Sổ Tay Nghịch Tập Của Nữ Phụ
Chương 6: Cậu ấm nhà giàu và cô gái nghèo [6]
Tô Lê nhìn thấy Phùng Thiên Thiên mặc đầm dài màu trắng đang khoác tay Tống Phong Nam đi vào đại sảnh, cô ta có gương mặt xinh đẹp, mắt hạnh môi anh đào. Dường như không quen với nơi này, khuôn mặt cô ta đầy vẻ mờ mịt luống cuống, nhìn lướt qua thôi cũng đủ khiến cánh đàn ông nảy sinh ý muốn che chở.
"Đọc sơ qua cốt truyện, ta còn tưởng là kiểu nữ chính lòng dạ mở mang, kiên cường bất khuất, ai ngờ chỉ là một đóa hoa yếu ớt." Tô Lê cất tiếng chậc chậc.
Nhưng dù sao đi nữa, cô cũng kịp thích ứng với kiểu thay đổi đột ngột của cốt truyện, vả lại chuyện này cô trải qua nhiều lần rồi.
"Ký chủ đừng có từ bỏ cốt truyện nha..." 2333 mở giao diện, chỉ cho Tô Lê xem thanh tiến độ đang hiển thị 8%.
"Gấp làm chi, câu chuyện còn chưa mở màn mà đã đi được 8%, điều đó chứng tỏ cách ta làm là chính xác, không phải sao?" Tô Lê âm thầm vươn tay vuốt ve 2333.
"Ký chủ, vậy bây giờ cô định làm gì?"
Tô Lê nhếch mép, sau đó cầm ly rượu Cocktail màu xanh biếc lên, hơi nghiêng người dựa vào một góc: "Ôm cây đợi thỏ."
- --
"Anh Tống, đây là điều kiện để anh giúp tôi sao?" Phùng Thiên Thiên nhìn cảnh tượng xa hoa lộng lẫy trước mắt mà lo lắng cắn môi, cô ta là người tỉnh lẻ, chưa bao giờ đến những nơi sang trọng thế này, cảnh tượng trước mắt tưởng như chỉ xuất hiện trong giấc mơ. Trong lòng cô ta có đôi chút chờ mong, rồi lại sợ hãi giữa chừng tỉnh mộng, phát hiện mình vẫn đang ở thị trấn nhỏ hẻo lánh kia.
Tống Phong Nam khẽ nắm lấy đôi bàn tay đang níu áo mình, dịu dàng nói: "Đừng căng thẳng, em chỉ cần làm bạn gái tôi một ngày là đã có tiền cho em trai em đóng học phí rồi."
"Dạ, cảm ơn anh." Phùng Thiên Thiên gật đầu, sau đó mỉm cười với Tống Phong Nam, nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai khiến Tống Phong Nam không khỏi thảng thốt.
"Phong Nam tới rồi hả? Ồ, sao không dẫn Ninh Phỉ theo, cậu lại đổi bạn gái nữa à?"
Giọng nam ngả ngớn vang lên, kế đó người này chụp lấy vai Tống Phong Nam. Tống Phong Nam liếc nhìn đối phương, thì ra là bạn thuở nhỏ của mình – Lý Hạo: "Người phụ nữ kia có dã tâm quá lớn, tôi chán rồi."
Lý Hạo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó không kiêng nể gì mà đánh giá Phùng Thiên Thiên: "Xong giờ đổi khẩu vị hả?"
"Thiên Thiên ngây thơ đáng yêu, tôi rất thích em ấy." Tống Phong Nam nghiêng người, che đi ánh mắt ai đó khiến Phùng Thiên Thiên không được tự nhiên.
Lý Hạo cũng mặc kệ anh ta che chở người đẹp, quen biết nhau hơn hai mươi năm, cậu ta quá hiểu Tống Phong Nam là loại người gì. Khi thích một ai đó, anh ta sẽ hết lòng hết mực cưng chiều; đợi đến khi không còn yêu thích, lại coi người ta như đôi giày rách, nhắm mắt làm ngơ. Không biết cô nàng họ Phùng ngây thơ này sẽ ở cạnh anh ta được bao lâu đây... Lý Hạo trầm tư nhìn Phùng Thiên Thiên, khiến sắc mặt cô ta tái hẳn đi.
Nhạt nhẽo. Lý Hạo bĩu môi, một người nhát như thỏ vậy cũng đáng để Tống Phong Nam che chở sao?
"Ây này Phong Nam, cậu gặp tiểu thư nhà họ An kia chưa?" Lý Hạo đảo mắt, hạ thấp giọng, ra vẻ thần bí.
"Ai cơ?" Tống Phong Nam đang cầm ly rượu trái cây cho Phùng Thiên Thiên, tỏ vẻ không thèm để ý.
"Thì tiểu thư nhà họ An đó, không phải hai họ Tống – An muốn liên hôn sao?" Ngày thường Lý Hạo thích hóng hớt, tin tức mới mẻ nào cũng hóng được, bây giờ cậu ta ra vẻ ám chỉ.
Tống Phong Nam cũng nhớ tới cụ nhà từng ám chỉ muốn mình liên hôn, nhưng anh ta vốn không thèm để ý, nghe nói tiểu thư nhà họ An chẳng có gì xuất sắc, được mỗi ngoại hình không kém ai, cho nên anh ta chẳng hề để tâm cuộc hôn nhân này: "Cậu nhắc tới cô làm chi?"
"Xem ra cậu còn chưa gặp cô ta." Lý Hạo đột nhiên cười hề hề: "Nếu như gặp rồi, cậu sẽ không tỏ vẻ như này đâu."
"Ý cậu là sao?"
"Gặp rồi mới biết không thể tin vào lời đồn." Lý Hạo đưa tay chỉ: "Tự cậu nhìn đi."
Tống Phong Nam nhìn theo hướng tay của Lý Hạo, ngay tức thì, anh ta không thể tin được mà trợn to mắt.
"Đọc sơ qua cốt truyện, ta còn tưởng là kiểu nữ chính lòng dạ mở mang, kiên cường bất khuất, ai ngờ chỉ là một đóa hoa yếu ớt." Tô Lê cất tiếng chậc chậc.
Nhưng dù sao đi nữa, cô cũng kịp thích ứng với kiểu thay đổi đột ngột của cốt truyện, vả lại chuyện này cô trải qua nhiều lần rồi.
"Ký chủ đừng có từ bỏ cốt truyện nha..." 2333 mở giao diện, chỉ cho Tô Lê xem thanh tiến độ đang hiển thị 8%.
"Gấp làm chi, câu chuyện còn chưa mở màn mà đã đi được 8%, điều đó chứng tỏ cách ta làm là chính xác, không phải sao?" Tô Lê âm thầm vươn tay vuốt ve 2333.
"Ký chủ, vậy bây giờ cô định làm gì?"
Tô Lê nhếch mép, sau đó cầm ly rượu Cocktail màu xanh biếc lên, hơi nghiêng người dựa vào một góc: "Ôm cây đợi thỏ."
- --
"Anh Tống, đây là điều kiện để anh giúp tôi sao?" Phùng Thiên Thiên nhìn cảnh tượng xa hoa lộng lẫy trước mắt mà lo lắng cắn môi, cô ta là người tỉnh lẻ, chưa bao giờ đến những nơi sang trọng thế này, cảnh tượng trước mắt tưởng như chỉ xuất hiện trong giấc mơ. Trong lòng cô ta có đôi chút chờ mong, rồi lại sợ hãi giữa chừng tỉnh mộng, phát hiện mình vẫn đang ở thị trấn nhỏ hẻo lánh kia.
Tống Phong Nam khẽ nắm lấy đôi bàn tay đang níu áo mình, dịu dàng nói: "Đừng căng thẳng, em chỉ cần làm bạn gái tôi một ngày là đã có tiền cho em trai em đóng học phí rồi."
"Dạ, cảm ơn anh." Phùng Thiên Thiên gật đầu, sau đó mỉm cười với Tống Phong Nam, nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai khiến Tống Phong Nam không khỏi thảng thốt.
"Phong Nam tới rồi hả? Ồ, sao không dẫn Ninh Phỉ theo, cậu lại đổi bạn gái nữa à?"
Giọng nam ngả ngớn vang lên, kế đó người này chụp lấy vai Tống Phong Nam. Tống Phong Nam liếc nhìn đối phương, thì ra là bạn thuở nhỏ của mình – Lý Hạo: "Người phụ nữ kia có dã tâm quá lớn, tôi chán rồi."
Lý Hạo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó không kiêng nể gì mà đánh giá Phùng Thiên Thiên: "Xong giờ đổi khẩu vị hả?"
"Thiên Thiên ngây thơ đáng yêu, tôi rất thích em ấy." Tống Phong Nam nghiêng người, che đi ánh mắt ai đó khiến Phùng Thiên Thiên không được tự nhiên.
Lý Hạo cũng mặc kệ anh ta che chở người đẹp, quen biết nhau hơn hai mươi năm, cậu ta quá hiểu Tống Phong Nam là loại người gì. Khi thích một ai đó, anh ta sẽ hết lòng hết mực cưng chiều; đợi đến khi không còn yêu thích, lại coi người ta như đôi giày rách, nhắm mắt làm ngơ. Không biết cô nàng họ Phùng ngây thơ này sẽ ở cạnh anh ta được bao lâu đây... Lý Hạo trầm tư nhìn Phùng Thiên Thiên, khiến sắc mặt cô ta tái hẳn đi.
Nhạt nhẽo. Lý Hạo bĩu môi, một người nhát như thỏ vậy cũng đáng để Tống Phong Nam che chở sao?
"Ây này Phong Nam, cậu gặp tiểu thư nhà họ An kia chưa?" Lý Hạo đảo mắt, hạ thấp giọng, ra vẻ thần bí.
"Ai cơ?" Tống Phong Nam đang cầm ly rượu trái cây cho Phùng Thiên Thiên, tỏ vẻ không thèm để ý.
"Thì tiểu thư nhà họ An đó, không phải hai họ Tống – An muốn liên hôn sao?" Ngày thường Lý Hạo thích hóng hớt, tin tức mới mẻ nào cũng hóng được, bây giờ cậu ta ra vẻ ám chỉ.
Tống Phong Nam cũng nhớ tới cụ nhà từng ám chỉ muốn mình liên hôn, nhưng anh ta vốn không thèm để ý, nghe nói tiểu thư nhà họ An chẳng có gì xuất sắc, được mỗi ngoại hình không kém ai, cho nên anh ta chẳng hề để tâm cuộc hôn nhân này: "Cậu nhắc tới cô làm chi?"
"Xem ra cậu còn chưa gặp cô ta." Lý Hạo đột nhiên cười hề hề: "Nếu như gặp rồi, cậu sẽ không tỏ vẻ như này đâu."
"Ý cậu là sao?"
"Gặp rồi mới biết không thể tin vào lời đồn." Lý Hạo đưa tay chỉ: "Tự cậu nhìn đi."
Tống Phong Nam nhìn theo hướng tay của Lý Hạo, ngay tức thì, anh ta không thể tin được mà trợn to mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương