hàng hóa gần nhất là ngày nào? Mất bao lâu thì tới?
– Tàu vận chuyển hàng? – Đinh Xuân Sơn ngẩn ra.
So sánh tàu du lịch chủ yếu chở khách với tàu chở hàng, tàu chở hàng nhìn chung có lịch trình hành trình dài hơn và điều kiện trên tàu kém hơn.
– Đúng vậy, tàu vận chuyển hàng. Anh hỏi giúp tôi xem nhé.
Đinh Xuân Sơn gật đầu:
– Không thành vấn đề, để tôi đi hỏi luôn.
Anh ta vội vã đi ngay, cùng ngày thì trở lại nói cho Tô Tuyết Chí hay, một con tàu hiệu Kim Cương thuộc về một công ty vận tải địa phương có kế hoạch một tuần sau sẽ lên đường đến Trung Quốc.
– Mặc dù thời gian xuất phát sớm hơn một tuần, họ biết được là cô muốn về nước, cũng bày tỏ rất lấy làm vinh hạnh. Nhưng mà khi tôi xem hành trình của họ, nửa đường trừ bến cảng lớn thì họ còn đỗ ở mấy bến cảng nhỏ để dỡ hàng, cho nên toàn bộ hành trình đều tính toán được, ngày đến cũng không chênh lệch gì so với tàu du lịch định kỳ kia đâu.
Tia hy vọng cuối cùng cũng đã mất.
Tô Tuyết Chí đành phải chấp nhận số mệnh:
– Thôi đành vậy, chúng ta đành chờ chuyến tàu nửa tháng sau vậy. Vất vả cho anh rồi.
Đinh Xuân Sơn nói đó là bổn phận của mình. Tô Tuyết Chí đè nén sự thất vọng trong lòng xuống, nhìn anh ta, mang theo nụ cười áy náy:
– Anh cũng rất muốn về rồi đúng không? Bởi vì chuyện của tôi mà anh vừa tân hôn đã phải xa nhà rồi. Sợ là vợ anh chắc còn giận hơn đó.
Đinh Xuân Sơn xấu hổ đỏ cả mặt, chỉ biết xua tay nói không sao, cô ấy không giận chút nào đâu.
Năm ngoái anh ta mới kết hôn, người vợ là con gái hương thân cùng quê, có lẽ hai nhà đã xác định hôn sự từ rất lâu rồi, nhưng có vẻ như anh ta không mặn mà mấy với mối hôn sự này, mấy năm trước công việc cũng đỡ bận rộn hơn vậy mà anh ta cũng không chịu về quê, có vẻ như là muốn hủy bỏ mối hôn ước này. Nhưng mà không biết thế nào, hôn sự không thể hủy bỏ được mà cứ giằng co đến tận năm ngoái, anh ta bị người trong nhà kêu trở về, sau đó thì truyền đến tin tức là đã kết hôn rồi.
Khi ấy bởi vì quá đột ngột cho nên Tô Tuyết Chí và Hạ Hán Chử không kịp đến tham dự hôn lễ, nhưng mà cũng đã kịp gửi quà cưới. Sau đó cũng nghe người ta kể lại, cô dâu dù là con gái cưng lão phái, nhưng gia phong đàng hoàng, con người hiền thục xinh đẹp, rất được lòng ở quê nhà. Từ sau khi kết hôn, anh ta ở lại quê mấy tháng liên tiếp, có thể thấy được dù là trước kia thế nào, nhưng sau khi cưới về anh ta rất hài lòng với vị tiểu thư đó, sống chung cũng rất hòa hợp. Cho đến tận cuối năm, bởi vì cô phải đi ra nước ngoài, anh ta mới gấp gáp trở lại.
Thực ra mà nói lúc đó Tô Tuyết Chí cũng không định để anh ta cùng đi, nhưng do anh ta cương quyết, chủ động trở lại, nói người khác đi anh ta không yên lòng.
Không giống cô với Hạ Hán Chử là vợ chồng “già”, người ta vừa mới tân hôn còn đang thắm thiết khó rời, bắt người ta chia lìa, còn phải đi lâu như thế, Tô Tuyết Chí là người từng trải, nghĩ đến điều này trong lòng rất băn khoăn, cho nên vừa rồi mới nhắc một câu. Bắt gặp anh ta có phản ứng như thế, dĩ nhiên cô cũng không nhiều lời gì thêm, cười nói:
– Thế thì tốt rồi. Chờ trở về rồi, lần này sẽ cho anh nghỉ phép thật nhiều, anh muốn nghỉ bao lâu thì cứ nghỉ thoải mái. Hoặc là tốt nhất đón vợ anh theo cùng, thực ra tôi cũng rất muốn làm quen với chị ấy.
Đinh Xuân Sơn chỉ đáp qua quýt, đúng lúc này thủ hạ đến gõ cửa, nói là quản lý của con tàu hiệu Kim Cương đến. Tô Tuyết Chí mời người ta vào.
Nơi này có rất nhiều Hoa kiều, nghe nói, gia phả của nhiều người sớm nhất có thể truy nguồn từ cuối thời nhà Minh, vị quản lý này cũng là một trong số đó, nói tiếng Trung rất thuần thục, sau khi gặp Tô Tuyết Chí, thái độ cung kính nói, ông ta vừa nghe nhân viên nói lại chuyện cô muốn theo con tàu chở hàng hiệu Kim Cương về nước, vô cùng khéo là, con tàu đó ngày hôm qua đã tải đủ hàng hóa, không cần chờ đến tuần sau mà nhanh nhất sáng ngày mai là có thể xuất cảng rồi. Hơn nữa bởi vì có những thay đổi về khách hàng, cho nên một số ít cảng nhỏ lẽ ra trên đường về sẽ phải đỗ bến thì không cần nữa, trong nửa tháng là có thể về nước, cho nên mới đặc biệt đến đây báo cho cô biết, hỏi cô có đồng ý đi cùng không.
– Nếu như cô đồng ý, tôi sẽ phân phó thuyền trưởng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để mang đến cho cô một chuyến đi biển thoải mái nhất có thể.
Đây chính là trong thất vọng lại có hy vọng!
Nếu như ngày mai xuất phát luôn, sau nửa tháng đến cảng, chặng đường còn lại cô cố gắng đi nhanh hơn một chút, mọi thứ mà thuận lợi, vậy thì cô sẽ trở về kịp vào ngày sinh nhật của con trai cô rồi.
Tô Tuyết Chí không thể ngờ vận số mình lại tốt như thế, phấn khởi vô cùng, liếc nhìn Đinh Xuân Sơn, lập tức gật đầu:
– Thế thì quá tốt rồi, tôi bằng lòng. Tôi cũng rất cảm ơn hãng tàu đã sẵn lòng tiếp nhận tôi. Tôi sẽ chi trả chi phí thuyết phục mà đoàn chúng tôi phụ trách, trên đường đi chỉ cần cung cấp cho chúng ta một chỗ nghỉ ngơi thích hợp là được, còn lại thì không cần làm phiền hãng tàu đâu ạ.
Quản lý cười tươi nói, người chủ của con tàu Kim Cương cũng là người Hoa, họ Đổng.
– Dù dòng họ Đổng đã sống ở hải ngoại hàng trăm năm, nhưng những con cháu trong gia tộc luôn được truyền dạy văn hóa Trung Hoa từ thế hệ này sang thế hệ khác, lòng luôn hướng về Trung Quốc. Đổng lão tiên sinh trước đây luôn luôn chú ý đến thế cục trong nước, từ lâu đã nghe danh Hạ tướng quân và phu nhân. Khi biết được phu nhân lúc trở về đi ngang qua đây, vốn định mời cô đến trang viên làm khách quý nhưng lại sợ không quen biết quấy rầy phu nhân, cho nên không dám có hành động mạo muội đó. Vừa hay ngài ấy nghe được việc này, có thể được tận chút sức mọn cho Hạ Tướng quân cùng phu nhân là điều vô cùng vinh hạnh, mong phu nhân chớ khách sáo coi như người xa lạ.
Tô Tuyết Chí dù dừng ở nơi này một thời gian không dài, nhưng mà cũng biết, vị Đổng lão tiên sinh này là đại phú thương nổi danh của bản xứ, sở hữu một trong những đồn điền cao su tốt nhất, từng được quốc vương thụ phong hào, đồng thời, vô cùng yêu nước. Mấy năm trước trong nước có chiến tranh, ông ấy đã quyên một khoản tiền lớn, dùng để hỗ trợ quân phí.
Đối phương đã nói như vậy, Tô Tuyết Chí cũng không khách sáo nữa, chỉ biết nói cảm ơn, nhờ quản lý chuyển lời cảm ơn của mình tới chủ tàu Đổng lão tiên sinh.
Quả đúng như vậy, ngay ngay hôm sau, con tàu Kim Cương đã lên đường trước thời gian. Đoàn người Tô Tuyết Chí chín giờ sáng đã có mặt tại bến cảng lên thuyền, mọi thứ đều thuận lợi, con tàu chở hàng sau khi rời cảng, dọc theo đường biển Nam Dương đi thẳng về phía đông.
Phó Minh Thành đứng ở một góc trên bến cảng, đưa mắt nhìn bóng thuyền dần dần rời cảng đi xa, bỗng nhiên phía sau có tiếng nói cất lên:
– Cô ấy chính là vị Tô nữ sĩ rất nổi danh, Hạ phu nhân, giáo sư y khoa danh tiếng vừa trở về từ Châu Âu, cũng chính là vị hành khách mà anh đặc biệt tìm gặp bố tôi, sẵn sàng bỏ tiền của mình để hy vọng con tàu Kim Cương có thể xuất phát trước thời gian để trở về nước đúng không?
Phó Minh Thành quay đầu lại. Sau lưng anh là một cô gái, ngũ quan người Trung Quốc, cách ăn mặc của phụ nữ địa phương, mặc váy hở vai dài đến mắt cá chân, gió biển thổi qua, vạt váy chập chờn, thướt tha duyên dáng, vô cùng xinh đẹp.
Là tiểu thư Đổng gia, người thừa kế duy nhất của Đổng lão tiên sinh.
Phó Minh Thành cùng Đổng gia là quen biết đã lâu, có làm ăn qua lại, Đổng tiểu thư mấy năm nay vẫn luôn trợ giúp việc kinh doanh của bố mình, hai người dĩ nhiên là quen biết nhau. Anh không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu với cô ấy như là chào hỏi, sau đó quay người định bước đi.
Đổng tiểu thư dịch chuyển ánh mắt rời khỏi bóng con thuyền, rơi xuống bóng lưng của Phó Minh Thành, vẫn thong thả nói:
– Vị Tô nữ sĩ này lẽ nào chính là người trong lòng anh? Nếu đúng như tôi đoán, tôi khuyên anh nên từ bỏ tâm tư đó đi. Dù cho anh có tiền có thế, nhưng chồng cô ấy cũng không phải người bình thường. Góc tường này, sợ là anh không đào được đâu.
Phó Minh Thành dừng bước, chậm rãi quay đầu lại.
Anh hơi nhíu hàng lông mày lại, tỏ vẻ không vui, nói:
– Đổng tiểu thư, tôi vẫn luôn cho là cô là người đại diện tốt nhất của bố cô, những lần trước hợp tác với cô cũng rất thoải mái. Tôi không nghĩ cô sẽ nói ra những lời nói này. Hy vọng cô chú ý tiêu chuẩn lời nói của mình một chút. Vợ chồng Hạ thị không phải là người mà cô có thể khinh thường. Tôi cũng không cho rằng dựa vào quan hệ giữa chúng ta, cô có thể thốt ra những lời mất lịch sự và đầy phỏng đoán vô cớ ở trước mặt tôi như vậy.
Đổng tiểu thư ngây người, bên tai đỏ lên, lộ rõ sự xấu hổ, cũng hối hận về phát ngôn vừa rồi của mình. Cô cũng là người phóng khoáng, nhận sai lập tức:
– Tôi xin lỗi, tôi không nên nói năng như vậy, tôi không nên nói những lời mạo phạm vợ chồng Hạ thị và mạo phạm anh. Xin hãy bỏ qua cho tôi.
Thái độ hết sức chân thành.
Phó Minh Thành hoàn hoãn sắc mặt hơn:
– Hạ phu nhân từng có ơn lớn với tôi, cô ấy đang sốt ruột muốn về nước sớm, tôi chỉ cố gắng hết mình để thuyền được xuất phát sớm nhất, chỉ thế mà thôi.
Đổng tiểu thư tỏ vẻ đã hiểu, cười nói:
– Tôi nghe nói, bố tôi không chấp nhận trợ cấp của anh, thuyền chưa đầy hàng đã xuất phát. Trong kinh doanh làm ăn, chuyến chở hàng của con tàu Kim Cương này ắt là lỗ một khoản tiền lớn. Vậy là anh đã nợ chúng tôi một ân tình rồi đó, nói thế không sai chứ?
Trong lời nói của cô ấy mang theo chút nghiền ngẫm, như là trêu đùa, như là nghiêm túc.
Phó Minh Thành lấy kính xuống, lau mắt kính, thản nhiên nói:
– Ông ấy biết Hạ phu nhân sốt ruột muốn đi, căn bản không cần tôi nói gì cả mà tự mình bày tỏ mong muốn, mau chóng cho thuyền xuất phát, dùng điều này để bày tỏ sự tôn kính của mình đối với vợ chồng Hạ thị. Tôi chỉ là truyền đạt tin tức mà thôi. Đây nào coi là nợ ân tình?
– Quả là người khôn khéo, tính toán quá rõ ràng. – Đổng tiểu thư gật đầu, nở nụ cười.
– Lần này không tính, vậy trước kia thì sao? Mấy năm trước tôi bỏ bao nhiêu công sức, giúp anh mua một số lượng lớn bắp ngô tương từ Nam Dương, gần như là mua hết toàn bộ nguyên liệu thô rồi. Khi đó nếu không nhờ tôi, anh không thể nào nhanh như vậy mà có được nó. Vậy nói anh đã nợ tôi ân tình, anh sẽ không phủ nhận đó chứ?
Phó Minh Thành tiếp tục lau sạch mắt kính còn lại, nói:
– Đổng tiểu thư, hôm nay cô tới tìm tôi, rốt cuộc là muốn nói gì?
Đổng tiểu thư mỉm cười nói:
– Nói chuyện hợp tác.
– Hai năm nay, Phó thị cùng Đổng gia không phải vẫn luôn làm ăn qua lại đó sao?
– Không! Tôi muốn hợp tác, cũng không phải là làm ăn kinh doanh qua lại, anh hiểu mà!
Đổng tiểu thư nhìn thẳng vào mắt Phó Minh Thành.
– Tình trạng khó khăn hiện tại mà Đổng gia chúng tôi gặp phải, chắc anh cũng biết rồi. Bố tôi tuổi tác đã cao, tình hình sức khỏe của ông ấy trước giờ là mối lo âu của tôi – cũng cảm ơn anh trước kia đã khám cho ông ấy. – Đổng tiểu thư nói.
– Đối thủ của ông muốn nhân cơ hội nuốt trọn chúng tôi, muốn cầu hôn tôi kết thông gia hai nhà, thực ra là muốn thôn tính sản nghiệp của Đổng gia. Tôi đã từ chối hôn sự, họ liền chèn ép nhiều mặt, việc kinh doanh của chúng ta đang gặp nhiều khó khăn, vườn cao su bị ép phải nhượng lại một phần, thuyền cũng chỉ còn lại chiếc hiệu Kim Cương này. Tôi không cam chịu, tôi cần một đối tác khác mạnh hơn, anh chính là đối tác tốt nhất. Tôi hy vọng anh có thể vào Đổng thị, tôi sẽ chấp nhận bất cứ hình thức đầu tư nào của anh…
– Chờ chút. – Phó Minh Thành ngắt lời Đổng tiểu thư, – Khi đó cô chủ động hỗ trợ chính là vì sự hợp tác này à? – Giọng anh đầy vẻ kinh ngạc.
– Phải! – Đổng tiểu thư không hề phủ nhận, gật đầu, – Cho đến nay, anh vẫn chưa nói cho tôi biết anh mua nhiều bắp ngô tương như vậy là để làm gì. Với tôi mà nói, đó là một việc kinh doanh không có lãi hoặc thậm chí thua lỗ. Anh và tôi đều là thương nhân, thương nhân trời sinh trục lợi, tôi dù thua lỗ cũng toàn lực giúp anh. Nếu tôi nói đó là tôi làm từ thiện, anh cũng sẽ không tin, đúng không? Toan tính của tôi, là điều kiện hồi báo của tương lai.
– Đổng tiểu thư, xem ra tôi xem nhẹ cô rồi.
Phó Minh Thành nhìn cô ấy.
– Nhưng đừng quên, đúng như cô nói, thương nhân trời sinh trục lợi. Tại sao tôi lại phải mạo hiểm thất bại đầu tư thậm chí là sẽ đưa mình vào trong nguy hiểm nếu tiến hành hợp tác với Đổng thị? Ân tình không nhất định phải sử dụng ân tình để trả, tiền cũng có thể dùng. Tôi đã nợ cô bao nhiêu, một đồng một xu, cả gốc lẫn lãi, tôi đều có thể trả lại đủ cho cô.
– Phó tiên sinh, anh hãy nghe tôi giải thích. – Đổng tiểu thư giọng đã sốt ruột.
– Đúng thế, tôi đang rất cần một người đầu tư cổ phần để giúp tôi cùng nhau đương đầu với khủng hoảng. Nhưng mà thành thật mà nói, cũng không phải không có người nào không có hứng thú. Trên thực tế, hai năm nay, tôi đã liên tục nhận được rất nhiều lời hồi đáp biểu hiện sẵn sàng đầu tư, nhưng tôi lại không có sự tin tưởng đối với họ. Tôi xem trọng anh, tôi tin tưởng con mắt nhìn của tôi. Nếu chúng ta có thể hợp tác, không chỉ có ích với Đổng thị, mà cũng có lợi cho anh. Chỉ cần anh gật đầu, tôi sẽ lập tức đưa anh đi xem vườn cao su, vườn cà phê của Đổng thị, đó đều là tài sản tốt nhất và trọng yếu nhất của chúng tôi, không đến bước cuối cùng, tôi sẽ không buông tay đâu…
– Đổng tiểu thư, mô tả của cô rất hấp dẫn, nhưng mà xin lỗi, tôi không có hứng thú.
– Xin phép. – Anh đeo đôi kính đã được lau sạch lên, cất bước rời đi.
– Phó tiên sinh!
Đổng tiểu thư lại gọi anh.
– Xin lỗi, tôi biết kiểu dây dưa này rất đáng khinh thường. Nhưng mà, dù là mang tới sự chán ghét cho anh, tôi vẫn khẩn thiết hi vọng anh có thể suy xét đề nghị của tôi. Nó thực sự là một công việc kinh doanh có lợi nhuận, nếu không, những người kia cũng sẽ không muốn cướp đoạt nó.
Cô ấy hít sâu một hơi, đè nén hơi nóng hổi tuôn ra từ trong mắt, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, nói:
– Tôi thừa nhận, tôi không có tình cảm sâu sắc với đất đai và trang viên, nhưng bố tôi thì khác. Đó là tâm huyết kinh doanh cả đời của ông. Cho nên tôi không thể trơ mắt ngồi nhìn mặc ông bị người khác ức hiếp được. Tôi chân thành mời Phó tiên sinh ngài tiến hành khảo sát trước, nếu như sau khi khảo sát xong, anh vẫn không có hứng thú, vậy thì tôi xin bảo đảm, tôi sẽ không dây dưa anh nữa.
Nói xong, cô ấy nhìn vào bóng lưng phía trước, nín thở, ngón tay cấu vào lòng bàn tay, căng thẳng chờ đợi.
Dường như là rất lâu, cuối cùng, Đổng tiểu thư mới thấy anh một lần nữa từ từ quay người lại, ánh mắt rơi trên mặt mình, dừng một chút.
– Tôi sẽ suy xét.
Phó Minh Thành nói xong thì bước đi.
Lần này, là đi thật.
Đổng tiểu thư nhìn bóng lưng anh rời khỏi, dần dà, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ và mong đợi.
Cô tin tưởng, với ánh mắt và thủ đoạn của người này, chỉ cần anh bằng lòng đi theo mình tìm hiểu một chút, anh nhất định sẽ hiểu, đây quả thực là việc vô cùng có lợi cho cả hai bên.
***
Ngày qua ngày, năm qua năm, cuộc sống của mỗi một người đều theo quỹ đạo vốn có của nó mà tiến về phía trước. Im hơi lặng tiếng. Năm tháng sơn hải, trong cuộc sống có tiếc nuối, có hy vọng mới, có ly biệt, cũng có gặp nhau.
Hạ Hán Chử mang theo Hạ Minh Ân lên một chiếc pháo hạm, xuôi dòng mà đi, ngày hôm nay nhận được tin Hạ Lan Tuyết và Diệp Hiền Tề ít ngày nữa sẽ đến nơi đây, liền cùng con trai lên bờ trước để đón người.
Từ khi bắt đầu có ký ức, Hạ Minh Ân liền biết mình có một người cô. Cô là em gái của bố mình, lúc trước bởi vì được sự khích lệ và sự ảnh hưởng của mẹ cậu mà cũng lập chí học y, muốn trở thành một người giống như mẹ cậu. Từ lúc sinh ra đến giờ, cậu chưa từng gặp cô út lần nào, nhưng mà cô út trông như thế nào, có nhắm mắt lại cậu cũng có thể tưởng tượng được ra ở trong đầu, bởi vì cô út và mẹ cậu thường thư từ qua lại với nhau, Hạ Minh Ân và cô út của cậu đã trao đổi ảnh cho nhau rồi. Cô út có đôi mắt to, đôi môi đỏ và khuôn mặt trắng như tuyết. Ở trong mắt Hạ Minh Ân thì ngoài mẹ ra, cô út chính là vị tiểu thư xinh đẹp nhất thế giới.
Mẹ từng nói với Hạ Minh Ân, cô út hiện tại đang đi trên con đường theo đuổi ước mơ, có thành công có vui vẻ, cũng có trắc trở phiền não. Trong thư, cô út luôn kể cho mẹ cậu nghe những vui vẻ và những phiền não của mình, có đôi khi mẹ cậu sẽ chia sẻ cùng với cậu, đọc thư của cô út cho cậu nghe. Cứ thế, Hạ Minh Ân liền biết cô út ở bên kia đại dương đang làm gì, vì sao cô út lại vui vẻ, vì sao lại phiền não. Cô út rất thích Minh Ân, cũng đã hơn một lần viết riêng một đoạn cho cậu ở cuối bức thư, nhờ mẹ cậu đọc cho cậu nghe. Cô út nói, cô nhớ họ rất nhiều, còn có cả Tiểu Minh Ân nữa. Hạ Minh Ân cũng thích cô út, rất ngóng cô út về.
Bây giờ, ngày này rốt cuộc đến rồi.
Hạ Minh Ân với bố mình cùng nhau chờ. Bố cậu ban đầu thì ở bên cậu, nhưng sau đó có nhiều người địa phương nghe tin bố cậu đến thì ồn ào tới chào hỏi. Bố cậu liền đi ra ngoài, ở bên ngoài nói chuyện với người ta. Ban đầu Hạ Minh Ân còn ngoan ngoãn ngồi đợi, nhưng đợi một lúc, cậu không kìm được chạy đến bên cửa sổ, ghé sát vào bệ nhìn chung quanh. Nhìn được một chốc, vẫn không thấy có động tĩnh gì, lại đi xuống. Cứ như thế đi tới đi lui mấy lượt, bỗng nhiên, cậu nghe bên ngoài có tiếng bước chân cùng tiếng nói, tiếp theo, một giọng nói của một cô gái xinh đẹp đầy phấn khích bay vào tai cậu.
– Tiểu Ân đâu? Cháu nó cũng ở đây á? Tối qua em còn mơ thấy nó cơ, em mơ gặp ôm nó, nó gọi em là cô đó. Em vui quá liền tỉnh dậy.
Hạ Minh Ân ngẩng lên, trông thấy một cô gái trẻ tuổi xuất hiện trong tầm mắt. Cô mặc y phục màu đỏ, cả người như một ngọn lửa rất rạng ngời và chói lóa. Cô được đồng hành và bao quanh bởi những người khác, vừa cười vừa nói, đi băng qua đình viện, bước nhanh về phía bên này.
Là cô út. Cô út còn xinh hơn so với trong ảnh nữa!
Hạ Minh Ân kích động tim đập bang bang. Cậu bé nhanh chóng giãy ra khỏi cô người hầu đang săn sóc mình, như một trận gió lao ra khỏi cửa.
– Tiểu Ân! Thật là cháu rồi! Cô là cô của cháu nè. Cháu còn cao hơn trong ảnh một chút, cũng dễ thương hơn trong ảnh nữa đó!
Cô út nhìn một cái là nhận ra Minh Ân, ngạc nhiên kêu to, nhìn cậu bé không chớp mắt.
Hạ Minh Ân từng nghiêm túc nghĩ về chuyện này rất nhiều lần, khi gặp được cô út thì sẽ gọi cô thật to, để bày tỏ sự yêu mến của mình dành cho cô út. Nhưng hiện giờ thì, khi mà thật sự gặp được cô út, Hạ Minh Ân lại ngượng ngùng dè dặt, chân dừng ở bậu cửa, không dám bước nữa.
– Tiểu Ân, cô là cô của cháu nè. Cô nhớ nháu lắm đó.
Hạ Lan Tuyết vui vẻ xông tới trước mặt cháu trai của mình.
- …Cô út…
Hạ Minh Ân mở to mắt nhìn cô, căng thẳng đến mức suýt cắn phải đầu lưỡi, cuối cùng mới gọi được một tiếng bé tí.
– Tiểu Ân! Tiểu Ân gọi cô rồi!
Hạ Lan Tuyết phấn khích ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy cậu bé.
Hạ Minh Ân vừa vui vẻ vừa ngượng ngịu, ngoan ngoãn để cho cô út ôm mình. Nghe cô út hỏi có thể hôn cậu được không thì mặt cậu bé đỏ lên, nhưng mà se sẽ gật đầu.
Hạ Lan Tuyết hôn chụt một cái thật kêu lên má cậu bé, ôm mãi không thôi, khen cháu mình liên tục, sao lại dễ thương đến thế, đáng yêu đến thế cơ chứ, cho đến khi phía sau có tiếng bước chân vang lên.
Hạ Minh Ân thấy bố mình đi tới, gọi một tiếng “Lan Tuyết”.
Hạ Lan Tuyết quay lại, thấy anh trai đi đến đứng phía sau mình, mỉm cười nhìn mình.
Cô chậm rãi buông cháu trai ra, nhìn anh một lát, ngay sau đó gọi to “anh ơi”, mắt đỏ lên, chạy về phía Hạ Hán Chử, nhìn như muốn nhào vào lòng anh trai nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại được, dừng lại.
– Anh ơi, mấy năm qua anh có khỏe không ạ?
Cô nén nước mắt đang sắp tràn mi, nhỏ nhẹ hỏi.
Hạ Hán Chử không nói gì cả, chỉ cười cười gật đầu, giang hai tay ra với em gái.
– Anh ơi!
Hạ Lan Tuyết như quay trở về trước kia, cô rưng rưng gọi anh trai, nhào vào lòng anh, ôm lấy anh.
Cô không thốt nổi nên lời, Hạ Hán Chử cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm lấy em gái. Tiếng cười tiếng nói chung quanh cũng yên tĩnh trở lại.
Hạ Minh Ân hơi khó hiểu cảnh tượng này, không hiểu sao vào thời khắc vui vẻ như này mà cô út lại khóc.
Cậu tò mò nhìn. Đúng lúc này, nghe có người nói bên tai:
– Cháu trai ngoan, cháu biết cậu là ai không?
Hạ Minh Ân quay lại, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang cười híp mắt nhìn mình, mắt híp lại thành một đường kẻ. Anh ta mặc âu phục trắng, tóc chải ngược ra sau, giày da sáng bóng loáng, lẽ ra nhìn rất phong độ đẹp trai, nhưng mà cười với mình như thế phong thái tức thì biến mất chẳng còn bóng dáng, ngược lại nhìn giống như tên chuyên đi dụ dỗ bắt cóc trẻ em.
Hạ Minh Ân tức khắc nhận ra ngay đó là ai, chính là anh họ của mẹ cậu ở trên ảnh, là cậu của mình.
Trong lòng cậu bất giác nảy sinh cảm giác thân thiết khó tả, cậu thích người cậu cười mắt thành một đường kẻ này.
– Cậu ơi! – Cậu gọi lên.
Diệp Hiền Tề thoạt đầu còn lo lắng không biết cháu ngoại trai của mình có lạnh lùng kiêu ngạo, tránh xa người khác ngàn dặm như bố cậu không, rồi mình sẽ không thể làm thân được, nào ngờ đây lại là một cục cưng bé nhỏ đáng yêu, tức thì mặt mày hớn hở, kêu lên, bước tới dùng một tay bế cậu bé lên.
– Ngoan! Đi nào, cậu với cô út có mua quà cho cháu, giờ dẫn cháu đi xem quà!
Buổi tối, người một nhà ngồi quây quần trên bàn cơm, ăn một bữa cơm. Đối mặt với Hạ Hán Chử, Diệp Hiền Tề rất khép nép, khi Hạ Hán Chử cười nói chuyện với anh ta, hỏi anh ta tình hình mấy năm ở nước ngoài như nào, anh ta thái độ cung kính, nói mình đã hoàn thành việc học, cũng đã nhận được học vị bác sĩ, thực sự là chỉ thiếu nước đứng lên trả lời thôi.
Hạ Lan Tuyết thấy mất mặt, bí mật đá anh ta dưới gầm bàn nhiều lần, Diệp Hiền Tề bị đá cũng không dám biểu lộ ra ngoài, cắn răng chịu đựng, vừa hay bị Hạ Minh Ân thấy được, tò mò hỏi:
– Cô út ơi, sao cô lại đá cậu ạ?
Diệp Hiền Tề vội vàng phủ nhận, nói cô út không đá, là cháu trai nhìn nhầm thôi. Hạ Lan Tuyết xấu hổ ngồi lên thẳng tắp không dám nhúc nhích. Hạ Hán Chử chỉ nhìn hai người không nói gì.
Cơm nước xong, sáng mai, hai nhóm sẽ tạm tách nhau ra mỗi người một đường, Hạ Hán Chử cùng con trai tiếp tục lên thuyền đi đón Tô Tuyết Chí, Hạ Lan Tuyết cùng Diệp Hiền Tề thì về tỉnh thành trước để thăm hỏi Diệp Nhữ Xuyên đã xa cách nhiều năm.
Bởi vì quá hưng phấn mà tối nay Hạ Minh Ân đi ngủ muộn. Hạ Hán Chử ở với con trai, đợi cậu nhắm mắt đi ngủ rồi mới ra khỏi phòng, vừa ra thì đã thấy em gái đứng ở ngoài cửa, có vẻ như đang chờ mình thì hỏi:
– Muộn thế này rồi tìm anh có việc à?
Hạ Lan Tuyết gật đầu.
Hạ Hán Chử dẫn em gái tới phòng, hỏi cô có chuyện gì.
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Lan Tuyết khẽ nóng lên, ấp a ấp úng mãi mà không nói thành lời. Hạ Hán Chử nhìn ra được em gái xấu hổ, cũng đã đoán được em gái muốn nói gì rồi nhưng anh làm như không biết, chờ giây lát, nói:
– Nếu không có việc gì thì em đi nghỉ đi.
Anh giả bộ muốn đi, Hạ Lan Tuyết quýnh lên:
– Anh ơi em có việc. Em…
Cô dừng một chút, nói, – Anh ơi, em với anh Diệp yêu nhau…
Câu khó nhất đã nói ra rồi, cô cũng can đảm hẳn lên, mặc kệ ánh mắt của anh trai quăng tới, tiếp tục nói:
– Con người anh ấy nhiều khuyết điểm, nhưng rất hiền lành, đối xử với em rất tốt, ở bên anh ấy em rất vui vẻ. Lần này trước khi về nước, anh ấy cầu hôn với em rồi, em đồng ý rồi. Anh ơi, em hy vọng anh chúc phúc cho bọn em.
Cô nói xong nín thở nhìn anh trai, chỉ nghe anh nói:
– Chuyện quan trọng như thế, sao cậu ta không tới tìm anh nói mà nói với em làm gì?
– Anh ơi anh hiểu lầm rồi! – Hạ Lan Tuyết gấp gáp giải thích, – Anh ấy muốn tìm anh nói để nhận được sự đồng ý của nha, là em không cho. Anh ấy thấy anh là đã sợ rồi, em sợ anh ấy căng thẳng nói nhầm, anh sẽ không vui…
Cô thấy anh cả cứ nhìn mình, càng lo lắng, mắt đỏ ửng lên.
– Anh ơi, anh ấy tốt lắm luôn, anh hãy tin em…- Cô ra sức muốn giải thích, đúng lúc này, cánh cửa phía sau có người đẩy ra, Diệp Hiền Tề đi đến, nói lớn:
– Chú họ, cháu thật lòng yêu Lan Tuyết! Nếu có thể cưới em ấy, đó là hạnh phúc lớn nhất trong đời cháu. Cháu yêu em ấy, sẽ bảo vệ và ở bên em ấy cả đời. Xin chú họ hãy yên tâm!
Anh ta vừa nói xong, trong phòng liền yên tĩnh xuống. Hạ Hán Chử đang định lên tiếng thì dường như còn ngại không đủ náo nhiệt, một cái đầu nhỏ từ khung cửa bên cạnh thò vào.
Thì ra là Hạ Minh Ân ngủ không yên, bị tiếng ồn ào bên này đánh thức.
Cậu bé nhìn Hạ Lan Tuyết, nhìn Diệp Hiền Tề, nhìn bố của mình, nghĩ đến quan hệ thân thích mà được người lớn dạy, đưa tay lên tính toán, nhưng càng tính thì càng rối rắm, cái đầu nhỏ rất thông minh bất giác biến thành đống bột nhão. Cậu bé không nhịn nổi lẩm bẩm:
– Cậu là anh họ mẹ mình, cậu gọi bố mình là chú họ, cô là em gái bố mình, vậy cô mình cũng là cô của cậu họ. Nhưng sao cậu lại muốn lấy cô thế, nếu lấy nhau, mình phải gọi thế nào đây hở…
Bầu không khí ngay lập tức dễ thở hơn, Hạ Lan Tuyết và Diệp Hiền Tề nhìn nhau nín cười, ngay cả Hạ Hán Chử khóe miệng cũng hơi co giật. Anh liếc em gái, cuối cùng đi đến trước mặt Diệp Hiền Tề, cũng không nói gì cả, chỉ vỗ vỗ lên cánh tay anh ta, khẽ gật đầu, sau đó ôm cậu con trai dính như hồ dán lên, đưa cậu về phòng.
Hạ Minh Ân nằm ở trên giường, vẫn còn rất rối rắm nhưng lại không dám hỏi bố mình. Hạ Hán Chử suy nghĩ một chút, nghiêm trang nói:
– Đây đúng là một vấn đề lớn, mà căn nguyên của vấn đề lớn này đều là từ mẹ con hết. Là mẹ con lúc trước cứ thích nhận người thân họ hàng loạn bát nháo. Chờ mẹ con về, con đi hỏi mẹ con thì hơn.
– Được rồi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm. – Anh dém chăn cho con trai, nói.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai bố con tiếp tục lên đường đi về hướng đông. Lại qua ít ngày, ngày hôm nay, pháo hạm của hai bố con đi ngang qua một toà cổ thành ngàn năm tuổi ngay bên bờ, bởi vì gấp gáp đi sớm đến đường thủy lên bờ đổi sang xe lửa xuôi nam đi đón người, cho nên không hề dừng lại.
Đoạn sông này rất nguy hiểm vì nước lên nhanh, pháo hạm giảm tốc độ, từ từ tiến về phía trước giữa hai bên bờ thỉnh thoảng có tiếng vượn gáy rơi vào trong tai. Sau trưa, Hạ Hán Chử đưa con trai lên trên boong tàu để tiêu thực. Hạ Minh Ân vịn lan can, ngửa đầu nhìn ngọn núi hiểm trở xuyên thẳng lên trời ở bên bờ, khe khẽ đọc một bài thơ cổ mà cậu đã học thuộc:
“ Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ, khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn.”
– Bố ơi, có phải chính là chỗ này không? – Cậu bé chỉ vào đỉnh kia hỏi.
Hạ Hán Chử gật đầu, nhìn mặt trước và mặt sau:
– Còn nhớ chuyện bố kể về lần đầu tiên bố gặp mẹ không? Cũng chính ở vùng này đó.
Hạ Minh Ân ngạc nhiên kêu lên, nhìn quanh, – Giờ mà mẹ ở đây thì tốt quá!
– Mẹ không về kịp sinh nhật cũng không sao, con chỉ muốn mỗi ngày nhìn thấy mẹ, ở bên mẹ thôi.
– Còn có cả bố nữa! Bố, mẹ, còn có con, cả nhà chúng ta ngày nào cũng ở bên nhau.
Cậu bé thấy bố nhìn mình, thông minh bổ sung thêm một câu.
Hạ Hán Chử cười thành tiếng, đưa tay xoa đầu con trai.
– Sắp rồi, bố con mình đi đón mẹ, cũng sắp đón được mẹ rồi. – Anh suy nghĩ một chút, lại an ủi con trai.
Đúng lúc này, đối diện có một con thuyền xuất hiện, đó là một chiếc tàu hơi nước thông thường chở hành khách, đang đi về hướng này. Chậm rãi tới gần, chỉ thấy trên boong tàu cùng trên lối đi có hành khách qua lại, rất náo nhiệt.
Hạ Hán Chử chỉ hơi liếc mắt qua, cũng không hứng thú, thấy ánh nắng hơi gắt, sợ con trai bị nóng, liền gọi con trai đi xuống dưới với mình.
– Con không nóng đâu, con muốn ở đây chơi một lúc nữa, được không ạ?
Hạ Minh Ân không muốn xuống dưới ngay. Nơi này chính là nơi mà lần đầu tiên bố mẹ gặp nhau đó.
Hạ Hán Chử thấy cậu không muốn đi thì cũng không ép, bảo cậu không được chạy lung tung, anh thì ngồi dưới ghế có tấm che nắng, trông chừng cậu.
Anh nhìn về hướng con trai, lưng tựa vào ghế, mũ che trên trán, mắt khép hờ.
Khi con tàu kia đi tới gần, hai chiếc thuyền giao qua nhau, đủ những tiếng ồn ào trên bánh lái theo gió sông bay tới, lại dần dần biến mất.
Đột nhiên, Hạ Hán Chử nghe tiếng con trai hét toáng lên:
– Mẹ ơi!
Tim anh hẫng một cái, mở choàng mắt ra, bắt gặp con trai kích động nhảy lên, nói to với mình:
– Bố ơi, con nhìn thấy mẹ! Mẹ ở trên con tàu kia kìa! Mẹ ở ngay trên đó đó! Là thật đó!
Cậu nói với bố xong tiếp tục la hét gọi mẹ về hướng con tàu vừa đi qua không mấy xa, vừa chạy dọc theo lan can về phía thang dây.
Hạ Hán Chử vứt cái mũ đi, nhảy phắt xuống ghế, từng bước dài đuổi theo con trai chân ngắn, xoay người thuận tay nhấc lấy cậu, ôm theo chạy cực nhanh xuống, xông tới phía đầu thuyền ở tầng dưới.
– Mẹ! Mẹ ở trong phòng đó! Mẹ đang ngồi đọc sách bên cửa sổ! Con nhìn thấy thật đó! Con nhìn thấy mẹ! Là mẹ đó! Bố ơi bố mau đuổi theo đi!
Hạ Minh Ân được bố ôm lên trên cao, sốt sắng thò hẳn người ra ngoài, tay chỉ vào con tàu kia, chỉ hận không thể chắp cánh bay qua đó.
Hạ Hán Chử vội kéo cậu về. Anh nhìn con tàu đang dần dần đi xa, vào lúc đang bán tín bán nghi, đột nhiên, bắt gặp trên con tàu đó có tiếng huyên náo.
Một cô gái vội vàng đẩy người cản đường ra, dọc theo lối đi trên mạn thuyền chạy về phía đuôi tàu. Cô xông tới đuôi tàu, nhìn pháo hạm vừa đi ngang qua thuyền mình, rất nhanh, cô nhìn thấy bóng dáng hai bố con một lớn một nhỏ ở trên đó đang nhìn về bên này, trong đôi mắt cô hiện lên tia mừng rỡ khó tin.
Cô một tay bám chặt lan can, ra sức thò người ra ngoài, tay kia thì vẫy mạnh, hô to về phía đó:
– Tiểu Ân! Yên Kiều!
Tiếng gọi của cô gái bị gió sông thổi tan, lúc rõ lúc mất.
Hạ Hán Chử quay phắt đầu lại, ra lệnh với hạm trưởng nghe tiếng chạy ra.
– Quay đầu, đuổi theo!
Pháo hạm dừng ngay giữa sông, chậm rãi quay lại, ngay sau đó vận đủ mã lực, ngược dòng đuổi theo con tàu phía trước. Rất nhanh, con tàu chở khách bị cản lại, tạm thời thả neo, thuyền trưởng cùng hành khách không biết chuyện gì xảy ra, lo lắng nhìn pháo hạm tới gần.
Một người ở trên pháo hạm mau chóng lên con tàu đó, nói thầm bên tai thuyền trưởng mấy câu. Bấy giờ thuyền trưởng mới biết được thân phận người đàn ông mặc thường phục và cậu bé kia là ai, biết không có việc gì thì thở phào nhẹ nhõm, gọi thuyền viên đến giải tán những người rảnh rỗi, không được tới gần gây phiền nhiễu.
Tô Tuyết Chí nhìn Hạ Hán Chử nắm tay con trai, trong vô số ánh nhìn tò mò, đi về phía mình.
– Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Hạ Minh Ân thực sự là sốt ruột lắm rồi, không chờ kịp nữa, vừa mới lên đã tránh khỏi tay của bố, chạy lao về phía mẹ.
Tô Tuyết Chí cười tươi rạng rỡ đón lấy con trai, ôm lấy con trai nhào vào lòng mình. Cô ôm lấy cơ thể mềm mại của con trai, ôm thật chặt, hôn hít không ngừng lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
– Bảo bối của mẹ, thật là con rồi! Sao hai bố con lại ở đây?
– Mẹ ơi, sao mẹ cũng gọi con là bảo bối thế. – Hạ Minh Ân vui vô cùng, miệng dán vào tai Tô Tuyết Chí.
– Con rất là nhớ mẹ, nhớ lắm. Bố cũng rất nhớ mẹ, bố liền đưa con đi đón mẹ. Mẹ ơi sao mẹ lại ở chỗ này? Sao nói là mẹ không về được ạ?
– Mẹ muốn về sinh nhật con, cũng muốn làm sinh nhật cho bố, cho nên vội vã lên đường, hôm nay thì đến nơi này…
Cô và con trai thì thầm với nhau, một bên nói, một bên ngẩng lên, đụng phải một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú.
Người đàn ông kia, anh đứng trên boong tàu, dáng vẻ cao lớn đĩnh đạc, như đỉnh núi hùng vĩ trên bờ này. Anh luôn lặng lẽ đứng chờ, thấy cô cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn mình thì nở nụ cười.
– Là Hạ Tướng quân! Là phu nhân!
Lúc này, trên thuyền có người nhận ra hai người, ngạc nhiên kêu lên. Tức thì chung quanh phát ra những tiếng xôn xao. Hành khách khi nãy vừa được mời giải tán thì nhao nhao quay trở lại, dù không dám đến quá gần nhưng đều chen chúc đứng một bên, nhìn chăm chăm vào một nhà ba người.
– Hoan nghênh về nhà…
Anh liếc nhìn những người vây xem chung quanh đuổi cũng không đi kia, ngừng một chút.
– Phu nhân của anh.
Nói xong, anh đưa tay ra cho cô.
Tô Tuyết Chí mỉm cười, cũng giống như anh, gật đầu với những người chung quanh, sau đó đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh.
Trên thuyền phát ra một trận hoan hô.
Hạ Hán Chử cùng cô đan mười ngón tay vào nhau, nắm thật chặt, tay kia thì dắt Hạ Minh Ân, đưa vợ yêu và con trai cưng trở lại thuyền của mình, bước lên con đường trở về nhà.
Cuộc đời còn dài, đường về nhà vẫn nằm ở dưới chân.
Trên đường trở về, bọn họ còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ bày tỏ và kể lể nỗi nhung nhớ khôn nguôi dành cho nhau.
Hạ Hán Chử liếc nhìn cậu con trai từ lúc lên thuyền thì bám dính lấy cô, hơi cảm thấy vướng bận, suy nghĩ một chút, gọi con trai đến bên, hạ thấp giọng nói:
– Con trai à, bố muốn tâm sự với mẹ một chút, tâm sự xong rồi, có khi con có thêm em gái đấy. Con có muốn có em gái không?
Hạ Minh Ân mắt sáng lên:
– Muốn ạ!
– Vậy mấy ngày tới, tự con ngoan ngoãn tự chơi, đừng quấy rầy bố mẹ tâm sự nhé.
– Vâng ạ, bố nhất định phải chịu khó tâm sự với mẹ nha.
– Còn nữa, đây là bí mật của chúng ta, không được cho mẹ biết là bố đã nói thế với con nhé.
– Vâng con biết rồi bố!
Tô Tuyết Chí thấy hai bố con ở trong góc nhỏ thì thà thì thầm bèn đi đến, nghi ngờ nhìn hai bố con:
– Hai bố con đang nói gì đó?
Hạ Minh Ân lắc đầu, ngậm chặt miệng.
– Phu nhân ơi, em xem con sông này chảy về phía đông, phong cảnh tú tuyệt, chúng ta đi vào trong phòng tâm sự đi em?
Tô Tuyết Chí thấy lạ, nhìn bốn phía, không biết phong cảnh tú tuyệt và vào trong phòng tâm sự thì có quan hệ gì với nhau.
– Đi vào thì em khác biết.
Hạ Hán Chử cười lên, kéo lấy cô đi vào trong.
Lần này trên đường trở về, anh phải liều cái mạng già, cố gắng một chút, tận dụng triệt để cơ hội thư giãn mà ngày thường hiếm có được này, biết đâu đấy lại có thêm một cô con gái, thực hiện tâm nguyện cho con trai yêu.
Anh mang tâm tình vui sướng mà nghĩ thế.
Hết chương 214 (End)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương