Sơ Cửu Của Lục Hào
Chương 24: Nguồn cơn phạm tội
Biểu đồ thời gian vẽ rất rõ ràng, nhưng đồng nghiệp có mặt tại đó vẫn có chút mơ hồ, họ giơ tay lên hỏi, “Anh Phong, sao tay Lưu Mậu Quốc đó có thể chắc chắn rằng Lý Bách và Trương An An sẽ ra ngoài ăn cơm, hơn nữa đêm đó sẽ không ra ngoài làm chuyện đó với Trương An An?”
Hạ Thần Phong gật đầu, “Vì lần phạm tội này mà Lưu Mậu Quốc đã lên kế hoạch trong thời gian hơn một năm rồi. Vì thế chúng tôi suy đoán, trong thời gian hơn một năm nay, hắn luôn quan sát hai người này. Hơn nữa, cho dù tối hôm đó Trương An An không ra ngoài cùng Lý Bách thì cũng có thể thực hiện kế hoạch phạm tội, hoặc giả Trương An An không quay lại, kế hoạch đó cũng có thể bị trì hoãn bất cứ lúc nào... Lý Bách và Trương An An trở về sau khi ra ngoài ăn cơm, là trạng thái lý tưởng nhất trong kế hoạch của hắn.”
Trương An An và Lý Bách đều làm việc trong Tập đoàn Tinh Thần, mà Lưu Mậu Quốc cũng làm việc ở đây, đương nhiên hắn có thể tiếp xúc với hai người ở cự ly gần, chỉ dẫn hoặc quan sát hành vi của hai người.
Mọi người có mặt ở đó khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục im lặng ghi vào bản ghi chép, “Ngày 11 tháng 11, sau khi chúng ta bắt được Lưu Chí Cường, Lục Dao bị một người bí ẩn tấn công trên đường Giang Môn, Lưu Mậu Quốc cũng có chứng cứ vắng mặt tai hiện trường, mà dựa vào chứng cứ chúng ta đang nắm được, có thể Lưu Mậu Quốc vẫn còn một đồng phạm ở bên ngoài...”
Hạ Thần Phong nói xong, quay trở lại với tấm bảng trắng đầu tiên, vẽ một mũi tên khác ở phía dưới tấm ảnh của Lưu Mậu Quốc, viết lên đó hai chữ đồng phạm, sau đó đánh một dấu hỏi lớn phía dưới mũi tên.
“Bây giờ vụ án có bốn điểm đáng nghi. Thứ nhất, vì sao hắn lại phải hãm hại Lý Bách, thứ hai vì sao phải tấn công Lục Dao lần nữa, thứ ba, rốt cuộc vụ án này có quan hệ gì với vụ án Lưu Tuệ tự sát mười năm trước, thứ tư... Nạn nhân thứ hai là ai?” Hạ Thần Phong nói xong, tất cả mọi người đều hiểu ra, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm ra được người bị hại tiếp theo là ai. Mà muốn vạch trần chân tướng sự việc, trước tiên phải tìm hiểu được tình tiết của vụ án mười năm trước, rốt cuộc chân tướng sự việc trong đó là gì.
Lưu Mậu Quốc đã bắt đầu lên kế hoạch cho vụ án này từ hơn một năm trước rồi, trọng điểm thẩm tra trước tiên của chúng ta bây giờ là vào hơn một năm trước Lưu Mậu Quốc có biểu hiện gì khác thường không, tìm ra tất cả những gì có liên quan đến vụ án năm đó, và cả những người từng tiếp xúc với Lưu Mậu Quốc vào hơn một năm trước!” Hạ Thần phong nói với một nhóm cảnh sát đồng nghiệp.
“Tiểu Đao, cậu đi cùng tôi gặp vài nhân chứng quan trọng trong vụ án mười năm trước, còn nữa, bảo với người bên cạnh Lục Dao và Lý Bách chú ý một chút, xem xem có người khả nghi nào xuất hiện hay không.”
Thời gian rất gấp rút, bởi vì Hạ Thần Phong không biết tên đồng phạm ở ngoài kia sẽ ra tay vào lúc nào. Nếu như hôm nay không thả Lưu Mậu Quốc ra, như vậy kẻ đó sẽ biết được việc cảnh sát đã biết hết chân tướng, rất có khả năng hắn sẽ đẩy nhanh hành vi phạm tội của mình.
Muốn tìm ra tình hình một năm trước là việc rất phức tạp, nhưng mà muốn tìm nhân chứng vụ án mười năm trước lại rất dễ dàng. Lúc Đặng Chu Phương và Trương Canh Phát một lần nữa bị gọi đến cục cảnh sát, sắc mặt của Hạ Thần Phong đối với bọn họ không tốt như lần trước nữa, ngày nào vụ án chưa phá xong thì ngày đó giấc ngủ của anh cũng không tốt lên được.
Lần này Hạ Thần Phong tìm Chu Phương trước, Chu Phương tuổi đã hơn năm mươi, nhưng mà ăn mặc rất theo kịp trào lưu, một nửa mái tóc nhuộm màu vàng tân thời còn làm xoăn mì, hai hàng lông mi được chăm sóc tỉ mỉ, cho dù là mất đi con gái, vẫn ăn mặc rất mốt, “Bà Chu, lần này chúng tôi mời bà đến là mong bà giúp đỡ cảnh sát chúng tôi. Liên quan dến vụ án Lưu Tuệ tự sát mười năm trước, không biết bà còn nhớ được bao nhiêu?”
Chu Phương là một người rất nhạy cảm, Hạ Thần Phong vừa mới nói xong, bà ta đã lập tức cuống lên sau hét lên với một giọng sắc bén “Cảnh sát các cậu có ý gì vậy! Bây giờ con gái tôi bị người ta giết rồi, các cậu không điều tra cho tốt vụ án của con gái tôi, còn hỏi việc mười năm trước làm cái gì! Gọi cấp trên của các câu qua đây! Tôi thật muốn hỏi xem hiệu suất làm việc của cảnh sát các câu vì sao lại thấp như vậy...”
Hạ Thần Phong mặc kệ Chu Phương gào lên ầm ĩ, anh chỉ cứ thế yên lặng nhìn Chu Phương…
Tiểu Đao đã từng nói với vài người đồng nghiệp, anh Phong này, bình thường tuy không hay nói, bởi vì chỉ cần anh ấy nhìn chằm chằm một lúc, người đó liền muốn đầu hàng luôn rồi...
Ngay cả cảnh sát có tố chất mà có lúc thấy Hạ Thần Phong cũng cảm thấy sợ sệt, càng đừng nói đến chỉ là một người phụ nữ có thói quen ra vẻ ta đây. Thoáng cái, Chu Phương đã phải im bặt vì bị Hạ Thần Phong nhìn chằm chằm, bà ta khẽ nghiêng đầu, dè dặt ngồi xuống chỗ của mình, tuy không lớn tiếng kêu lên nữa nhưng sắc mặt cũng không tốt cho lắm.
“Nói xong chưa? Nếu nói xong rồi, thì hãy trả lời mấy câu hỏi của tôi.” Hạ Thần Phong mở hồ sơ vụ án ra, bắt đầu đặt câu hỏi với Chu Phương. Phía sau tấm gương, Tiểu Đao nói với vẻ khâm phục, “Kiểu đàn bà chanh chua này chỉ anh Phong mới có thể trị được, cũng may bà ta đã không làm giáo viên từ lâu rồi, nếu không thật sự dạy hư học sinh hết thôi!”
Đối với kiểu đàn bà này, đúng là không có chút đạo đức nào cả, thật không biết năm đó thế nào lại có thể làm giáo viên được. Trước khi hỏi Chu Phương, Hạ Thần Phong đã chuẩn bị tốt rồi, nếu như việc này thật sự có liên quan đến vụ án năm đó, vậy trong lúc hỏi Chu Phương và Trương Canh Phát, căn bản không thể phát hiện được manh mối hữu ích nào.
Nhìn thấy Hạ Thần Phong cau mày lại, nhóm người bọn họ cũng không có gì để hỏi, manh mối duy nhất bây giờ là hơn một năm trước Lưu Mậu Quốc đã gặp người nào.
“Anh Phong, vừa nãy các anh em gửi tin nhắn cho em, nói là ở chỗ WZ có phát hiện…” Tiểu Đao giơ chìa khóa xe lên nói. “WZ?” Sau khi suy nghĩ một lát Hạ Thần Phong liền nghĩ ra, nhóm tiểu thịt tươi(*) dưới trướng của Lưu Mậu Quốc mang tên này.
(*) Tiểu thịt tươi: các thần tượng nam trẻ tuổi đẹp trai và đang nổi tiếng.
“Nhóm nhạc tiểu thịt tươi đó?” Hạ Thần Phong hung hăng uống mấy ngụm trà đặc trong cốc trà anh cầm trên tay, “Đi thôi!”
Bởi vì sự việc xảy ra với Lưu Mậu Quốc, rất nhiều hoạt động của hóm WZ đã bị hủy bỏ, còn phải giao lại cho người quản lý khác. Lý Bách rất coi trọng việc này, cho nên anh ta rất tích cực phối hợp với yêu cầu của cảnh sát, sắp xếp lần gặp mặt ở phòng tập vũ đạo mà nhóm WZ luyện tập.
Xảy ra sự việc thế này tất nhiên là đả kích rất lớn đối với một nhóm nhạc. Khi Hạ Thần Phong và Tiểu Đao đi vào phòng vũ đạo, một người đàn ông trung niên mập mạp hai mắt sáng ngời, nhìn Hạ Thần với ánh mắt đầy vẻ yêu thích.
Ông ta tiến lên trước mấy bước, vươn tay ra, vừa nói vừa cung kính đưa ra danh thiếp, “Hai anh là cảnh sát Hạ và cảnh sát Phương phải không! tôi là Vương Kiến Xương, là quản lý mới của WZ.”
Nhìn Hạ Thần Phong nhận danh thiếp, Vương Kiến Xương do dự một lát rồi nói, “Cảnh sát Hạ, với vẻ bề ngoài của cậu, nếu hoạt động trong giới của chúng tôi chắc chắn sẽ nổi tiếng đấy!”
Hoàn toàn chính xác, WZ tuy đã là nhóm nhạc nam trẻ tuổi nổi tiếng, bốn chàng trai trẻ tuổi ai cũng có một nét đặc sắc riêng. Mỗi một người đi ra ngoài đều sẽ thu hút một lượng fan cuồng gào thét. Nhưng bây giờ đứng trước mặt Hạ Thần Phong, cảm giác đó đã giảm đi rất nhiều.
Chỉ riêng vẻ ngoài, Hạ Thần Phong cũng không thua kém gì bốn người này, hơn nữa vì làm cảnh sát nên trên người Hạ Thần Phong có thêm một loại khí thế, giống như có thể nắm giữ được sự chú ý của người khác.
Hạ Thần Phong gật đầu, “Vì lần phạm tội này mà Lưu Mậu Quốc đã lên kế hoạch trong thời gian hơn một năm rồi. Vì thế chúng tôi suy đoán, trong thời gian hơn một năm nay, hắn luôn quan sát hai người này. Hơn nữa, cho dù tối hôm đó Trương An An không ra ngoài cùng Lý Bách thì cũng có thể thực hiện kế hoạch phạm tội, hoặc giả Trương An An không quay lại, kế hoạch đó cũng có thể bị trì hoãn bất cứ lúc nào... Lý Bách và Trương An An trở về sau khi ra ngoài ăn cơm, là trạng thái lý tưởng nhất trong kế hoạch của hắn.”
Trương An An và Lý Bách đều làm việc trong Tập đoàn Tinh Thần, mà Lưu Mậu Quốc cũng làm việc ở đây, đương nhiên hắn có thể tiếp xúc với hai người ở cự ly gần, chỉ dẫn hoặc quan sát hành vi của hai người.
Mọi người có mặt ở đó khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục im lặng ghi vào bản ghi chép, “Ngày 11 tháng 11, sau khi chúng ta bắt được Lưu Chí Cường, Lục Dao bị một người bí ẩn tấn công trên đường Giang Môn, Lưu Mậu Quốc cũng có chứng cứ vắng mặt tai hiện trường, mà dựa vào chứng cứ chúng ta đang nắm được, có thể Lưu Mậu Quốc vẫn còn một đồng phạm ở bên ngoài...”
Hạ Thần Phong nói xong, quay trở lại với tấm bảng trắng đầu tiên, vẽ một mũi tên khác ở phía dưới tấm ảnh của Lưu Mậu Quốc, viết lên đó hai chữ đồng phạm, sau đó đánh một dấu hỏi lớn phía dưới mũi tên.
“Bây giờ vụ án có bốn điểm đáng nghi. Thứ nhất, vì sao hắn lại phải hãm hại Lý Bách, thứ hai vì sao phải tấn công Lục Dao lần nữa, thứ ba, rốt cuộc vụ án này có quan hệ gì với vụ án Lưu Tuệ tự sát mười năm trước, thứ tư... Nạn nhân thứ hai là ai?” Hạ Thần Phong nói xong, tất cả mọi người đều hiểu ra, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm ra được người bị hại tiếp theo là ai. Mà muốn vạch trần chân tướng sự việc, trước tiên phải tìm hiểu được tình tiết của vụ án mười năm trước, rốt cuộc chân tướng sự việc trong đó là gì.
Lưu Mậu Quốc đã bắt đầu lên kế hoạch cho vụ án này từ hơn một năm trước rồi, trọng điểm thẩm tra trước tiên của chúng ta bây giờ là vào hơn một năm trước Lưu Mậu Quốc có biểu hiện gì khác thường không, tìm ra tất cả những gì có liên quan đến vụ án năm đó, và cả những người từng tiếp xúc với Lưu Mậu Quốc vào hơn một năm trước!” Hạ Thần phong nói với một nhóm cảnh sát đồng nghiệp.
“Tiểu Đao, cậu đi cùng tôi gặp vài nhân chứng quan trọng trong vụ án mười năm trước, còn nữa, bảo với người bên cạnh Lục Dao và Lý Bách chú ý một chút, xem xem có người khả nghi nào xuất hiện hay không.”
Thời gian rất gấp rút, bởi vì Hạ Thần Phong không biết tên đồng phạm ở ngoài kia sẽ ra tay vào lúc nào. Nếu như hôm nay không thả Lưu Mậu Quốc ra, như vậy kẻ đó sẽ biết được việc cảnh sát đã biết hết chân tướng, rất có khả năng hắn sẽ đẩy nhanh hành vi phạm tội của mình.
Muốn tìm ra tình hình một năm trước là việc rất phức tạp, nhưng mà muốn tìm nhân chứng vụ án mười năm trước lại rất dễ dàng. Lúc Đặng Chu Phương và Trương Canh Phát một lần nữa bị gọi đến cục cảnh sát, sắc mặt của Hạ Thần Phong đối với bọn họ không tốt như lần trước nữa, ngày nào vụ án chưa phá xong thì ngày đó giấc ngủ của anh cũng không tốt lên được.
Lần này Hạ Thần Phong tìm Chu Phương trước, Chu Phương tuổi đã hơn năm mươi, nhưng mà ăn mặc rất theo kịp trào lưu, một nửa mái tóc nhuộm màu vàng tân thời còn làm xoăn mì, hai hàng lông mi được chăm sóc tỉ mỉ, cho dù là mất đi con gái, vẫn ăn mặc rất mốt, “Bà Chu, lần này chúng tôi mời bà đến là mong bà giúp đỡ cảnh sát chúng tôi. Liên quan dến vụ án Lưu Tuệ tự sát mười năm trước, không biết bà còn nhớ được bao nhiêu?”
Chu Phương là một người rất nhạy cảm, Hạ Thần Phong vừa mới nói xong, bà ta đã lập tức cuống lên sau hét lên với một giọng sắc bén “Cảnh sát các cậu có ý gì vậy! Bây giờ con gái tôi bị người ta giết rồi, các cậu không điều tra cho tốt vụ án của con gái tôi, còn hỏi việc mười năm trước làm cái gì! Gọi cấp trên của các câu qua đây! Tôi thật muốn hỏi xem hiệu suất làm việc của cảnh sát các câu vì sao lại thấp như vậy...”
Hạ Thần Phong mặc kệ Chu Phương gào lên ầm ĩ, anh chỉ cứ thế yên lặng nhìn Chu Phương…
Tiểu Đao đã từng nói với vài người đồng nghiệp, anh Phong này, bình thường tuy không hay nói, bởi vì chỉ cần anh ấy nhìn chằm chằm một lúc, người đó liền muốn đầu hàng luôn rồi...
Ngay cả cảnh sát có tố chất mà có lúc thấy Hạ Thần Phong cũng cảm thấy sợ sệt, càng đừng nói đến chỉ là một người phụ nữ có thói quen ra vẻ ta đây. Thoáng cái, Chu Phương đã phải im bặt vì bị Hạ Thần Phong nhìn chằm chằm, bà ta khẽ nghiêng đầu, dè dặt ngồi xuống chỗ của mình, tuy không lớn tiếng kêu lên nữa nhưng sắc mặt cũng không tốt cho lắm.
“Nói xong chưa? Nếu nói xong rồi, thì hãy trả lời mấy câu hỏi của tôi.” Hạ Thần Phong mở hồ sơ vụ án ra, bắt đầu đặt câu hỏi với Chu Phương. Phía sau tấm gương, Tiểu Đao nói với vẻ khâm phục, “Kiểu đàn bà chanh chua này chỉ anh Phong mới có thể trị được, cũng may bà ta đã không làm giáo viên từ lâu rồi, nếu không thật sự dạy hư học sinh hết thôi!”
Đối với kiểu đàn bà này, đúng là không có chút đạo đức nào cả, thật không biết năm đó thế nào lại có thể làm giáo viên được. Trước khi hỏi Chu Phương, Hạ Thần Phong đã chuẩn bị tốt rồi, nếu như việc này thật sự có liên quan đến vụ án năm đó, vậy trong lúc hỏi Chu Phương và Trương Canh Phát, căn bản không thể phát hiện được manh mối hữu ích nào.
Nhìn thấy Hạ Thần Phong cau mày lại, nhóm người bọn họ cũng không có gì để hỏi, manh mối duy nhất bây giờ là hơn một năm trước Lưu Mậu Quốc đã gặp người nào.
“Anh Phong, vừa nãy các anh em gửi tin nhắn cho em, nói là ở chỗ WZ có phát hiện…” Tiểu Đao giơ chìa khóa xe lên nói. “WZ?” Sau khi suy nghĩ một lát Hạ Thần Phong liền nghĩ ra, nhóm tiểu thịt tươi(*) dưới trướng của Lưu Mậu Quốc mang tên này.
(*) Tiểu thịt tươi: các thần tượng nam trẻ tuổi đẹp trai và đang nổi tiếng.
“Nhóm nhạc tiểu thịt tươi đó?” Hạ Thần Phong hung hăng uống mấy ngụm trà đặc trong cốc trà anh cầm trên tay, “Đi thôi!”
Bởi vì sự việc xảy ra với Lưu Mậu Quốc, rất nhiều hoạt động của hóm WZ đã bị hủy bỏ, còn phải giao lại cho người quản lý khác. Lý Bách rất coi trọng việc này, cho nên anh ta rất tích cực phối hợp với yêu cầu của cảnh sát, sắp xếp lần gặp mặt ở phòng tập vũ đạo mà nhóm WZ luyện tập.
Xảy ra sự việc thế này tất nhiên là đả kích rất lớn đối với một nhóm nhạc. Khi Hạ Thần Phong và Tiểu Đao đi vào phòng vũ đạo, một người đàn ông trung niên mập mạp hai mắt sáng ngời, nhìn Hạ Thần với ánh mắt đầy vẻ yêu thích.
Ông ta tiến lên trước mấy bước, vươn tay ra, vừa nói vừa cung kính đưa ra danh thiếp, “Hai anh là cảnh sát Hạ và cảnh sát Phương phải không! tôi là Vương Kiến Xương, là quản lý mới của WZ.”
Nhìn Hạ Thần Phong nhận danh thiếp, Vương Kiến Xương do dự một lát rồi nói, “Cảnh sát Hạ, với vẻ bề ngoài của cậu, nếu hoạt động trong giới của chúng tôi chắc chắn sẽ nổi tiếng đấy!”
Hoàn toàn chính xác, WZ tuy đã là nhóm nhạc nam trẻ tuổi nổi tiếng, bốn chàng trai trẻ tuổi ai cũng có một nét đặc sắc riêng. Mỗi một người đi ra ngoài đều sẽ thu hút một lượng fan cuồng gào thét. Nhưng bây giờ đứng trước mặt Hạ Thần Phong, cảm giác đó đã giảm đi rất nhiều.
Chỉ riêng vẻ ngoài, Hạ Thần Phong cũng không thua kém gì bốn người này, hơn nữa vì làm cảnh sát nên trên người Hạ Thần Phong có thêm một loại khí thế, giống như có thể nắm giữ được sự chú ý của người khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương