Sói Vương Bất Bại
Chương 3: Tiêu Nhất Thiên đến rồi
"Chuyện này..."
Tô Thanh Cường nhìn lướt qua tờ giấy A4 kia, do dự nói: Những tài liệu này là do Thành Đạt gửi đến, có lẽ nó cố ý lấy một phần tài liệu giả để hù dọa chúng ta một chút.”
Tự an ủi mình.
Bây giờ Tô Thanh Cường chỉ có thể làm được những điều này.
Tô Thành Đạt là con trai của Tô Thanh Thế, là anh họ của Tô Tử Lam. Nghe nói, anh ta đã đích thân nhờ người đến nhà giam số bốn của thành phố Hải Phòng để điều tra những chi tiết về người phạm tội, cuối cùng chọn trúng Tiêu Nhất Thiên.
"Sao mẹ có thế gả con cho tên vô dụng đó chứ!"
Liễu Như Phương tức đến suýt ngất vì sự dối mình dối người của Tô Thanh Cường, càng mång càng dữ dội, nước mắt cũng rơi xuống như mưa.
Tô Tử Lam ngồi ngây ra ở bên cạnh, không nói lời nào như người mất hồn, nhưng cơ thể cô lại không ngừng run nhẹ.
Nhìn cô như vậy, Tô Thanh Cường rất đau lòng, hai tay bấu chặt vào bắp đùi đã mất đi cảm giác của mình, đau đớn vô cùng.
"Mẹ, mẹ đừng mắng nữa, vô ích thôi."
Một lúc sau, Tô Tử Lam hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: "Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh. Đây là số mệnh của con, con xin nhận! Không phải chỉ là một lễ đính hôn sao, chẳng có gì to tát cả"
"Tử Lam, con..."
Liều Như Phương muốn nói nhưng lại thôi, lòng đau như bị dao cắt.
Năm năm trước việc chưa kết hôn mà đã sinh con gái khiến
Tô Tử Lam phải chịu quá nhiều áp lực, quá nhiều sự hắt hủi, lạnh nhạt. Năm năm này, cô đã phải chịu đựng những gì, không có ai hiểu rõ hơn người làm mẹ như bà ấy. Trước mặt người ngoài, Tô Tử Lam luôn tỏ ra rất kiên cường, nhưng về đêm, cô lại một mình trốn trong phòng khóc thầm.
Sau một khoảng thời gian, khó khăn làm việc chưa chồng đã có con kia mới dần dần phai nhạt, cuộc sống của gia đình cũng dần đi vào nề nếp. Hai năm Tô Tử Lam làm việc ở tập đoàn Tô Doãn, nhờ vào năng lực xuất chúng của bản thân mà cô đã tạo ra những thành tích xuất sắc.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện
Nhưng lúc này đây, sự việc kia lại như một đòn giáng mạnh vào đầu cô.
Đây chẳng phải là muốn ép Tô Tử Lam vào chỗ chết sao?
Tô Tử Lam càng tỏ ra kiên cường, Liễu Như Phương càng đau lòng.
"Mẹ, An Nhiên đâu?"
Tô Tử Lam cố nặn ra một nụ cười, chuyển chủ đề, chỉ khi nhắc đến con gái cô mới có thể cười được.
"Con bé đang chơi trước cửa khách sạn.”
Liễu Như Phương lau nước mắt, thở dài: “An Nhiên còn nhỏ, những dịp như này không thích hợp để con bé tham dự, mẹ sợ sẽ để lại bóng ma tâm lý cho con bé”
"Vâng." Tô Tử Lam gật đầu, rất tán thành với suy nghĩ của mẹ mình.
Lúc này, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, Tô Thành Đạt xuất hiện ở cửa liếc mắt nhìn vào bên trong. Anh ta thấy dáng vẻ mắt mũi sưng đỏ của một nhà ba người Tô Tử Lam, vẻ vui mừng lập tức hiện trên khóe mắt, nói một cách kỳ quái: “Uầy, hôm nay là ngày vui của em gái, sao chú thím lại khóc? Hai người mừng đển phát khóc sao?”
"Cậu!”
Liễu Như Phương tức giận trừng mắt nhìn Tô Thành Đạt, nghiến răng phun ra một chữ "Cút!"
"Thim, thím có thái độ gì vậy?"
Tô Thành Đạt nhịn cười, ngẩng mặt lên kêu oan: "Tôi đã lao tâm khổ sức, nhờ bạn bè đến nhà giam số bốn của thành phố Hải Phòng nghe ngóng rất lâu mới chọn cho em họ một người chồng ưu tú, làm mai cho em họ và em rể. Thím không cảm kích tôi thì thôi đi, còn bảo tôi cút, chuyện này hình như không được thích hợp cho låm?"
Tiểu nhân đắc chí, mặt mũi gian ác thầy người gặp nạn thừa cơ hãm hại.
"Tôi phải bóp chết cậu."
Trong lòng Liễu Như Phương vốn đã tràn đầy sự căm phẫn, làm sao bà ấy có thể chịu được sự khiêu khích của Tô Thành Đạt? Một khi lửa giận đã lên đầu thì sẽ bất chấp tất cả, quay người lao về phía Tô Thành Đạt, vươn tay ra muốn bóp cổ anh ta, vừa cào vừa cấu.
"Mẹ!"
Tô Tử Lam đứng bật dậy, muốn ngăn bà ấy lại nhưng đã chậm một bước.
"Thím tránh ra."
Tô Thành Đạt vung bàn tay to lớn đẩy Liễu Như Phương ra, chân Liễu Như Phương không vững lảo đảo vài bước rồi ngã ngồi xuống nền đất lạnh lẽo.
Cúi đầu nhìn dáng vẻ nghien răng nghiến lợi của bà ấy, Tô Thành Đạt vừa chỉnh lại chiếc cà vạt bị Liễu Như Phương kéo lệch, vừa cười khẩy: “Ông nội bảo tôi thông báo cho các người một tiếng, em rể đã rời khỏi nhà giam, đang trên đường đến khách sạn. Bảo ba người đen đại sánh của khách sạn tham gia lễ đính hôn”
"Tô Thành Đạt, đồ khon nạn."
Tô Tử Lam chạy đến đỡ Liêu Như Phương dậy, mắng Tô Thành Đạt một câu.
“Khốn nạn ư?”
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Tô Tử Lam, Tô Thành Đạt không những không tức giận mà còn cười xán lạn hơn, đắc ý nói: "Vẫn là em họ hiểu tôi. Không sai, tôi chính là một tên khốn nạn đây, sao nào, không phục à?"
"Anh!"
Tô Tử Lam đã nổi lên ý định muốn giết người.
"Hung hăng hơn nữa đi, tôi thích nhìn dáng vẻ gia đình cô hận tôi đến thấu xương nhưng lại không làm gì được tôi, hahaha."
Kèm theo đó là tiếng cười lớn không kiêng nể gì, Tô Thành Đạt quay người rời đi: "Không phải năng lực làm việc của em họ rất mạnh sao? Không phải cô liên tiếp lấy về cho tập đoàn những đơn hàng lớn sao? Bây giờ lại gả cho một tên hiếp dâm, từ nay về sau, tôi muốn xem xem còn ai dám hợp tác với cô nữa”
Từ nãy đến giờ Tô Tử Lam đều cố kìm lại nước mắt, lúc này cuối cùng cô cũng không kìm được nữa, nước mắt rơi xuống lã chã, ướt đẫm gò má trắng nõn của cô.
Làm sao có biết chính vì biểu hiện xuất sắc của mình ở tập đoàn Tô Doãn trong hai năm qua đã khiến Tôi Thành Đạt cảm nhận được sự uy hiếp, anh ta lo lắng ông nội sẽ nhìn trúng năng lực của cô mà thay đổi thái độ với cô. Vì thế Tô Thành Đạt mới ra tay ngầm hãm hại cô, cố buông những lời gièm pha khiến ông nội tức giận rồi không thể đợi được nữa, sắp xếp cho cô cửa hôn nhân này.
Ngoài cửa khách sạn Diamond.
Một chiếc xe Jeep màu xanh đậm từ từ dừng lại, một người đàn ông trung niên cấp tướng đích thân mở cửa, liếc mắt về phía khách sạn, hỏi: "Vua Sói, anh có cần tôi sai binh lính đến bao vây toàn bộ khách sạn này không?"
"Một bầy kiến nhãi nhép mà cũng cần Vua Sói đích thân ra tay ư?"
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu.
"Nhớ rõ, tôi đã chính thức xuất ngũ, không phải là người được xưng là Vua Sói của biên giới phương Bắc nữa. Đây là chuyện cá nhân, các người không cần phải hỏi. Đây là khu vực sầm uất của thành phố mà ông lại phải binh đến, muốn khiến người dân hoảng sợ hả?"
Nói rồi, anh quay người xuống xe.
“Tôi...”
Sắc mặt vị trướng trung niên kia trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên kiên định: “Bất kể lúc nào, ở đâu, mười tám anh em Máu Sói đều là những chú sói con do chính Vua Sói đích thân huấn luyện, luôn tuân theo lệnh Vua Sói."
Giọng nói cao vút, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.
"Ông cứ tránh đi, nếu có chuyện gì cần tôi sẽ chủ động liên lạc với ông sau.”
Nói rồi Tiêu Nhất Thiên sải bước vào khách sạn Diamond, không thèm ngoái đầu lại mà chỉ xua xua tay.
"Vâng!"
Vị tướng trung niên kia đạp ga, chiếc xe Jeep lập tức biến mất ở cuối phố.
Những chiếc xe sang trọng xếp thành hàng dài ở hai bên cổng.
Tiêu Nhất Thiên đi thẳng đến cửa khách sạn chuẩn bị bước vào thì bước chân đột nhiên dừng lại, bên tai khế động, mơ hồ nghe thấy có tiếng khóc lo lăng: "Tránh ra, các người đều là người xấu, cháu phải đi tìm mẹ, bảo mẹ đến đây dạy cho các người một bài học"
Là giọng nói của một bé gái.
Tìm mẹ?
Tiêu Nhất Thiên khẽ cau mày, có lẽ là vì Tô Tử Lam đã sinh cho anh một cô con gái nên hiện tại anh rất nhạy cảm với giọng nói của những bé gái.
Thế là anh lùi lại mấy bước, nhìn về phía phát ra âm thanh,
Ở lối vào của con hẻm ở góc khách sạn có bảy tám cậu bé nắm tay nhau quay thành vòng tròn, nhốt một bé gái ở giữa, không ngừng xoay tròn, chúng vừa xoay vừa hát: "Tổ An Nhiên, đứa con hoang. Có mẹ sinh nhưng không có bố dưỡng. Ông ngoại là một tên vô dụng bị gãy chân trong một vụ tai nạn. Bà ngoại là một bà già xấu xí, khóc sướt mướt đi chợ mua thức ăn. *
Chúng hát rất đều và có nhịp điệu, như thể đã được tập từ trước.
Tô An Nhiên.
Nghe thấy cái tên này, trái tim Tiêu Nhất Thiên đột nhiên run lên giống như bị thứ gì đó đập mạnh một cái, sắc mặt cũng lập tức trầm xuống, lạnh lẽo như bằng.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện
Tô Thanh Cường nhìn lướt qua tờ giấy A4 kia, do dự nói: Những tài liệu này là do Thành Đạt gửi đến, có lẽ nó cố ý lấy một phần tài liệu giả để hù dọa chúng ta một chút.”
Tự an ủi mình.
Bây giờ Tô Thanh Cường chỉ có thể làm được những điều này.
Tô Thành Đạt là con trai của Tô Thanh Thế, là anh họ của Tô Tử Lam. Nghe nói, anh ta đã đích thân nhờ người đến nhà giam số bốn của thành phố Hải Phòng để điều tra những chi tiết về người phạm tội, cuối cùng chọn trúng Tiêu Nhất Thiên.
"Sao mẹ có thế gả con cho tên vô dụng đó chứ!"
Liễu Như Phương tức đến suýt ngất vì sự dối mình dối người của Tô Thanh Cường, càng mång càng dữ dội, nước mắt cũng rơi xuống như mưa.
Tô Tử Lam ngồi ngây ra ở bên cạnh, không nói lời nào như người mất hồn, nhưng cơ thể cô lại không ngừng run nhẹ.
Nhìn cô như vậy, Tô Thanh Cường rất đau lòng, hai tay bấu chặt vào bắp đùi đã mất đi cảm giác của mình, đau đớn vô cùng.
"Mẹ, mẹ đừng mắng nữa, vô ích thôi."
Một lúc sau, Tô Tử Lam hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: "Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh. Đây là số mệnh của con, con xin nhận! Không phải chỉ là một lễ đính hôn sao, chẳng có gì to tát cả"
"Tử Lam, con..."
Liều Như Phương muốn nói nhưng lại thôi, lòng đau như bị dao cắt.
Năm năm trước việc chưa kết hôn mà đã sinh con gái khiến
Tô Tử Lam phải chịu quá nhiều áp lực, quá nhiều sự hắt hủi, lạnh nhạt. Năm năm này, cô đã phải chịu đựng những gì, không có ai hiểu rõ hơn người làm mẹ như bà ấy. Trước mặt người ngoài, Tô Tử Lam luôn tỏ ra rất kiên cường, nhưng về đêm, cô lại một mình trốn trong phòng khóc thầm.
Sau một khoảng thời gian, khó khăn làm việc chưa chồng đã có con kia mới dần dần phai nhạt, cuộc sống của gia đình cũng dần đi vào nề nếp. Hai năm Tô Tử Lam làm việc ở tập đoàn Tô Doãn, nhờ vào năng lực xuất chúng của bản thân mà cô đã tạo ra những thành tích xuất sắc.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện
Nhưng lúc này đây, sự việc kia lại như một đòn giáng mạnh vào đầu cô.
Đây chẳng phải là muốn ép Tô Tử Lam vào chỗ chết sao?
Tô Tử Lam càng tỏ ra kiên cường, Liễu Như Phương càng đau lòng.
"Mẹ, An Nhiên đâu?"
Tô Tử Lam cố nặn ra một nụ cười, chuyển chủ đề, chỉ khi nhắc đến con gái cô mới có thể cười được.
"Con bé đang chơi trước cửa khách sạn.”
Liễu Như Phương lau nước mắt, thở dài: “An Nhiên còn nhỏ, những dịp như này không thích hợp để con bé tham dự, mẹ sợ sẽ để lại bóng ma tâm lý cho con bé”
"Vâng." Tô Tử Lam gật đầu, rất tán thành với suy nghĩ của mẹ mình.
Lúc này, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, Tô Thành Đạt xuất hiện ở cửa liếc mắt nhìn vào bên trong. Anh ta thấy dáng vẻ mắt mũi sưng đỏ của một nhà ba người Tô Tử Lam, vẻ vui mừng lập tức hiện trên khóe mắt, nói một cách kỳ quái: “Uầy, hôm nay là ngày vui của em gái, sao chú thím lại khóc? Hai người mừng đển phát khóc sao?”
"Cậu!”
Liễu Như Phương tức giận trừng mắt nhìn Tô Thành Đạt, nghiến răng phun ra một chữ "Cút!"
"Thim, thím có thái độ gì vậy?"
Tô Thành Đạt nhịn cười, ngẩng mặt lên kêu oan: "Tôi đã lao tâm khổ sức, nhờ bạn bè đến nhà giam số bốn của thành phố Hải Phòng nghe ngóng rất lâu mới chọn cho em họ một người chồng ưu tú, làm mai cho em họ và em rể. Thím không cảm kích tôi thì thôi đi, còn bảo tôi cút, chuyện này hình như không được thích hợp cho låm?"
Tiểu nhân đắc chí, mặt mũi gian ác thầy người gặp nạn thừa cơ hãm hại.
"Tôi phải bóp chết cậu."
Trong lòng Liễu Như Phương vốn đã tràn đầy sự căm phẫn, làm sao bà ấy có thể chịu được sự khiêu khích của Tô Thành Đạt? Một khi lửa giận đã lên đầu thì sẽ bất chấp tất cả, quay người lao về phía Tô Thành Đạt, vươn tay ra muốn bóp cổ anh ta, vừa cào vừa cấu.
"Mẹ!"
Tô Tử Lam đứng bật dậy, muốn ngăn bà ấy lại nhưng đã chậm một bước.
"Thím tránh ra."
Tô Thành Đạt vung bàn tay to lớn đẩy Liễu Như Phương ra, chân Liễu Như Phương không vững lảo đảo vài bước rồi ngã ngồi xuống nền đất lạnh lẽo.
Cúi đầu nhìn dáng vẻ nghien răng nghiến lợi của bà ấy, Tô Thành Đạt vừa chỉnh lại chiếc cà vạt bị Liễu Như Phương kéo lệch, vừa cười khẩy: “Ông nội bảo tôi thông báo cho các người một tiếng, em rể đã rời khỏi nhà giam, đang trên đường đến khách sạn. Bảo ba người đen đại sánh của khách sạn tham gia lễ đính hôn”
"Tô Thành Đạt, đồ khon nạn."
Tô Tử Lam chạy đến đỡ Liêu Như Phương dậy, mắng Tô Thành Đạt một câu.
“Khốn nạn ư?”
Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Tô Tử Lam, Tô Thành Đạt không những không tức giận mà còn cười xán lạn hơn, đắc ý nói: "Vẫn là em họ hiểu tôi. Không sai, tôi chính là một tên khốn nạn đây, sao nào, không phục à?"
"Anh!"
Tô Tử Lam đã nổi lên ý định muốn giết người.
"Hung hăng hơn nữa đi, tôi thích nhìn dáng vẻ gia đình cô hận tôi đến thấu xương nhưng lại không làm gì được tôi, hahaha."
Kèm theo đó là tiếng cười lớn không kiêng nể gì, Tô Thành Đạt quay người rời đi: "Không phải năng lực làm việc của em họ rất mạnh sao? Không phải cô liên tiếp lấy về cho tập đoàn những đơn hàng lớn sao? Bây giờ lại gả cho một tên hiếp dâm, từ nay về sau, tôi muốn xem xem còn ai dám hợp tác với cô nữa”
Từ nãy đến giờ Tô Tử Lam đều cố kìm lại nước mắt, lúc này cuối cùng cô cũng không kìm được nữa, nước mắt rơi xuống lã chã, ướt đẫm gò má trắng nõn của cô.
Làm sao có biết chính vì biểu hiện xuất sắc của mình ở tập đoàn Tô Doãn trong hai năm qua đã khiến Tôi Thành Đạt cảm nhận được sự uy hiếp, anh ta lo lắng ông nội sẽ nhìn trúng năng lực của cô mà thay đổi thái độ với cô. Vì thế Tô Thành Đạt mới ra tay ngầm hãm hại cô, cố buông những lời gièm pha khiến ông nội tức giận rồi không thể đợi được nữa, sắp xếp cho cô cửa hôn nhân này.
Ngoài cửa khách sạn Diamond.
Một chiếc xe Jeep màu xanh đậm từ từ dừng lại, một người đàn ông trung niên cấp tướng đích thân mở cửa, liếc mắt về phía khách sạn, hỏi: "Vua Sói, anh có cần tôi sai binh lính đến bao vây toàn bộ khách sạn này không?"
"Một bầy kiến nhãi nhép mà cũng cần Vua Sói đích thân ra tay ư?"
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu.
"Nhớ rõ, tôi đã chính thức xuất ngũ, không phải là người được xưng là Vua Sói của biên giới phương Bắc nữa. Đây là chuyện cá nhân, các người không cần phải hỏi. Đây là khu vực sầm uất của thành phố mà ông lại phải binh đến, muốn khiến người dân hoảng sợ hả?"
Nói rồi, anh quay người xuống xe.
“Tôi...”
Sắc mặt vị trướng trung niên kia trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên kiên định: “Bất kể lúc nào, ở đâu, mười tám anh em Máu Sói đều là những chú sói con do chính Vua Sói đích thân huấn luyện, luôn tuân theo lệnh Vua Sói."
Giọng nói cao vút, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.
"Ông cứ tránh đi, nếu có chuyện gì cần tôi sẽ chủ động liên lạc với ông sau.”
Nói rồi Tiêu Nhất Thiên sải bước vào khách sạn Diamond, không thèm ngoái đầu lại mà chỉ xua xua tay.
"Vâng!"
Vị tướng trung niên kia đạp ga, chiếc xe Jeep lập tức biến mất ở cuối phố.
Những chiếc xe sang trọng xếp thành hàng dài ở hai bên cổng.
Tiêu Nhất Thiên đi thẳng đến cửa khách sạn chuẩn bị bước vào thì bước chân đột nhiên dừng lại, bên tai khế động, mơ hồ nghe thấy có tiếng khóc lo lăng: "Tránh ra, các người đều là người xấu, cháu phải đi tìm mẹ, bảo mẹ đến đây dạy cho các người một bài học"
Là giọng nói của một bé gái.
Tìm mẹ?
Tiêu Nhất Thiên khẽ cau mày, có lẽ là vì Tô Tử Lam đã sinh cho anh một cô con gái nên hiện tại anh rất nhạy cảm với giọng nói của những bé gái.
Thế là anh lùi lại mấy bước, nhìn về phía phát ra âm thanh,
Ở lối vào của con hẻm ở góc khách sạn có bảy tám cậu bé nắm tay nhau quay thành vòng tròn, nhốt một bé gái ở giữa, không ngừng xoay tròn, chúng vừa xoay vừa hát: "Tổ An Nhiên, đứa con hoang. Có mẹ sinh nhưng không có bố dưỡng. Ông ngoại là một tên vô dụng bị gãy chân trong một vụ tai nạn. Bà ngoại là một bà già xấu xí, khóc sướt mướt đi chợ mua thức ăn. *
Chúng hát rất đều và có nhịp điệu, như thể đã được tập từ trước.
Tô An Nhiên.
Nghe thấy cái tên này, trái tim Tiêu Nhất Thiên đột nhiên run lên giống như bị thứ gì đó đập mạnh một cái, sắc mặt cũng lập tức trầm xuống, lạnh lẽo như bằng.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương