Soái Ca, Đừng Chạy
Chương Cuối
Soái ca vừa chạy.Tôi lúc này vừa mới xử lý xong việc của Lục Đệ thì lòng đột nhiên tràn dâng cảm giác lo lắng tột cùngTôi quên mất, làm sao mà Đào Lan chỉ có thể chạy trốn thôi chứ,tôi vội chạy đi tìm Lục ca rồi Vương Hạo lẫn Lục đệ theo sau.Đứng từ xa, tôi nhận ra dáng vẻ của Lục ca đang nói chuyện với ...Đào Lan.Tôi khựng lại, đứng nhìn hai người họ.Vì Đào LAn quay lứng lại, nên tôi không nhìn rõ mặt của ả nhưng một lúc sau, đột nhiên ả lao tới ôm chầm lấy Lục ca.-Khốn khiếp!Vương Hạo và Lục Hắc đứng bên cạnh tôi vội chồm tới định chạy lại chỗ đó nhưng may là cánh tay tôi đủ dài để ngăn hai người họ lại-Tẩu tẩu à!_Lục đệ lên tiếng khi không có cách nào thoát ra được.-Đi thôi *cười*_Tôi kéo hai người họ đi khỏi chỗ đó, lặng lẽ, nhẹ nhàng và dứt khoát.~~ Tại gia!~~-Tẩu tẩu! chẳng lẽ tẩu đứng nhìn huynh ấy cùng Đào Lan kia mà không can ngăn?_Lục đệ than vãnTôi lắc đầu.-Chứ tại sao nàng không chạy lại mà còn kéo tụi ta về đây?_Vương Hạo nóiTôi lắc đầu, nhưng lại lên tiếng.-Đợi hai người đó về! lập tức giả bộ như không có gì xảy ra..Hai người kia nhìn tôi một hồi, sau đó Vương Hạo bỗng hiểu ra được cái gì đó liền cười-Và đợi cho ả hành động trước sau đó chúng ta mới ra tay?-Đúng!~Cuối cùng, hai ngươi họ về tới nơi, đứng trước mặt mọi người, Đào Lan nấp vào người Lục ca và làm ra vẻ đáng thương-Đào Lan vẫn ở đây!! sẽ ở trong phòng của ta còn Cơ Cơ, qua phòng Lục đệBằng cách tuyệt tình nhất, Lục ca lên tiếng rồi đưa Đào Lan đi khỏi.Tôi tức giận vội đứng lên nhưng ngay lập tức bị giọng nói chanh chua của Vương Hạo làm cho đứng lại.-Không phải nàng đã nói là đợi a ta hành động thì ta mới hành động mà?~Buổi tối đó, tôi vào phòng Lục đệ ngủ, nhưng hoàn toàn không thể nào chợp mắt được vì Lục ca, không hề vào đây.Tôi đã nổi cáu lên, đi tìm Lục Hoa nhưng mới bước ra cửa thì thấy Đào Lan với dáng vẻ mệt mỏi, áo ngoài thì lem luốc giống như mới vừa lao động mệt nhọc còn vẻ mặt thì đắc ý nhìn tôi-Chào! Cơ Cơ!...a... xin lỗi nha lại để cô thấy được cảnh này của tôi.Chẳng qua mới nãy làm mệt quá nên không kịp thay lại đồ..-Hai người đã làm gì?_Tôi quát-Haha! ngươi nghĩ đi! lúc mới về, ta và Lục Hoa vào cùng một phòng cho tới giờ này và ngươi thấy đấy, giờ quần áo ta như vậy thì còn việc gì nữa...à! chắc ngươi chưa từng thử nên chưa biết chứ gì?_Ả ta nói tiếpTôi bực mình vội lao vào phòng nhưng bị Đào Lan ngăn cản-Giờ chỉ mình ta mới được phép vào thôi! Huynh ấy cũng không muốn nhìn mặt ngươi đâu.tôi bất chấp vẫn muốn bước vào nhưng lại bị bàn tay Vương Hạo kéo lại-Bỏ ta ra! ta phải vào đó_Tôi quát to-Thôi! tạm biệt cặp phu thê kia nha...Lục Hoa huynh ấy chắc lại nôn nóng lám này, ta đi đây_Nói rồi Đào Lan mở cửa nhanh chóng và đi vào.Tôi bực mình vẫn muốn đi theo nhưng lại bị Vương Hạo ôm ngang kéo vào phòng.Lòng tôi còn bi thương hơn khi nhìn thấy ánh sáng trong phòng ả Đào Lan kia vụt tắt, và tiếng ả lại vọng ra Tôi bực mình vẫn muốn đi theo nhưng lại bị Vương Hạo ôm ngang kéo vào phòng.Lòng tôi còn bi thương hơn khi nhìn thấy ánh sáng trong phòng ả Đào Lan kia vụt tắt, và tiếng ả lại vọng ra -Từ từ thôi...~Đêm buông xuống, màn đêm dường như huyền ảo thần bí một cách lạ lùng,gió cứ thổi qua mái tóc óng ánh nhẹ nhàng tung bay trên người của một người đàn ông đang đi về phía Lục phủ.Lục ca choàng một áo khoác dày, vừa đi vừa mỉm cười nhưng đến trước cổng thì lại phân vân đứng ngần ra ở đó.Một lúc sau, người đàn ông bí hiểm này lại ngoảnh đầu quay lại đi trở về lòng thầm nghĩ :"Thôi kệ, cho hôm nay ả ta ở lại đây lánh nạn, ngày mai, tuyệt tình đuổi cổ đi.." "À! Cho Ánh Cơ ghen tí chắc cũng không sao!"Lão tự đắc thầm nghĩ rồi bước đi nhanh hơn vì ngoài trờ gió thổi lồng lộng khiến người đan ông choàng áo khoác dày này cũng phải xuýt xoa. ..........Buổi sáng..Tôi ngẩng đầu dậy nhìn ánh mặt trời lẻ loi kia với con mắt sưng húp vì khóc lẫn cả đêm chẳng ngủ nên đến giờ bị biến thành gấu trúc khiên ai nhìn thấy cũng hoảng hồn.Nhưng mà, sau một đêm nằm trằn trọc suy nghĩ, tôi cũng quyết định lôi Vương Hạo và Lục đệ dậy để thông báo một việc:-Nè! Ta quyết định rồi!hôm nay cả ba chúng ta phải hành động tranh giành, thực sự đừng để cho con ả họ Đào kia cướp lấy tướng công ôn hòa như Lục Hoa, tuyệt đối không được... còn nếu Lục Hoa không nghe thì ta sẽ có cách ép Lục ca chịu mới thôi! Hén hén..-Vâng_Lục đệ còn đang mơ mơ màng màng thì bị gọi dậy nên chỉ nói một câu rồi lăn ra ngủ tiếp.Còn Vương Hạo thì ngược lại, dù miệng còn đang dính ke nhưng vẫn cười mắt thì điềm nhiên nhìn tôi như vật thể lạ lẫm vừa mới xác định được-Không cần đâu... hôm nay chỉ cần nàng cười là đủ rồi..._Vương Hạo nói-Còn lại.. để cho chàng lo?_Tôi hỏi ngược lại.-Không..Lục ca cơ_Trước con mắt thờ thẫn đến khó hiểu của tôi, Vương Hạo chỉ nói vài lời rồi lôi tôi ra ngoài.Đến lúc cả ba cùng có mặt ở ngoài sân thì Đào Lan cũng từ đâu đi tới vươn tay ra định đánh ai đó và chắc chắn ai đó là tôi đây, nhưng mà tất nhiên loại những cái bạo lực tầm thường này thì tôi vẫn đỡ được điềm đạm xiết chặt cổ tay của ả ta lại rồi mỉm cười một cách độc ác.-Đau, buông ta ra_Đào Lan đau đớn nói lại, lấy cánh tay còn lại định giơ lên cáo tồi nhưng lại bị Vương Hạo kịp thời kiềm hãm bởi bàn tay rắn chắt kia khiến ả càng đau hơn.-Hai người buông tay ra đi.._Lục ca xuất quỷ nhập thần từ đâu đi tới với cái điệu bộ ôn nhu như thường ngày nhưng giọng nói lại xuất hiện vài nét cười.Tôi nghe thấy thế bức xúc tay lại siết chặt hơn ngẩn mặt ra nghênh lên với Lục ca.Lục đệ cũng thấy bực mình nên lên tiếng hỏi trước.-Sư huynh à!!...Ả ta nói cái quái gì mà huynh lại tin ả mà bán đi Chống vợ thế?-Ai nói ta tin..?*Tôi đây đẩn ra, LĐ cũng vậy* Ai nói ta bán đứng?*Cả hai càng đẩn người ra hơn* Với lại, tha cho ả ta đi, một lát ả cũng sẽ bị quan phủ đến bắt thôi@! *Đây là mức độ đẩn người ngu si của cả hai đến level max*-Đào Lan! Buôn bán hàng cấm buôn lậu thuốc phiện nên mới trốn đi, và che giấu nó...Nhưng Quan lớn biết được nên cử người nhờ ta giúp khi biết lịch trình này của ả!..._Lục ca giải thích thêm.-Nên.. Chàng là nội gián?_Tôi hỏiLục ca gật đầu.-Không! Tối qua, ả ta nói, huynh ở phòng của ả mà? Còn làm mấy chuyện vô văn hóa kia nữa?_Tôi nghi ngờ nói.-Hôm qua, Lục ca ra ngoài từ sớm nên nàng không biết, và tới sáng hôm nay mới quay về lấy đâu ra buổi tối mà.._Vương Hạo khoanh tay đứng nhìn, Lục ca thì cười.-Biết hết rồi thì bỏ tay ta ra coi.Đào Lan rên rit.Tôi đưa một cặp mắt nhìn ả ta rồi mỉm cười nhân hậu buông tay ra -Ờ! Thế thì thả._Tôi kênh kiệu nói.Đến khi quan phủ đến bắt Đào Lan đi thì tất cả liền trở về ăn một bữa ngon say tại gia do chính tay Lục Đệ chuẩn bị.-Ơ thế là từ đầu Vương Hạo biết tất à?_Miệng nhai nhóp nhép nhưng tôi vẫn hỏi.-Không!.. là vì ta thấy có gì đó không đúng nên điều tra thì mới biết_Vương GÀ trả lời.-Thế tại sao, chàng lại không nói, làm cho ta như con gấu trúc vậy này_Tôi trách móc.-Thế tại sao, chàng lại không nói, làm cho ta như con gấu trúc vậy này_Tôi trách móc.-Cho nó kịch tính..>>>>>-Nè! Ngày mai chúng ta về đấy_Lục ca nói-Ô sớm thế@@_Tôi nói-Ừa...-Thế còn Lục Đệ??hay là cho Lục HẮc đi cùng..._Tôi lại đề xuất ý iến còn Lục Hắc được nhắc tới thì mắt mở sáng chưng mong đợi nhìn huynh đệ của nó.-Ta sẽ tìm cho nó một thằng tướng công.._Lục ca tiệt nhiên nói, nhưng cả ba người còn lại bị lời nói đó làm cho kinh hãi.Trong ý nghĩ hiện giờ của tôi và Lục Hắc thì là"Bị lộ rồi, lộ rồi"Còn..Vương Hạo thì nghĩ "Chẳng lẽ..lúc kia hắn nói phạt là định gả Lục Hắc cho ta chứ?không..không.."-Huynh... định gã cho ai?_Vương Gà nhỏ nhẹ hỏi.Lục Hoa nhìn Vương Hạo bí hiểm rồi nở một nụ cười gian tà nhất có thể-Ta còn có thể gả cho ai được..._Một phát Lục ca có thể đánh thấu tim của đối phương.-Ai..ai..._Mọi thứ xung quanh chợt tĩnh lặng hẳn ra,chỉ có giọng nói yếu ớt của Vương Hạo lại vang lên.-Thì là...*Nhìn ngang* để cho Lục Hắc tự quyết định_điềm nhiên nói, Lục ca làm chấn động mọi giác quan của tất cả ở đây.-Thôi..Cạn, cạn-Cạn......Sau đó đồng thời là những cái nốc ao bởi rượu đau đớn nhất,Cạn, cạn và lại cạn..........-A nóng quá!_Mặt tôi lúc này đã ửng hồng, vầng trán đổ mồ hôi lạnh nhưng trong người vẫn khó chịu như thường.-Ừ ta cũng thấy nóng_Lục ca nói.-Ta cũng vậy_Vương Gà tiếp lời.-Đệ thì thấy tâm trạng đột nhiên chuyển lạnh, đầu óc quay cuồng, mát đến tận tim._Lục đệ thêm vàoBa người kia:...-À! Ánh Cơ, Vương Hạo, Lục ca mau quỳ xuống nghe thánh lệnh!!_Lục Đệ đột nhiên đứng dậy quát to khiến cho ba người tụi tôi nhìn nhau rồi tự động quỳ xuống -Đường Ảnh chiếu viết, ba người nghe lệnh..Từ lúc cả ba người mới bước vào nhà đây, ông ấy đã nhở nội gián một việc là làm sao cho Ánh Cơ mang thai đứa hài nhi cốt nhục, vì thế nên cái người nội gián đó là ta đây,mặc dù ta không nỡ nhưng mà thánh chỉ ghi rõ nên ta đã bỏ xuân dược vào cho các người...Nghe rõ?làm đi bái bai.._Lục đệ nói to dõng dạc khiến cho từng câu, từng chữ đều lọt vào lỗ tai nãy của tôi.Cái gì mà Đường Ảnh, chẳng phải là phụ thân sao?nội gián?mang thai? ... và xuân dược?từ lâu tôi đã biết đến các loại thuốc này chính là thuốc mà uống xong thân thể chúng ta nóng lên, trong lòng trào dâng những cảm xúc khó tả?ham muốn dục vọng...nói xong lòng tôi ngày càng trào dâng những cái vừa mới tả, tôi liếc mắt nhìn hai người còn lại cảm nhận được hai luồng khí nóng gian tà ẩn hiện đâu đây nhất là trên cái khuôn mặt đẹp trai như thần này đang mỉm cười điềm đạm dẫn tới rùng rợn.*Cảnh báo H nhẹ nhaa!*Lục ca chồm tới trước, đặt nụ hôn nhẹ lên môi tôi nhưng từ từ nụ hôn đó chuyển thành hoang dã và cuồn dại khi cắn mút lấy môi tôi.Vương Hạo nhìn cảnh tượng trước mặt lại càng khó tả nên theo sau Lục ca tò mò dùng tay sờ mó khắp người tôi.Khi Vương Hạo tới, tôi cảm nhận được hơi nóng của hai người phát ra mà có một làn da trần mát rượi đang đè sát tôi vào. Hạnh phúc trào dâng,tới phiên Vương Hạo đoạt lấy môi tôi và chiếm giữ một cách cuồng nhiệt, Lục ca cũng không chịu thua từ từ cởi bỏ xiêm y của mình ra.Cả ba, hiện giờ đang là trần như nhộng, từng nhịp tim ba người như hòa hợp lại làm một quấn lấy thân thể của nhau một cách không buông,hơi thở nóng ấm và quyến rũ làm cho cơn sướng mỗi một trào dâng, từng đợ, từng đợt...Gió hiu hoắt sau một đêm dài lắm mộng, khuôn mặt tôi lúc ngủ vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc cười.Tôi tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, mở mắt ra cảnh tượng đầu tiên, đó chính là..Bóng Đèn! Cái gì bóng đền?thời đó làm gì phát minh ra được bóng đèn chứ, tôi bật người dậy cảm thấy toàn thân hoàn toàn đau nhức inh ỏi nhất là cái đầu này, tôi cảm nhận được mùi sát trùng nồng nặc và đây chẳng phải là bệnh viện sao?... Tôi đứng dậy như không tin vào mắt mình mò mẫm bước đi thấy được sự hiện đại bao trùm đến chóng mặt.Tôi mở cửa bước ra ngoài thì thấy binh đoàn áo đen đang đứng ung dung canh gác.Thấy tôi bọn họ cúi đầu xuống nói "Bang chủ"! càng ngày càng nhức đầu tôi bất giác tựa không vững thì đột nhiên có người đi tới đỡ tôi về giường bệnh.Là con trai, mặt mũi hắn cũng đẹp ánh mắt hắn dường như cũng rất quen thuộc nhưng chẳng phải là Lục Hoa, cũng Không phải Vương Hạo..Gió hiu hoắt sau một đêm dài lắm mộng, khuôn mặt tôi lúc ngủ vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc cười.Tôi tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, mở mắt ra cảnh tượng đầu tiên, đó chính là..Bóng Đèn! Cái gì bóng đền?thời đó làm gì phát minh ra được bóng đèn chứ, tôi bật người dậy cảm thấy toàn thân hoàn toàn đau nhức inh ỏi nhất là cái đầu này, tôi cảm nhận được mùi sát trùng nồng nặc và đây chẳng phải là bệnh viện sao?... Tôi đứng dậy như không tin vào mắt mình mò mẫm bước đi thấy được sự hiện đại bao trùm đến chóng mặt.Tôi mở cửa bước ra ngoài thì thấy binh đoàn áo đen đang đứng ung dung canh gác.Thấy tôi bọn họ cúi đầu xuống nói "Bang chủ"! càng ngày càng nhức đầu tôi bất giác tựa không vững thì đột nhiên có người đi tới đỡ tôi về giường bệnh.Là con trai, mặt mũi hắn cũng đẹp ánh mắt hắn dường như cũng rất quen thuộc nhưng chẳng phải là Lục Hoa, cũng Không phải Vương Hạo..-Ngươi là...CHẤn Vũ (tg:muốn nhớ người đó là ai xin coi lại ngoại truyện một chút xíu thôi à nha)_Tôi ngỡ ngàng.-Vâng, chị đã tỉnh rồi à?_Hắn cười.-Đây là thế kỉ thứ mấy?_Tôi nắm lấy hai vai hắn, xiết chặt hỏi.-Thế kỉ 21 rồi chứ mấy! Chậc chậc, biến chứng nặng nha!_Hắn nói đùa nhưng tôi choàng choáng đến nổi lăn đùng ra ngất xỉu mong sao tôi không nằm mơ.Khi tỉnh dậy lại cái bóng đèn chết tiệt đó, Lục ca, Vương HẠo đâu mất rồi, bọn họ đã đi đâu?tại sao tôi lại quay trở về?Trong đầu tôi là những thắc mắc nhiều không đếm được nó cứ quay vòng quay vòng...AAAA.Tôi ngồi dậy bước chân ra khỏi giường đi ra ngoài cửa nhưng lại bị hai người áo đen khác chặn lại-Cho ta ra~!_Tôi quát!-Chấn Vũ có lệnh cho dù bang chủ có dậy vẫn không được ra ngoài!_Một người nói.-TA Muốn ra ngoài!_Tôi nghiêm giọng.Nhưng hai người đó nhất quyết không cho tôi đi, vì thế tôi xuất chiêu một phát hai người đó gục xuống.Đang định bước tiếp thì một bóng đen chạy tới lôi tôi vào phòng-Đại Tỉ à! Tỉ đang bị thương thế có cần ra tay mạnh thế không?hai đứa đệ tử của em nó gục rồi đó!_Chấn Vũ giận dỗi nói.-Vũ đệ à! Ta muốn tìm hai tướng công của ta._Tôi lỡ miệng thốt lên-Cái gì! Một năm nay chị hôn mê bất tỉnh lấy đâu ra tướng công mà tìm?..._Chấn Vũ hốt hoảng.-Một năm lận>?_Tôi hỏi-Vâng! Mà sao chị lạ thế! Mới ngủ dậy thì tìm tướng công rồi còn sử dụng mấy cái võ thời xưa có sức tấn công mạnh như thế_Chấn Vũ ngồi xuống xoa xoa cầm.-Chẳng lẽ Chị Đại này mới xuyên không về? Rồi có chồng hả?_Xẹt! Một luồng khí lạnh đi ngang đời tôi, làm cho hai mắt lưng tròng.-Đúng! Ta mới xuyên không về!phụ mẫu của ta, Lục Hoa Vương Hạo và cả Lục đệ đi đâu mất rồi?_Tôi mếu máo áp mặt vào gối nói.-Khoan! Chị nói cái gì mà Lục Hoa và Vương Hạo cơ?ai vậy?_Chấn Vũ ngờ vực hỏi.-Là hai tướng công trước khi ta xuyên về đây..a..a, tại sao lại khơi dậy nỗi đau của ta chứ??_Tôi khóc lớn lên.-Chị à! Hai người đó chẳng phải là hai đồ đệ mới gia nhập gần đây sao?_CHấn Vũ nói, tôi ngẩng mặt lên nghi ngờ rồi hỏi:-Thật không?Chấn Vũ chưa kịp trả lời đã có tiếng người ngoài cửa vọng vào, tôi nhìn ra ngoài theo ánh mắt khó tả của Vũ đệ rồi nhảy cẩng xuống giường-Tại sao lại có người ngất xỉu ở đây?Chúng tôi đên thay ca canh bang...chủ nha Vũ ca.Hai người đó nhận ra được ánh mắt của cái người được gọi là bang chủ này đang hướng về mình nên ngại ngùng nói.Không! Hai người đó chẳng những cái tên giống mà cả khuôn mặt lẫn giọng nói đều như một người mà ra. LỤc Hoa khoanh tay lại đứng tựa vào tường còn Vương Hạo đứng bên kia nói.-Hai người!..._Tôi nghẹn ngào nói không lên tiếngLục Hoa và Vương Hạo đồng thời nhìn tôi và nở một nụ cười rất điềm đạm xen lẫn chút gì đó gian tà khiến người khác khó thở đến như vậy và tôi cũng là một trong những người khó thở đó.Đột nhiên lòng tôi nhẹ nhõm hẳn ra, đứng từ xa tôi ngoắc hai người họ laị mỉm cười thật ôn hòa!"Cuộc chạy đua này bây giờ lại trở về lại điểm xuất phát...Bắt đầu từ đây, ta lại chuẩn bị sẵn sàng..! 1 bước...2 bước...3 bước... Cuộc rượt đuổi soái ca...chính thức bắt đầu"Tôi nghĩ rồi cười đì ènCó lẽ đây đã là chương cuối cùng! Đây cũng gọi là kết thúc mở nên mọi người tùy ý tưởng tượng nha! Ta cũng là đang cần gạch xây nhà nên cứ tùy ý mà ném! Tạm biệt mọi người nhoaaaa ^^nè! Bái bai
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương