Số Phận Mỗi Người
Số Phận Mỗi Người – Chương 20
Chương 20: Quyết định động trời. Từng chiếc Camry đi vào trong sân nhà Vũ gia. Mọi người bước xuống xe. Người phụ nữ quý phái đi vào đầu tiên. Bà Lam. Vợ ông Bình. Bà đã ngoài 50 nhưng quả thực nhìn bà trẻ như người vừa mới 30 vậy. Da tuy không trắng nhưng không hề có tàn nhang. Làn da màu bánh mật với mái tóc làm tôn thêm vẻ đẹp của một người phụ nữa Á Đông như bà. Khi nghe tin đã tìm được Nguyên Anh thì bà cố gắng hoàn thành công việc ở Pháp một cách nhanh nhất. Nhưng đến bây giờ thì bà vẫn chưa nhìn thấy con bé đâu. Nói thực bà rất muốn nhìn thấy Nguyên Anh. Bà tò mò. Và có cả sự háo hức giống như một đứa trẻ đang chờ quà. Bà còn gọi điện thoại dặn mọi người ở nhà không được tặng quà cho Nguyên Anh. Phải đợi bà trở về thì hãy tặng. Ừm. Vậy mà bây giờ bà hơi thất vọng vì mình đã kỳ vọng quá nhiều? - Mẹ. Anh cả. Anh hai. – Bà Lam chào mọi người trong nhà. Như một thói quen không thể quên, một ly chà nóng được mang ra. Mỗi khi về đến nhà sau một chuyến đi xa dài ngày, bà lại muốn uống một tách trà thật nóng để cảm nhận hương vị của quê hương. - Mọi chuyện sao rồi? – Bà Doãn lên tiếng đầu tiên. - Ổn rồi mẹ ạ. Không có gì lớn cả. Việc này xảy ra hàng năm nên mẹ đừng lo lắng quá. Tuy nhiên thì có một vài chi tiết đáng lưu tâm. Ngồi nói về một vài chi tiết cảu vụ lần này, bà Lam lại đưa ra những hình ảnh khiến mọi người hơi lo lắng. - Con xử lý thế nào? - Không cso vấn đề gì. Con đã dẹp xong. Sackozy muốn chúng ta hợp tác. Con nói cần phải suy nghĩ. Nếu cần thiết thì sang tháng ta sẽ bay qua đó để thỏa thuận. - Được rồi. James là một con cáo già. Thìm nên cẩn thận. – Ông Tùng nhắc nhở. – Bây giờ mọi chuyện liên quan đến vụ này thì thím sẽ phải đứng ra. Nếu không sẽ khó lường. Kẻ muốn chống lại Tam Anh chúng ta không ít nhưng kẻ dám đứng ra thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Nếu mấy hội nhóm đó mà liên kết lại thì chúng ta cần tới sự giúp đỡ của Bạch Nguyệt. Mà nếu muốn sự giúp đỡ này vững chắc thì ta cần một sự đảm bảo nhất định. Không phải vì chúng ta muốn dựa vào họ để tồn tại mà chúng ta chỉ cần sự giúp đỡ của họ khi cần thiết mà thôi. - Được rồi. Đi ăn đã. – Ông Bình uể oải đứng lên. Bữa ăn hôm nay vẫn như mọi khi. Có nhiều món hơn và ăn ở trên nhà lớn. Mọi người cười nói vui vẻ. Bà Lam co một thắc mắc trong lòng nhưng vẫn chưa nói ra. Bà không biết Nguyên Anh đâu mà mọi người không đợi con bé cùng về ăn cơm. Đến khi tiệc đã tàn thì bà mới hỏi chồng. - Anh Bách. Nguyên Anh đâu mà không thấy con bé về ăn cơm? - Con bé chuyển đi rồi. - Đi đâu? - Về nhà cũ. Con bé một mực đồi về. Cả nhà không thể ngăn cản được. - Bao giờ? - Sáng nay nó đi luôn. Nói là ngày mai sẽ qua chào em. - Vâng. – Bà Lam không nói gì nữa. Để mai gặp cũng không sao. Dù sao thì cũng chỉ đợi thêm vài giờ nữa mà thôi. Bà cũng đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Nguyên Anh rồi. Đã mất công dặn mọi người về mới được tặng thì phải kiên nhẫn chờ đợi. *** Sau khi cất đồ của Tâm. Cả ba người cùng đi chơi. Lâu lắm rồi mới có cuộc vui đầy đủ người như vậy. Cũng lâu lắm rồi, Nguyên mới cho phép mình đi chơi như thế này. Mọi người cùng đi ăn chè, công viên, uống trà sữa như thời còn là học sinh cấp III. Vui vẻ. Vô tư. Không vướng bận bất kỳ một thứ gì. Cô thèm khát cái cảm giác này. Hạnh phúc đến tột cùng. Một cảm giác không mới nhưng rất lạ. Yêu thương tràn đầy. Mọi người cười đùa vui vẻ. Nguyên không hề hay biết rằng điện thoại của cô réo liên tục trong xe. Khi về đến nhà cô vẫn không chú ý đến chiếc điện thoại. Nó réo liên tục trong xe. Đến khi kêu chán. Nó đành im bặt. Bị chủ nhân lãng quên mất một ngày. Cả một ngày đi chơi, bùng học ở trường. Nguyên thấy trong lòng thoải mái lạ thường. Tối qua, cô đã kể mọi chuyện cho Tâm nghe. Lòng cô nhẹ đi rất nhiều. Khi nghe cô kể xong, Tâm không nói gì cả. Chỉ im lặng, nghĩ ngợi gì đó rồi nói một câu: - Qua rồi thì cho qua. Nhớ lại quá khứ để rồi băn khoăn, khóc hịu trong lòng không phải là cá tình của Vũ Nguyên Anh mà tớ biết. Nguyên giật mình. Bây giờ cô mới nhớ lại mình. Bây giờ cô mới bắt đầu đi tìm lại chính mình. Cô phải là Nguyên Anh của ngày xưa. *** Sáng hôm sau, do có bài kiểm tra hết học phần, Nguyên không thể đến Vũ gia như lời hứa. Sau khi làm xong bài thi. Gọi điện cho Tâm nhắc trưa nay cô không về rồi đi xe bus tới Vũ gia luôn. Hôm nay, trong nhà có không khí vui vẻ hơn. Không còn cái không khí ảm đạm như mấy hôm trước nữa. Mọi người cười nói vui vẻ trong phòng khách. - Con về rồi. – Vừa bước vào đến cửa, Nguyên đã lên tiếng trước. - Nguyên Anh về rồi hả con. vào đây đi. – Ông Tùng xởi lởi. - Vâng. – Cô ngồi xuống cạnh người phụ nữ lạ mặt mà cô biết đó là mẹ ba mình. - Nguyên Anh. Giới thiệu với em, đây là mẹ Lam. Bà mới đi nước ngoài về nên có lẽ em chưa gặp mặt. – Minh giới thiệu với em gái. - Mẹ. – Cô gái đứng lên, máy miệng, chỉ đủ bật ra một âm thanh rất nhỏ cho cô và người đối diện nghe thấy. - Nguyên Anh hả con. Lớn lên xinh quá. Mẹ không nhận ra. Ngồi xuống đây nào. – Bà Lam kéo tay cô xuống ngồi cạnh bà. - Hôm trước sinh nhật con ta không về được. Lại thông báo muộn nữa nên ta chỉ chuẩn bị được món quà nhỏ thôi. Xin lỗi con gái yêu của ta. – Nối rồi, bà với tay quờ chiếc túi xách da màu ghi ở ghế phía sau, lấy ra một chiếc hộp nhỏ. – Mở ra đi. Ta đoán con sẽ thích. - Con cảm ơn. – Cô gái nhỏ cầm lấy món quà. Là một chiếc vòng tay được làm rất công phu và tinh xảo. - Bên trên đính 21 viên đá. Tượng trưng cho tuổi 21 của con đó. – Bà lam chỉ tay vào những viên đá màu xanh và trắng sáng lấp lánh trên chiếc vòng bé. - Anh cũng có quà. – Minh nói. – Hôm trước mẹ gọi điện dặn phải chờ mẹ về mới được tặng quà cho em. Một mình tặng muộn thì mẹ sẽ rất ngại. – Đưa cho Nguyên chiếc hộp, anh nói tiếp. – Là đôi giày. Size 37. Nếu không vừa thì anh sẽ đi đổi. - Em cũng đi cỡ 37. – Cầm lấy chiếc hộp từ tay anh trai, Nguyên nói. - Đây là quà của chị và Kiên. – Linh cũng thêm vào và đưa ra chiếc hộp nhỏ. – Mở đi. Đón lấy chiếc hộp đó. Là một chiếc đồng hồ kiểu cổ, dây bằng da, mặt sáng bóng. Phía sau còn in rõ 2 chữ Nguyên Anh. - Cảm ơn. - Ta cũng có phần. – Ông Bách cũng lên tiếng trong không khí rôm rả ngày hôm nay. – Bố và anh hai không biết con thiếu thứ gì mà tặng nữa. Đành phải tặng sinh nhật con gái cưng món này vậy. Nhận lấy chiếc túi vài từ tay 2 ông bố, Nguyên nói lí nhí cảm ơn. Là laptop hiệu Apple. Màu xanh dương đậm pha lẫn chút màu xám bạc. Bên trên còn rõ tên người nhận quà và chữ ký của 2 ông bố đáng kính. Chỉ cần nhìn qua cũng biết đây là chiếc máy tính được đặt làm riêng cho Nguyên. - Con cảm ơn mọi người. Cả căn phòng lại rơi vào trạng thái im lặng một thoáng một chốc như nó vẫn thường xảy ra. Bà Doãn im lặng từ đầu cuộc nói chuyện. Khi mọi người chúc mừng sinh nhật Nguyên thì bà vẫn ngồi im. Không một lời chúc mừng, một món quà nho nhỏ hay thậm chí là một nụ cười cũng không nở ra trên khuân mặt của người bà này. Rồi như có ý phá tan cái không khí này, bà Lam nói: - Nguyên Anh. Tối nay con bận gì không? - Dạ không. - Ta sẽ qua chỗ con dùng bữa tối. – Bà thản nhiên nói. - Dạ? – Cô gái nhỏ nheo mắt, ngạc nhiên và bất ngờ. - Tối nay ta sẽ qua chỗ con ăn cơm tối. Được rồi. Bây giờ ta có việc đi trước. Quyết định vậy đi. *** Bữa tối nay không cầu kỳ mà cũng không quá sơ sài. Nguyên đang xếp đồ lên bàn ăn. Tâm thì đang làm nốt món sườn ram. 7h tối. Có tiếng xe ngoài cổng. Nguyên đi ra. Bà lam đã đến. - Mẹ. – Nguyên máy môi nói nhỏ và mở cửa cho chiếc xe đi vào phía trong. Bà Lam thân mật ôm lấy eo con gái. 2 người cùng đi vào nhà. Tiếng bước chân của người lạ khiến con Rex đang nằm lim dim dưới chân bàn ăn vội vàng nhảy xổ ra, chặn trước “kẻ đột nhập”. Nó grừ grừ. Hàm răng nhếch lên để lộ ra hai chiếc nanh đáng sợ. Tiếng bước chân của người lạ khiến con Rex đang nằm lim dim dưới chân bàn ăn vội vàng nhảy xổ ra, chặn trước “kẻ đột nhập”. Nó grừ grừ. Hàm răng nhếch lên để lộ ra hai chiếc nanh đáng sợ. - Rex. Ngoan nào. – Tiếng quát của con gái từ phía trong bếp vọng ra khiến Minh hưoi ngạc nhiên. Chẳng lẽ là Nguyên Anh ư? Nhưng con bé đang dãn mẹ đi rửa mặt mà. Ai vậy nhỉ? Để giải đáp thắc mắc của anh, một cô gái đi ra khiến anh ngạc nhiên và có sự vui mừng. - Jenny? - Ken? Nguyên đưa bà lam đến phòng ăn. Nhìn thấy cảnh tượng đó, cô cũng không khỏi ngạc nhiên. Hai người này quen biết nhau từ trước sao? Một cuộc gặp gỡ bất ngờ. Khi ngồi trong bữa ăn, 4 người cùng nhau nói chuyện. Lúc đó Nguyên mới biết Tâm và Minh đã quen biết nhau từ hồi ở Pháp. Sau đó thì mất liên lạc một thời gian và bây giờ mới có dịp gặp lại. Cô bạn cảu Nguyên vô tư, nóic huyện vô cùng thoải mái và dễ gần. Đôi mắt ngây thơ cùng với tính thình trẻ con, vô lo vô nghĩ khiến ai cũng yêu mến. Trong khí đó thì thái độ của Minh lại khác. Theo quan sát của Nguyên, cô thấy anh trai mình có chút gì đó ngượng ngùng, thiếu tự tin. Ánh mắt của anh nhìn Tâm khác với ánh mắt của những người bạn dành cho nhau. Thật khó hiểu. Gần 10h đếm, bà Lam và Minh mới ra về. Trước khi đi, bà còn hỏi: - Chiều mai hai đứa có bận gì không? Nguyên thì không nhưng Tâm thì có. Cô phải đến công ty để làm một số thủ tục chuyển công tác từ Pháp sang và bắt đầu đi làm vào tuần sau. - Vậy Nguyên Anh. Chiều mai con đi với ta. 3h chiều ta sẽ cho xe đến đón con. Còn Tâm. Chiều mai sau khi xong việc, Minh sẽ đến đón con ở công ty. Được không? Tối ngày mai chúng ta sẽ đi dự tiệc bên Bạch Nguyệt hội. - Nhưng tại sao cháu phải đi ạ? – Tâm ngập ngừng. - Ta muốn con hãy gọi ta là bách và xưng con. Nghe không? Có việc nên ta muốn con đi cùng. Được không? – Bà Lam vừa nói, vừ nheo cặp mắt lại đầy ẩn ý. Nhìn vào ánh mắt đó thì không ai có thể từ chối được. - Dạ được. – Tâm lí nhí. *** Kết quả điều tra về cô gái nhìn thấy ở sân bay khiến bà Mary không hài lòng và có tức giận chút đỉnh. Bà mong chờ thông tin về người này biết bao. Vậy mà khi có rồi lại khiến bà thất vọng vì quá ít thông tin. Một cuộc điện thoại từ nước ngoài. Thông báo các bang hội nhỏ dưới sự quản lý của nhà Tam Anh đang tập hợp, có ý đồ chống lại Tam Anh hội. Đứng đầu nhóm này là James, một chủ bang nhỏ bị bại trận dưới tay nhà Tam Anh và một lão già người Trung Quốc. Nhóm này khá mạnh. Theo như suy đoán của vợ chồng bà thì Tam Anh se cần sự giúp đỡ của Bạch Nguyệt. Vậy họ sẽ lấy cái gì ra để làm vật đảm bảo cho sự liên mình giữa 2 bang hội có tiếng trong thế giới ngầm trên toàn cầu? Tối mai sẽ có đại tiệc tổ chức tại nhà họ Hoàng. Như mọi bữa tiệc khác của giới thượng lưu. Bữa tiệc này cũng vậy. Tuy nhiên sẽ có những nhân vật không chỉ có tiếng trên chính trường mà còn có cả những nhân vật có tiếng trong thế giới ngầm. Con trai duy nhất của bà, Hoàng Nhật – Dany đã đến tuổi lập gia đình. 26 tuy không phải là già nhưng cũng không còn trẻ nữa. Dù sao thì chỉ còn 2 tháng nữa cũng đến tuổi 27 rồi. Có lẽ Nhật cần phải có ai đó bên cạnh để chăm sóc, chia sẻ. Không thể để mãi như thế này được. Khi gửi thiệp mời, bà đã đặc biệt chú ý đến những gia đình có con gái đến tuổi cập kê. Mặc dù khi ở sân bay, bà tình cờ nhìn thấy một người mà bà khá ưng ý. Chỉ thông qua hành động nhặt rác bỏ vào thùng của cô thì bà đã biết đó là một cô gái được nuôi dưỡng trong một gia đình có nền nếp, gia quy. Đó chắc hẳn không phải một gia đình tầm thường. Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại. *** Cùng ngồi với con trai ở hàng ghế đằng trước, bà Lam nháy mắt với Minh: - Thế nào? - Dạ? - Không giấu được mẹ đâu con trai. Chiều mai đi đón Tâm thì nhớ đưa con bé ghé shop mua ít đồ dạ hội nghe không? Mẹ không muốn con trai mẹ đến bữa tiệc đó một mình. - Sao ạ? – Minh đỏ mặt lên. - Thôi nào. Mẹ con ta với nhau. Con không cần phải giữ ý. Nguyên Anh cũng tinh lắm. Nó phát hiện ra con có mối quan hệ đặc biệt với Tâm đó. - Mẹ. Con có gì đâu. - Ô hay. Thật không? Mẹ rất nghi ngờ lời nói của con đó. Từ đợt con sang Pháp về thì tâm trạng lúc nào cũng ngẩn ngơ, đãng trí. Thì ra là nhớ Tâm. Đừng có cãi. – Khi thấy con trai mở miệng thì bà Lam đã chặn họng trước. - Vâng. – Minh cười ngượng ngịu. - Mẹ không muốn tối mai con dâu tương lai của mẹ không đẹp bằng người ta. OK? - OK. – Hai mẹ con cùng phá ra cười như một gia đình bình thường. *** Trưa hôm đó, sau khi hết tiết học cuối cùng, Nguyên về nhà cho con Rex ăn rồi đến Vũ gia ngay. Cô không muốn quá rình dang khi bà Lam đến nhà mình. Đành vậy. Khi đến nơi. Mọi người đã ăn xong bữa trưa. Bố cô trưa nay cũng không về nhà. Thay đi lên phòng ngay như mọi khi, cô ngồi xuống nói chuyện với bà Lam. Chưa bao giờ cô ngồi nói chuyện với ai trong ngồi nhà này lâu như bà Lam cả. Cũng chỉ là vài câu chuyện như chuyện học tập ở trường, ở lớp. Các hoạt động xã hội. Rồi cảm nghĩ của cô khi ở trong ngồi nhà này. Không hiểu tại sao cô lại nói thật hết mọi suy nghĩ của mình. Những khó khăn khi ở trường. Bà Lam như mẹ của cô vậy. Tâm sự với cô và yêu thương cô nữa. Sau khi hai mẹ con cùng nghỉ trưa ở phòng khách, đến 3h chiều, Nguyên lái xe đưa bà Lam đi mua ít đồ. - Tối nay, bên Bạch Nguyệt hội sẽ tổ chức một bữa tiệc. Mẹ muốn con đến đó cùng mẹ. - Tại sao ạ? - Con cần có các mối quan hệ rộng hơn. Mẹ không muốn tiểu thư của Vũ gia suốt ngày chỉ ở trong nhà. OK? - Vâng. – Nguyên khẽ trả lời. - Mẹ cũng không muốn con gái của mẹ xuất hiện với quần jeans, áo chemis và giày thể thao. - Vâng. Cả buổi chiều, 2 mẹ con đi chọn đồ. Bà Lam ngạc nhiên khi hỏi con gái mình mặc dồ cỡ bao nhiêu mà cô cũng không biết. Hỏi có bao nhiêu chiếc váy thì câu trả lời khiến bà gạc nhiên. 1 chiếc. Và cô mới mặc nó 2 lần. - Được rồi. – Bà Lam thở dài. – Ta nghĩ con cần phải có thêm vài bộ nữa. Nếu không sẽ phiền đây. Một bộ váy dạ hội sẽ không bao giờ mặc đến lần thứ 2. Đó là quy tắc. Nếu ta mặc đến lần thứ 2 thì có nghĩa là mình không tôn trọng bữa tiệc, không tôn trọng chính mình và không tôn trọng chủ nhân của bữa tiệc. Chọn cho Nguyên Anh được mấy bộ váy và một ít đồ trang điểm, giày dép. Bà Lam có vẻ vẫn chưa hài lòng. - Tại sao con lại không có chút nào nữ tính vậy. Ta nghĩ buổi tiệc tối nay con cần phải thay đổi phong cách của mình. - Dạ? - Được rồi. – Phớt lờ câu hỏi ngạc nhiên của con gái, bà Lam tiếp. – Về thôi. Sau khi về đến nhà. Bà Lam làm một cuộc “lột xác” cho on gái. Hơn một tiếng đồng hồ, Nguyên đã thay đổi hoàn toàn. Không còn là cô gái mặc đồ thể thao, mái tóc màu đen, dài lúc nào cũng cột cao lên, lúc nào cũng cứng ngắc, không có chút nữ tính nào. Nguyên mềm mại, thướt tha trong bộ váy màu trắng ôm sát người, để lộ ra những đường cong cơ thể đầy quyến rũ. Mái tóc xoăn nhẹ rủ trên đôi vai trần. Làn da hơi sẫm màu khiến Nguyên càng trở nên đẹp hơn. Nét đẹp của một người con gái Á Đông chính gốc. Lúng túng trên đôi giày cao 7 phân, Nguyên khẽ hỏi: - Chọn đôi nào thấp hơn được không mẹ? - Con phải đi cho quen. - Nhưng con cũng không đến thấp lắm. Không cần đi giày cao như vậy đâu ạ. - Thôi nào. Sau này con phải đi những đôi cao hơn, tiến tới những cung bậc xa hơn trong cuộc sống. Còn nhiều cái mà con cần phải học và còn nhiều thứ mà con cần phải đối mặt. - Vâng. – Nguyên không biết nói gì nữa. Đành cúi gằm mặt xuống. *** *** Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn. Một lần nữa Nguyên lại bước vào cánh cổng này. Nhưng hôm nay nó không lạnh lẽo, đóng im ỉm nữa mà tấp nập hơn. Lần lượt từng chiếc ô tô đi qua cánh cổng này. Đèn bên đường thắp lên sáng trưng. Nguyên cảm nhận được mùi vị không khí ở nơi này. Vui vẻ nhưng giả tạo. Nguyên đi sau mẹ, phong thái không được tự nhiên. Không khí bên trong căn phòng ồn ào đến khó chịu. Là một cô gái ưa sự tĩnh lặng thì những bữa tiệc đối với quả là quá sức chịu đựng. Nhiều người trong căn phòng rộng lớn, ăn mặc sang trọng. Có rất các cô gái đứng trong căn phòng, cười nói vui vẻ. Một đặc điểm chung ở những thiếu nữ này là họ rất đẹp. Họ đẹp. Một vẻ đẹp thiên phú. Ai cũng có nước da trắng, gương mặt thanh tú, hiền thục, yểu điệu, thướt tha. Tất cả các thiếu nữ đều như một bức họa tuyệt mỹ. Tự nhiên, Nguyên thấy mình lạc lõng. Một người phụ nữ rất đẹp, ước chừng ngoài 40 và ông Minh đang đứng cùng nhau. Nguyên đoán họ là chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay. Họ cười nói vui vẻ với những vị khách. Những câu cảm ơn, khen thưởng nhau mang tính xã giao và có cả sự giả dối ở trong đó nữa. Nhìn quanh căn phòng. Hôm nay nó đẹp hơn, thắp nhiều đèn hơn, những chiếc bàn dài được xếp theo chiều dọc của căn phòng. Bên trên đựng các loại rượu, đồ ăn, bánh ngọt, hoa quả. Đến bây giờ Nguyên mới biết đây là một bữa tiệc đứng. Lấy ình một ly nước cam, Nguyên chọn một góc khuất và ngồi ở đó, ngắm nhìn mọi người qua lại, nói chuyện. Một bàn tay đặt nhẹ lên vai khiến cô giật mình. Theo phản xạ của người học võ, cô nắm chặt lấy bàn tay đó, vặn ngược về phía sau. Người đó bất ngờ trước sự phản ứng này, khẽ kêu lên một tiếng nhỏ. - Xin lỗi. – Nguyên lúng túng buông tay người kia ra. - Không sao. – Bà Mary cười hiền. – Cháu tên gì vậy? - Nguyên Anh. - Nguyên Anh? Cháu là con nhà ai? - Bố cháu là Vũ Bình. - Vũ Bình. Tam Anh? - Vâng. – Nguyên đáp lại lời người phụ nữ này. Lòng thắc mắc không hiểu vì sao bà ấy lại hỏi cặn kẽ như vậy? - Bố cháu vẫn chưa đến. - Có lẽ. Cháu đi cùng mẹ Lam. Cuộc nói chuyện giữa hai người bị phá vỡ. Bà Lam đi đến. Sau vài câu nói chuyện, bà Mary đành phải rời đi vì có khách tới. Bà ấy thật đẹp. Nguyên thầm nghĩ. Từ cách ăn mặc, nói chuyện cô đều thấy ngưỡng mộ. Hiếm khi gặp được một người phụ nữ như vậy. Bà ấy là niềm ganh tị của phải nữ. Đến bà Lam là mẫu người hoàn hảo mà vẫn kém người phụ nữ đó vài phần về cả nhan sắc và tính cách. - Đó là ai vậy mẹ? - Nữ chủ nhân của bữa tiệc này. Tên là Mary. - Bà ấy rất đẹp. - Là người Pháp chính thống. Ăn nói có duyên, tính tình điềm đạm. Mẹ cũng không bằng. - Những cô gái ở đây cũng rất đẹp. - Nếu mẹ đoán không nhầm thì bữa tiệc ngày hôm nay được tổ chức để chọn con dâu của bà ấy. Bà ấy muốn con trai mình kết hôn khi 27 tuổi. - Dany ư? - Cậu ấy thích được gọi là Nhật hơn. - Có rất nhiều cô gái đẹp để anh ta lựa chọn. - Đôi khi vẻ đẹp không chỉ là bề ngoài. Còn là cả tâm hồn của người thiếu nữ đó nữa. giống như con vậy. – bà Lam đưa ly vang lên miệng, nhấp một chút và mỉm cười đầy ẩn ý. - Giống như con? – Nguyên hỏi. Nhưng câu hỏi không có câu trả lời vì mẹ cô đã đi mất, sánh đôi cùng ông Bách. Minh và Tâm xuất hiện. Sự thay đổi của cô bạn khiến Nguyên ngạc nhiên tột cùng. Tâm ra dáng một thiếu nữ. Không quá rực rỡ như các cô gái ở đây. Trong bộ váy màu xanh lục nhạt, Tâm nổi bật hẳn lên. Dịu dàng. Mềm mại. Cô bạn sánh bước bên người anh trai của Nguyên của Nguyên khiến bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về. Đó là những ánh mắt đầy thèm muốn vị trí của Tâm hiện giờ. Hai người này tiến triển nhanh đến không ngờ. Bọn họ nhập vào đám người đang ngồi nói chuyện. Có lẽ đó là bạn của Tú và Minh. Cô thấy Tâm chỉ im lặng, không nói gì. Có lẽ, đối với Tâm, Minh chỉ là một người bạn không hơn? Một chàng trai bước vào. Mái tóc màu vàng hơi dài che đi vầng trấn cao đầy suy tư. Khóe môi của anh cong lên tạo thành một nụ cười quyến rũ cao ngạo có thể làm say lòng bao nhiêu cô gái. Nhưng Nguyên không nằm trong số những cô gái say mê chàng trai này. Cô đang suy nghĩ bâng quơ về một vấn đề nào đó mà ngay cả chính cô cũng không rõ. - Suy tư vậy? – Tâm đưa cho Nguyên một đĩa bánh ngọt. – Mình dám chắc câu chưa ăn gì từ chiều. Đúng không? Món yêu thích đó. Ăn đi. - Cảm ơn. – Cô gái nhỏ cầm lấy đĩa bánh từ tay bạn, xúc từng thìa nhỏ bỏ vào miệng. Vị chocolate đắng đắng ngọt ngọt khiến cô cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn rất nhiều. - Ngắm anh nào vậy? – Tâm lại nháy mắt trêu tức cô. – Anh chàng tóc vàng mới bước vào đó hả? – Cô bạn đưa mắt nhìn quanh căn phòng có ý tìm kiếm một mái tóc màu vàng. Rồi đôi mắt cô dừng lại một điểm tập trung nhiều con gái nhất. – Anh ta đang bị các cô gái theo đuôi. Theo mình nhớ thì đàn ông có quá nhiều phụ nữ vây quanh không phải là gu của cậu. Đó là lý do vì sao cậu từ chối tình cảm của hotboy trường mình hồi cấp III. Chẳng lẽ bây giưof đã thay đổi? - Hãy im lặng trước khi mình nổi giận. OK? Cậu biết cơn giận dữ của mình đáng sợ như thế nào mà. – Nguyên lừ mắt. - OK. Mình đi ra một chút. Sẽ quay lại khi cậu hết giận. – Nói rồi. Tâm đi ra chỗ Minh đang ngồi một mình. Có lẽ anh đang đợi cô ở đó. - Không cần phải tức giận vậy đâu con gái. – Một giọng nam trầm vang lên từ phía sau. - Bác. – Nguyên giật mình quay lại. - Chuyện gì khiến Nguyên Anh đáng yêu của ta nổi giận vậy? – Ông Minh khẽ nhăn mặt, có chút hài hước trong hành động đó. - Dạ không. Chỉ là vài lời nói đùa thôi ạ. – Nguyên chữa ngượng. - Nhưng dù sao bác cũng nghĩ con nên ra ngoài một chút. Không khí thoáng mát sẽ giúp con dễ chịu hơn. - Vâng. Con xin phép. – Nguyên cúi đầu chào, đinh quay đi thì ông Minh đã nhanh chóng nói luôn. - Nhà ta khá rông. Con đi một mình sẽ dễ bị lạc. Nên có một người dẫn đường. - Không cần đâu ạ. – Nguyên từ chối. - Sao lại không? – Nói rồi, ông ngoắc tay gọi người đứng đằng sau. – Kêu cậu chủ tới đây. Chỉ một thoáng, người cận vệ đã biến mất trong đám đông. - Con cần người dẫn đường và giới thiệu về ngôi nhà. – Bà Mary từ đâu xuất hiện cùng con trai. – Nhật sẽ rất vui mừng khi được làm người dẫn đường cho Vũ tiểu thư. - Con có thể đi cùng bạn con. - Cô ấy đang bận. Và bố mẹ con cũng đang bận rồi. Nhật là người duy nhất còn rảnh rỗi. Được rồi. Nhật. Con có thể đưa Vũ tiểu thư ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành và giới thiệu về ngôi nhà của chúng ta. Được không? Mẹ có chút việc. Hai đứa đi đi. – Nói rồi, bà Mary cùng ông Minh đi thẳng, không cần biết ý kiến của con trai rằng có đồng ý hay không. - Vũ tiểu thư. Mời. – Dany đưa tay vòng qua eo Nguyên một cách tự nhiên. Lúng túng. Cô gái nhỏ bước đi theo quán tính. *** Không khí bên ngoài đúng là khác hẳn. Dễ chịu hơn bên trong rất nhiều. Chỉ có 2 người đi trong hành lang tối tăm. - Tại sao một căn biệt thự lớn như vậy mà lại không đèn hiên? – Nguyên thắc mắc. - Tôi thích ngắm sao. Mà sao chỉ có thể ngắm được trong bóng tối mà thôi. - Tôi thích ngắm sao. Mà sao chỉ có thể ngắm được trong bóng tối mà thôi. - Ra vậy. Tất cả lại rơi vào im lặng. Chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi. Gió lạnh rít lên từng hồi. Cơn gió của mùa đông luôn khiến Nguyên dễ chịu. Nhưng bây giờ, trong chiếc váy mỏng hở vai làm cả người cô lạnh run lên. - Lạnh hả? – Dany khẽ hỏi - Không. – Cô cứng cỏi đáp lại những lời nói ngược với thâm tâm của mình. - Không cần phải như vậy đâu. Lạnh là phản ứng tự nhiên của con người thôi. Không ai trách em về điều đó cả. – Nói rồi, anh cởi chiếc áo vest đen của mình khoác lên người cô, vòng tay siết chặt thêm. – Ở ngoài này quá lâu sẽ không tốt cho sức khỏe. Đi thôi. – Dany ôm chặt người Nguyên và bước đi. Đến anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy. Và Nguyên cũng không thể hiểu tại sao khi ở bên chàng trai này, cô cảm thấy an toàn đến kỳ lạ. *** Một tuần sau. Một cuộc điện thoại từ Pháp gọi sang. Mọi người ngạc nhiên. Lâu lắm rồi, những bang nhỏ dưới sự quản lý của Tam Anh bên Châu Âu mới đòi tách ra. Nếu chỉ tách ra thôi thì không vấn đề gì. Nhưng bọn họ quá quắt đòi chia đất quản lý và người. Việc này thì không thể. Vùng đất quản lý là do các bang hội tự chiếm được. Thắng làm vua, thua phải chấp nhận. Việc chia người thì lại càng không. Cần phải điều người sang bên đó để xử lý. Nhưng hiện giờ nguồn vốn của Tam Anh rất hạn chế. Vừa rồi, huy động gần hết tiền mặt để đầu tư vào bất động sản và nhập một số lượng lớn vũ khí về. Số vốn của các tập đoàn cũng không còn vì đang bây giờ đang trong thời gian sản xuất và xoay vòng vốn. Hơn nữa, việc thiết kế các mẫu sản phẩm và chuẩn bị tung ra thị trường khiến việc quản lý bên châu Âu có phần buông lỏng. Từ xưa tới nay, các bang hội nhỏ sau khi sáp nhập vào Tam Anh hội thì không muốn tác ra riêng nữa. Tam Anh đối xử với họ không tệ. Không bao giờ bắt ép quá đáng. Mọi hoạt động Tam Anh đều không nhúng tay vào nhưng cũng có sự quản lý chặt chẽ. Đặc biệt là những vụ thanh trừng trong giới giang hồ. Đều có sự kiểm tra gắt gao, quản lý chặt chẽ, lên kế hoạch kỹ lưỡng. Và có một quy tắc. Sẽ không bao giờ xử lý 1 người hai lần và không bao giờ làm thuê ột người hay một tổ chức 2 lần. Tất cả đều vị sự an toàn và đảm bảo bí mật đối với Interpol trong những phi vụ xuyên quốc gia. Hiện nay, xảy ra cơ sự này có lẽ do Tam Anh hội đã quá buông lỏng. Vụ này cần phải xử lí chặt nhằm ngăn chặn không để tái diễn. Nhưng bất một nỗi, hiện tại, Tam Anh đang gặp một chút đề. Vì vậy tuy không phải lớn nhưng lại cần đến sự giúp đỡ của Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt và Tam Anh không có thù, có sự giao hữu, nước sông không phạm nước giếng. Bây giờ, nước giếng đành phải nhờ nước sông. *** Từ khi gặp Nguyên Anh ở bữa tệc, bà Mary lúc nào cũng nghĩ đến cô. Nếu cô là con dâu bà thì sẽ tốt biết bao. Bà thấy ánh mắt của Nhật mỗi khi nhìn Nguyên Anh. Nó rất đặc biệt. Rát trìu mến. Nhẹ nhàng. Ấnh nhìn mà Nhật chưa bao giờ trao ột cô gái nào. Bữa tiệc hôm đó, có rát nhiều các vị tiểu thư quyền quý, xinh đẹp, lộng lẫy nhưng Nhật chỉ tập trung vào Nguyên Anh. Đó là một điều kỳ lạ. Khẽ gõ cửa phòng con trai, bà hỏi: - Nhật. mẹ vào được không? - Vâng. – Tiếng Nhật đáp lại. - Nghĩ về ai đây? – Thấy con trai đang ngồi bên cửa sổ lau cây violon là bà biết. Mọi khi con trai của bà mối khi có thời gian rảnh rỗi là đem mấy khẩu súng ra lau. Mấy hôm nay thì ngồi nghĩ ngời gì đó, giống như một chàng trai đang yêu. - Đâu có. Con có vài chuyện vớ vẩn thôi mà. – Nhật chối. - Nguyên Anh thì không phải chuyện vớ vẩn đâu. Phải không? - Có gì đâu mẹ. Nguyên Anh nào cơ? - Thôi đi. Con là người có thể che giấu mình trước người khác một cách kín kẽ nhưng với mẹ thì nhầm người rồi. Từ bé đến lớn, con nghĩ mà mẹ lại không biết chứ? Khai đi. mẹ không thích đùa và cũng không thích bí mật. – Bà Mary nhìn con trai nghiêm khắc. Biết ý mẹ. Nhật đành phải nói. Anh kể ra hết những suy nghĩ trong lòng mình. Cuối cùng, bà Mary chốt lại một câu: - 26 tuổi đã lớn. Nhưng con trai mẹ giờ mới biết yêu. Mẹ rất muốn khi con 27 tuổi thì mẹ sẽ có con dâu. Con có 2 tháng. Chiều mai, chúng ta cso cuộc hẹn với Vũ gia. Con nghĩ sao? - Mẹ và bố đi đi. Con có việc cần giải quyết. - Được rồi. – Bà ôm con trai một cái và đi ra ngoài. *** Ông Bình, ông Bách cùng bà Lam đi đến cuộc hẹn. Nữ nhân viên của khách sạn đưa 3 người tới phòng tiệc được đặt sẵn. Khi vào đến nơi, 2 vợ chồng ông Minh đã đợi sẵn ở đó. Qua vài câu chào hỏi xã giao như vốn phải có, ông Minh đi luôn vào chủ đề chính: - Chúng tôi biết bên Tam Anh hội đang gặp khó khăn. Và chúng tôi có thành ý muốn giúp đỡ. - Giúp đỡ? Rất cảm ơn. – Ông Bách lên tiếng. – Nhà chúng tôi cũng đang mong có sự giúp đỡ của Bạch Nguyệt. Điều này thể hiện sự hùng mạnh của 2 hội chúng ta. - Đúng như quy tắc. Chúng ta cần có một sự đảm bảo nhất định. – Lần này thì bà Mary đưa ra ý kiến. - Chẳng hay các vị muốn ai làm bảo đảm? – Ông Bình im lặng từ nãy, bây giờ mới lên tiếng. - Nguyên Anh. – Bà Mary nói chắc như đinh đóng cột. - Nguyên Anh? Không phải là chị đang nói đến nhị tiểu thư của chúng tôi chứ? – Bà Lam nhắc lại có phần ngạc nhiên và lúng túng. - Đúng vậy. - Bảo đảm như thế nào? Nguyên Anh không phải như người khác và cũng không phải là một món đồ. – Ông Bình nói. - Như ý của chúng tôi. – Nhấm nháp chút rượu, bà Mary thong thả – Nguyên Anh sẽ về làm dâu nhà họ Hoàng. Kết hôn với Hoàng Nhật. - Tôi không có ý định bán con. – Lúc này thì không giữ được vẻ điềm tĩnh nữa, ông Bình gay gắt hơn. – Chúng tôi dù có để cho James và lão già Trung Hoa đó làm loạn còn hơn là bán con. Nguyên Anh là đưa con gái duy nhất. Ngay từ nhỏ thiếu tình yêu thương của bố mẹ đẻ. Con bé cũng còn quá trẻ để nghĩ tới chuyện này. - Anh Bình. Hãy bình tĩnh chút nào. – Ông Minh lên tiếng. – Chúng tôi không hề có ý định coi Nguyên Anh là một đồ vật để trao đổi hay bảo đảm. Chúng tôi yêu quý con bé thật sự. Muốn con bé được hạnh phúc và chúng tôi muốn có con bé ở bên mình. - Yêu quý ngay lần đầu gặp mặt? – Ông Bình nhếch mép mỉa mai. - Có những cái gọi là duyên phận. Giống như anh và chị nhà vậy. Hai người có duyên nên ngay từ lần gặp đầu tiên đã cảm thấy quý mến nhau rồi. - Bây giờ mọi sự thay đổi. Nam nữ bình đẳng. Không biết ý cậu nhà ra sao? – Bà Lam nói. - Chị Lam. Tôi và chị cũng không phải xa lạ gì. Giữa con trai và con gái có sự tự do trong tình yêu. Nhưng sự sắp xếp của bố mẹ cũng là một phần. Hai đưa gặp nhau đã yêu mến nhau. Âu đó là duyên số. Nếu không thì tình cảm có thể vun đắp từ từ. Như Nhật nhà chúng tôi thì cũng rất yêu mến Nguyên Anh. Thằng bé không phản đối và rất ủng hộ nữa. Đó là lý do chính mà tại sao chúng tôi lại có thể đưa ra quyết định táo bạo như vậy. – Bà Mary nhìn người phụ nữa ngồi đối diện, nói điềm tĩnh, nhỏ nhẹ. - Chúng tôi không phải là bố mẹ ruột của con bé. Nhưng có một phần trách nhiệm và chúng tôi cũng yêu thương con bé không khác gì con bé. Chúng tôi sẽ tôn trọng quyết định của Nguyên Anh. – Ông Bách nói tiếp lời vợ. – Còn ý anh Bình ra sao thì chúng tôi không biết. Anh Bình. Anh nghĩ sao? - Kết hôn đi. – Ông Bình nói, đoi mắt nhìn về phía cửa sổ. - Sao cơ? – Bà Mary lặp lại. - Anh tin là khi về nhà họ Hoàng, con bé nhất định hạnh phúc. - Anh cả. Anh suy nghĩ kỹ chưa? – Ông Bách nhắc lại một lần nữa. - Kỹ rồi chú ba. Nếu chần chừ thì sẽ không tốt. - Nhưng anh biết rằng Nguyên Anh là một con người tự lập rất cao. Không thích phụ thuộc vào ai va cũng không thích ai quyết định cuộc sống của mình. - Rồi con bé sẽ hiểu. – Ông Bình nói rồi quay sang bên người đối diện. – 2 người chọn ngày đi. Càng sớm càng tốt. Tốt nhất là trong vòng 1 tháng nữa. - 1 tháng? Sớm vậy sao? – 8 con mắt chĩa về phía ông Bình. Rồi nhanh chóng, bà Mary nói. - Được rồi. Chúng tôi sẽ sắp xếp mọi việc trong vòng một tháng nữa. - Tôi có việc đi trước. Mọi người cứ ngồi nói chuyện. Vừa bước ra khỏi cánh cửa, ông Bình quỵ hẳn xuống đất. Tất cả những gì ông vừa làm chỉ muốn Nguyên Anh – con gái ông được hạnh phúc. Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 21
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương