Sinh Tồn Ở Khu Rừng Kỳ Quái - Bạn Đời Tôi Là Thú Nhân
Chương 4: Xin chào! thế giới mới
Sau khi sắp xếp tất cả đồ vào lại túi và balo Thư Di Giai xé đi bịch đựng bánh mì tươi ăn liền 1 mạch hết nửa cái bánh, tu một hơi gần hết nước trong chai. Sau đấy đến cạnh bờ suối đổ đầy nước vào chai và bình giữ nhiệt để vào hai bên balo.
Nhìn vào ô la bàn ở đồng hồ trên tay, cô xoay vòng điều chỉnh lại hai đầu kim xác định phương hướng về Tây Nam, tìm đường thoát ra lộ lớn quay trở lại trước trạm đỗ xe cứu trợ để liên hệ tìm kiếm club của trường.
Trớ trêu thay kim la bàn cứ xoay tròn liên tục không thể xác định được phương hướng, tự an ủi bản thân bình tĩnh Thư Di Giai chuyển sang phương thức truyền thống xác định hướng theo bóng đổ của cây, đồng hồ lúc này vừa hiển thị 10 giờ sáng kém, theo hướng bóng cô xác định được hướng Tây từ đấy suy ra độ chênh lệch tìm đường dẫn đi theo Tây Nam.
Nhưng có lẽ cô chính là đứa xui xẻo nhất trên Thế Giới này chăng? Đang vui vẻ vì tìm được phương hướng cô lại tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, phát hiện ra trên bầu trời thế mà lại có tận hai mặt trời?
Rốt cuộc đây là đâu? Tại sao lại có đến hai mặt trời? Tại sao thú toàn những con vật xa lạ? Tâm trí Thư Di Giai lần nữa chấn kinh, cả người run rẩy vô lực ngồi sụp xuống tại chỗ, hai tay ôm lấy tai, nhắm hai mắt cuối đầu, miệng thầm thì “Là mơ, tất cả chỉ là mơ! Thôi nào Giai Giai tỉnh lại, tỉnh lại đi nào!”
Tự thôi miên bản thân, hít thở thật sâu sau một lúc lâu cố lấy lại bình tĩnh Thư Di Giai lần nữa từ từ mở mắt ngẩng đầu. Nhưng vẫn như lúc nãy, cô vẫn ở khu rừng xa lạ, vẫn là con suối đấy, vẫn là những hàng cây sắp khô hết lá, vẫn là bầu trời với hai mặt trời sừng sững trên cao.
Cuối cùng vẫn là không thể tự lừa dối bản thân là mơ, cô cứ ngồi nơi đấy cả người buông xuôi hai hàng nước mắt dần xuất hiện rơi đầy trên mặt. Chấp nhận sự thật cô chính là xuyên qua rồi, như những cuốn tiểu thuyết mà Diệp Tiểu Ái thường đọc kể cho cô nghe.
Thời gian cứ thế trôi qua, mặt trời chói chang dù có lộng lẫy bao nhiêu đến gần tối cũng phải chấp nhận giấu mình nhường chỗ cho màn đêm và ánh sáng dịu dàng của mặt trăng xuất hiện. Thư Di Giai sao khi vừa khóc vừa tiếp thu những sự thật không thể ngờ rồi dần kiệt sức ngủ thiếp đi cạnh bờ suối cuối cùng cũng vì đói mà dần tỉnh dậy mở to hai mắt.
Ngẩng đầu cao nhìn 2 mặt trăng tỏa sáng nơi chân trời đêm, cô dùng tay lau sạch đi dấu vết nước mắt đọng lại nơi đuôi mắt. Khuôn mặt lạnh nhạt, ánh mắt kiên định khẽ nói “Thế Giới mới, xin chào ta đến đây.”
Lấy lại tinh thần, quăng bỏ lo sợ ra khỏi đầu Thư Di Gian mở túi ăn uống thật no như thể làm một bữa tiệc chia tay cũng như chúc mừng cuộc sống mới sau này.
Những thói quen lúc nhỏ như dần trở thành bản năng, ghim tận đáy lòng của cô “Luôn vui vẻ, mọi khó khăn rồi sẽ qua, quan trọng nhất phải vì bố mẹ sống thật tốt.”
Sau khi dọn dẹp, tắm rửa thoa thuốc mới cho vết thương trên người, giặt sạch quần áo dính đầy bụi máu và băng gạt vừa tháo xuống, sau đấy cô liền nhóm lửa nấu nước nóng ngâm qua để kháng khuẩn. Mặc dù biết là không thể hoàn toàn khử khuẩn nhưng vì cô đã chấp nhận cuộc sống mới nên tiết kiệm là điều cần thiết nhất bây giờ, cô không biết đây là đâu bao lâu sẽ thoát khỏi đây và liệu ở đây có đồ thay thế hay không là việc chưa xác định được.
Treo dồ vừa giặt xong lên sào lúc nãy cô vừa chế từ các nhánh cây ra để hong lửa cho khô. Thư Di Giai tòa thân như mất hết sức ngã người lên mền bạc y tế, ôm lấy balo sau đấy quấn tròn mền bạc toàn thân như một con sâu bướm rũ mắt dần dần chìm vào giấc ngủ say sau một ngày khủng hoảng.
Đêm đầu tiên nơi rừng sâu kỳ lạ cứ thế yên bình trôi qua...
Nhìn vào ô la bàn ở đồng hồ trên tay, cô xoay vòng điều chỉnh lại hai đầu kim xác định phương hướng về Tây Nam, tìm đường thoát ra lộ lớn quay trở lại trước trạm đỗ xe cứu trợ để liên hệ tìm kiếm club của trường.
Trớ trêu thay kim la bàn cứ xoay tròn liên tục không thể xác định được phương hướng, tự an ủi bản thân bình tĩnh Thư Di Giai chuyển sang phương thức truyền thống xác định hướng theo bóng đổ của cây, đồng hồ lúc này vừa hiển thị 10 giờ sáng kém, theo hướng bóng cô xác định được hướng Tây từ đấy suy ra độ chênh lệch tìm đường dẫn đi theo Tây Nam.
Nhưng có lẽ cô chính là đứa xui xẻo nhất trên Thế Giới này chăng? Đang vui vẻ vì tìm được phương hướng cô lại tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, phát hiện ra trên bầu trời thế mà lại có tận hai mặt trời?
Rốt cuộc đây là đâu? Tại sao lại có đến hai mặt trời? Tại sao thú toàn những con vật xa lạ? Tâm trí Thư Di Giai lần nữa chấn kinh, cả người run rẩy vô lực ngồi sụp xuống tại chỗ, hai tay ôm lấy tai, nhắm hai mắt cuối đầu, miệng thầm thì “Là mơ, tất cả chỉ là mơ! Thôi nào Giai Giai tỉnh lại, tỉnh lại đi nào!”
Tự thôi miên bản thân, hít thở thật sâu sau một lúc lâu cố lấy lại bình tĩnh Thư Di Giai lần nữa từ từ mở mắt ngẩng đầu. Nhưng vẫn như lúc nãy, cô vẫn ở khu rừng xa lạ, vẫn là con suối đấy, vẫn là những hàng cây sắp khô hết lá, vẫn là bầu trời với hai mặt trời sừng sững trên cao.
Cuối cùng vẫn là không thể tự lừa dối bản thân là mơ, cô cứ ngồi nơi đấy cả người buông xuôi hai hàng nước mắt dần xuất hiện rơi đầy trên mặt. Chấp nhận sự thật cô chính là xuyên qua rồi, như những cuốn tiểu thuyết mà Diệp Tiểu Ái thường đọc kể cho cô nghe.
Thời gian cứ thế trôi qua, mặt trời chói chang dù có lộng lẫy bao nhiêu đến gần tối cũng phải chấp nhận giấu mình nhường chỗ cho màn đêm và ánh sáng dịu dàng của mặt trăng xuất hiện. Thư Di Giai sao khi vừa khóc vừa tiếp thu những sự thật không thể ngờ rồi dần kiệt sức ngủ thiếp đi cạnh bờ suối cuối cùng cũng vì đói mà dần tỉnh dậy mở to hai mắt.
Ngẩng đầu cao nhìn 2 mặt trăng tỏa sáng nơi chân trời đêm, cô dùng tay lau sạch đi dấu vết nước mắt đọng lại nơi đuôi mắt. Khuôn mặt lạnh nhạt, ánh mắt kiên định khẽ nói “Thế Giới mới, xin chào ta đến đây.”
Lấy lại tinh thần, quăng bỏ lo sợ ra khỏi đầu Thư Di Gian mở túi ăn uống thật no như thể làm một bữa tiệc chia tay cũng như chúc mừng cuộc sống mới sau này.
Những thói quen lúc nhỏ như dần trở thành bản năng, ghim tận đáy lòng của cô “Luôn vui vẻ, mọi khó khăn rồi sẽ qua, quan trọng nhất phải vì bố mẹ sống thật tốt.”
Sau khi dọn dẹp, tắm rửa thoa thuốc mới cho vết thương trên người, giặt sạch quần áo dính đầy bụi máu và băng gạt vừa tháo xuống, sau đấy cô liền nhóm lửa nấu nước nóng ngâm qua để kháng khuẩn. Mặc dù biết là không thể hoàn toàn khử khuẩn nhưng vì cô đã chấp nhận cuộc sống mới nên tiết kiệm là điều cần thiết nhất bây giờ, cô không biết đây là đâu bao lâu sẽ thoát khỏi đây và liệu ở đây có đồ thay thế hay không là việc chưa xác định được.
Treo dồ vừa giặt xong lên sào lúc nãy cô vừa chế từ các nhánh cây ra để hong lửa cho khô. Thư Di Giai tòa thân như mất hết sức ngã người lên mền bạc y tế, ôm lấy balo sau đấy quấn tròn mền bạc toàn thân như một con sâu bướm rũ mắt dần dần chìm vào giấc ngủ say sau một ngày khủng hoảng.
Đêm đầu tiên nơi rừng sâu kỳ lạ cứ thế yên bình trôi qua...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương