Sơn Hà Tình Sắc
Chương 40: Triền miên một đời
Tác giả: Quân Đại
Editor: nanaluvsj/Shenllino
☆☆☆
Một tia chớp rạch ngang bầu trời đêm, sấm nổ vang, mưa như trút nước.
Trong căn phòng lập lòe ánh nến, bầu không khí ngột ngạt, Đường Dạ Vũ bộ dáng khéo léo nằm trên đùi Đường Phong, cực kỳ giống con cháu đang hiếu thuận với cha mẹ, nhưng khi nhìn kỹ sẽ phát hiện nửa bên mặt cậu ta đang dán lên dương v*t bại lộ trong không khí của nam nhân, những sợi tóc tán loạn hòa cùng âm mao của nam nhân, thỉnh thoảng mấy sợi bay vào giữa hai chân nghịch ngợm trêu đùa hai âm nang. Trong khi Đường Dạ Vũ nét mặt đắc ý hưởng thụ thì ngược lại, Đường Phong nghiêng đầu hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt khẽ động, lại phảng phất nét hoài niệm cùng bi thương.
Hơn hai mươi năm trước, cũng là đêm mưa to như vậy, y ôm một đứa trẻ sơ sinh nhỏ xíu ngồi ngẩn người một mình bên cửa sổ. Khi ấy đứa bé mới được sinh ra cũng là lúc quan hệ giữa y và Cố Dạ Hằng căng thẳng nhất, người đàn ông kia đã rất lâu không thấy mặt, hơn nữa đã bặt âm vô tín. Cố Dạ Hằng là một người siêu cấp thái quá, những gì thuộc về hắn đều phải là những thứ thuần túy và diễm lệ nhất, không cho phép nửa điểm do dự hay tỳ vết nào. Đường Phong không dám chắc có thể trở thành ngoại lệ của hắn, chỉ có thể chờ ở đây... chờ một lần nữa được gặp lại.
'Hà đương cộng tiễn tây song chúc, khước thoại ba sơn dạ vũ thì...'(*) Y lẩm nhẩm câu thơ chan chứa thâm tình này, lại cúi đầu vừa lúc nhìn thấy đứa bé sơ sinh béo mập ngậm ngón tay y cười, liền đặt tên cho đứa bé là Đường Dạ Vũ. Con của y, đồng thời cũng là tình ý sâu đậm của y.
(*)Đây là hai câu thơ trong bài thơ 'Dạ vũ ký bắc' của thi nhân Lý Thương Ẩn, chú thích bài thơ bên dưới.
Đường Dạ Vũ bận bịu nửa ngày, dương v*t nam nhân vẫn mềm như thế. Cậu ta bất mãn nhíu mày, ánh mắt dần lạnh lẽo, chống Đường Phong đứng lên đổi thành tư thế ngồi, tách hai mông mình ra, miệng huyệt trêu chọc hạ thể Đường Phong.
Đường Phong không làm gì được, chính là bó tay với cậu ta, chán ghét và khinh bỉ trong mắt hiện rõ không chút nghi ngờ. Đường Dạ Vũ không thèm để ý, kề sát tai y cười cười, nói: "Tôi nói này, cái cây này của ông không phải thứ vô dụng chứ, tôi khuyên là ông nên nhanh cứng lên một chút, nếu không tôi cũng chỉ còn cách tìm người đến chơi ông. Hay là ông cũng muốn như vậy, dẫu sao thì tình nhân của ông lâu rồi cũng chưa chạm vào ông, thí mắt dâm đãng này thèm đàn ông rồi nhỉ."
Đường Phong không nhanh không chậm nói: "Con cho là ta không biết xấu hổ như con à?"
Đường Dạ Vũ lớn tiếng cười, dời khỏi cơ thể Đường Phong, thờ ơ nói: "Haizz, ông đây thật sự muốn chọc giận tôi nhỉ. Xem ra tôi không kêu người tới thay nhau chơi ông là không được, chờ đi!"
Đường Dạ Vũ lắc hông đi tới cửa, vừa định mở ra thì cánh cửa đã bị đẩy vào từ bên ngoài. Đường Dạ Vũ sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn thấy một vài bóng người đã ẩn mình vào bóng đêm, giữa đêm mưa càng thần bí khó lường, nguy hiểm kỳ quái.
Đường Dạ Vũ theo bản năng lui về sau một bước, chỉ vào con người xa lạ kia: "Ông... Ông là sao, làm sao vào đây được?"
Một người đàn ông cao lớn đội mũ rộng vành vững vàng bước qua bậc cửa, thuận tay đóng cửa lại. Hắn cởi áo lông xuống lộ ra một gương mặt cương nghị, ngũ quan sắc lạnh vô cùng nghiêm túc, dưới cằm là bộ râu ngắn nhạt màu, một đôi mắt như ưng sắc bén thâm trầm, nhìn bộ dáng hơn ba mươi tuổi nhưng khí thế khiến người ta phải dè chừng, không giận mà tự uy.
Đường Phong thấy người bước vào, vui sướng từ tận đáy lòng thể hiện hết lên mặt, gấp gáp đứng lên muốn đến chỗ người đàn ông. Nhưng y quên mất tứ chi mình còn xụi lơ, 'phịch' một tiếng ngã xuống đất nhưng lại không cảm thấy đau, chỉ ngây ngốc cười cười khiến người ta vô cùng đau lòng.
Đường Dạ Vũ cũng không ngốc, lập tức kịp phản ứng, cắn răng hỏi: "Ông là... Cố Dạ Hằng?"
Người đàn ông khinh thường rét lạnh: "Tôi còn tưởng tổ tiên tám đời nhà mình cũng bị cậu quật lên hết, tình cảm của tôi như thế nào tôi còn không biết đấy."
Đường Dạ Vũ làm bộ như không hiểu ý tứ châm chọc, không cần mặt mũi kề sát hắn, tay lướt qua quần nam nhân, cười nói: "Đây không phải là biết rồi sao, cha thân yêu. Dáng người thật nam tính, con trai vừa nhìn đã ướt cái mông rồi."
Cố Dạ Hằng thô bạo tóm lấy tay Đường Dạ Vũ, hất cậu ta sang một bên, quát: "Cút ngay!"
Đường Dạ Vũ bị ngã đau, cả giận nói: "Được lắm, hai người ở đây giả bộ thanh cao với tôi chứ gì. Nghĩ mình là cái gì hả, nếu các người không đê tiện thì tôi cũng chả có mặt trên cái cõi đời này đâu. Cha sao, ông có thể dùng cái 'gậy' kia cho con trai ông ra đời, thế nào lại không thể dùng nó cho con trai ông sung sướng một chút hả. Đàn ông loại gì tôi cũng hưởng qua hết rồi, chỉ là chưa nếm qua mùi vị bị cha ruột chơi thôi. Muốn ông chơi tôi, muốn tìm người chơi Đường Phong..."
Cố Dạ Hằng mặt không chút cảm xúc, căn bản đã không nói lý được với Đường Dạ Vũ liền dứt khoát: "Hôm nay tôi tới mang Đường Phong đi. Từ bây giờ tất cả thế lực ở phương Bắc đều thuộc về cậu, chúng ta không liên quan gì nhau nữa."
Rất tốt, lại thêm một người nữa chẳng coi cậu ta ra gì... Đường Dạ Vũ cười nhạt: "Đây chính là địa bàn của tôi, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng các người cũng nhau chôn xác ở chỗ này đi. Không nghĩ tới ông vẫn ngu ngốc chui đầu vào rọ. Quân đội ở phương Bắc mất đi thủ lĩnh, chẳng phải tôi sẽ nắm chắc binh quyền trong tay sao?"
Cố Dạ Hằng cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng Đường Dạ Vũ, nhìn hồi lâu nhưng lại chứa đầy vẻ khinh thường: "Cậu vẫn luôn như vậy. Nhưng mà Đường Dạ Vũ à, cậu ác, nhưng tôi càng ác hơn. Toàn bộ trại lính phía Bắc tôi đều chôn bom dưới đất, nếu tôi xảy ra chuyện, trăm ngàn đại quân ở đó cùng chôn theo tôi. Cậu tính lấy tro cốt bọn họ đi đánh nhau với Tô Cô Vân sao?"
Nhất thời Đường Dạ Vũ trợn mắt, khó mà tin được Cố Dạ Hằng chính là loại người thế này. Người đàn ông kia gương mặt lạnh lẽo không phải như đang nói đùa. Đường Dạ Vũ lúc này mới hiểu rõ, xa cách khiến cậu ta không nắm được đối phương.
Cố Dạ Hằng thật ra cũng chẳng bình thường, trong mắt hắn chúng sinh chỉ như con ong cái kiến, cả thiên hạ này nếu như có ngoại lệ thì chỉ có một mình Đường Phong khiến hắn chú ý. Hắn đối với Đường Phong không chỉ đơn giản là si tình mà là nhắm trúng, cho nên chiếm y làm của riêng không cho ai làm càn. Thế gian rộng lớn này hắn chỉ quan tâm mỗi Đường Phong, nên càng không cho phép trong lòng Đường Phong tồn tại những thứ khác, trách nhiệm hay hy sinh gì đó là những thứ Cố Dạ Hằng sẽ không bao giờ quan tâm. Hắn vô tình, hắn điên cuồng, sinh ra bản chất đã thế, tính tình như ác ma thế mà lại dứt khoát một lòng với Đường Phong tính cách mềm mại thậm chí có cần đa sầu đa cảm, có chết trăm lần cũng không hối hận, càng khiến vô số người vì y mà máu chảy đầu rơi.
Đường Dạ Vũ hôm nay chỉ cảm thấy vui mừng, thật may Cố Dạ Hằng không mặn mà gì thiên hạ này, nếu không thì với cái cuồng vọng khinh thường hết thảy và hủy thiên diệt địa tàn ác đó, đừng nói mỗi mình cậu, giờ mà có liên minh với Tô Cô Vân cũng chưa chắc gì đấu lại Cố Dạ Hằng.
Đường Dạ Vũ chỉ có thể cười khổ, có chút chán nản nói: "Thôi, các người đi đi..."
Cố Dạ Hằng thấy Đường Dạ Vũ đã sáng tỏ nên cũng lười nói tiếp. Hắn ôm lấy Đường Phong tiêu sái rời đi. Bên ngoài mưa to như trút nước như chia thế giới ra làm đôi. Dưới ánh đèn yếu ớt chỉ thoang thoáng bóng hai người càng lúc càng xa dần...
- ----
Đường Phong không nói lời nào vùi vào trong áo mưa Cố Dạ Hằng, đầu tựa lên vòm ngực vững chãi của hắn, cong môi khe khẽ cười, quả thực không giống với chuyện một người đàn ông bốn mươi tuổi có thể làm. Nhưng y chính là không kiềm chế được... Thật tốt, Cố Dạ Hằng còn muốn y...
Cố Dạ Hằng không thích nói chuyện, Đường Phong cũng ngoan ngoãn không dám lên tiếng. Hai người một đường im lặng cho đến khi lên đến trực thăng đậu trên mỏm đất hoang. Sau khi uống thuốc bác sĩ cho, cơ thể Đường Phong dần hồi phục thể lực. Nhìn bộ dạng như vậy Cố Dạ Hằng tính toán trực tiếp dắt y sang nước ngoài luôn, cách xa nơi chiến tranh tràn ngập khói súng này.
Đường Phong thấp đầu từ từ dời sang bên hông Cố Dạ Hằng, ôm cánh tay hắn, len lén quan sát phát hiện hắn không có ý định từ chối, cuối cùng lấy hết dũng khí để nói: "Chúng ta... còn có thể trở lại như trước không?"
Cố Dạ Hằng dường như có chút nghi hoặc: "Vì sao phải trở lại như trước?"
Nghĩ nghĩ một lát, hắn cười nhẹ: "Trước đây tôi không chịu gặp anh là vì giận anh, bây giờ quyết định dẫn anh đi tức là đã hết giận. Nhưng cho dù trước đây hay hiện tại, tình cảm tôi dành cho anh vẫn luôn không thay đổi. A Phong, anh là thứ khiến tôi lưu luyến thế gian này."
Đường Phong nhìn Cố Dạ Hằng thật sâu, trong mắt đong đầy cảm động không nén được. Người đàn ông này thiếu khuyết tình cảm, bá đạo hung ác lại có thể đơn giản thẳng thắn như vậy với y, ngay thẳng chính trực, minh bạch rõ ràng cho dù tốt hay xấu.
Đường Phong tựa như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn cọ cánh tay Cố Dạ Hằng, có nét ngây thơ tựa như một đứa trẻ. Cố Dạ Hằng nhìn y như vậy cũng cảm thấy rất bình an hạnh phúc, quyết đoán đẩy ngã người, triền miên hôn xuống.
Nụ hôn này không hề kịch liệt, ngược lại mang theo cảm giác sâu sắc luyến quyến ấp ủ nhiều năm, hai người ra sức dây dưa miệng lưỡi mút nước miếng của đối phương, hạc triệt chi ngư(*), nương tựa lẫn nhau. Tình cảm dịu dàng đã lâu không gặp khiến Đường Phong say mê, cánh tay vòng ra sau ôm lưng Cố Dạ Hằng dịu dàng ve vuốt, cảm nhận từng đường nét cùng nhiệt độ trên người nam nhân, liên tục như vậy, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
(*)Hạc triệt chi ngư/涸辙之鱼: câu thành ngữ chỉ người đang rất cần sự giúp đỡ (theo Baidu).
Cố Dạ Hằng hôn từ môi đến đôi mắt như làn thu thủy của người nọ, đầu lưỡi vươn lên khóe mắt, mơn trớn phác họa đuôi mắt mảnh dài. Tay dần sờ từ cổ xuống dưới, từ cổ áo len vào dạo chơi xương quai xanh hai bên, hưởng thụ làn da bóng mịn trước mặt.
Đường Phong chìm đắm trong từng cái vuốt ve dịu dàng của nam nhân, thần trí bay xa, gương mặt say mê, nhẹ giọng nỉ non: "Hằng... Cởi quần áo anh đi, ưm... Sờ anh thêm nữa đi, anh rất nhớ em..."
Cố Dạ Hằng rất nghe lời thuần thục lột sạch Đường Phong, âm thanh trầm khàn hỏi: "A Phong, anh muốn tôi làm gì đây?"
Đường Phong tựa như một chú cá bị mắc cạn, hai chân kẹp chặt hông nam nhân lắc lư giãy giụa, đầu v* vừa vặn cạ lên cơ bắp rắn chắc của nam nhân, thoải mái khiến y không ngừng rên rỉ. Y lớn mật cầm lấy dương v*t đã dựng thẳng của Cố Dạ Hằng, lại nghĩ ngợi các kiểu, đây chính là 'cây gậy' thô to hoàn mỹ, đến Đường Dạ Vũ còn hằng ao ước nhưng sẽ không bao giờ có được, bởi 'cây gậy' này là của y, chỉ có thể ở trong thân thể y.
Nghe được câu hỏi lưu manh của Cố Dạ Hằng, Đường Phong dễ ngượng ngùng thoáng cái mặt đỏ bừng, một giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống biến mất dưới lớp chăn, nhưng vô cùng phối hợp với nam nhân ngoan ngoãn đáp: "Muốn em... hung hăng... ăn hiếp anh..."
Cố Dạ Hằng lại trêu chọc: "Thế nào là ăn hiếp anh? Như vậy phải không?" Nói đoạn, hắn chen một ngón tay vào u mật Đường Phong, tách thịt non bên trong ra, dùng ngón tay xoa nắn khối thịt mềm kia, móng tay nhẹ nhàng đâm lên nếp nhăn nhạy cảm, chơi Đường Phong phát khóc, vừa sung sướng cũng vừa khó chịu, chỉ muốn nhiều hơn nữa.
Đường Phong đói khát quấn quýt nửa thân trên trần trụi cường tráng của Cố Dạ Hằng, hai tay tự động tuốt dương v*t nam nhân, ảo tưởng trong mông mình cũng nóng hổi như nhiệt độ trong lòng bàn tay, cũng có một 'que hàn' đang không ngừng va chạm.
Cố Dạ Hằng dâm loạn đóa cúc chỉ thuộc riêng mỗi hắn kia một hồi lâu, ngón tay thuận thế cắm vào vuốt ve thịt non bên trong thí mắt, khen ngợi: "Thật khít! Vẫn chặt như thời điểm tôi chơi anh lần đầu tiên vậy."
Động tác trêu đùa không nhanh không chậm, cộng thêm âm thanh trầm khàn vô cùng sexy của nam nhân, phòng tuyến cuối cũng của Đường Phong cũng tan tác, y khẽ khóc cầu khẩn: "Dạ Hằng, vào đi, cắm vào cái mông anh... Bên trong nóng quá, muốn dương v*t em..."
Cố Dạ Hằng hài lòng sự thẳng thắn của Đường Phong, cũng không chần chừ nữa lui ngón tay ra, thay vào đó là một cây dương v*t dữ tợn trướng lớn, chốc lát đã tìm được điểm gồ lên, ra sức thao làm.
Vừa vào đã mãnh liệt lại trực tiếp kích thích như vậy, Đường Phong không kìm được vươn chân thẳng đứng lên không trung, theo động tác nam nhân thao làm khi thì mở lớn lúc thì cong, cuối cùng vòng chân qua eo nam nhân dùng gót chân mân mê kích thích mông nam nhân, hoặc là cọ lên cọ xuống.
Vị trí đặc biệt nhạy cảm bị Đường Phong vô thức quét qua, Cố Dạ Hằng càng cuồng dã hơn, sáp mạnh vác hai chân trắng nõn gây họa vác lên vai, ôm lấy chân y để cái mông tròn tròn lơ lửng trên không trung, vừa thao vừa nhìn hai múi thịt mềm mại lắc lư, thở ồ ồ hỏi: "Có phải nằm mơ cũng muốn tôi chơi anh thế này đúng không?"
Đường Phong đang sướng đến mị người, miệng cứ a a ư ư kêu loạn, nghe nam nhân hỏi như vậy y mơ màng đáp: "Ưm a... Đúng... đêm nào cũng muốn, cũng mơ làm thật nhiều... Em trong mơ dùng dương v*t chơi anh, bắn tinh dịch lên anh... nhưng tỉnh lại thì không có gì cả..."
Cố Dạ Hằng nghe y tui tủi đáng thương, không nén được buồn cười, dụ dỗ: "Không sao, bây giờ bắn cho anh, dương v*t và tinh dịch đều là của anh, sau này đều cho anh hết, không chỉ bắn cái mông, mặt, miệng, ngực,.. bắn hết..."
Đêm hôm đó, bọn họ giao phó bản thân cho nhau, như cá nước vui vầy quấn quýt, mặc dù kịch liệt ra vào nhưng vẫn luôn có phần dịu dàng như nước.
Bọn họ yêu nhau, bọn họ rời xa, bọn họ lại tương phùng, tựa như mất đi tìm lại được vô cùng vô cùng sung sướng, từng giây từng phút đều hoàn toàn quý trọng.
Cả hai không còn nôn nóng nữa, bởi họ còn cả đời, có thể chậm rãi triền miên.
Trước sau như một, cả đời triền miên.
☆☆☆
Dạ Vũ Ký Bắc (夜雨寄北) là bài thơ 7 chữ thi nhân Lý Thương Ẩn (812 - 858) ở xa nhà viết cho vợ mình để bày tỏ nỗi nhớ. Ý thơ cô đọng lại tự nhiên sâu lắng, thể hiện được nỗi nhớ nhung da diết. Toàn bộ bài thơ như sau:
君問歸期未有期,
巴山夜雨漲秋池。
何當共翦西窗燭,
卻話巴山夜雨時。 .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ,
Ba sơn dạ vũ trướng thu trì.
Hà đương cộng tiễn tây song chúc,
Khước thoại Ba sơn dạ vũ thì.
Dịch nghĩa
Người hỏi ngày về, chưa hẹn được ngày,
Mưa đêm núi Ba nước tràn đầy ao thu.
Bao giờ ở cửa sổ hướng tây, cùng nhau cắt ngọn hoa đèn,
Lại cùng kể nhau nghe chuyện về mưa đêm lạnh lẽo ở núi Ba.
Chú thích: Ba Sơn là vùng núi Ba xưa thuộc Tứ Xuyên, phố núi Trùng Khánh (Bắc Kinh) bây giờ, nổi tiếng mưa nhiều trong đêm, nhất là vào mùa thu.
Dịch thơ: (by K.T)
Ngày về chưa biết bao giờ
Ba sơn mưa tối ao thu dâng đầy
Bao giờ khêu nến song tây
Cùng nhau kể chuyện mưa bay đêm nào.
- ---------
Editor: Lâu quá hong đăng nên nay 2 chương 39 và 40 nhe =)))
Đậu má truyện máu chóooooooo.
ヽ( 'д'*)ノ
Editor: nanaluvsj/Shenllino
☆☆☆
Một tia chớp rạch ngang bầu trời đêm, sấm nổ vang, mưa như trút nước.
Trong căn phòng lập lòe ánh nến, bầu không khí ngột ngạt, Đường Dạ Vũ bộ dáng khéo léo nằm trên đùi Đường Phong, cực kỳ giống con cháu đang hiếu thuận với cha mẹ, nhưng khi nhìn kỹ sẽ phát hiện nửa bên mặt cậu ta đang dán lên dương v*t bại lộ trong không khí của nam nhân, những sợi tóc tán loạn hòa cùng âm mao của nam nhân, thỉnh thoảng mấy sợi bay vào giữa hai chân nghịch ngợm trêu đùa hai âm nang. Trong khi Đường Dạ Vũ nét mặt đắc ý hưởng thụ thì ngược lại, Đường Phong nghiêng đầu hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt khẽ động, lại phảng phất nét hoài niệm cùng bi thương.
Hơn hai mươi năm trước, cũng là đêm mưa to như vậy, y ôm một đứa trẻ sơ sinh nhỏ xíu ngồi ngẩn người một mình bên cửa sổ. Khi ấy đứa bé mới được sinh ra cũng là lúc quan hệ giữa y và Cố Dạ Hằng căng thẳng nhất, người đàn ông kia đã rất lâu không thấy mặt, hơn nữa đã bặt âm vô tín. Cố Dạ Hằng là một người siêu cấp thái quá, những gì thuộc về hắn đều phải là những thứ thuần túy và diễm lệ nhất, không cho phép nửa điểm do dự hay tỳ vết nào. Đường Phong không dám chắc có thể trở thành ngoại lệ của hắn, chỉ có thể chờ ở đây... chờ một lần nữa được gặp lại.
'Hà đương cộng tiễn tây song chúc, khước thoại ba sơn dạ vũ thì...'(*) Y lẩm nhẩm câu thơ chan chứa thâm tình này, lại cúi đầu vừa lúc nhìn thấy đứa bé sơ sinh béo mập ngậm ngón tay y cười, liền đặt tên cho đứa bé là Đường Dạ Vũ. Con của y, đồng thời cũng là tình ý sâu đậm của y.
(*)Đây là hai câu thơ trong bài thơ 'Dạ vũ ký bắc' của thi nhân Lý Thương Ẩn, chú thích bài thơ bên dưới.
Đường Dạ Vũ bận bịu nửa ngày, dương v*t nam nhân vẫn mềm như thế. Cậu ta bất mãn nhíu mày, ánh mắt dần lạnh lẽo, chống Đường Phong đứng lên đổi thành tư thế ngồi, tách hai mông mình ra, miệng huyệt trêu chọc hạ thể Đường Phong.
Đường Phong không làm gì được, chính là bó tay với cậu ta, chán ghét và khinh bỉ trong mắt hiện rõ không chút nghi ngờ. Đường Dạ Vũ không thèm để ý, kề sát tai y cười cười, nói: "Tôi nói này, cái cây này của ông không phải thứ vô dụng chứ, tôi khuyên là ông nên nhanh cứng lên một chút, nếu không tôi cũng chỉ còn cách tìm người đến chơi ông. Hay là ông cũng muốn như vậy, dẫu sao thì tình nhân của ông lâu rồi cũng chưa chạm vào ông, thí mắt dâm đãng này thèm đàn ông rồi nhỉ."
Đường Phong không nhanh không chậm nói: "Con cho là ta không biết xấu hổ như con à?"
Đường Dạ Vũ lớn tiếng cười, dời khỏi cơ thể Đường Phong, thờ ơ nói: "Haizz, ông đây thật sự muốn chọc giận tôi nhỉ. Xem ra tôi không kêu người tới thay nhau chơi ông là không được, chờ đi!"
Đường Dạ Vũ lắc hông đi tới cửa, vừa định mở ra thì cánh cửa đã bị đẩy vào từ bên ngoài. Đường Dạ Vũ sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn thấy một vài bóng người đã ẩn mình vào bóng đêm, giữa đêm mưa càng thần bí khó lường, nguy hiểm kỳ quái.
Đường Dạ Vũ theo bản năng lui về sau một bước, chỉ vào con người xa lạ kia: "Ông... Ông là sao, làm sao vào đây được?"
Một người đàn ông cao lớn đội mũ rộng vành vững vàng bước qua bậc cửa, thuận tay đóng cửa lại. Hắn cởi áo lông xuống lộ ra một gương mặt cương nghị, ngũ quan sắc lạnh vô cùng nghiêm túc, dưới cằm là bộ râu ngắn nhạt màu, một đôi mắt như ưng sắc bén thâm trầm, nhìn bộ dáng hơn ba mươi tuổi nhưng khí thế khiến người ta phải dè chừng, không giận mà tự uy.
Đường Phong thấy người bước vào, vui sướng từ tận đáy lòng thể hiện hết lên mặt, gấp gáp đứng lên muốn đến chỗ người đàn ông. Nhưng y quên mất tứ chi mình còn xụi lơ, 'phịch' một tiếng ngã xuống đất nhưng lại không cảm thấy đau, chỉ ngây ngốc cười cười khiến người ta vô cùng đau lòng.
Đường Dạ Vũ cũng không ngốc, lập tức kịp phản ứng, cắn răng hỏi: "Ông là... Cố Dạ Hằng?"
Người đàn ông khinh thường rét lạnh: "Tôi còn tưởng tổ tiên tám đời nhà mình cũng bị cậu quật lên hết, tình cảm của tôi như thế nào tôi còn không biết đấy."
Đường Dạ Vũ làm bộ như không hiểu ý tứ châm chọc, không cần mặt mũi kề sát hắn, tay lướt qua quần nam nhân, cười nói: "Đây không phải là biết rồi sao, cha thân yêu. Dáng người thật nam tính, con trai vừa nhìn đã ướt cái mông rồi."
Cố Dạ Hằng thô bạo tóm lấy tay Đường Dạ Vũ, hất cậu ta sang một bên, quát: "Cút ngay!"
Đường Dạ Vũ bị ngã đau, cả giận nói: "Được lắm, hai người ở đây giả bộ thanh cao với tôi chứ gì. Nghĩ mình là cái gì hả, nếu các người không đê tiện thì tôi cũng chả có mặt trên cái cõi đời này đâu. Cha sao, ông có thể dùng cái 'gậy' kia cho con trai ông ra đời, thế nào lại không thể dùng nó cho con trai ông sung sướng một chút hả. Đàn ông loại gì tôi cũng hưởng qua hết rồi, chỉ là chưa nếm qua mùi vị bị cha ruột chơi thôi. Muốn ông chơi tôi, muốn tìm người chơi Đường Phong..."
Cố Dạ Hằng mặt không chút cảm xúc, căn bản đã không nói lý được với Đường Dạ Vũ liền dứt khoát: "Hôm nay tôi tới mang Đường Phong đi. Từ bây giờ tất cả thế lực ở phương Bắc đều thuộc về cậu, chúng ta không liên quan gì nhau nữa."
Rất tốt, lại thêm một người nữa chẳng coi cậu ta ra gì... Đường Dạ Vũ cười nhạt: "Đây chính là địa bàn của tôi, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng các người cũng nhau chôn xác ở chỗ này đi. Không nghĩ tới ông vẫn ngu ngốc chui đầu vào rọ. Quân đội ở phương Bắc mất đi thủ lĩnh, chẳng phải tôi sẽ nắm chắc binh quyền trong tay sao?"
Cố Dạ Hằng cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng Đường Dạ Vũ, nhìn hồi lâu nhưng lại chứa đầy vẻ khinh thường: "Cậu vẫn luôn như vậy. Nhưng mà Đường Dạ Vũ à, cậu ác, nhưng tôi càng ác hơn. Toàn bộ trại lính phía Bắc tôi đều chôn bom dưới đất, nếu tôi xảy ra chuyện, trăm ngàn đại quân ở đó cùng chôn theo tôi. Cậu tính lấy tro cốt bọn họ đi đánh nhau với Tô Cô Vân sao?"
Nhất thời Đường Dạ Vũ trợn mắt, khó mà tin được Cố Dạ Hằng chính là loại người thế này. Người đàn ông kia gương mặt lạnh lẽo không phải như đang nói đùa. Đường Dạ Vũ lúc này mới hiểu rõ, xa cách khiến cậu ta không nắm được đối phương.
Cố Dạ Hằng thật ra cũng chẳng bình thường, trong mắt hắn chúng sinh chỉ như con ong cái kiến, cả thiên hạ này nếu như có ngoại lệ thì chỉ có một mình Đường Phong khiến hắn chú ý. Hắn đối với Đường Phong không chỉ đơn giản là si tình mà là nhắm trúng, cho nên chiếm y làm của riêng không cho ai làm càn. Thế gian rộng lớn này hắn chỉ quan tâm mỗi Đường Phong, nên càng không cho phép trong lòng Đường Phong tồn tại những thứ khác, trách nhiệm hay hy sinh gì đó là những thứ Cố Dạ Hằng sẽ không bao giờ quan tâm. Hắn vô tình, hắn điên cuồng, sinh ra bản chất đã thế, tính tình như ác ma thế mà lại dứt khoát một lòng với Đường Phong tính cách mềm mại thậm chí có cần đa sầu đa cảm, có chết trăm lần cũng không hối hận, càng khiến vô số người vì y mà máu chảy đầu rơi.
Đường Dạ Vũ hôm nay chỉ cảm thấy vui mừng, thật may Cố Dạ Hằng không mặn mà gì thiên hạ này, nếu không thì với cái cuồng vọng khinh thường hết thảy và hủy thiên diệt địa tàn ác đó, đừng nói mỗi mình cậu, giờ mà có liên minh với Tô Cô Vân cũng chưa chắc gì đấu lại Cố Dạ Hằng.
Đường Dạ Vũ chỉ có thể cười khổ, có chút chán nản nói: "Thôi, các người đi đi..."
Cố Dạ Hằng thấy Đường Dạ Vũ đã sáng tỏ nên cũng lười nói tiếp. Hắn ôm lấy Đường Phong tiêu sái rời đi. Bên ngoài mưa to như trút nước như chia thế giới ra làm đôi. Dưới ánh đèn yếu ớt chỉ thoang thoáng bóng hai người càng lúc càng xa dần...
- ----
Đường Phong không nói lời nào vùi vào trong áo mưa Cố Dạ Hằng, đầu tựa lên vòm ngực vững chãi của hắn, cong môi khe khẽ cười, quả thực không giống với chuyện một người đàn ông bốn mươi tuổi có thể làm. Nhưng y chính là không kiềm chế được... Thật tốt, Cố Dạ Hằng còn muốn y...
Cố Dạ Hằng không thích nói chuyện, Đường Phong cũng ngoan ngoãn không dám lên tiếng. Hai người một đường im lặng cho đến khi lên đến trực thăng đậu trên mỏm đất hoang. Sau khi uống thuốc bác sĩ cho, cơ thể Đường Phong dần hồi phục thể lực. Nhìn bộ dạng như vậy Cố Dạ Hằng tính toán trực tiếp dắt y sang nước ngoài luôn, cách xa nơi chiến tranh tràn ngập khói súng này.
Đường Phong thấp đầu từ từ dời sang bên hông Cố Dạ Hằng, ôm cánh tay hắn, len lén quan sát phát hiện hắn không có ý định từ chối, cuối cùng lấy hết dũng khí để nói: "Chúng ta... còn có thể trở lại như trước không?"
Cố Dạ Hằng dường như có chút nghi hoặc: "Vì sao phải trở lại như trước?"
Nghĩ nghĩ một lát, hắn cười nhẹ: "Trước đây tôi không chịu gặp anh là vì giận anh, bây giờ quyết định dẫn anh đi tức là đã hết giận. Nhưng cho dù trước đây hay hiện tại, tình cảm tôi dành cho anh vẫn luôn không thay đổi. A Phong, anh là thứ khiến tôi lưu luyến thế gian này."
Đường Phong nhìn Cố Dạ Hằng thật sâu, trong mắt đong đầy cảm động không nén được. Người đàn ông này thiếu khuyết tình cảm, bá đạo hung ác lại có thể đơn giản thẳng thắn như vậy với y, ngay thẳng chính trực, minh bạch rõ ràng cho dù tốt hay xấu.
Đường Phong tựa như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn cọ cánh tay Cố Dạ Hằng, có nét ngây thơ tựa như một đứa trẻ. Cố Dạ Hằng nhìn y như vậy cũng cảm thấy rất bình an hạnh phúc, quyết đoán đẩy ngã người, triền miên hôn xuống.
Nụ hôn này không hề kịch liệt, ngược lại mang theo cảm giác sâu sắc luyến quyến ấp ủ nhiều năm, hai người ra sức dây dưa miệng lưỡi mút nước miếng của đối phương, hạc triệt chi ngư(*), nương tựa lẫn nhau. Tình cảm dịu dàng đã lâu không gặp khiến Đường Phong say mê, cánh tay vòng ra sau ôm lưng Cố Dạ Hằng dịu dàng ve vuốt, cảm nhận từng đường nét cùng nhiệt độ trên người nam nhân, liên tục như vậy, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
(*)Hạc triệt chi ngư/涸辙之鱼: câu thành ngữ chỉ người đang rất cần sự giúp đỡ (theo Baidu).
Cố Dạ Hằng hôn từ môi đến đôi mắt như làn thu thủy của người nọ, đầu lưỡi vươn lên khóe mắt, mơn trớn phác họa đuôi mắt mảnh dài. Tay dần sờ từ cổ xuống dưới, từ cổ áo len vào dạo chơi xương quai xanh hai bên, hưởng thụ làn da bóng mịn trước mặt.
Đường Phong chìm đắm trong từng cái vuốt ve dịu dàng của nam nhân, thần trí bay xa, gương mặt say mê, nhẹ giọng nỉ non: "Hằng... Cởi quần áo anh đi, ưm... Sờ anh thêm nữa đi, anh rất nhớ em..."
Cố Dạ Hằng rất nghe lời thuần thục lột sạch Đường Phong, âm thanh trầm khàn hỏi: "A Phong, anh muốn tôi làm gì đây?"
Đường Phong tựa như một chú cá bị mắc cạn, hai chân kẹp chặt hông nam nhân lắc lư giãy giụa, đầu v* vừa vặn cạ lên cơ bắp rắn chắc của nam nhân, thoải mái khiến y không ngừng rên rỉ. Y lớn mật cầm lấy dương v*t đã dựng thẳng của Cố Dạ Hằng, lại nghĩ ngợi các kiểu, đây chính là 'cây gậy' thô to hoàn mỹ, đến Đường Dạ Vũ còn hằng ao ước nhưng sẽ không bao giờ có được, bởi 'cây gậy' này là của y, chỉ có thể ở trong thân thể y.
Nghe được câu hỏi lưu manh của Cố Dạ Hằng, Đường Phong dễ ngượng ngùng thoáng cái mặt đỏ bừng, một giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống biến mất dưới lớp chăn, nhưng vô cùng phối hợp với nam nhân ngoan ngoãn đáp: "Muốn em... hung hăng... ăn hiếp anh..."
Cố Dạ Hằng lại trêu chọc: "Thế nào là ăn hiếp anh? Như vậy phải không?" Nói đoạn, hắn chen một ngón tay vào u mật Đường Phong, tách thịt non bên trong ra, dùng ngón tay xoa nắn khối thịt mềm kia, móng tay nhẹ nhàng đâm lên nếp nhăn nhạy cảm, chơi Đường Phong phát khóc, vừa sung sướng cũng vừa khó chịu, chỉ muốn nhiều hơn nữa.
Đường Phong đói khát quấn quýt nửa thân trên trần trụi cường tráng của Cố Dạ Hằng, hai tay tự động tuốt dương v*t nam nhân, ảo tưởng trong mông mình cũng nóng hổi như nhiệt độ trong lòng bàn tay, cũng có một 'que hàn' đang không ngừng va chạm.
Cố Dạ Hằng dâm loạn đóa cúc chỉ thuộc riêng mỗi hắn kia một hồi lâu, ngón tay thuận thế cắm vào vuốt ve thịt non bên trong thí mắt, khen ngợi: "Thật khít! Vẫn chặt như thời điểm tôi chơi anh lần đầu tiên vậy."
Động tác trêu đùa không nhanh không chậm, cộng thêm âm thanh trầm khàn vô cùng sexy của nam nhân, phòng tuyến cuối cũng của Đường Phong cũng tan tác, y khẽ khóc cầu khẩn: "Dạ Hằng, vào đi, cắm vào cái mông anh... Bên trong nóng quá, muốn dương v*t em..."
Cố Dạ Hằng hài lòng sự thẳng thắn của Đường Phong, cũng không chần chừ nữa lui ngón tay ra, thay vào đó là một cây dương v*t dữ tợn trướng lớn, chốc lát đã tìm được điểm gồ lên, ra sức thao làm.
Vừa vào đã mãnh liệt lại trực tiếp kích thích như vậy, Đường Phong không kìm được vươn chân thẳng đứng lên không trung, theo động tác nam nhân thao làm khi thì mở lớn lúc thì cong, cuối cùng vòng chân qua eo nam nhân dùng gót chân mân mê kích thích mông nam nhân, hoặc là cọ lên cọ xuống.
Vị trí đặc biệt nhạy cảm bị Đường Phong vô thức quét qua, Cố Dạ Hằng càng cuồng dã hơn, sáp mạnh vác hai chân trắng nõn gây họa vác lên vai, ôm lấy chân y để cái mông tròn tròn lơ lửng trên không trung, vừa thao vừa nhìn hai múi thịt mềm mại lắc lư, thở ồ ồ hỏi: "Có phải nằm mơ cũng muốn tôi chơi anh thế này đúng không?"
Đường Phong đang sướng đến mị người, miệng cứ a a ư ư kêu loạn, nghe nam nhân hỏi như vậy y mơ màng đáp: "Ưm a... Đúng... đêm nào cũng muốn, cũng mơ làm thật nhiều... Em trong mơ dùng dương v*t chơi anh, bắn tinh dịch lên anh... nhưng tỉnh lại thì không có gì cả..."
Cố Dạ Hằng nghe y tui tủi đáng thương, không nén được buồn cười, dụ dỗ: "Không sao, bây giờ bắn cho anh, dương v*t và tinh dịch đều là của anh, sau này đều cho anh hết, không chỉ bắn cái mông, mặt, miệng, ngực,.. bắn hết..."
Đêm hôm đó, bọn họ giao phó bản thân cho nhau, như cá nước vui vầy quấn quýt, mặc dù kịch liệt ra vào nhưng vẫn luôn có phần dịu dàng như nước.
Bọn họ yêu nhau, bọn họ rời xa, bọn họ lại tương phùng, tựa như mất đi tìm lại được vô cùng vô cùng sung sướng, từng giây từng phút đều hoàn toàn quý trọng.
Cả hai không còn nôn nóng nữa, bởi họ còn cả đời, có thể chậm rãi triền miên.
Trước sau như một, cả đời triền miên.
☆☆☆
Dạ Vũ Ký Bắc (夜雨寄北) là bài thơ 7 chữ thi nhân Lý Thương Ẩn (812 - 858) ở xa nhà viết cho vợ mình để bày tỏ nỗi nhớ. Ý thơ cô đọng lại tự nhiên sâu lắng, thể hiện được nỗi nhớ nhung da diết. Toàn bộ bài thơ như sau:
君問歸期未有期,
巴山夜雨漲秋池。
何當共翦西窗燭,
卻話巴山夜雨時。 .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ,
Ba sơn dạ vũ trướng thu trì.
Hà đương cộng tiễn tây song chúc,
Khước thoại Ba sơn dạ vũ thì.
Dịch nghĩa
Người hỏi ngày về, chưa hẹn được ngày,
Mưa đêm núi Ba nước tràn đầy ao thu.
Bao giờ ở cửa sổ hướng tây, cùng nhau cắt ngọn hoa đèn,
Lại cùng kể nhau nghe chuyện về mưa đêm lạnh lẽo ở núi Ba.
Chú thích: Ba Sơn là vùng núi Ba xưa thuộc Tứ Xuyên, phố núi Trùng Khánh (Bắc Kinh) bây giờ, nổi tiếng mưa nhiều trong đêm, nhất là vào mùa thu.
Dịch thơ: (by K.T)
Ngày về chưa biết bao giờ
Ba sơn mưa tối ao thu dâng đầy
Bao giờ khêu nến song tây
Cùng nhau kể chuyện mưa bay đêm nào.
- ---------
Editor: Lâu quá hong đăng nên nay 2 chương 39 và 40 nhe =)))
Đậu má truyện máu chóooooooo.
ヽ( 'д'*)ノ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương