Số Phận Mỗi Người

Số Phận Mỗi Người – Chương 28



Chương 28: Em họ.

Trời ngày càng trở lạnh. Từng đợt gió mùa rít qua khung cửa sổ. Nhật tỉnh giấc. Nguyên Anh đang ngủ. Cánh tay cô vòng qua tấm lưng trần, cọ cọ vào người anh như một con mèo nhỏ. Anh mỉm cười, đưa bàn tay vuốt mái tóc dài mềm cả co đang xoa trên bờ vai trắng. Lúc này là 5h sáng. Nếu là một ngày bình thường, giờ này đã là quá muộn. Nhưng hôm nay là một ngày không bình thường. 5h sáng còn quá sớm cho đôi vợ chồng trẻ.

***

Gần 9h sáng, Nguyên mới tỉnh giấc. Bây giờ, cô lại phải thích nghi với múi giờ ở Việt Nam. Mắt nhắm mắt mở, cô thò tay xuống dưới gối lấy điện thoại. Nhìn thấy giờ hiển thị trên màn hình, cô giật mình, bậy dậy như lò xo. Nhìn xung quanh căn phòng, lúc này, bộ óc mới bắt đầu hoạt động bình thường trở lại. Mọi chuyện tối qua hôm qua hiện về.

Thính giác của Nguyên cực nhạy. Nghe thấy tiếng bước chân, cô vội vàng nằm xuống, mắt nhắm lại, đắp chăn trở lại như vẫn đang ngủ.

Nhật bước vào phòng. Anh treo chiếc áo khoác lên giá, đi đến cạnh giường.

- Nguyên Anh. Em dậy rồi đúng không?

Nguyên nằm lì. Cô thậm chí không dám thở mạnh, sợ anh nhận ra nhận ra cô đã thức. Nhật khẽ nhếch khóe môi tạo thành một đượng cong tuyệt đẹp trên mặt:

- Bố mẹ về rồi. Em có định về nhà không?

Chỉ nghe đến đậy, Nguyên bật dậy.

- Em tưởng sang tuần?

- Thì ra là đã dậy. – Nhật cười tủm. – Anh tưởng em nằm lì thêm chút nữa.

- Sao bố mẹ lại về? – Nguyên vẫn không nhận ra ẩn ý đằng sau nụ cười.

- Anh đùa thôi. Đó là cách tốt nhất để đưa em ra khỏi giường. Bây giờ thì dậy ăn sáng. Anh đã nói chưa nay chúng ta sẽ qua nhà em rồi. Nhanh lên.

- Anh… – Mặt cô đỏ lên như gấc. Rồi cô hét lên. – Ra ngoài cho em thay đồ.

Cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng. Nguyên không biết mình nên khóc hay nên cười nữa. Tối qua… Thật là…

Rồi cô nghĩ đó là chuyện sẽ phải đến. Đằng nào cũng vậy. Tạm coi nó là phương thức để vun đắp tình cảm vậy.

Chiếc áo khoác trắng dày kéo khóa tới tận cổ, đối găng tay len màu xám tro khiến cô nhìn như một chú gấu bông mập mạp.

- Ăn đi. – Nhật để trước mặt cô tô mì nóng hổi.

- Ăn đi. – Nhật để trước mặt cô tô mì nóng hổi.

- Em không ăn. – Cô từ chối. – Em không đói.

- Nhất định phải ăn. Đi có 3 năm mà nhìn người em sắp thành cây sậy rồi. Da dẻ xanh xao, vàng vọt, người thì gầy đi. Chế độ dinh dưỡng rất cao. Sao em lại không tăng cân? Nhà bếp nấu không ngon hả?

- Không. Nhưng em không thích ăn mấy món châu Âu đó. Chán ngắt. Em hay bỏ bữa. Ăn Hamberger.

- Sao không kêu người nấu món Việt Nam?

- Anh mời toàn đầu bếp người Anh. Họ đâu có biết nấu món ăn Việt Nam. Lúc nào thèm thì em đi ăn ở khu nhà người Trung hay khu nhà người Việt.

- Ăn đi. Ăn hết chỗ này thì chúng ta đi. – Nhật nghiêm khắc, nói như ra lệnh.

Dĩ nhiên, Nguyên rắm rắp nghe theo. Ăn hết sạch tô mì lớn. Hai người cùng đi. Chiếc xe màu bạc lao vút đi.

Nhật không đưa Nguyên tới Vũ gia ngay mà lượn vài vòng trên phố, đưa cô đi mua ít đồ. Chủ yếu là quần áo, mỹ phẩm.

- tại sao anh lại đưa em đi mua mấy thứ này vậy? – Cô nhăn mặt, tỏ vẻ không hài lòng.

- Tối nay có tiệc. Anh muốn em đi cùng. Và dĩ nhiên, em phải đẹp hơn người khác. – Nhật im lặng một chút rồi nói tiếp. – Thật ra thì…

Anh chưa nói hết câu thì có chuông điện thoại. Của bố mẹ. Hai người thông báo nhận được tin Nguyên Anh đã về nước và bây giờ đang ở trên máy bay. Khoảng 8 tiếng nữa sẽ về tới nơi. Để nhanh chóng, hai người sẽ không đi máy bay thương mại mà dùng chuyên cơ riêng.

- Sao bố mẹ biết em về? – Nguyên thắc mắc.

- Họ luôn cho người bảo vệ em. Em tưởng rằng em có thể sống yên ổn ở bên đó nếu không có người bí mật bảo vệ ư? Nếu không có người bảo vệ thì có lẽ bây giờ em đang chờ xếp hàng đầu thai dưới diêm phủ rồi.

- Kinh quá. – Nguyên nhăn mặt. – Anh không có cách ví von nào hay hơn à?

- Được rồi. Mẹ nói em sẽ gặp mẹ tối nay ở nhà hàng.

- Làm chi vậy? Sao không về nhà cho tiện?

- Nghe nói là hai người về cùng cô em họ của anh nữa.

- Em họ?

- Em họ?

- Con bé người Hoa. Tên Thẩm Hiên Trần Cũng không có quan hệ huyết thống. Nó là con gái cưng của của một bố già người Hoa. Bây giờ chắc cũng tầm ngoài 20 rồi. Xinh đẹp, trẻ trung, năng động. Chắc là đợt vừa rồi đi chơi ở Pháp. Bây giờ về cùng bố mẹ.

Nguyên không nói gì. Chỉ mỉm cười. Cô ngồi im nhìn ra cửa sổ. Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác không lành.

***

Bà Doãn có vẻ yếu hơn trước. Tuy nhiên, bà vẫn giữ vững phong độ của một người quản lý giỏi. Cho tới tận bây giờ, chưa một ai dám cãi lại bà. Lúc Nguyên đến, bà đang ngồi đọc báo. Đôi mắt đã mờ đi nhưng vẫn tinh nhanh, nhìn ra phía cửa rồi bà lại thu ánh mắt về.

- Bà. – Nguyên và Nhật cùng chào.

- Về bao giờ? – Bà Doãn đưa ánh mắt rời khỏi quyển báo, hỏi.

- Tối hôm qua ạ. Bà khỏe không?

- Khỏe. – Những câu trả lời ngắn gọn, rành mạch và khô khan khiến Nguyên cảm thấy hơi ngại. Vừa lúc đo, Minh và Tâm về.

- Em về bao giờ vậy? – Minh trố mắt ra nhìn như không tin Nguyên Anh lại trở về.

- Tối hôm qua. Tâm không nói với anh hả? – Nguyên nháy mắt nhìn sang cô bạn cũng đang ngạc nhiên không kém.

- Tâm. Sao em dám giấu anh?

- Tại Nguyên kếu không nói. Cô ấy muốn ọi người sự bất ngờ mà. – Cô bạn cố gắng biện hộ.

- Đùa thôi. Tại em muốn đi chơi chút ít. Nhưng bây giờ em đổi ý. Em có quà ọi người. – Nguyên nhanh chóng đổi chủ đề.

Cô mua cho bà Doãn một chiếc khăn choàng bằng tơ tằm. Tâm và Linh mỗi người một bộ đồ dạ hội cho chính tay cô tự làm. Kiên, Minh và Tú mỗi người một bộ vest. Đều do cô tự làm. Nhờ Tâm lấy số đo hộ.

- Em lên phòng một chút. – Cô nói rồi đi lên phòng cũ của mình. Nó vẫn sạch sẽ. Đồ đạc sắp xếp như ngày trước. Không một thứ gì bị xê dịch. Tự nhiên cô cảm thấy vui vì vẫn có người nhớ đến mình.

- Em có quà cho tất cả mọi người. Còn anh thì không. – Nhật từ đâu bước vào. Anh thì thầm rất khẽ bên tai cô.

- Ai bảo không? – Cô thoáng giật mình rồi đáp lại.

- Đúng rồi. Em đâu có quà cho anh.

- Đúng rồi. Em đâu có quà cho anh.

- Tối qua là cái gì? – Cô nhăn mặt.

- Đấy cũng được coi là quà hả?

- Đúng rồi. – Cô ướng bướng đáp lại. Anh búng nhẹ lên chóp mũi cô.

- Em thật không biết điều.

***

Nhật đưa Nguyên tới nhà hàng Trung Hoa, nơi bà Mary và ông Minh đã hẹn. Như báo trước, một cô gái đi cùng hai người. Cô ta xinh đẹp, trẻ trung, năng động, mái tóc cắt ngắn hợp với đôi mắt to màu đen. Dáng người chuẩn, sành điệu. 22 tuổi. Đã tốt nghiệp đại học Havard với tấm bằng loại ưu và chỉ học trong vòng 4 năm. Tóm lại, theo những gì Nguyên nhìn thấy ở bên ngoài thì đó là một cô gái toàn diện. Cô ta cười nhếch mép, nhìn Nguyên với anh mắt khinh khỉnh.

- Bố. Mẹ. – Nguyên mỉm cười, chào bố mẹ chồng.

- Con về sao không nói với ai? – Ông Minh hỏi cô.

- Con định đi chơi mấy ngày nên không báo trước. Nhưng giữa chừng đổi ý. Tối qua con về ngay.

- Được rồi. Chúng ta vào thôi. – Ông Minh nói rồi đi thẳng vào phía trong.

Chủ yếu là các món ăn cay, đặc trưng của người Tứ Xuyên, Trung Quốc. Suốt cả bữa ăn, cô chỉ gắp một ít rau luộc và ăn chiếc bánh bao. Lấy cớ đi vệ sinh, cô xin phép ra ngoài. Uống vội vàng cốc nước lọc lớn, Nguyên thở dốc. Cô không ăn được cay dù chỉ là một chút. Thạt may là chứng dị ứng với đồ cay của cô đã khỏi. Khi Hiên Trần gắp cho cô một miếng thịt nướng ớt, cô đã suýt ngất vì nhìn thấy nguyên một quả ớt chín đỏ bên trong. Không muốn bị nói là mình khinh thường bố mẹ chồng và chống, cô nhắm mắt nuốt trót miếng thịt đó. Cảm giác cay xé họng vẫn còn Nguyên.

- Chị sao vậy? – Hiên Trần từ đâu xuất hiện, hỏi bằng tiếng Anh.

- Không sao. Chỉ hơi mệt một chút thôi. – Cô lấy dáng vẻ bình tĩnh đáp lại.

- Có cần tôi gọi bác sĩ không?

- Không. Hiên Trần vào trước đi. Tôi vào bây giờ. – Nguyên nói, đặt cốc nước xuống bàn và đi vào cùng cô gái.

Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 29
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...