17: Huyết Sắc Đường Quả- Kẹo Ngọt Màu Máu
Bởi vì cần ở lại bệnh viện để quan sát thêm nên một lần bệnh này Kì Thời đã ở trong bệnh viện hẳn mấy ngày, mẹ Kì cũng vì lần cậu bị sốt này mà trầm mê trong việc hầm các loại canh thập toàn đại bổ khiến cho Kì Thời không những không gầy đi mà còn béo lên trông thấy.
Lần này cậu chỉ là sốt nhẹ nhưng không hiểu ai lại đi truyền tin tức ra ngoài khiến cho những bạn bè có chút thân thiết với Kì Thời đều đến thăm cậu, giỏ trái cây chất đầy bàn đến nỗi không thể chất thêm được nữa, mà điều khiến cho Kì Thời không ngờ tới được là Lục Sâm- đối tượng xem mắt chỉ có duyên gặp gỡ một lần lại tới thăm cậu.
Mẹ Kì rất nhiệt tình, dù sao thì chính bà là người đã tác hợp cho hai bạn trẻ đi xem mắt, lúc đó không có động tĩnh gì nên bà cứ nghĩ là lại xem mắt thất bại rồi, bây giờ xem ra vẫn còn chút hy vọng.
Mẹ Kì gọi bọn người Lục Sâm vào, còn bản thân thì ôm hộp giữ nhiệt lên nói là phải về nhà hầm canh để cho bọn họ ở lại nói chuyện thoải mái.
Lục Sâm không đến một mình, sau lưng anh ta còn có một thêm một cậu trai tầm 20 mấy tuổi, nhìn trẻ hơn Lục Sâm khoảng vài tuổi, khuôn mặt có đôi nét tương tự nhau. Wattpad: @tuyetnhi0753
Trong tay cậu trai này có ôm một bó hoa hồng đỏ thắm, đợi đến khi mẹ Kì đi rồi thì cậu ta đặt bó hoa lên giỏ trái cây, rồi cười hihi tỏ ra thông minh mà nói: "Chúc anh dâu sớm ngày khỏe mạnh."
Phòng bệnh bởi vì câu nói này của Lục Tề mà trở nên yên tĩnh dị thường, nụ cười nhạt vốn đang treo trên môi Kì Thời cũng dần biến mất, cậu thờ ơ nhìn Lục Tề.
"Anh dâu?"
Lục Sâm chau mày, mắng người em cùng cha khác mẹ nhỏ hơn mình 3 tuổi: "Đừng gọi bừa."
Sau khi giáo huấn xong Lục Tề thì Lục Sâm mới quay sang xin lỗi Kì Thời: "Xin lỗi, tôi đã không nói rõ với nó trước khi đến đây."
Kì Thời nhìn bó hoa hồng diễm lệ bên cạnh, rồi lại nở một nụ cười xa cách: "Đúng thật là nên giải thích cho rõ ràng, hơn nữa loài hoa nên mang đi thăm bệnh là hoa cẩm chướng chứ không phải hoa hồng."
Lục Sâm:......
"Cậu đã khỏe hơn chút nào chưa?" Lục Sâm nâng kính, hỏi thăm Kì Thời như bao người khác.
Kì Thời: "Cảm ơn đã quan tâm, tôi khỏe hơn nhiều rồi."
Cả phòng bệnh chìm vào bầu không khí vi diệu, Lục Sâm không mặn không nhạt mà nhìn Lục Tề, mà Lục Tề cũng hiểu rõ bản thân đã làm hỏng chuyện nên liền rúc vào một góc, yên lặng không một tiếng động.
Lục Sâm thu hồi tầm mắt, anh ta nhìn sang cậu thanh niên mặc đồ bệnh nhân nhạt màu đang nằm trên giường, so với lần đầu gặp mặt thì cậu thanh niên càng trở nên dịu dàng, sạch sẽ hơn với đôi môi nhợt nhạt và bộ quần áo nhạt màu.
Không nghi ngờ gì nữa, vẻ ngoài của Kì Thời không chê vào đâu được, cậu là ứng viên hoàn toàn đáp ứng được những điều kiện trong tờ danh sách kia của Lục Sâm, chỉ là thái độ của đối phương không hiểu tại sao lại luôn thờ ờ, lạnh nhạt với anh ta từ lần gặp đầu tiên, ngay cả lời nói cũng đầy sự xa cách.
Nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lục Sâm, Kì Thời đúng lúc mở miệng đánh vỡ sự tĩnh lặng này: "Lục tiên sinh có thể rút được thời gian đến đây trong lúc bận trăm công nghìn việc thì chắc hẳn không chỉ đơn giản là đến để thăm bệnh, nếu còn việc gì khác thì xin hãy nói luôn đi."
Lục Tề nghe thấy câu nói này thì biết hai người bọn họ sắp nói chuyện chính sự rồi, nên cậu ta nhanh chóng nép vào trong góc hạ thấp sự tồn tại của mình, dự định nghe lén mà thôi, nhưng lại bị Lục Sâm liếc một cái, ánh mắt của anh ta khác hẳn lúc nhìn Kì Thời, ánh mắt đó chứa đựng sự chán ghét và cảnh cáo. Lục Tề cảm thắt tim mình bị thắt lại, cậu ta tận lực biến mình trở thành người vô hình rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, đã vậy còn vô cùng chu đáo mà đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh đã không còn thêm ai khác, lúc này, Lục Sâm mời từ bên cạnh lấy ra một phần văn kiện đưa cho Kì Thời.
Lục Sâm: "Cậu xem đi."
Kì Thời nhận lấy, sau khi xem xong vài trang thì khép mắt lại, nụ cười xa cách trên mặt cũng biến mất: "Ý gì đây?"
Lục Sâm không trả lời câu hỏi của Kì Thời, mà anh ta trái lại còn đọc lại nội dung của phần văn kiện này thêm một lần: "Lục Sâm, con trai trưởng của tập đoàn Lục Thị, hiện đang nắm giữ 40% cổ phần của công ty, có 10 bất động sản ở trung tâm thành phố, không có bệnh truyền nhiễm cũng như di truyền, đã từng trải qua hai lần yêu đương."
Cứng nhắc như đang đọc báo cáo hằng năm vậy, Lục Sâm tóm tắt ngắn gọn nội dung trong văn kiện cho Kì Thời nghe, sau khi đọc xong thì mới bắt đầu trả lời câu hỏi lúc đầu của Kì Thời.
Chuyện liên hôn này chắc chắn mẹ Kì chưa hề được biết đến, lúc đầu bà chỉ đơn thuần muốn con mình hẹn hò yêu đương một lần, kết bạn đi chơi vui vẻ với người cùng lứa chứ vẫn chưa tính đến chuyện kết hôn, từ xưa đến nay chuyện cưới hỏi đều là chuyện trọng đại, cần có sự suy xét kĩ càng trên mọi phương diện.
Vậy thì phần văn kiện này chắc là lời tuyên bố đơn phương của người trước mặt rồi.
Kì Thời buông lỏng phần lưng, cậu tựa vào giường, ngón tay gõ gõ lên cái bìa ngoài cứng cáp của phần văn kiện, rồi chất vấn bằng giọng điệu hòa nhã nhưng lại không cho phép qua loa: "Mục đích là gì?"
Cậu thanh niên rất thông minh, dường như chỉ trong vài giây đã nhận ra việc liên hôn mà Lục Sâm nói đến có mang theo mục đích, nên cậu không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng.
Lục Sâm ngạc nhiên trước sự dứt khoát của Kì Thời, anh ta sửng sốt trong chốc lát rồi bình tĩnh trả lời: "Chỉ khi kết hôn thì tôi mới có thể kế thừa số cổ phần còn lại của Lục Thị."
Nếu như phải kết hôn thì có thể tùy tiện chọn đại một người để liên hôn thương nghiệp là được, nhưng sau khi gặp gỡ vài người trên bảng danh sách rồi lại trùng hợp xem mắt với Kì Thời một lần đã khiến anh ta chọn lựa cậu mà không có bất kỳ sự do dự nào.
So với những người kia thì cậu thanh niên có vẻ ngoài xuất sắc hơn, thế lực gia đình lại ngang tài ngang sức với Lục Thị, liên hôn thương nghiệp và cưới một người như này về nhà đối với Lục Sâm mà nói chỉ có trăm lợi chứ không có một hại.
Lục Sâm lại nói: "Sau khi liên hôn, Lục Thị sẽ tăng cường hợp tác với Kì Thị, lợi nhuận trên hợp đồng sẽ được cộng thêm 10 điểm (10%), bất động sản trên tay tôi cũng sẽ được chuyển sang cho cậu, ngoài ra còn có thêm 20% cổ phần của Lục Thị."
Nếu đặt điều này lên một người khác thì người đó chắc hẳn là kiếp trước đã hành thiện tích đức không ngớt cho nên kiếp này mới vớ được miếng bánh ngon như vậy. Trước không nói đến bất động sản tấc đất tấc vàng ở khu trung tâm thành phố, hiện nay cổ phần của tập đoàn Lục Thị đang ngày một tăng giá, nếu đem 0,1% cổ phần ra để đổi sang nhân dân tệ thì phải dùng đơn vị nghìn vạn để chuyển đổi.
Trong cuộc liên hôn này, bất luận là trên phương diện nào thì Kì Thời cũng là người được lợi, Lục Sâm quả thật là dốc hết vốn liếng để Kì Thời đồng ý.
Nhưng chẳng biết có phải là do ảo giác hay không mà sau khi Lục Sâm nói xong câu này thì nhiệt độ trong phòng dường như đã hạ xuống vài độ, phòng bệnh dần trở nên lạnh lẽo.
Trong một khoảnh khắc, Lục Sâm cảm giác bản thân như đang bị một con thú u ám nào đó nhìn chằm chằm, lạnh lùng mà lại nguy hiểm.
Nhưng loại cảm giác đó chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi biến mất ngay, cứ như gặp phải ảo giác vậy.
Không quá để ý đến cảm giác không rõ ràng kia, doanh nhân thông minh- Lục Sâm lúc này đang chờ đợi câu trả lời của Kì Thời, anh ta tin rằng những điều kiện mà mình đưa ra đã đủ để khiến cho Kì Thời động lòng.
Mà Lục Sâm đang dốc hết sức tập trung chờ đợi đáp án lại không nhìn thấy được ở góc tối bên dưới giường bệnh có một đôi mắt đen sệt đang chăm chú nhìn vào nơi anh ta đang đứng, nhắm vào chiếc cổ mỏng manh của nhân loại.
Màu máu yên lặng mà lan tràn ra, thứ phản chiếu bên trong đôi mắt đó chính là hình ảnh tưởng tượng bộ dạng Lục Sâm bị cắn đứt cổ, ngã nhào trên vũng máu.
18: Huyết Sắc Đường Quả- Kẹo Ngọt Màu Máu
Lục Sâm chờ đợi câu trả lời của Kì Thời mà không hề ý thức được sự nguy hiểm, anh ta gần như xác định rằng cậu chắc chắn sẽ đồng ý.
Mà Kì Thời chỉ cười cười rồi đặt phần văn kiện này sang một bên, không tiếp tục lật xem nữa.
Sau đó, cậu thẳng thắn từ chối trước ánh mắt của Lục Sâm: “Thật xin lỗi, tôi không hề hứng thú với việc liên hôn này.”
Đây là đang cự tuyệt anh ta hay sao ?
Lục Sâm sắp đặt từng bước, đưa ra lợi ích lớn nhất, vốn cho rằng sẽ không có ai cưỡng lại được sự cám dỗ này, nhưng không ngờ rằng Kì Thời lại trực tiếp từ chối anh ta.
“Tại sao lại từ chối? Là do điều kiện trao đổi quá thấp hay sao?” Điều đầu tiên Lục Sâm nghĩ đến chính là Kì Thời xem thường những điều kiện đó.
Chỉ thấy Kì Thời mặc quần áo bệnh nhân lắc đầu: “Không phải là do vấn đề này, tôi không thiếu tiền, cho nên không cần phải vì một số lợi ích mà tiến hành liên hôn thương nghiệp.”
“Kì Thị cũng không cần.”
Nụ cười trên khuôn mặt Kì Thời lại nhạt hơn: “Hơn nữa, cuộc liên hôn này không chỉ liên quan đến vấn đề Lục tiên sinh đây có kế thừa được cổ phần hay không đúng không, mối liên hệ giữa các gia tộc lớn đan xen phức tạp, bước vào vũng nước đục này rồi anh có muốn tự mình bảo toàn cũng là chuyện khó.”
Vậy thì hà tất phải tính toán kéo luôn người khác xuống nước chứ… Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thêm nữa, tôi và Lục tiên sinh đây chỉ có cơ duyên gặp nhau một lần, không có mấy hảo cảm, cũng không có ý muốn tiếp tục tìm hiểu thêm.”
Thay cách nói khác chính là, tôi đối với anh đây không có hứng thú, cũng không hiếm lạ gì với thứ gọi là cổ phần của Lục Thị, phiền phức làm ơn đừng dính vào tôi.
Lục Sâm nghe hiểu được ý của Kì Thời, đôi mắt anh ta lấp lóe bên dưới mặt kính, qua một lúc lâu, anh ta đi qua đặt một tấm danh thiếp cạnh bên cậu rồi nói: “Nếu như cậu thay đổi chủ ý thì hãy liên hệ với tôi.”
Liên hôn thương nghiệp vốn là chuyện hai bên cùng có lợi, Kì Thời không đồng ý thì anh ta cũng không ép buộc được.
Tiến lui đúng mực, khống chế sự việc phát triển theo hướng có lợi với anh ta luôn là thủ đoạn có thừa của Lục Sâm trong bao nhiêu năm nay ở trong Lục Thị.
Đưa danh thiếp xong, Lục Sâm liền rời khỏi phòng bệnh, có một cái bóng men theo khe hở nửa mở của cánh cửa, yên lặng như tờ đi theo anh ta.
Trợ lý của Lục Thị đang chờ ở bên ngoài, thấy Lục Sâm đi từ phòng bệnh ra thì liền đi qua.
Lục Sâm gỡ mắt kính xuống, xoa xoa đôi mắt rồi đưa phần văn kiện trong tay sang cho trợ lý ở phía sau: “Bây giờ về nhà chính.”
“… Còn nữa, tiếp tục theo yêu cầu mà sàng lọc những người có tên trên danh sách đó đi.”
Trợ lý nhận lấy văn kiện, kinh ngạc trừng to mắt hỏi: “Kì tiên sinh từ chối rồi sao?”
Lục Sâm lại đeo kính lên rồi nói với trợ lý sau lưng mình: “Không phải người nào cũng sẽ đồng ý.”
Hai người họ đi thang máy xuống hầm để xe của bệnh viện, thang máy chầm chậm đi xuống, càng xuống tầng dưới thì số người còn lại trong thang máy càng ít, đến cuối cùng chỉ còn lại trợ lý và Lục Sâm.
Khi màn hình thang máy hiển thị tầng 5 thì bỗng nhiên tiếng cảnh báo vang lên trong không gian chật hẹp, thang máy đột nhiên rung chuyển và có cảm giác nó đang rơi xuống nhanh hơn.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Ban đầu, trợ lý cũng rất hoang mang nhưng rất nhanh anh ta đã bình tĩnh trở lại và nhanh chóng ấn tất cả các tầng còn lại trên bảng điều khiển, đồng thời nhấn nút gọi khẩn cấp của thang máy. Xem ra cách ứng phó nhanh chóng này đã mang lại hiệu quả, tốc độ rơi xuống của thang máy ngày càng chậm, sau đó khôi phục lại tốc độ bình thường và dừng ở hầm giữ xe.
Mà cuộc gọi qua nút khẩn cấp cũng đã được kết nối, thời gian gấp rút nên trợ lý lưu lại số liên lạc của đối phương rồi đi theo Lục Sâm đi ra khỏi thang máy, dự định lát nữa lên xe rồi sẽ liên hệ với bộ phận liên quan của bệnh viện để trao đổi về vấn đề sự cố thang máy này.
Nhìn cửa thang máy dần đóng lại, trợ lý thở phào, cảm thán lúc nãy quả thật sợ đến bay mất hồn vía.
“Thật là nguy hiểm quá!”
“Nhưng mà thang máy của bệnh viện luôn được tu sửa định kì, sao lại đột nhiên bị hỏng được chứ.” Trợ lý lẩm bẩm khó hiểu nhưng cũng không nghiên cứu sâu vào vấn đề này, chỉ cho rằng do bản thân mình xui mà thôi.
Mà Lục Sâm sau khi rời khỏi thang máy thì quay đầu lại nhìn với vẻ mặt phức tạp.
Lúc xảy ra sự cố hình như anh ta đã nhìn thấy thứ gì đó phản chiếu bên trong thang máy, không biết có phải là ảo giác sinh ra trong lúc sự mệt mỏi hay không mà trong lúc hoảng hốt Lục Sâm đã nhìn thấy một bóng người đứng đằng sau mình.
Nhưng bên trong thang máy chỉ có anh ta và trợ lý, sau lưng lại là vách tường lạnh tanh, lấy đâu ra người thứ ba. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dẹp bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong đầu, Lục Sâm ngồi vào một chiếc xe con, trợ lý ngồi ở ghế phó lái đằng trước, tài xế thì luôn túc trực trong xe, hai người vừa lên ổn định chỗ ngồi thì liền đạp chân ga lái xe chạy đi.
Lục Tề đã xuống đây từ sớm, cậu ta ngồi sát trong góc cố gắng không gây sự chú ý cho Lục Sâm, mà Lục Sâm còn đang bận nghĩ đến một số việc nên không để ý đến Lục Tề.
Xe chạy rất êm, chạy một đường thông suốt không có cản trở gì, thời gian chạy về nhà chính cũng nhanh hơn gần nửa tiếng đồng hồ.
Sau khi thấy không có việc gì xảy ra nữa thì Lục Sâm càng xác nhận bóng người vừa nãy anh ta nhìn thấy chỉ là ảo giác của mình. Vừa hay lúc này xe đã lái đến Lục Trạch, Lục Sâm xuống xe, Lục Tề cũng rụt rè đi theo sau.
Hai người cùng nhau bước vào chủ trạch, phòng khách đã được bày sẵn món khai vị, ngồi ở vị trí chủ vị là một ông cụ tóc bạc phơ, thấy hai người trẻ tuổi đi vào thì ông cụ nâng mí mắt nhìn một cái, rồi cất giọng như tiếng giấy nhám chà vào nhau, nghe cực kì khó chịu.
★★★Thật ra chủ trạch hay nhà chính thì nghĩa chung nó vẫn như nhau, nhưng khi mình dùng nhà chính là do tác giả viết từ jia 家 (gia), còn trạch là zhai 宅 (trạch). Ý của Trạch là nơi ở, phòng ốc( thông thường dùng để chỉ những căn nhà ở có diện tích lớn). Còn Gia là chỉ trong nhà, nơi ở.
“Nếu đã đến rồi thì cùng ngồi ăn chung đi.”
Thuận theo tiếng nói của ông cụ, nhà bếp bắt đầu bưng lên từng đĩa thức ăn theo trình tự, toàn là món chay, không có một món mặn nào.
Vừa nhìn đã không muốn động đũa.
Lục Sâm đã quen rồi nên ngồi xuống luôn, Lục Tề thì đứng bên cạnh với gương mặt vàng vọt như đất, hiển nhiên là rất không tình nguyện.
Ông cụ cũng không quá để ý đến Lục Tề bên cạnh mà nhìn sang Lục Sâm rồi hỏi với chất giọng già nua: “Hôm nay đã đến bệnh viện thăm tên nhóc họ Kì kia rồi à?”
Động tác lau tay của Lục Sâm dừng lại một chốc rồi bị anh ta che đậy lại, Lục Sâm thừa nhận nói: “Vâng, con đã đi thăm cậu ta.”
Ông cụ gật đầu: “Nên tiếp xúc nhiều với Kì gia, cũng tốt lắm.”
Sau câu nói này, ông cụ không lên tiếng nữa, nhà bếp bưng lên đĩa rau luộc mềm nhũn, ông cụ lấy thìa yên tĩnh mà ăn.
Nhất thời, trong phòng khách chỉ còn lại âm thanh nhai nuốt.
Lúc này, ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài chiếu xuyên vào trong thông qua lớp cửa kính thủy tinh, cửa sổ rộng mở, cơn gió len lỏi chui vào khiến cho những sợi dây trang trí trên chiếc đèn treo trên trần nhà bên trên bàn ăn đung đưa, chạm vào nhau, phát ra âm thanh giòn vang.
★Ví dụ:
“Ting tang”, “ting tang”, từng tiếng từng tiếng một. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ting tang ting tang ting tang ting tang ting tang ting tang ting tang”, những âm thanh giòn giã đó vang lên kèm theo tiếng cọt kẹt quái dị, trước khi mọi người kịp phản ứng thì chiếc đèn trần to bỗng rơi xuống.
Bàn ăn vỡ tan nát, ông cụ Lục ở xa nhất bị ngã ra sàn, cách đó không xa, Lục Tề bị mảnh vỡ thủy tinh cắt trúng tay, vòng phật châu đứt lìa rơi trên nền nhà, còn Lục Sâm ở gần nhất thì bị rạch rách mặt, cánh tay thì rũ xuống một cách mất tự nhiên.
“Aaaaaaaaaaaaa! ! ! Tay của tôi, tay của tôi, hạt châu, vòng tay của tôi!”
★Ví dụ:
Sau khi phật châu trên tay bị đứt, cả người cậu ta cứ như đã xảy ra chuyện gì khủng khiếp lắm vậy, khuôn mặt cậu ta tái nhợt, bàn tay dính máu lượm từng hạt châu dưới đất lên, cứ như đã trở nên điên loạn vậy, tiếng la hét của cậu ta đặc biệt gay gắt lẫn trong những tiếng gọi bác sĩ một cách hoảng loạn.
Máu tươi từ trong da thịt chảy ra, từ từ nhuộm đỏ đôi mắt và nửa gương mặt của Lục Sâm. Bên trong thế giới tràn ngập màu máu tai của anh ta chỉ nghe được những tiếng ong ong do bị va đập, còn lại thì chẳng nghe thấy gì, nhưng đôi mắt bị nhuộm đỏ của anh ta lại có thể nhìn thấy ông cụ Lục đang run rẩy cả người, khuôn mặt khiếp sợ không thôi của Lục Tề…
Cùng với quái vật chú hề đeo chiếc mặt nạ nứt vỡ, nửa người nhuốm máu đang đứng trước mặt anh ta.
Quái vật chú hề nghiêng nghiêng đầu, dời tầm mắt ra khỏi phía ông cụ Lục và Lục Tề, rồi nhìn sang anh ta.