Sổ Tay Nghịch Tập Của Nữ Phụ
Chương 10: Cậu ấm nhà giàu và cô gái nghèo [10]
Đương khi Tống Đình Dịch Đang định nói vài câu an ủi Tô Lê thì lại bị cô kéo tay áo. Đôi mắt cô mở to, nhìn về phía trước với vẻ không thể tin nổi, hơn nữa ánh mắt ấy còn có phần hứng thú nữa cơ. Tống Đình Dịch nhìn theo cô thì thấy cặp đôi nào đó mới vừa cãi cọ, chẳng mấy chốc đã dính nhau không rời, hôn nhau bất chấp.
"Cô không hề để ý." Tống Đình Dịch thấy Tô Lê chẳng những không tức giận, ngược lại cô còn nở nụ cười, phút chốc anh cảm thấy nghi ngờ.
"Để ý chuyện gì cơ?" Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, tỏ vẻ không hiểu anh đang ám chỉ điều gì.
"Đừng nói với tôi là cô không biết chuyện hai nhà Tống – An liên hôn." Tống Đình Dịch nhướn mày, điềm nhiên nói.
"Biết thì sao chứ? Ai thèm care?" Tô Lê cười nhẹ, đôi mắt đẹp long lanh ánh nước liếc nhìn anh, tỏ vẻ chẳng thèm để tâm.
Tống Đình Dịch bị cái liếc mắt của cô làm cho tê tái con tim. Anh từng gặp vô số người đẹp, có ngây thơ yêu kiều, có sắc sảo rực rỡ, có dịu dàng hiểu lễ nghĩa, có tâm cơ sâu nặng, nhưng trước giờ chưa từng gặp kiểu người như Tô Lê. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã cảm thấy có âm thanh đâu đó xui khiến mình lại gần cô bắt chuyện. Vì thế đợi sau khi cô vào vườn hoa, anh bèn giả vờ vô tình đi vào, sau đó tình cờ gặp gỡ cô.
Người ta hay nói như này, khi một người đàn ông cảm thấy người phụ nữ nào đó đặc biệt với anh ta, tức là anh ta động lòng rồi.
Tống Đình Dịch sống 28 năm cuộc đời, đối với chuyện tình ái xưa giờ, xin thứ cho kẻ bất tài này, anh kìm chế bản thân đến cùng, dồn hết nhiệt huyết cho công việc, với tham vọng đưa tập đoàn nhà họ Tống lên đỉnh cao. Còn chuyện tình ái, tuyệt đối là chướng ngại vật trên con đường sự nghiệp của anh.
Anh vẫn luôn cho rằng như thế.
Chưa bao giờ anh cảm thấy vậy là bất ổn.
Cho đến phút giây vừa rồi...
Anh đưa tay ôm ngực, cảm nhận tim mình đập hơi nhanh. Anh lại nhìn nửa bên mặt xinh đẹp rạng ngời của Tô Lê, tự dưng muốn hôn cô một cái. Chắc đây là thích nhỉ, hay là yêu ấy nhỉ? Mình cảm thấy vậy cũng đâu có gì bất ổn, thậm chí... cực kỳ ổn nữa là.
Pháp sư Tống Đình Dịch độc thân 28 năm... cuối cùng rung động rồi.
Nếu mấy thằng đệ của anh biết chuyện này, chẳng biết sẽ cười nhạo anh như nào đây. Nhưng nếu đối tượng yêu đương là Tô Lê, vậy mình bị cười nhạo cũng chẳng sao. Tống Đình Dịch thầm nghĩ thế.
Tới khi Tống Phong Nam dỗ dành xong Phùng Thiên Thiên, Tống Đình Dịch vẫn còn đang chìm trong mớ suy nghĩ sâu xa.
"Anh Tống nè." Tô Lê thử huơ tay trước mặt Tống Đình Dịch, lại bị anh tóm lấy.
Cánh tay mềm mại mảnh dẻ nằm trong tay anh, tâm anh như nổi sóng phập phồng, nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên như không: "Vừa nãy nói rồi, Tiểu Nguyệt Nhi nên gọi tôi là Đình Dịch."
"Tiểu... Tiểu Nguyệt Nhi?" Tô Lê đột nhiên trợn to mắt.
"Ký chủ, chắc anh ta thật lòng muốn theo đuổi cô đó." 2333 nói.
"Tiểu Nguyệt Nhi, sao em cứ như mất hồn vậy?" Tống Đình Dịch nhăn mày, lẽ nào cô ấy vẫn để ý Tống Phong Nam, vì sĩ diện nên mới tỏ ra không màng cảnh vừa rồi?
"Không, tôi không sao." Tô Lê âm thầm rút tay về, sau đó mỉm cười với đối phương: "Cũng tới giờ rồi, anh Tống không đi vào trong sao?"
"Đình Dịch, hãy gọi tôi là Đình Dịch." Anh vân vê ngón tay mình, trong lòng còn tiếc nuối, nhưng vẫn kiên quyết bảo cô đổi cách xưng hô.
"Đình Dịch." Tô Lê hết cách, bây giờ cô chẳng còn sợ nữa. Quả nhiên anh không phải Thẩm Đình Xuyên... cái tên đó đời nào ôn hòa được như này chứ.
"Thời gian cũng sắp tới rồi, chúng ta vào đi thôi." Tống Đình Dịch thấy mục đích đã đạt được, anh bèn thuận thế đáp lời cô.
Tô Lê gật đầu: "Đi thôi."
"Cô không hề để ý." Tống Đình Dịch thấy Tô Lê chẳng những không tức giận, ngược lại cô còn nở nụ cười, phút chốc anh cảm thấy nghi ngờ.
"Để ý chuyện gì cơ?" Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, tỏ vẻ không hiểu anh đang ám chỉ điều gì.
"Đừng nói với tôi là cô không biết chuyện hai nhà Tống – An liên hôn." Tống Đình Dịch nhướn mày, điềm nhiên nói.
"Biết thì sao chứ? Ai thèm care?" Tô Lê cười nhẹ, đôi mắt đẹp long lanh ánh nước liếc nhìn anh, tỏ vẻ chẳng thèm để tâm.
Tống Đình Dịch bị cái liếc mắt của cô làm cho tê tái con tim. Anh từng gặp vô số người đẹp, có ngây thơ yêu kiều, có sắc sảo rực rỡ, có dịu dàng hiểu lễ nghĩa, có tâm cơ sâu nặng, nhưng trước giờ chưa từng gặp kiểu người như Tô Lê. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã cảm thấy có âm thanh đâu đó xui khiến mình lại gần cô bắt chuyện. Vì thế đợi sau khi cô vào vườn hoa, anh bèn giả vờ vô tình đi vào, sau đó tình cờ gặp gỡ cô.
Người ta hay nói như này, khi một người đàn ông cảm thấy người phụ nữ nào đó đặc biệt với anh ta, tức là anh ta động lòng rồi.
Tống Đình Dịch sống 28 năm cuộc đời, đối với chuyện tình ái xưa giờ, xin thứ cho kẻ bất tài này, anh kìm chế bản thân đến cùng, dồn hết nhiệt huyết cho công việc, với tham vọng đưa tập đoàn nhà họ Tống lên đỉnh cao. Còn chuyện tình ái, tuyệt đối là chướng ngại vật trên con đường sự nghiệp của anh.
Anh vẫn luôn cho rằng như thế.
Chưa bao giờ anh cảm thấy vậy là bất ổn.
Cho đến phút giây vừa rồi...
Anh đưa tay ôm ngực, cảm nhận tim mình đập hơi nhanh. Anh lại nhìn nửa bên mặt xinh đẹp rạng ngời của Tô Lê, tự dưng muốn hôn cô một cái. Chắc đây là thích nhỉ, hay là yêu ấy nhỉ? Mình cảm thấy vậy cũng đâu có gì bất ổn, thậm chí... cực kỳ ổn nữa là.
Pháp sư Tống Đình Dịch độc thân 28 năm... cuối cùng rung động rồi.
Nếu mấy thằng đệ của anh biết chuyện này, chẳng biết sẽ cười nhạo anh như nào đây. Nhưng nếu đối tượng yêu đương là Tô Lê, vậy mình bị cười nhạo cũng chẳng sao. Tống Đình Dịch thầm nghĩ thế.
Tới khi Tống Phong Nam dỗ dành xong Phùng Thiên Thiên, Tống Đình Dịch vẫn còn đang chìm trong mớ suy nghĩ sâu xa.
"Anh Tống nè." Tô Lê thử huơ tay trước mặt Tống Đình Dịch, lại bị anh tóm lấy.
Cánh tay mềm mại mảnh dẻ nằm trong tay anh, tâm anh như nổi sóng phập phồng, nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên như không: "Vừa nãy nói rồi, Tiểu Nguyệt Nhi nên gọi tôi là Đình Dịch."
"Tiểu... Tiểu Nguyệt Nhi?" Tô Lê đột nhiên trợn to mắt.
"Ký chủ, chắc anh ta thật lòng muốn theo đuổi cô đó." 2333 nói.
"Tiểu Nguyệt Nhi, sao em cứ như mất hồn vậy?" Tống Đình Dịch nhăn mày, lẽ nào cô ấy vẫn để ý Tống Phong Nam, vì sĩ diện nên mới tỏ ra không màng cảnh vừa rồi?
"Không, tôi không sao." Tô Lê âm thầm rút tay về, sau đó mỉm cười với đối phương: "Cũng tới giờ rồi, anh Tống không đi vào trong sao?"
"Đình Dịch, hãy gọi tôi là Đình Dịch." Anh vân vê ngón tay mình, trong lòng còn tiếc nuối, nhưng vẫn kiên quyết bảo cô đổi cách xưng hô.
"Đình Dịch." Tô Lê hết cách, bây giờ cô chẳng còn sợ nữa. Quả nhiên anh không phải Thẩm Đình Xuyên... cái tên đó đời nào ôn hòa được như này chứ.
"Thời gian cũng sắp tới rồi, chúng ta vào đi thôi." Tống Đình Dịch thấy mục đích đã đạt được, anh bèn thuận thế đáp lời cô.
Tô Lê gật đầu: "Đi thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương