Sơn Hà Tình Sắc
Chương 48: (Hoàn): Kết thúc sắc tình!!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Quân Đại
Editor: Shenllino/nanaluvsj
☆☆☆
Cơ thể ngâm trong nước lạnh, tiểu huyệt Tạ Lan Khanh bị nam nhân chơi đùa không khép được, thừa dịp mỗi lần nam nhân rút ra nước lạnh sẽ chảy vào trong, khiến cậu mỗi khi đi tắm đều nhớ tới chuyện xấu hổ mình làm.
Mấy ngày này Tô Cô Vân cứ thỉnh thoảng quấn cậu đòi ăn nhưng không bao giờ làm đến bước cuối cùng, lửa đốt lên rồi không thể dập, nhưng khổ nỗi trời sinh Tạ Lan Khanh hay ngại. Cậu xấu hổ chủ động cầu hoan, lại còn ngại ngùng dùng thêm đạo cụ, thường xuyên lột sạch quần áo trốn trong chăn thở dốc tự xử hòng làm dịu lửa dục bừng bừng. Vì thế tắm rửa là một công việc hết sức hưởng thụ. Dòng nước ấm áp chảy trên cơ thể, không nặng không nhẹ kích thích từng lỗ chân lông khát cầu được yêu thương, tựa như có bàn tay của nam nhân đang vuốt ve. Cậu thôi miên bản thân, dòng nước đang lưu luyến trên người mình là miệng lưỡi đầy đặn của nam nhân, cuốn lấy từng tấc da thịt của cậu mà mút hôn, nước bọt ướt đẫm làm dịu cơ thể khô hạn lâu ngày của cậu.
Nhưng dâm ý và tự thủ dâm còn lâu mới đủ, vốn không thể thỏa mãn thân thể dâm đãng đã được nếm qua tư vị ái tình. Tạ Lan Khanh vẫn nhắm mắt, trộm cầm vòi sen để trước ngực dâm đãng xối xuống, dòng nước chảy qua núm vú lớn và ngực văng lên tường, nước văng tung tóe, tựa như đang dâm đãng phun nước lên ngực cậu.
Tay không tự chủ được rờ xuống dưới, banh hai đùi ra, dùng vòi sen cọ rửa hạ thể. Tạ Lan Khanh áp sát lên tường để hạ nhiệt, như phía dưới đang đứng ở tư thế trung bình tấn, để nước chảy phun ra toàn bộ. Tạ Lan Khanh an ủi bản thân, cậu chẳng chỉ đơn giản tắm rửa mà thôi. Cậu cần rửa sạch mông, chỉ xối nước thôi là chưa đủ, phải tỉ mỉ kì cọ...
Xấu hổ sờ lên hoa cúc, đầu ngón tay cảm nhận rõ ràng những nếp nhăn nhỏ xíu, móng tay dài tựa như lơ đãng gãi nhẹ cúc thịt, từng chút dịu dàng, nhưng khiến cậu run rẩy.
Bên trong mông... cũng cần chà sạch. Tạ Lan Khanh tách cúc huyệt ra, dùng lực không giống như muốn rửa mông cho sạch, mà giống như khuếch đại thí mắt cho đàn ông chơi. Cậu thèm quá... Không có dương v*t bự của nam nhân, Tạ Lan Khanh hung hăng chỉnh vòi sen sang chế độ mạnh nhất, xối thẳng vào tiểu huyệt đang hé mở. Nước ồ ạt tấn công thịt ruột của cậu, vừa nóng vừa mạnh, giống như vũ khí của nam nhân lao mạnh vào cơ thể cậu, sau đó bắn bên trong...
Trong cơ thể đột nhiên có dòng nhiệt nóng bỏng, tất cả đều phun lên điểm dâm trong mông, Tạ Lan Khanh bị bắn thét lớn, dương v*t xinh xinh lại bắn ra. Cậu bị vùi lấp trong khoái cảm cao trào không thoát ra được... Là thật! Cái mông đang ăn dương v*t là thật, tinh dịch đậm đặc bắn bên trong cũng là thật!! Tô Cô Vân cuối cùng cũng ôm lấy cậu, cậu không cần phải trằn trọc đêm ngày nhớ mong, không cần xấu hổ nghĩ cách giảm ngứa cái mông.
Tô Cô Vân đã bắt đầu làm lính từ thuở niên thiếu, sức chịu đựng vô cùng tốt, giúp gã có thể kịp thời 'rút lui' mỗi khi mần ăn với Tạ Lan Khanh. Tính dục gã không hẳn là quá mạnh, quanh năm ở quân đội một năm cũng không làm được nhiêu lần. Gã vốn tưởng bản thân có thể thanh tâm quả dục, nhưng đêm nay, giữa đất trời, trong nước dưới màn trăng, nhìn cậu bé co người trong lòng mình, vì cao trào mà rơi nước mắt, gã chỉ muốn say chết trên người cậu, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu.
Ngại cơ thể Tạ Lan Khanh không chịu nổi, Tô Cô Vân ôm cậu lên bờ, đặt lên bãi cỏ mềm êm ái. Trên người Tạ Lan Khanh còn dính nước trong suốt, cậu cử động một cái tất cả đều rơi xuống cỏ, chính là cảnh sắc đẹp đẽ của cỏ non đọng sương. Trong đêm bãi cỏ xanh thẫm, làm nổi bật lên làn da trắng như sữa của Tạ Lan Khanh, thơm ngon ngọt miệng.
Tô Cô Vân gầm một tiếng nhào lên, tiếp đó là mãnh liệt công kích liên tục không ngừng, chơi Tạ Lan Khanh làm cậu cao giọng thét chói tai, rên rỉ hoàn toàn vỡ tan.
Hai người vốn đã quyết định phóng túng, bị đối phương bức ra điên cuồng hiếm thấy, dây dưa triền miên, tứ chi quấn quýt, nơi riêng tư phía dưới dính vào nhau, tựa như hai đứa trẻ sinh đôi, không thể tách rời.
Một đêm hoang dại, đến khi hai người thỏa mãn chịu dừng lại, bầu trời đã nổi lên từng vệt trắng bạc, chân trời lấp ló ánh hồng, mặt trời chưa sáng tỏ nhưng tỏa ra từng vầng đẹp mắt.
Không ai nhớ gì, cả người trần trụi ôm nhau cùng nhau ngắm bình minh đang lên, rất lãng mạn. Tô Cô Vân lấy quần áo bên hồ khoác lên người Tạ Lan Khanh, hôn nhẹ trán cậu, nhẹ nhàng mở lời: "Ta cũng có rất nhiều thứ muốn nói với em."
Tạ Lan Khanh ngẩng đầu nhìn gã, đôi mắt mờ mịt ẩn sương, như một đứa trẻ đang làm nũng, tủi thân đáng thương khiến người ta đau lòng. Tô Cô Vân không nhịn cười được, cắn một cái lên đôi má trăng trắng của cậu, chậm rãi nói: "Trước đây là ta là đồ khốn, liên tục mập mờ dây dưa với Đường Dạ Vũ. Ta thừa nhận, quả thật ta có yêu cậu ta, nhưng đó là khi còn trẻ. Càng về sau, vì những chuyện cậu ta gây ra đã sớm khiến tình cảm này tan biến. Bây giờ ngẫm lại, ta khi đó không buông bỏ được là do cố chấp, mình đã bỏ sức nhiều như vậy, sao có thể chịu được những tình nghĩa đó trong mắt cậu ta chỉ như con sâu cái kiến, bị cậu ta chà đạp. Từng có đoạn thời gian ta không muốn buông bỏ tình cảm này, không chỉ làm ngơ sự ác độc của cậu ta, mà còn không muốn đập nát những năm tháng kia cũng như bản thân mình năm đó. Tiểu Tạ, là em đã cứu ta. Em xuất hiện, làm cuộc sống của ta trở nên sắc màu, không biết khi nào đã phân tâm mà chú ý đến em. Đêm đó, những gì ta nói với em đều là thật. Ta muốn yêu em thật nhiều. Vốn cho rằng đây sẽ là một quá trình dài, chỉ khi nào buông bỏ được quá khứ ấy, xé đi lớp vỏ bao lấy trái tim, ta mới hiểu được, em đã chiếm một ví trị trong lòng ta. Sống chung về sau chỉ là là để củng cố thêm tình cảm lòng mình, ngày càng kiên định."
Âm thanh dịu dàng nhưng hữu lực, chậm rãi nhưng kiên định kể chuyện. Tô Cô Vân, người đàn ông cường thế nặng nề này, lại chịu vì cậu mà thổ lộ nội tâm mình, nói ra vết thương của gã, nói ra cố chấp của gã, còn có... tình yêu sâu đậm. Tạ Lan Khanh vô cùng cảm động, sống mũi cay cay, nhưng hồi tưởng lại nhiều năm mình thầm mến, còn có thời gian ngày đêm lo được lo mất vẫn không kìm được nỗi xót xa, đấm lên lồng ngực vững chãi của nam nhân, thật thà nói: "Em rất nhớ anh... Nhưng là anh không thích em, làm em tưởng... mình không được như Đường Dạ Vũ, anh nhìn không thuận mắt..."
Tô Cô Vân nghe được trợn mắt, sau đó ha ha cười to, nhắm thấy Tạ Lan Khanh thẹn quá thành giận trần trụi muốn chạy mất, thở dài nói: "Bé ngốc này, nghĩ gì cũng không chịu nói cho ta. Tiểu Tạ, đêm đó chúng ta còn chưa biết nhau nhưng ta lại chiếm đoạt em, điều này khiến ta cảm thấy xấu hổ khó xử. Do không xác định được có phải em yêu ta từ trước không nên ta không nghĩ cách ép buộc em phát sinh quan hệ. Chúng ta không phải bạn giường để thỏa mãn nhau, ta không thể làm càn với em..."
Tạ Lan Khanh gác đầu lên vai Tô Cô Vân, yên lặng không lên tiếng. Bầu không khí im lặng mà ấm áp, Tô Cô Vân dịu dàng ve vuốt tấm lưng trần của Tạ Lan Khanh, nhu tình mật ý gọi: "Khanh..."
Trăm lời rồi cũng quay về một chữ cuối cùng, cũng chính vậy khiến Tạ Lan Khanh giật mình, cả người run run. Từ trước đến giờ Tô Cô Vân chưa từng gọi cậu như vậy, toàn trực tiếp kêu Tiểu Tạ. Cái chữ này, giọng nói này dần phủi đi lớp bụi đang đóng cứng trong trí nhớ cậu. Ngục giam tối tăm không chút ánh sáng, tuyệt vọng khi bị người ta đè dưới thân lăng nhục, suýt chút nữa thất thân... Là nam nhân đó, bất ngờ xuất hiện ôm cậu đi, ánh mắt dịu dàng sau mặt nó đó... mà một tiếng khẽ gọi này lại giống đến vậy, đều mang theo luyến lưu. Đột nhiên Tạ Lan Khanh ngẩng đầu, đôi mắt đen tuyền nhìn thẳng Tô Cô Vân, khẽ nói: "Ngày em bị Bùi Thiếu Lăng bắt đi, người đeo mặt nạ cứu em phải anh không?"
Tô Cô Vân ngừng hồi lâu, cuối cùng thừa nhận: "Là ta. Ngày đó thấy em ở phòng khách huấn luyện... Ta rất tức giận, nhưng sau đó rất hối hận vì đã đối xử thô bạo thế với em. Ta thấy Vinh Tây Lăng dẫn người đi theo dõi cũng đoán được sẽ xảy ra chuyện, sợ bọn họ không để ý em nên đi theo. Còn mặt nạ, ta không muốn để mọi người nhận ra."
Tạ Lan Khanh vui vẻ, cảm thấy người đàn ông đó rất quen thuộc khiến cậu khó lòng kháng cự, thì ra là Tô Cô Vân. Nhưng nghe gã đề cập đến chuyện huấn luyện ở phòng khách, Tạ Lan Khanh cũng có chút chột dạ. Ban đầu chỉ muốn thử phản ứng của gã, có điều hơi bị quá trớn. Nghĩ nghĩ một hồi, Tạ Lan Khanh mở miệng: "Tô đại ca, chuyện huấn luyện..."
Tô Cô Vân che miệng cậu, không cho cậu xin lỗi, lại nói: "Được rồi, qua cả rồi. Sau này khi hiểu lòng mình, tất nhiên ta cũng ra sức tìm hiểu em, biết xuất thân và cả những gì em đã trải qua, cũng đoán được em làm thế là có mục đích. Tiểu Tạ, là ta khiến em không có cảm giác an toàn, về sau sẽ không. Thù của em ta giúp em báo, chiến tranh lần này sẽ sớm kết thúc. Chờ mọi chuyện lắng xuống, chúng ta cùng nhau bình bình đạm đạm sống qua ngày, cả đời không rời xa nhau."
Tô Cô Vân chỉ đơn giản nói ra, nhưng Tạ Lan Khanh lại bị chấn động một lúc không nói được gì, thật lâu sau đó mới lắp bắp mở miệng: "Là anh... diệt cả nhà kẻ thù em... Tô đại ca, anh vì em mà làm nhiều như vậy, em..."
Tô Cô Vân mút lấy môi cậu, không mang theo ý tình dục hôn lên, ngăn không cho cậu nói cám ơn. Nụ hôn từ miệng rồi ra khóe môi, trượt lên gò má ra đến vành tai. Tô Cô Vân thủ thỉ bênh tai cậu: "Tiểu Tạ, không cần nói gì nữa. Chúng ta yêu nhau, này là đủ."
Hai người cuối cùng cũng mở cánh cửa lòng mình mà thẳng thắn với nhau, đều đắm chìm trong hạnh phúc khó khăn mới có được này. Dù sinh ra trong thời loạn thế cuộc đời ngắn ngủi này, dù chiến loạn vẫn còn đó, cũng không sao cả. Không sợ mưa bom bão đạn lang bạc đây mai. Nơi này an lòng, chính là nhà.
- ---------
Bên trong thành Kim Lăng vẫn náo nhiệt như mọi ngày, khói lửa chiến tranh cũng không ngăn cản mọi người vui vẻ sinh hoạt. Dù là đầu não của Tô gia nhưng nơi này không bị tàn phá nghiêm trọng. Thế lực của Đường Dạ Vũ đều bị Minh Nguyệt đường vây, ở Kinh Đô không thoát ra được, huống hồ bọn họ cũng không dám tự tiện rút lui, chưa nói đây là nơi làm ăn lâu năm của Đường Dạ Vũ, Kinh Đô là nơi đại diện cho một quốc gia, sẽ không có đời vua chúa nào bỏ qua nơi này.
Khu vực biển phương Tây do Lê Vân Quy dẫn đầu tử thủ hải ngạn, thứ nhất là lo ngại Đường Dạ Vũ liên kết với nước ngoài trong giáp ngoài công, thứ hai là đề phòng cậu ta chạy trốn trên biển, chặt đứt đường lui của cậu ta. Vì thế giao chiến ở thủ phủ hôm nay chỉ có Tô gia ở phía nam và Cố gia ở phía Bắc, sức chiến đấu cũng tương đương nhau. Dù sao Đường Dạ Vũ tấn công, Tô Cô Vân thủ thành, một phe thủ thành cũng tương đối nhẹ nhàng. Mấy ngày liên tục Đường Dạ Vũ tấn công đều thất bại, có lẽ đang chỉnh đốn hồi phục quân mình để trở lại. Vì thế giao đấu tạm ngừng, bên trong thành Kim Lăng rất bình tĩnh.
Vinh Tây Lăng thay Tô Cô Vân đánh tan mấy nhóm tập kích, khá cực nhọc, thật vất vả mới được nghỉ xả hơi liền chui vào người bà xã nằm không muốn ra ngoài(*). Tô mỹ nhân cũng đau lòng ông xã nhà mình, bình thường đã đủ nhu tình mật ý, dịu dàng mềm nhũn, lần này lại càng ngoan ngoãn nghe lời hơi, dùng hết công lực bày ra đủ kiểu phục vụ cho nam nhân, xinh đẹp đến độ khiến Vinh Tây Lăng không còn phân biệt đâu trái đâu phải.
(*)Chỗ này trong raw là 'hương lý', tra Baidu có nghĩa là quê hương, nhưng cũng thấy nó ghi có nghĩa ám chỉ người vợ nữa nên tui nghĩ chắc nó hiểu theo nghĩa này là đúng nhất =))).
Hai người vẫn ồn ào như thế, không phân biệt sáng tối đêm ngày, liên tục triền miên ngày đêm không ra khỏi nhà cũng không phải chuyện hiếm, cho dù ăn cơm hay đi vệ sinh cũng dính với nhau.
Hiện tại hai người đang ăn điểm tâm, và hiển nhiên không phải ăn theo cách bình thường. Vinh Tây Lăng mới đút mỹ nhân ăn no, chuyển cái đó của mình từ trên khay lên cơ thể trần truồng của mỹ nhân. Trên đầu v* và trong thí mắt nhét mấy quả cherry, xung quang vú bự xếp đầy bánh hạnh nhân, bụng và đùi dính đầy sữa bò. Sữa đó vốn muốn uống hồi sáng, nhưng Vinh tiên sinh bày tỏ hắn uống sữa mỹ nhân phun là đủ, rồi đổ sữa lên khắp người tiểu yêu tinh, trông vô cùng ngon miệng.
Đã thế Vinh Tây Lăng còn chưa đã ghiền. Hắn ngồi xổm trước mặt Tô Quân Lan, nhét dương v*t bự vào miệng dương v*t để y khẩu giao cho mình, còn hắn thì khom người đồng thời hưởng thụ ăn điểm tâm.
Ăn được mấy miếng liền liếm liếm sữa ướt trên người mỹ nhân, vuốt ve hôn hít không thiếu gì hết, cắn mút đầu v* mỹ nhân như bú mẹ, còn không quên bắn tinh cho Tô Quân Lan giải khát.
Hai người vừa xử lý xong bữa điểm tâm vô cùng kích tình, cả người nhớp nháp đang muốn lăn vào một chỗ ban ngày tuyên dâm, vô cùng lạc thú. Nhưng chú 'trống choai' của Vinh tiên sinh còn chưa kịp vào hang, có lính tới báo cáo, nói Tô Cô Vân đã trở về, muốn gặp bọn họ.
Vinh Tây Lăng không biết phải làm sao, hắn không thể u mê đến lú, không thể chậm trễ chính sự. Tô Quân Lan cũng không quá hài lòng, nhân lúc nam nhân mặc quần áo cho y, thế mà lại ra sức lắc lư ưỡn hai luồng thịt về phía trước, cố gắng cho nam nhân sờ sờ thêm mấy cái, hôn y thêm vài cái nữa.
Vinh Tây Lăng bị bộ dáng nho nhỏ kia của y khiêu khích, thật muốn mê muội đắm chìm vào sắc đẹp đó, tức giận nói: "Bảo bối không nhịn được thì nói cho ông xã, chúng ta chơi nhau trước mặt anh hai cưng, ân ái kích thích hắn ta."
Tô Quân Lan bị hắn chọc cười, đỏ mặt nói: "Ông xã... Anh lấy hạt châu chặn thí mắt em lại đi, bên trong muốn chảy ra ngoài hết rồi..."
Vinh Tây Lăng ôm mỹ nhân, cười nói: "Yên tâm, ông xã lấy tay chặn cho cưng."
Tô Quân Lan nghe đã không thấy đáng tin, quả nhiên nam nhân kia đang nói lại ôm cậu từ phía sau, một tay xoa ngực một tay xoa mông, còn để ý gì nổi thí mắt y bị hắn banh thành lỗ nhỏ. Tinh dịch bên trong tí tách rơi xuống đất, một đường chảy xuống, trên sàn nhìn ra một vũng đọng. Cái mông lơ lửng chảy nước, chảy ra toàn tinh dịch của nam nhân, dù là Tô Quân Lan cũng xấu hổ muốn ngất. Từng giọt tinh dịch rơi xuống đều chạm qua huyệt khẩu tràng đạo, cảm giác không thể giữ lại được, còn có nam nhân mạnh tay xoa nắn, chơi Tô Quân Lan rên rỉ không ngớt.
Kết quả, người trong doanh trại lại được dịp chứng kiến hai người tùy hứng ân ái dính vào nhau, dục cầu bất mãn đi tới. Hai người Vinh Tô cũng rất ngạc nhiên, không chỉ có Tô Cô Vân và Tạ Lan Khanh trở về, Vinh Thương Vẫn cũng tới, còn dắt Ngu Ức theo.
Ngu Ức ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vinh Thương Vân, thấy bọn họ đi tới cũng chỉ ấm áp cười một cái, còn mang theo chút ngượng ngùng, sau đó lại cúi đầu, nhưng thỉnh thoảng sẽ trộm ngắm Vinh Thương Vân, mặt đầy hạnh phúc ngọt ngào, bộ dạng si tình kia khiến Vinh Tây Lăng trông thấy làm lạ.
Vinh Tây Lăng xoa xoa cằm, hỏi: "Cha, ông thật lợi hại. Ra ngoài một chuyến lại dẫn về được bà xã xinh đẹp như vậy."
Ngu Ức đỏ mặt, lại không phản bác tiếng gọi 'bà xã' này. Vinh Thương Vân gật đầu khen con trai mình, Ngu Ức này, không uốn nắn lại là không được. Đêm đó hai người phiên vân phúc vũ triền miên không ngớt, kết quả sáng hôm sau Ngu Ức lại cho rằng ông không muốn y, đi thu dọn hết mọi thứ, nói không muốn thấy vật nhớ người. Cho dù Vinh Thương Vân có giải thích ra sao, Ngu Ức vẫn dáng vẻ thương tâm muốn chết không nói tiếng nào, ánh mắt như nhìn kẻ phụ bạc kia của y khiến VInh Thương Vân nổi cáu, dứt khoát trực tiếp xách người theo. Trải qua lần này, ông cũng hiểu rõ lòng mình, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cần gì phải dằn vặt, lập tức dạt dào cảm xúc tỏ tình với Ngu Ức. Sau đó người nọ lại quay về bộ dáng ngu ngơ như thế, có điều lại rất đáng yêu.
Vinh Thương Vân nói sẽ không bỏ rơi y nữa, Ngu Ức lập tức vui vẻ đi theo, còn rất tự nhiên trao binh quyền phương Đông. Y không có ý định tranh đoạt thiên hạ, binh quyền ở phương Đông là đặt cược cuối cùng của y. Không có Vinh Thương Vân, y chắc chắn không thể nào sống nổi, cho dù sáng hôm đó là mất hết ý chí để ông đi, nhưng thực tế đấy là kế hoãn binh, chờ tới thời điểm Vinh Tây Lăng và Đường Dạ Vũ tranh nhau địa bàn ở phương Đông sẽ đưa điều này ra uy hiếp, uy hiếp Vinh Thương Vân ở lại bên y, không có được trái tim thì cũng phải để người lại.
Có hỗ trợ của Ngu Ức, sức mạnh nơi này càng tăng thêm, chiếm ưu thế tuyệt đối. Nơi này không thiếu nhân tài tinh thông quân sự, không có chuyện sẽ thất bại. Bàn bạc với nhau mấy bận, mọi người nhất trí chuyển thủ thành công, chủ động tiến đánh, hoàn toàn diệt sạch thế lực của Đường Dạ Vũ.
Tuy nhiên, tàn nhưng không phế(*), trận chiến kia đánh chừng hơn nửa năm mới có thể đánh Đường Dạ Vũ không đứng lên nổi nữa. Theo nguồn tin đáng tin cậy, Đường Dạ Vũ quả thật dắt díu đám tàn binh bại tướng chạy trốn về phía biển Tây, cho dù bên đó đã có gia tộc trấn biển phòng thủ, nhưng bọn họ vẫn đuổi theo. Cho dù thế nào đi nữa, giữa bọn họ vẫn nên có một kết thúc.
(*)Chỉ quân của Đường Dạ Vũ tàn nhưng không phế.
Thuyền của Đường Dạ Vũ còn chưa tới được vùng biển nông đã bị Lê Vân Quy dẫn người chặn đường. Đáng cười là thời điểm Đường Dạ Vũ bị áp giải lên bờ, lại không có mảnh vải che thân, trên người ướt đẫm thể dịch. Mấy tên đàn ông bị áp giải cùng cậu ta cũng không ít người trần truồng, quần áo xốc xếch, chim to như lộ ra hết bên ngoài.
Bốn người Tô Cô Vân đứng trên bờ, tình trạng chật vật của Đường Dạ Vũ thu hết vào mắt. Thật không nghĩ nổi, đều đã chó nhà có tang(*), tính mạng đang bị đe dọa còn không đổi được dâm tính. Chạy thoát thân cũng không quên tìm đàn ông.
(*)Chó nhà có tang: ví như chó mất chủ, lang thang nay đây mai đó, không nơi nương tựa.
Vốn dĩ bọn họ còn có chút cảm tình khi còn nhỏ, chuyện cho tới bây giờ cũng không ai thực sự muốn bỏ đá xuống giếng. Nhưng Tô Quân Lan quả thực không nhìn nổi bộ dạng hèn hạ của Đường Dạ Vũ, mở miệng châm chọc: "Tôi nói cậu đời nào chịu dẫn người trốn theo, thì ra đều dẫn theo nam sủng ha."
Đường Dạ Vũ cười nhạt phản kích: "Tôi tìm nam sủng còn hơn cái loại bị người ta coi là nam sủng chơi hư."
Tô Quân Lan tức giận, bị Vinh Tây Lăng kéo sang một bên vuốt lông an ủi, tỏ ý y không cần để ý con chó điên kia.
Đường Dạ Vũ nằm trên cát, ngẩng đầu nhìn Tô Cô Vân và Tạ Lan Khanh đứng sóng vai nhau, giọng mang theo vài phần đắng cay: "Ngươi thắng."
Cũng không biết là nói Tô Cô Vân thắng thiên hạ, hay nói Tạ Lan Khanh thắng được Tô Cô Vân.
(*)Tiếng Trung chỉ có 你/ni để gọi đối phương, edit sang tiếng Việt nếu để mày/cậu thắng thì biết nói Tạ Lan Khanh, còn anh thì biết chỉ Tô Cô Vân nên tui xin phép sẽ giữ nguyên chỗ này là 'ngươi'.
Tô Cô Vân cúi đầu nhìn cậu ta, lại xoay người rời đi, dường như không muốn nhiều lời. Chẳng ngờ Đường Dạ Vũ ở phía sau kêu lên: "Cô Vân, anh không muốn em sao? Em biết anh vẫn còn thích em, chúng ta quay lại đi, em đảm bảo sẽ chỉ có một mình anh... Cô Vân, đừng không cần em, anh không nhớ đêm đó sao, em sẽ khiến anh sung sướng như thế... Sau này em cả ngày lẫn đều đều phục vụ anh, anh trói em trên giường, coi em như chó mẹ mà chơi, làm bất kể chỗ nào ở đâu..."
Tô Cô Vân đưa lưng về cậu ta im lặng nghe, lãnh đạm nói: "Nếu cậu muốn làm tính nô như thế, tôi sẽ cho cậu toại nguyện. Tôi sẽ đưa cậu vào ngục giam dùng trọng hình, người ở đó gái trai già trẻ gì đều có, ắt có thể thỏa mãn cậu."
Nói rồi, không quan tâm Đường Dạ Vũ thê lương thét chói tai, nắm tay Tạ Lan Khanh đi mất.
- ---------
Thiên hạ thái bình, khói bụi lắng xuống. Bọn họ đều có kết thúc cho riêng mình.
Vinh Tây Lăng dẫn Tô Quân Lan đi du lịch khắp nơi, từ bắc chí nam, ngắm nhìn phong cảnh trần gian, dù đến chết cũng ân ái như lúc ban đầu. Biết nhau khi đó, bầu bạn cả đời. Sống cùng giường, chết cùng huyệt, cả đời vì người kia mà trao dịu dàng.
Tô Cô Vân về lại đế kinh làm chủ đại cuộc, trở thành minh quân một đời. Gã và Tạ Lan Khanh phá vỡ những định kiến dũng cảm yêu nhau càng khiến người dân hâm mộ, truyền lại cho muôn đời sau. Mặc dù là hai người đàn ông, nhưng là một cặp đế hậu(*) trong lòng trăm họ.
(*)Vua và hoàng hậu.
Kết quả của Đường Dạ Vũ cũng không ai thật sự quan tâm, có lẽ không chịu nổi hành hạ nên hóa điên, có lẽ đã chết. Sử sách thật sự có ghi chép lại về vị thái tử dâm đãng cuối cùng của vương triều Đường gia này, nhưng về sau cũng chỉ có thêm kẻ cười người chê, làm chuyện phiếm trà dư tửu hậu, những người đã từng tiếp xúc hắn, sẽ không ai thật sự nhớ hắn, hoài niệm hắn.
Câu chuyện của bọn họ, chung quy chính là như vậy.
Núi sông qua năm tháng sẽ mòn, thế nhân vạn vật cũng sẽ già đi, chớp mắt đã qua chục năm, bên cạnh còn có một người bầu bạn. Cả đời này... cũng không quá tệ.
- Chính văn hoàn -
☆☆☆
Editor: Ối dồi ôi cuối cùng cũng hoàn chính văn =)))))) Mình còn 1 phiên ngoại nha =))))))))) *tung bông*
Chương cuối nên quá trời là chữ =))))))
Tác giả: Quân Đại
Editor: Shenllino/nanaluvsj
☆☆☆
Cơ thể ngâm trong nước lạnh, tiểu huyệt Tạ Lan Khanh bị nam nhân chơi đùa không khép được, thừa dịp mỗi lần nam nhân rút ra nước lạnh sẽ chảy vào trong, khiến cậu mỗi khi đi tắm đều nhớ tới chuyện xấu hổ mình làm.
Mấy ngày này Tô Cô Vân cứ thỉnh thoảng quấn cậu đòi ăn nhưng không bao giờ làm đến bước cuối cùng, lửa đốt lên rồi không thể dập, nhưng khổ nỗi trời sinh Tạ Lan Khanh hay ngại. Cậu xấu hổ chủ động cầu hoan, lại còn ngại ngùng dùng thêm đạo cụ, thường xuyên lột sạch quần áo trốn trong chăn thở dốc tự xử hòng làm dịu lửa dục bừng bừng. Vì thế tắm rửa là một công việc hết sức hưởng thụ. Dòng nước ấm áp chảy trên cơ thể, không nặng không nhẹ kích thích từng lỗ chân lông khát cầu được yêu thương, tựa như có bàn tay của nam nhân đang vuốt ve. Cậu thôi miên bản thân, dòng nước đang lưu luyến trên người mình là miệng lưỡi đầy đặn của nam nhân, cuốn lấy từng tấc da thịt của cậu mà mút hôn, nước bọt ướt đẫm làm dịu cơ thể khô hạn lâu ngày của cậu.
Nhưng dâm ý và tự thủ dâm còn lâu mới đủ, vốn không thể thỏa mãn thân thể dâm đãng đã được nếm qua tư vị ái tình. Tạ Lan Khanh vẫn nhắm mắt, trộm cầm vòi sen để trước ngực dâm đãng xối xuống, dòng nước chảy qua núm vú lớn và ngực văng lên tường, nước văng tung tóe, tựa như đang dâm đãng phun nước lên ngực cậu.
Tay không tự chủ được rờ xuống dưới, banh hai đùi ra, dùng vòi sen cọ rửa hạ thể. Tạ Lan Khanh áp sát lên tường để hạ nhiệt, như phía dưới đang đứng ở tư thế trung bình tấn, để nước chảy phun ra toàn bộ. Tạ Lan Khanh an ủi bản thân, cậu chẳng chỉ đơn giản tắm rửa mà thôi. Cậu cần rửa sạch mông, chỉ xối nước thôi là chưa đủ, phải tỉ mỉ kì cọ...
Xấu hổ sờ lên hoa cúc, đầu ngón tay cảm nhận rõ ràng những nếp nhăn nhỏ xíu, móng tay dài tựa như lơ đãng gãi nhẹ cúc thịt, từng chút dịu dàng, nhưng khiến cậu run rẩy.
Bên trong mông... cũng cần chà sạch. Tạ Lan Khanh tách cúc huyệt ra, dùng lực không giống như muốn rửa mông cho sạch, mà giống như khuếch đại thí mắt cho đàn ông chơi. Cậu thèm quá... Không có dương v*t bự của nam nhân, Tạ Lan Khanh hung hăng chỉnh vòi sen sang chế độ mạnh nhất, xối thẳng vào tiểu huyệt đang hé mở. Nước ồ ạt tấn công thịt ruột của cậu, vừa nóng vừa mạnh, giống như vũ khí của nam nhân lao mạnh vào cơ thể cậu, sau đó bắn bên trong...
Trong cơ thể đột nhiên có dòng nhiệt nóng bỏng, tất cả đều phun lên điểm dâm trong mông, Tạ Lan Khanh bị bắn thét lớn, dương v*t xinh xinh lại bắn ra. Cậu bị vùi lấp trong khoái cảm cao trào không thoát ra được... Là thật! Cái mông đang ăn dương v*t là thật, tinh dịch đậm đặc bắn bên trong cũng là thật!! Tô Cô Vân cuối cùng cũng ôm lấy cậu, cậu không cần phải trằn trọc đêm ngày nhớ mong, không cần xấu hổ nghĩ cách giảm ngứa cái mông.
Tô Cô Vân đã bắt đầu làm lính từ thuở niên thiếu, sức chịu đựng vô cùng tốt, giúp gã có thể kịp thời 'rút lui' mỗi khi mần ăn với Tạ Lan Khanh. Tính dục gã không hẳn là quá mạnh, quanh năm ở quân đội một năm cũng không làm được nhiêu lần. Gã vốn tưởng bản thân có thể thanh tâm quả dục, nhưng đêm nay, giữa đất trời, trong nước dưới màn trăng, nhìn cậu bé co người trong lòng mình, vì cao trào mà rơi nước mắt, gã chỉ muốn say chết trên người cậu, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu.
Ngại cơ thể Tạ Lan Khanh không chịu nổi, Tô Cô Vân ôm cậu lên bờ, đặt lên bãi cỏ mềm êm ái. Trên người Tạ Lan Khanh còn dính nước trong suốt, cậu cử động một cái tất cả đều rơi xuống cỏ, chính là cảnh sắc đẹp đẽ của cỏ non đọng sương. Trong đêm bãi cỏ xanh thẫm, làm nổi bật lên làn da trắng như sữa của Tạ Lan Khanh, thơm ngon ngọt miệng.
Tô Cô Vân gầm một tiếng nhào lên, tiếp đó là mãnh liệt công kích liên tục không ngừng, chơi Tạ Lan Khanh làm cậu cao giọng thét chói tai, rên rỉ hoàn toàn vỡ tan.
Hai người vốn đã quyết định phóng túng, bị đối phương bức ra điên cuồng hiếm thấy, dây dưa triền miên, tứ chi quấn quýt, nơi riêng tư phía dưới dính vào nhau, tựa như hai đứa trẻ sinh đôi, không thể tách rời.
Một đêm hoang dại, đến khi hai người thỏa mãn chịu dừng lại, bầu trời đã nổi lên từng vệt trắng bạc, chân trời lấp ló ánh hồng, mặt trời chưa sáng tỏ nhưng tỏa ra từng vầng đẹp mắt.
Không ai nhớ gì, cả người trần trụi ôm nhau cùng nhau ngắm bình minh đang lên, rất lãng mạn. Tô Cô Vân lấy quần áo bên hồ khoác lên người Tạ Lan Khanh, hôn nhẹ trán cậu, nhẹ nhàng mở lời: "Ta cũng có rất nhiều thứ muốn nói với em."
Tạ Lan Khanh ngẩng đầu nhìn gã, đôi mắt mờ mịt ẩn sương, như một đứa trẻ đang làm nũng, tủi thân đáng thương khiến người ta đau lòng. Tô Cô Vân không nhịn cười được, cắn một cái lên đôi má trăng trắng của cậu, chậm rãi nói: "Trước đây là ta là đồ khốn, liên tục mập mờ dây dưa với Đường Dạ Vũ. Ta thừa nhận, quả thật ta có yêu cậu ta, nhưng đó là khi còn trẻ. Càng về sau, vì những chuyện cậu ta gây ra đã sớm khiến tình cảm này tan biến. Bây giờ ngẫm lại, ta khi đó không buông bỏ được là do cố chấp, mình đã bỏ sức nhiều như vậy, sao có thể chịu được những tình nghĩa đó trong mắt cậu ta chỉ như con sâu cái kiến, bị cậu ta chà đạp. Từng có đoạn thời gian ta không muốn buông bỏ tình cảm này, không chỉ làm ngơ sự ác độc của cậu ta, mà còn không muốn đập nát những năm tháng kia cũng như bản thân mình năm đó. Tiểu Tạ, là em đã cứu ta. Em xuất hiện, làm cuộc sống của ta trở nên sắc màu, không biết khi nào đã phân tâm mà chú ý đến em. Đêm đó, những gì ta nói với em đều là thật. Ta muốn yêu em thật nhiều. Vốn cho rằng đây sẽ là một quá trình dài, chỉ khi nào buông bỏ được quá khứ ấy, xé đi lớp vỏ bao lấy trái tim, ta mới hiểu được, em đã chiếm một ví trị trong lòng ta. Sống chung về sau chỉ là là để củng cố thêm tình cảm lòng mình, ngày càng kiên định."
Âm thanh dịu dàng nhưng hữu lực, chậm rãi nhưng kiên định kể chuyện. Tô Cô Vân, người đàn ông cường thế nặng nề này, lại chịu vì cậu mà thổ lộ nội tâm mình, nói ra vết thương của gã, nói ra cố chấp của gã, còn có... tình yêu sâu đậm. Tạ Lan Khanh vô cùng cảm động, sống mũi cay cay, nhưng hồi tưởng lại nhiều năm mình thầm mến, còn có thời gian ngày đêm lo được lo mất vẫn không kìm được nỗi xót xa, đấm lên lồng ngực vững chãi của nam nhân, thật thà nói: "Em rất nhớ anh... Nhưng là anh không thích em, làm em tưởng... mình không được như Đường Dạ Vũ, anh nhìn không thuận mắt..."
Tô Cô Vân nghe được trợn mắt, sau đó ha ha cười to, nhắm thấy Tạ Lan Khanh thẹn quá thành giận trần trụi muốn chạy mất, thở dài nói: "Bé ngốc này, nghĩ gì cũng không chịu nói cho ta. Tiểu Tạ, đêm đó chúng ta còn chưa biết nhau nhưng ta lại chiếm đoạt em, điều này khiến ta cảm thấy xấu hổ khó xử. Do không xác định được có phải em yêu ta từ trước không nên ta không nghĩ cách ép buộc em phát sinh quan hệ. Chúng ta không phải bạn giường để thỏa mãn nhau, ta không thể làm càn với em..."
Tạ Lan Khanh gác đầu lên vai Tô Cô Vân, yên lặng không lên tiếng. Bầu không khí im lặng mà ấm áp, Tô Cô Vân dịu dàng ve vuốt tấm lưng trần của Tạ Lan Khanh, nhu tình mật ý gọi: "Khanh..."
Trăm lời rồi cũng quay về một chữ cuối cùng, cũng chính vậy khiến Tạ Lan Khanh giật mình, cả người run run. Từ trước đến giờ Tô Cô Vân chưa từng gọi cậu như vậy, toàn trực tiếp kêu Tiểu Tạ. Cái chữ này, giọng nói này dần phủi đi lớp bụi đang đóng cứng trong trí nhớ cậu. Ngục giam tối tăm không chút ánh sáng, tuyệt vọng khi bị người ta đè dưới thân lăng nhục, suýt chút nữa thất thân... Là nam nhân đó, bất ngờ xuất hiện ôm cậu đi, ánh mắt dịu dàng sau mặt nó đó... mà một tiếng khẽ gọi này lại giống đến vậy, đều mang theo luyến lưu. Đột nhiên Tạ Lan Khanh ngẩng đầu, đôi mắt đen tuyền nhìn thẳng Tô Cô Vân, khẽ nói: "Ngày em bị Bùi Thiếu Lăng bắt đi, người đeo mặt nạ cứu em phải anh không?"
Tô Cô Vân ngừng hồi lâu, cuối cùng thừa nhận: "Là ta. Ngày đó thấy em ở phòng khách huấn luyện... Ta rất tức giận, nhưng sau đó rất hối hận vì đã đối xử thô bạo thế với em. Ta thấy Vinh Tây Lăng dẫn người đi theo dõi cũng đoán được sẽ xảy ra chuyện, sợ bọn họ không để ý em nên đi theo. Còn mặt nạ, ta không muốn để mọi người nhận ra."
Tạ Lan Khanh vui vẻ, cảm thấy người đàn ông đó rất quen thuộc khiến cậu khó lòng kháng cự, thì ra là Tô Cô Vân. Nhưng nghe gã đề cập đến chuyện huấn luyện ở phòng khách, Tạ Lan Khanh cũng có chút chột dạ. Ban đầu chỉ muốn thử phản ứng của gã, có điều hơi bị quá trớn. Nghĩ nghĩ một hồi, Tạ Lan Khanh mở miệng: "Tô đại ca, chuyện huấn luyện..."
Tô Cô Vân che miệng cậu, không cho cậu xin lỗi, lại nói: "Được rồi, qua cả rồi. Sau này khi hiểu lòng mình, tất nhiên ta cũng ra sức tìm hiểu em, biết xuất thân và cả những gì em đã trải qua, cũng đoán được em làm thế là có mục đích. Tiểu Tạ, là ta khiến em không có cảm giác an toàn, về sau sẽ không. Thù của em ta giúp em báo, chiến tranh lần này sẽ sớm kết thúc. Chờ mọi chuyện lắng xuống, chúng ta cùng nhau bình bình đạm đạm sống qua ngày, cả đời không rời xa nhau."
Tô Cô Vân chỉ đơn giản nói ra, nhưng Tạ Lan Khanh lại bị chấn động một lúc không nói được gì, thật lâu sau đó mới lắp bắp mở miệng: "Là anh... diệt cả nhà kẻ thù em... Tô đại ca, anh vì em mà làm nhiều như vậy, em..."
Tô Cô Vân mút lấy môi cậu, không mang theo ý tình dục hôn lên, ngăn không cho cậu nói cám ơn. Nụ hôn từ miệng rồi ra khóe môi, trượt lên gò má ra đến vành tai. Tô Cô Vân thủ thỉ bênh tai cậu: "Tiểu Tạ, không cần nói gì nữa. Chúng ta yêu nhau, này là đủ."
Hai người cuối cùng cũng mở cánh cửa lòng mình mà thẳng thắn với nhau, đều đắm chìm trong hạnh phúc khó khăn mới có được này. Dù sinh ra trong thời loạn thế cuộc đời ngắn ngủi này, dù chiến loạn vẫn còn đó, cũng không sao cả. Không sợ mưa bom bão đạn lang bạc đây mai. Nơi này an lòng, chính là nhà.
- ---------
Bên trong thành Kim Lăng vẫn náo nhiệt như mọi ngày, khói lửa chiến tranh cũng không ngăn cản mọi người vui vẻ sinh hoạt. Dù là đầu não của Tô gia nhưng nơi này không bị tàn phá nghiêm trọng. Thế lực của Đường Dạ Vũ đều bị Minh Nguyệt đường vây, ở Kinh Đô không thoát ra được, huống hồ bọn họ cũng không dám tự tiện rút lui, chưa nói đây là nơi làm ăn lâu năm của Đường Dạ Vũ, Kinh Đô là nơi đại diện cho một quốc gia, sẽ không có đời vua chúa nào bỏ qua nơi này.
Khu vực biển phương Tây do Lê Vân Quy dẫn đầu tử thủ hải ngạn, thứ nhất là lo ngại Đường Dạ Vũ liên kết với nước ngoài trong giáp ngoài công, thứ hai là đề phòng cậu ta chạy trốn trên biển, chặt đứt đường lui của cậu ta. Vì thế giao chiến ở thủ phủ hôm nay chỉ có Tô gia ở phía nam và Cố gia ở phía Bắc, sức chiến đấu cũng tương đương nhau. Dù sao Đường Dạ Vũ tấn công, Tô Cô Vân thủ thành, một phe thủ thành cũng tương đối nhẹ nhàng. Mấy ngày liên tục Đường Dạ Vũ tấn công đều thất bại, có lẽ đang chỉnh đốn hồi phục quân mình để trở lại. Vì thế giao đấu tạm ngừng, bên trong thành Kim Lăng rất bình tĩnh.
Vinh Tây Lăng thay Tô Cô Vân đánh tan mấy nhóm tập kích, khá cực nhọc, thật vất vả mới được nghỉ xả hơi liền chui vào người bà xã nằm không muốn ra ngoài(*). Tô mỹ nhân cũng đau lòng ông xã nhà mình, bình thường đã đủ nhu tình mật ý, dịu dàng mềm nhũn, lần này lại càng ngoan ngoãn nghe lời hơi, dùng hết công lực bày ra đủ kiểu phục vụ cho nam nhân, xinh đẹp đến độ khiến Vinh Tây Lăng không còn phân biệt đâu trái đâu phải.
(*)Chỗ này trong raw là 'hương lý', tra Baidu có nghĩa là quê hương, nhưng cũng thấy nó ghi có nghĩa ám chỉ người vợ nữa nên tui nghĩ chắc nó hiểu theo nghĩa này là đúng nhất =))).
Hai người vẫn ồn ào như thế, không phân biệt sáng tối đêm ngày, liên tục triền miên ngày đêm không ra khỏi nhà cũng không phải chuyện hiếm, cho dù ăn cơm hay đi vệ sinh cũng dính với nhau.
Hiện tại hai người đang ăn điểm tâm, và hiển nhiên không phải ăn theo cách bình thường. Vinh Tây Lăng mới đút mỹ nhân ăn no, chuyển cái đó của mình từ trên khay lên cơ thể trần truồng của mỹ nhân. Trên đầu v* và trong thí mắt nhét mấy quả cherry, xung quang vú bự xếp đầy bánh hạnh nhân, bụng và đùi dính đầy sữa bò. Sữa đó vốn muốn uống hồi sáng, nhưng Vinh tiên sinh bày tỏ hắn uống sữa mỹ nhân phun là đủ, rồi đổ sữa lên khắp người tiểu yêu tinh, trông vô cùng ngon miệng.
Đã thế Vinh Tây Lăng còn chưa đã ghiền. Hắn ngồi xổm trước mặt Tô Quân Lan, nhét dương v*t bự vào miệng dương v*t để y khẩu giao cho mình, còn hắn thì khom người đồng thời hưởng thụ ăn điểm tâm.
Ăn được mấy miếng liền liếm liếm sữa ướt trên người mỹ nhân, vuốt ve hôn hít không thiếu gì hết, cắn mút đầu v* mỹ nhân như bú mẹ, còn không quên bắn tinh cho Tô Quân Lan giải khát.
Hai người vừa xử lý xong bữa điểm tâm vô cùng kích tình, cả người nhớp nháp đang muốn lăn vào một chỗ ban ngày tuyên dâm, vô cùng lạc thú. Nhưng chú 'trống choai' của Vinh tiên sinh còn chưa kịp vào hang, có lính tới báo cáo, nói Tô Cô Vân đã trở về, muốn gặp bọn họ.
Vinh Tây Lăng không biết phải làm sao, hắn không thể u mê đến lú, không thể chậm trễ chính sự. Tô Quân Lan cũng không quá hài lòng, nhân lúc nam nhân mặc quần áo cho y, thế mà lại ra sức lắc lư ưỡn hai luồng thịt về phía trước, cố gắng cho nam nhân sờ sờ thêm mấy cái, hôn y thêm vài cái nữa.
Vinh Tây Lăng bị bộ dáng nho nhỏ kia của y khiêu khích, thật muốn mê muội đắm chìm vào sắc đẹp đó, tức giận nói: "Bảo bối không nhịn được thì nói cho ông xã, chúng ta chơi nhau trước mặt anh hai cưng, ân ái kích thích hắn ta."
Tô Quân Lan bị hắn chọc cười, đỏ mặt nói: "Ông xã... Anh lấy hạt châu chặn thí mắt em lại đi, bên trong muốn chảy ra ngoài hết rồi..."
Vinh Tây Lăng ôm mỹ nhân, cười nói: "Yên tâm, ông xã lấy tay chặn cho cưng."
Tô Quân Lan nghe đã không thấy đáng tin, quả nhiên nam nhân kia đang nói lại ôm cậu từ phía sau, một tay xoa ngực một tay xoa mông, còn để ý gì nổi thí mắt y bị hắn banh thành lỗ nhỏ. Tinh dịch bên trong tí tách rơi xuống đất, một đường chảy xuống, trên sàn nhìn ra một vũng đọng. Cái mông lơ lửng chảy nước, chảy ra toàn tinh dịch của nam nhân, dù là Tô Quân Lan cũng xấu hổ muốn ngất. Từng giọt tinh dịch rơi xuống đều chạm qua huyệt khẩu tràng đạo, cảm giác không thể giữ lại được, còn có nam nhân mạnh tay xoa nắn, chơi Tô Quân Lan rên rỉ không ngớt.
Kết quả, người trong doanh trại lại được dịp chứng kiến hai người tùy hứng ân ái dính vào nhau, dục cầu bất mãn đi tới. Hai người Vinh Tô cũng rất ngạc nhiên, không chỉ có Tô Cô Vân và Tạ Lan Khanh trở về, Vinh Thương Vẫn cũng tới, còn dắt Ngu Ức theo.
Ngu Ức ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vinh Thương Vân, thấy bọn họ đi tới cũng chỉ ấm áp cười một cái, còn mang theo chút ngượng ngùng, sau đó lại cúi đầu, nhưng thỉnh thoảng sẽ trộm ngắm Vinh Thương Vân, mặt đầy hạnh phúc ngọt ngào, bộ dạng si tình kia khiến Vinh Tây Lăng trông thấy làm lạ.
Vinh Tây Lăng xoa xoa cằm, hỏi: "Cha, ông thật lợi hại. Ra ngoài một chuyến lại dẫn về được bà xã xinh đẹp như vậy."
Ngu Ức đỏ mặt, lại không phản bác tiếng gọi 'bà xã' này. Vinh Thương Vân gật đầu khen con trai mình, Ngu Ức này, không uốn nắn lại là không được. Đêm đó hai người phiên vân phúc vũ triền miên không ngớt, kết quả sáng hôm sau Ngu Ức lại cho rằng ông không muốn y, đi thu dọn hết mọi thứ, nói không muốn thấy vật nhớ người. Cho dù Vinh Thương Vân có giải thích ra sao, Ngu Ức vẫn dáng vẻ thương tâm muốn chết không nói tiếng nào, ánh mắt như nhìn kẻ phụ bạc kia của y khiến VInh Thương Vân nổi cáu, dứt khoát trực tiếp xách người theo. Trải qua lần này, ông cũng hiểu rõ lòng mình, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cần gì phải dằn vặt, lập tức dạt dào cảm xúc tỏ tình với Ngu Ức. Sau đó người nọ lại quay về bộ dáng ngu ngơ như thế, có điều lại rất đáng yêu.
Vinh Thương Vân nói sẽ không bỏ rơi y nữa, Ngu Ức lập tức vui vẻ đi theo, còn rất tự nhiên trao binh quyền phương Đông. Y không có ý định tranh đoạt thiên hạ, binh quyền ở phương Đông là đặt cược cuối cùng của y. Không có Vinh Thương Vân, y chắc chắn không thể nào sống nổi, cho dù sáng hôm đó là mất hết ý chí để ông đi, nhưng thực tế đấy là kế hoãn binh, chờ tới thời điểm Vinh Tây Lăng và Đường Dạ Vũ tranh nhau địa bàn ở phương Đông sẽ đưa điều này ra uy hiếp, uy hiếp Vinh Thương Vân ở lại bên y, không có được trái tim thì cũng phải để người lại.
Có hỗ trợ của Ngu Ức, sức mạnh nơi này càng tăng thêm, chiếm ưu thế tuyệt đối. Nơi này không thiếu nhân tài tinh thông quân sự, không có chuyện sẽ thất bại. Bàn bạc với nhau mấy bận, mọi người nhất trí chuyển thủ thành công, chủ động tiến đánh, hoàn toàn diệt sạch thế lực của Đường Dạ Vũ.
Tuy nhiên, tàn nhưng không phế(*), trận chiến kia đánh chừng hơn nửa năm mới có thể đánh Đường Dạ Vũ không đứng lên nổi nữa. Theo nguồn tin đáng tin cậy, Đường Dạ Vũ quả thật dắt díu đám tàn binh bại tướng chạy trốn về phía biển Tây, cho dù bên đó đã có gia tộc trấn biển phòng thủ, nhưng bọn họ vẫn đuổi theo. Cho dù thế nào đi nữa, giữa bọn họ vẫn nên có một kết thúc.
(*)Chỉ quân của Đường Dạ Vũ tàn nhưng không phế.
Thuyền của Đường Dạ Vũ còn chưa tới được vùng biển nông đã bị Lê Vân Quy dẫn người chặn đường. Đáng cười là thời điểm Đường Dạ Vũ bị áp giải lên bờ, lại không có mảnh vải che thân, trên người ướt đẫm thể dịch. Mấy tên đàn ông bị áp giải cùng cậu ta cũng không ít người trần truồng, quần áo xốc xếch, chim to như lộ ra hết bên ngoài.
Bốn người Tô Cô Vân đứng trên bờ, tình trạng chật vật của Đường Dạ Vũ thu hết vào mắt. Thật không nghĩ nổi, đều đã chó nhà có tang(*), tính mạng đang bị đe dọa còn không đổi được dâm tính. Chạy thoát thân cũng không quên tìm đàn ông.
(*)Chó nhà có tang: ví như chó mất chủ, lang thang nay đây mai đó, không nơi nương tựa.
Vốn dĩ bọn họ còn có chút cảm tình khi còn nhỏ, chuyện cho tới bây giờ cũng không ai thực sự muốn bỏ đá xuống giếng. Nhưng Tô Quân Lan quả thực không nhìn nổi bộ dạng hèn hạ của Đường Dạ Vũ, mở miệng châm chọc: "Tôi nói cậu đời nào chịu dẫn người trốn theo, thì ra đều dẫn theo nam sủng ha."
Đường Dạ Vũ cười nhạt phản kích: "Tôi tìm nam sủng còn hơn cái loại bị người ta coi là nam sủng chơi hư."
Tô Quân Lan tức giận, bị Vinh Tây Lăng kéo sang một bên vuốt lông an ủi, tỏ ý y không cần để ý con chó điên kia.
Đường Dạ Vũ nằm trên cát, ngẩng đầu nhìn Tô Cô Vân và Tạ Lan Khanh đứng sóng vai nhau, giọng mang theo vài phần đắng cay: "Ngươi thắng."
Cũng không biết là nói Tô Cô Vân thắng thiên hạ, hay nói Tạ Lan Khanh thắng được Tô Cô Vân.
(*)Tiếng Trung chỉ có 你/ni để gọi đối phương, edit sang tiếng Việt nếu để mày/cậu thắng thì biết nói Tạ Lan Khanh, còn anh thì biết chỉ Tô Cô Vân nên tui xin phép sẽ giữ nguyên chỗ này là 'ngươi'.
Tô Cô Vân cúi đầu nhìn cậu ta, lại xoay người rời đi, dường như không muốn nhiều lời. Chẳng ngờ Đường Dạ Vũ ở phía sau kêu lên: "Cô Vân, anh không muốn em sao? Em biết anh vẫn còn thích em, chúng ta quay lại đi, em đảm bảo sẽ chỉ có một mình anh... Cô Vân, đừng không cần em, anh không nhớ đêm đó sao, em sẽ khiến anh sung sướng như thế... Sau này em cả ngày lẫn đều đều phục vụ anh, anh trói em trên giường, coi em như chó mẹ mà chơi, làm bất kể chỗ nào ở đâu..."
Tô Cô Vân đưa lưng về cậu ta im lặng nghe, lãnh đạm nói: "Nếu cậu muốn làm tính nô như thế, tôi sẽ cho cậu toại nguyện. Tôi sẽ đưa cậu vào ngục giam dùng trọng hình, người ở đó gái trai già trẻ gì đều có, ắt có thể thỏa mãn cậu."
Nói rồi, không quan tâm Đường Dạ Vũ thê lương thét chói tai, nắm tay Tạ Lan Khanh đi mất.
- ---------
Thiên hạ thái bình, khói bụi lắng xuống. Bọn họ đều có kết thúc cho riêng mình.
Vinh Tây Lăng dẫn Tô Quân Lan đi du lịch khắp nơi, từ bắc chí nam, ngắm nhìn phong cảnh trần gian, dù đến chết cũng ân ái như lúc ban đầu. Biết nhau khi đó, bầu bạn cả đời. Sống cùng giường, chết cùng huyệt, cả đời vì người kia mà trao dịu dàng.
Tô Cô Vân về lại đế kinh làm chủ đại cuộc, trở thành minh quân một đời. Gã và Tạ Lan Khanh phá vỡ những định kiến dũng cảm yêu nhau càng khiến người dân hâm mộ, truyền lại cho muôn đời sau. Mặc dù là hai người đàn ông, nhưng là một cặp đế hậu(*) trong lòng trăm họ.
(*)Vua và hoàng hậu.
Kết quả của Đường Dạ Vũ cũng không ai thật sự quan tâm, có lẽ không chịu nổi hành hạ nên hóa điên, có lẽ đã chết. Sử sách thật sự có ghi chép lại về vị thái tử dâm đãng cuối cùng của vương triều Đường gia này, nhưng về sau cũng chỉ có thêm kẻ cười người chê, làm chuyện phiếm trà dư tửu hậu, những người đã từng tiếp xúc hắn, sẽ không ai thật sự nhớ hắn, hoài niệm hắn.
Câu chuyện của bọn họ, chung quy chính là như vậy.
Núi sông qua năm tháng sẽ mòn, thế nhân vạn vật cũng sẽ già đi, chớp mắt đã qua chục năm, bên cạnh còn có một người bầu bạn. Cả đời này... cũng không quá tệ.
- Chính văn hoàn -
☆☆☆
Editor: Ối dồi ôi cuối cùng cũng hoàn chính văn =)))))) Mình còn 1 phiên ngoại nha =))))))))) *tung bông*
Chương cuối nên quá trời là chữ =))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương