Sói Vương Bất Bại
Chương 36: Đừng gọi tôi là mẹ, sự uy hiếp của mẹ vợ
Mười phút sau.
“Được rồi."
Tiêu Nhất Thiên đứng lên, cười nói: "Bố, bố nghỉ ngơi trước một chút đi,
không cần mang vớ"
"Ừm."
Tô Thanh Cường gật đầu.
Sau đó, Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía Tô Tử Lam: "Vợ ơi, em đổ sạch nước rửa chân đi. Ngày mai anh sẽ đi mua chút thuốc bắc để trở về dùng nước
thuốc cho bố ngâm chân"
"Thuốc bắc?"
Tô Tử Lam sửng sốt.
Tiêu Nhất Thiên cười nói: “Dùng nước thuốc ngâm chân sẽ tốt với chân
của bố hơn."
Nói xong, anh xoay người đi vào phòng bếp.
Tô Tử Lam đứng ngây ra đó cả nửa ngày cũng chưa thể lấy lại tinh thần, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Nhất Thiên, chân mày nhíu chặt lại. Trong lòng lại thầm nói cứ làm giống như thật vậy, chẳng lẽ trước đây anh từng học xoa bóp, là một thợ xoa bóp chuyên nghiệp thật sao?
Trải qua nửa giờ xoa bóp, Tiêu Nhất Thiên đã hiểu một chút về tình trạng tàn tật của Tô Thanh Cường. Hơn nữa, anh cũng có lòng tin có thể giúp cho ông ấy khôi phục lại như ban đầu, đứng lên một lần nữa.
Dùng nước thuốc ngâm chân có thể làm tan máu bầm, quá trình xoa bóp
cũng rút ngắn từ nửa tháng xuống còn mười ngày. Sau đó, lợi dụng huyệt thuật để châm cứu, tối đa tầm khoảng hai mươi ngày đã có thể khiến cho hai chân của Tô Thanh Cường khôi phục lại tri giác.
Còn việc đứng lên đi bộ thì có lẽ cần khoảng một hai tháng nữa mới
được.
"Mẹ, mẹ tìm con sao?"
Trong phòng bếp, Liễu Như Phương đang thái thức ăn. Một tiếng “Mẹ!" này của Tiêu Nhất Thiên vô cùng thuận miệng, thế nhưng lại khiến cho Liễu Như Phương cảm thấy không thoải mái, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Bà ấy giờ con dao thái lên, dáng vẻ rất hung hăng dọa nạt.
Liễu Như Phương nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhất Thiên rồi nghiêm túc nói: “Cậu và Tử Lam chỉ đính hôn mà thôi, còn chưa kết hôn đâu. Gọi tôi là dì thì được rồi, đừng gọi thành mẹ, tôi không quen"
"Được ạ."
Tiêu Nhất Thiên cũng không thèm để ý: “Vậy dì đi, dì tìm cháu có chuyện
gì không?"
"Đương nhiên là có chuyện rồi."
Liễu Như Phương cũng đi thẳng vào vấn đề, trầm giọng hỏi: "Cậu thành thật nói cho tôi biết sau khi Tô Thành Đạt thả cậu ra khỏi tù thì cậu ta đã cho cậu lợi ích gì? Cậu đã đồng ý với điều kiện gì của cậu ta? Giữa các người, có phải có âm mưu gì đó mà không thể cho người khác biết không?"
"Số tiền trong tay cậu, có phải là do Tô Thành Đạt đưa không?"
Liễu Như Phương suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy khả năng này là lớn nhất. Tô Thành Đạt đưa thật nhiều tiền cho Tiêu Nhất Thiên, bảo Tiêu Nhất Thiên kết hôn với Tô Tử Lam, đến ở rể nhà bọn họ, gieo họa cho cả nhà họ.
Nếu muốn trách, chỉ có thể trách trên người Tiêu Nhất Thiên có quá nhiều điểm khả nghi. Ngoại trừ điều này, Liễu Như Phương không thể nghĩ ra một giải thích nào khác hợp lý hơn.
“Dì, tâm trạng của dì, cháu có thể hiểu được."
Tiêu Nhất Thiên đã nghĩ đến việc mình đột nhiên xông vào cuộc sống của cả nhà họ Tô như thế này thì chắc chắn Liễu Như Phương, Tô Thanh Cường và Tô Tử Lam đều sẽ có chút ngăn cách với anh, thậm chí có khi bọn họ còn nghi ngờ động cơ ban đầu của anh nữa. Vì thế, khi Liễu Như Phương hỏi như vậy, anh không hề cảm thấy bất ngờ.
Tiêu Nhất Thiên khẽ lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Cháu có thể đảm bảo với dì, cháu đồng ý với Tô Thành Đạt kết hôn với Tử Lam chỉ là muốn bảo vệ Tử Lam, không để cô ấy và An Nhiên bị người khác bắt nạt mà thôi."
"Cháu tuyệt đối không có bất kỳ ác ý gì với mọi người cả"
Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Như Phương nhìn chằm chằm vào ánh mắt của
Tiêu Nhất Thiên, dường như muốn nhìn xuyên thấu tâm tư của anh.
Một lát sau, bà ấy hỏi: "Tại sao?"
"Cậu và Tử Lam không hề có quen biết, tại sao lại muốn bảo vệ con bé
chứ?"
"Bởi vì cháu và cô ấy..."
Lời nói đến khóe miệng, thế nhưng Tiêu Nhất Thiên lại nuốt ngược trở vào. Anh hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “DÌ, những chuyện liên quan đến cháu, hiện tại vẫn chưa thể nói cho dì biết được. Tuy nhiên, xin dì hãy tin tưởng cháu, không bao lâu nữa dì sẽ biết mà thôi."
"Không thể nói sao?"
Sự nghi ngờ của Liễu Như Phương càng lớn hơn, hừ lạnh nói: "Là không thể nói hay là không dám nói? Theo tôi thấy, cậu sợ nói ra sẽ lỡ miệng, sau đó
bị tôi vạch trần tại chỗ đúng không?"
"Thái độ này của cậu, làm sao để tôi tin tưởng được đây?"
Bà ấy vừa nói vừa qua con dao thái trong tay trước mặt Tiêu Nhất Thiên giống như thị uy: "Tôi cảnh cáo cậu, không được phép động vào một đầu ngón tay của Tử Lam và An Nhiên, không được phép tổn thương đến hai mẹ con họ. Nếu không, tôi..."
"Tôi sẽ liều mạng với cậu."
Sói Vương Bất Bại)
Tiêu Nhất Thiên gật đầu.
Đáng thương cho tấm lòng bố mẹ trong thiên hạ.
Sự lo lắng của Liễu Như Phương, Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn hiểu rõ. Tuy nhiên, chuyện năm năm trước còn chưa đến lúc công khai, vì thế đối mặt với sự nghi ngờ và uy hiếp của Liễu Như Phương, anh chỉ có thể yên lặng chịu
đựng mà thôi.
Chung quy, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
"Này!"
Tiêu Nhất Thiên vừa mới rời khỏi phòng bếp, Tô Tử Lam đã tiến lại gần nhỏ giọng hỏi: "Mẹ tôi... bà ấy không làm khó anh chứ?"
"Không có."
Tiêu Nhất Thiên cười lắc đầu, hỏi ngược lại: "Vợ, đây là em đang quan
tâm anh sao?"
"Đừng có nói nhảm, ai quan tâm anh chứ."
Tô Tử Lam trừng mắt nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Có chuyện này tôi muốn làm phiền anh một chút. Nếu như ngày mai anh có thời gian thì có thể lái xe đưa tôi đến công ty một chuyến không? Tôi thu dọn đồ đạc của mình để mang về."
"Ngoài ra, tôi muốn gửi sơ yếu lý lịch cho mấy công ty khác để tham gia
phỏng vấn..."
Tiêu Nhất Thiên hơi sửng sốt.
Thu dọn đồ đạc?
Phòng vấn?
Không thể không nói, Tô Tử Lam đúng là một người phụ nữ sấm rền gió cuốn, hiệu suất làm việc rất nhanh. Buổi trưa vừa mới bị Tô Thành Đạt cướp đơn đặt hàng, đá ra khỏi tập đoàn Tô Doãn thì buổi chiều đã tìm công việc mới, ngay cả thời gian đau lòng khổ sở cũng không có.
Ngoài việc kinh ngạc, Tiêu Nhất Thiên còn cảm thấy có chút đau lòng.
Nếu như không phải áp lực cuộc sống quá lớn, bị ép buộc đến mức không biết phải làm sao thì ai nguyện ý cắn răng kiên cường như vậy chứ? Ai không muốn trôi qua một cuộc sống thoải mái đây? Huống chi, Tô Tử Lam lại là một người phụ nữ yếu đuối như vậy.
Loại áp lực này, Tô Tử Lam đã vác trên lưng suốt năm năm.
Hơn nữa, đây còn là khó khăn mà Tiêu Nhất Thiên mang lại cho cô.
Cho dù cố ý hay vô tình, tuy nhiên chung quy lại đều là do Tiêu Nhất Thiên liên lụy Tô Tử Lam, khiến một cô gái chưa lập gia đình như cô lại chịu phải những ánh mắt rét lạnh của người xung quanh suốt năm năm, địa vị ở nhà họ Tô cũng càng trở nên tệ hại hơn.
Bây giờ Tiêu Nhất Thiên đã trở lại, đương nhiên không thể để chuyện này tiếp tục được nữa, không thể để cho Tô Tử Lam chịu một chút tủi thân nào.
Vì vậy...
"Được."
Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: "Chiếc xe kia vốn dĩ là mua cho em mà, em muốn dùng thì lúc nào dùng cũng được."
Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra gửi đi một tin nhắn.
Người nhận tin vẫn là Đoàn Quốc Tuấn!
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có mấy câu nói: "Cho anh thời gian một buổi tối, lấy tiền của tôi, dùng danh nghĩa của anh thu mua lại tập đoàn Tô Doãn. Sau đó để Tô Tử Lam thay thế Tô Chí Công đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn, buổi sáng ngày mai bảo Tô Tử Lam đến tập đoàn Tô Doãn nhậm chức...
Cùng lúc đó.
Bên trong phòng VIP của khách sạn Hải Hồ.
Ba người đàn ông trung niên ngồi đối diện nhau, bọn họ chính là Trần Nhân Trung, Lưu Thanh Chánh và Trương Phong Lâm, kẻ chủ mưu của vụ án oan vào năm năm trước.
Bầu không khí trong phòng bao rất đè nén, sắc mặt ba người họ cũng vô
(Sói Vương Bất Bại)
cùng khó coi.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại di động chói tai vang lên.
Trái tim ba người chợt giật thót, Lưu Thanh Chánh và Trần Nhân Trung rối rít nghiêng đầu nhìn về phía Trương Phong Lâm. Trương Phong Lâm hít một hơi thật sâu rồi đặt điện thoại di động bên tai: “Tình hình thế nào rồi? Nói đi."
Trước kia Trương Phong Lâm có quen biết với cai ngục ở Thành phố Hải Phòng, vì thế Trần Nhân Trung muốn đến xác nhận lại chuyện Tiêu Nhất Thiên ra tù.Trước tiên, Trương Phong Lâm gọi điện thoại cho bên phía cai ngục để chứng thực lại.
Mà bây giờ, kết quả điều tra đã có.
"Cậu ta thật sự đã ra tù rồi sao?"
“Ở cổng trại giam, bị mấy chục người mặc đồ đen vây lại hả?"
"Còn mấy chục chiếc xe Jeep, một hai trăm tên lính, súng đạn sẵn sàng, ôm súng tiểu liên đi đón người sao?"
Trương Phong Lâm càng nghe càng kinh sợ, sắc mặt lập tức trắng bệch
như tờ giấy.
“Được rồi."
Tiêu Nhất Thiên đứng lên, cười nói: "Bố, bố nghỉ ngơi trước một chút đi,
không cần mang vớ"
"Ừm."
Tô Thanh Cường gật đầu.
Sau đó, Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía Tô Tử Lam: "Vợ ơi, em đổ sạch nước rửa chân đi. Ngày mai anh sẽ đi mua chút thuốc bắc để trở về dùng nước
thuốc cho bố ngâm chân"
"Thuốc bắc?"
Tô Tử Lam sửng sốt.
Tiêu Nhất Thiên cười nói: “Dùng nước thuốc ngâm chân sẽ tốt với chân
của bố hơn."
Nói xong, anh xoay người đi vào phòng bếp.
Tô Tử Lam đứng ngây ra đó cả nửa ngày cũng chưa thể lấy lại tinh thần, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Nhất Thiên, chân mày nhíu chặt lại. Trong lòng lại thầm nói cứ làm giống như thật vậy, chẳng lẽ trước đây anh từng học xoa bóp, là một thợ xoa bóp chuyên nghiệp thật sao?
Trải qua nửa giờ xoa bóp, Tiêu Nhất Thiên đã hiểu một chút về tình trạng tàn tật của Tô Thanh Cường. Hơn nữa, anh cũng có lòng tin có thể giúp cho ông ấy khôi phục lại như ban đầu, đứng lên một lần nữa.
Dùng nước thuốc ngâm chân có thể làm tan máu bầm, quá trình xoa bóp
cũng rút ngắn từ nửa tháng xuống còn mười ngày. Sau đó, lợi dụng huyệt thuật để châm cứu, tối đa tầm khoảng hai mươi ngày đã có thể khiến cho hai chân của Tô Thanh Cường khôi phục lại tri giác.
Còn việc đứng lên đi bộ thì có lẽ cần khoảng một hai tháng nữa mới
được.
"Mẹ, mẹ tìm con sao?"
Trong phòng bếp, Liễu Như Phương đang thái thức ăn. Một tiếng “Mẹ!" này của Tiêu Nhất Thiên vô cùng thuận miệng, thế nhưng lại khiến cho Liễu Như Phương cảm thấy không thoải mái, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Bà ấy giờ con dao thái lên, dáng vẻ rất hung hăng dọa nạt.
Liễu Như Phương nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhất Thiên rồi nghiêm túc nói: “Cậu và Tử Lam chỉ đính hôn mà thôi, còn chưa kết hôn đâu. Gọi tôi là dì thì được rồi, đừng gọi thành mẹ, tôi không quen"
"Được ạ."
Tiêu Nhất Thiên cũng không thèm để ý: “Vậy dì đi, dì tìm cháu có chuyện
gì không?"
"Đương nhiên là có chuyện rồi."
Liễu Như Phương cũng đi thẳng vào vấn đề, trầm giọng hỏi: "Cậu thành thật nói cho tôi biết sau khi Tô Thành Đạt thả cậu ra khỏi tù thì cậu ta đã cho cậu lợi ích gì? Cậu đã đồng ý với điều kiện gì của cậu ta? Giữa các người, có phải có âm mưu gì đó mà không thể cho người khác biết không?"
"Số tiền trong tay cậu, có phải là do Tô Thành Đạt đưa không?"
Liễu Như Phương suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy khả năng này là lớn nhất. Tô Thành Đạt đưa thật nhiều tiền cho Tiêu Nhất Thiên, bảo Tiêu Nhất Thiên kết hôn với Tô Tử Lam, đến ở rể nhà bọn họ, gieo họa cho cả nhà họ.
Nếu muốn trách, chỉ có thể trách trên người Tiêu Nhất Thiên có quá nhiều điểm khả nghi. Ngoại trừ điều này, Liễu Như Phương không thể nghĩ ra một giải thích nào khác hợp lý hơn.
“Dì, tâm trạng của dì, cháu có thể hiểu được."
Tiêu Nhất Thiên đã nghĩ đến việc mình đột nhiên xông vào cuộc sống của cả nhà họ Tô như thế này thì chắc chắn Liễu Như Phương, Tô Thanh Cường và Tô Tử Lam đều sẽ có chút ngăn cách với anh, thậm chí có khi bọn họ còn nghi ngờ động cơ ban đầu của anh nữa. Vì thế, khi Liễu Như Phương hỏi như vậy, anh không hề cảm thấy bất ngờ.
Tiêu Nhất Thiên khẽ lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Cháu có thể đảm bảo với dì, cháu đồng ý với Tô Thành Đạt kết hôn với Tử Lam chỉ là muốn bảo vệ Tử Lam, không để cô ấy và An Nhiên bị người khác bắt nạt mà thôi."
"Cháu tuyệt đối không có bất kỳ ác ý gì với mọi người cả"
Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Như Phương nhìn chằm chằm vào ánh mắt của
Tiêu Nhất Thiên, dường như muốn nhìn xuyên thấu tâm tư của anh.
Một lát sau, bà ấy hỏi: "Tại sao?"
"Cậu và Tử Lam không hề có quen biết, tại sao lại muốn bảo vệ con bé
chứ?"
"Bởi vì cháu và cô ấy..."
Lời nói đến khóe miệng, thế nhưng Tiêu Nhất Thiên lại nuốt ngược trở vào. Anh hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “DÌ, những chuyện liên quan đến cháu, hiện tại vẫn chưa thể nói cho dì biết được. Tuy nhiên, xin dì hãy tin tưởng cháu, không bao lâu nữa dì sẽ biết mà thôi."
"Không thể nói sao?"
Sự nghi ngờ của Liễu Như Phương càng lớn hơn, hừ lạnh nói: "Là không thể nói hay là không dám nói? Theo tôi thấy, cậu sợ nói ra sẽ lỡ miệng, sau đó
bị tôi vạch trần tại chỗ đúng không?"
"Thái độ này của cậu, làm sao để tôi tin tưởng được đây?"
Bà ấy vừa nói vừa qua con dao thái trong tay trước mặt Tiêu Nhất Thiên giống như thị uy: "Tôi cảnh cáo cậu, không được phép động vào một đầu ngón tay của Tử Lam và An Nhiên, không được phép tổn thương đến hai mẹ con họ. Nếu không, tôi..."
"Tôi sẽ liều mạng với cậu."
Sói Vương Bất Bại)
Tiêu Nhất Thiên gật đầu.
Đáng thương cho tấm lòng bố mẹ trong thiên hạ.
Sự lo lắng của Liễu Như Phương, Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn hiểu rõ. Tuy nhiên, chuyện năm năm trước còn chưa đến lúc công khai, vì thế đối mặt với sự nghi ngờ và uy hiếp của Liễu Như Phương, anh chỉ có thể yên lặng chịu
đựng mà thôi.
Chung quy, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
"Này!"
Tiêu Nhất Thiên vừa mới rời khỏi phòng bếp, Tô Tử Lam đã tiến lại gần nhỏ giọng hỏi: "Mẹ tôi... bà ấy không làm khó anh chứ?"
"Không có."
Tiêu Nhất Thiên cười lắc đầu, hỏi ngược lại: "Vợ, đây là em đang quan
tâm anh sao?"
"Đừng có nói nhảm, ai quan tâm anh chứ."
Tô Tử Lam trừng mắt nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Có chuyện này tôi muốn làm phiền anh một chút. Nếu như ngày mai anh có thời gian thì có thể lái xe đưa tôi đến công ty một chuyến không? Tôi thu dọn đồ đạc của mình để mang về."
"Ngoài ra, tôi muốn gửi sơ yếu lý lịch cho mấy công ty khác để tham gia
phỏng vấn..."
Tiêu Nhất Thiên hơi sửng sốt.
Thu dọn đồ đạc?
Phòng vấn?
Không thể không nói, Tô Tử Lam đúng là một người phụ nữ sấm rền gió cuốn, hiệu suất làm việc rất nhanh. Buổi trưa vừa mới bị Tô Thành Đạt cướp đơn đặt hàng, đá ra khỏi tập đoàn Tô Doãn thì buổi chiều đã tìm công việc mới, ngay cả thời gian đau lòng khổ sở cũng không có.
Ngoài việc kinh ngạc, Tiêu Nhất Thiên còn cảm thấy có chút đau lòng.
Nếu như không phải áp lực cuộc sống quá lớn, bị ép buộc đến mức không biết phải làm sao thì ai nguyện ý cắn răng kiên cường như vậy chứ? Ai không muốn trôi qua một cuộc sống thoải mái đây? Huống chi, Tô Tử Lam lại là một người phụ nữ yếu đuối như vậy.
Loại áp lực này, Tô Tử Lam đã vác trên lưng suốt năm năm.
Hơn nữa, đây còn là khó khăn mà Tiêu Nhất Thiên mang lại cho cô.
Cho dù cố ý hay vô tình, tuy nhiên chung quy lại đều là do Tiêu Nhất Thiên liên lụy Tô Tử Lam, khiến một cô gái chưa lập gia đình như cô lại chịu phải những ánh mắt rét lạnh của người xung quanh suốt năm năm, địa vị ở nhà họ Tô cũng càng trở nên tệ hại hơn.
Bây giờ Tiêu Nhất Thiên đã trở lại, đương nhiên không thể để chuyện này tiếp tục được nữa, không thể để cho Tô Tử Lam chịu một chút tủi thân nào.
Vì vậy...
"Được."
Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: "Chiếc xe kia vốn dĩ là mua cho em mà, em muốn dùng thì lúc nào dùng cũng được."
Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra gửi đi một tin nhắn.
Người nhận tin vẫn là Đoàn Quốc Tuấn!
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có mấy câu nói: "Cho anh thời gian một buổi tối, lấy tiền của tôi, dùng danh nghĩa của anh thu mua lại tập đoàn Tô Doãn. Sau đó để Tô Tử Lam thay thế Tô Chí Công đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn, buổi sáng ngày mai bảo Tô Tử Lam đến tập đoàn Tô Doãn nhậm chức...
Cùng lúc đó.
Bên trong phòng VIP của khách sạn Hải Hồ.
Ba người đàn ông trung niên ngồi đối diện nhau, bọn họ chính là Trần Nhân Trung, Lưu Thanh Chánh và Trương Phong Lâm, kẻ chủ mưu của vụ án oan vào năm năm trước.
Bầu không khí trong phòng bao rất đè nén, sắc mặt ba người họ cũng vô
(Sói Vương Bất Bại)
cùng khó coi.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại di động chói tai vang lên.
Trái tim ba người chợt giật thót, Lưu Thanh Chánh và Trần Nhân Trung rối rít nghiêng đầu nhìn về phía Trương Phong Lâm. Trương Phong Lâm hít một hơi thật sâu rồi đặt điện thoại di động bên tai: “Tình hình thế nào rồi? Nói đi."
Trước kia Trương Phong Lâm có quen biết với cai ngục ở Thành phố Hải Phòng, vì thế Trần Nhân Trung muốn đến xác nhận lại chuyện Tiêu Nhất Thiên ra tù.Trước tiên, Trương Phong Lâm gọi điện thoại cho bên phía cai ngục để chứng thực lại.
Mà bây giờ, kết quả điều tra đã có.
"Cậu ta thật sự đã ra tù rồi sao?"
“Ở cổng trại giam, bị mấy chục người mặc đồ đen vây lại hả?"
"Còn mấy chục chiếc xe Jeep, một hai trăm tên lính, súng đạn sẵn sàng, ôm súng tiểu liên đi đón người sao?"
Trương Phong Lâm càng nghe càng kinh sợ, sắc mặt lập tức trắng bệch
như tờ giấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương