Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Anh
Chương 26: Rối Rắm Ai
Chờ lúc tôi tỉnh lại, chung quanh là căn phòng quen thuộc của tôi, chính là phòng ngủ nhỏ ngày đó thiếu chút nữa đã thất thủ, qua rồi, Vưu Vụ vào, thấy tôi tỉnh lại, hét to vài tiếng, sau đó chạy đến bên người tôi hỏi. "Cô tỉnh rồi, thật tốt quá, anh, Bảo Châu tỉnh". Vừa kêu xong, Vưu Vụ liền vỗ vỗ miệng mình bộp bộp, cười tủm tỉm nói. "À, hiện tại không thể gọi cô là Bảo Châu, cô họ Triệu, gọi Triệu Minh Châu".Tôi bất đắc dĩ, nhìn tình hình, hẳn là bọn họ đều đã biết.Vưu Vụ kêu to, giây tiếp theo, mấy người bạn đều vọt vào phòng ngủ, người đầu tiên là Trình Tư, Trình Tư hôm nay càng thêm chói mắt, hắn lắc mông, kì dị nói. "Tôi nói cô Bảo Châu, rỗng tuếch không rỗng tuếch? Tịch mịch không tịch mịch? Muốn tôi bồi cô sao?".Tôi bật cười, tên này, cả ngày trong óc toàn nghĩ cái gì đâu.Đi vào sau là Lục Hạo Nhiên, thấy tôi tỉnh lại, Lục Hạo Nhiên lật đật, nói. "Cô còn nhớ tôi không a?".Tôi nghi hoặc nhìn hắn. "Tôi không mất trí nhớ, đương nhiên nhớ rõ"."Không, cô mất trí nhớ". Lục Hạo Nhiên nói không đầu không đuôi, mọi người đều nghi hoặc nhìn hắn. "Cô nói cô mất trí nhớ, sau đó chỉ nhớ mỗi tên tiểu tử Vưu Hòa kia, cuối cùng sống chết quấn lấy hắn, ha ha, tôi không tin hắn không tiếp nhận cô". Đây là kế sách của Lục Hạo Nhiên, tuy thật điên khùng, nhưng xuất phát từ lòng tốt của hắn, tôi không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ, tuy rằng mọi người đều biết thân phận của tôi, nhưng thái độ so với lúc trước đối xử với tôi không khác biệt gì, chứng minh là thực tế họ cũng không trách tội tôi đã gạt họ.Nước mắt của tôi nhịn không được tuôn ra nơi hốc mắt, nhìn mấy người bạn tốt, cảm động nói. "Cảm ơn mọi người".Cảm ơn mọi người dù đã biết tôi lừa gạt mọi người, mà vẫn tiếp nhận tôi như thế...Cảm ơn mọi người đã buồn rầu cho chuyện tình cảm của tôi...Cảm ơn mọi người, có mọi người làm bạn thật là tốt quá..."Nhưng mà, Hạo Nhiên, tôi không thể lại làm thế, tôi đã lừa gạt mọi người một lần, không thể tiếp tục nói dối". Tôi lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của Lục Hạo Nhiên.Ánh mắt bất giác hướng ra ngoài cửa, Vưu Hòa có ở đây không?Nếu anh ở đây, sao lại không vào nhìn tôi? Là còn trách tôi, còn tức giận sao?Nếu không ở đây, có phải ý muốn nói về sau tôi thật sự không còn hy vọng nào?Mọi người đứng đó nhìn bộ dáng không yên lòng của tôi, nhịn không được thở dài, nói. "Yêu trúng tên Vưu Hòa cay độc với nữ giới..."."Minh Châu, cô có tính toán gì không?".Tôi mỉm cười, nói. "Gọi tôi là Bảo Châu đi, Minh Châu là chị gái tôi".A?Mọi người nhìn nhau, sau đó cùng quay đầu nghi hoặc nhìn tôi."Tôi có một chị gái song sinh, chính là người mọi người đã nhìn trong ảnh chụp trên báo, chị ấy thường xuyên xuất hiện trên truyền thông, cho nên rất nổi tiếng...". Tôi bất đắc dĩ nhún vai, nói. "Tôi thì, cả ngày ở nhà làm sâu gạo, không ai biết sự tồn tại của tôi".Trình Tư là người đầu tiên xáp lại gần. "Nói như vậy, người thân mật cùng đàn ông trên báo, không phải cô?". Tôi còn chưa kịp trả lời câu hỏi của hắn, hắn đã nhảy dựng lên, sau đó hét to. "Vưu Hòa ngươi nghe không, cô ấy không phải người thân mật với đàn ông đó đâu!".Ý tứ chính là, cô ấy trong sạch, đừng rối...Hóa ra, Vưu Hòa vẫn đang đứng ngoài cửa nghe lén bọn tôi nói chuyện bên trong, Trình Tư chạy ra ngoài, nói nói gì đó, nhìn vẻ mặt Vưu Hòa 囧, Trình Tư cười gian ha ha, nói. "Còn nói không cần, còn không đi vào giải thích với người ta, ngươi xứng đáng cả đời làm tiểu tam".(*tiểu tam = người thứ 3 trong quan hệ tình cảm của người khác = kẻ phá hoại tình cảm)Vưu Hòa cảm thấy có chút sợ sợ, không nghĩ tới suy nghĩ cả nửa ngày, chuyện tình rùm beng trên báo làm anh ghen tị lại là...Nhưng, Vưu Hòa vẫn không khỏi có chút ảm đạm, tuy rằng như thế, cô ấy vẫn là một thiên kim đại tiểu thư, cho dù hiền hòa thân thiết, nhưng anh và cô chung quy không phải là người cùng một thế giới...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương