Sống Chung Bất Thường
Chương 1
Chuyển ngữ: Gà Múp.
☆, Chương 1.
Khương Mộc đứng ở phòng khách xa lạ, nhìn hành lý mình đầy cả đất, không khỏi thở dài —— sao lại...... rơi vào tình cảnh này chứ......
Trên sô pha có một người đàn ông xa lạ, lười nhác ngồi nghiêng người xem tấu nói, chân ông chú rất dài, chiếm nguyên cả cái sô pha không nói. Còn gác cả lên tay vịn duỗi ra bên ngoài rất nhiều, không có chỗ đặt mà lắc lư ở không trung.
Từ từ...... Tấu nói?
Tầm mắt cậu tập trung trên màn hình TV, nhíu mày ghét bỏ: Nghiêm túc không vậy?
Trừ 30 tết, ai mà rảnh rỗi xem cái này chứ (" ゜ロ゜)"!!! Thế mà ông chú còn xem đến ngon lành?
Không không không...... Hiện tại tuyệt đối không phải lúc chê bai tấu nói......
Di động trong túi Khương Mộc rung lên, cậu móc ra, là La Tiểu Duẫn: Rốt cuộc chừng nào mày mới tới sân bóng rổ hả?
Ngón tay cái nhanh chóng gõ chữ: Tụi mày chơi đi, tao không đi được.
Qua một giây, La Tiểu Duẫn nhắn tin tới: Tình huống gì đây???
Khương Mộc: Tao bị ba tao gởi nuôi ở nhà một ông chú xa lạ, đang vội chuyển nhà đây.
Gõ được mấy chữ, cậu cất điện thoại vào trong túi, sau đó nhìn ông chú chân dài trên sô pha, trong lúc nhất thời không biết mở lời thế nào.
Khụ ~
Xin chào, từ hôm nay trở đi phải sống cùng nhau rồi, xin chỉ bảo nhiều hơn.
......
Ờm, thật sự nghe vào giống ra vẻ ghê.
Xin chào, tôi là con trai của Khương Chí Viễn, đúng, chính là con trai thầy cấp 3 chú đấy, tôi kêu là Khương Mộc, hy vọng tôi ở đây sẽ không gây rắc rối cho chú.
......
Ễ, nghe...... càng ra vẻ hơn ấy!!!
Ngay lúc cậu đang vô cùng rối rắm thì ông chú trên sô pha đổi tư thế, ánh mắt rốt cuộc rời khỏi Quách Đức Cương mà chú ta yêu thích nhất, lướt qua đụng ngay Khương Mộc.
Ông chú hơi khựng lại sau đó cái giọng lười biếng vang lên: "Nhóc đến rồi đấy à."
"...... Ừm." Khóe miệng Khương Mộc nhỉnh lên cười gượng gạo.
Đúng vậy, tôi chẳng những tới mà còn đứng ở đây nửa giờ đấy!
Ông chú ngồi dậy, thừa ra một nửa chỗ trống trên sô pha, uể oải châm điếu thuốc. "Hành lý là do trước khi ba nhóc đi công tác thì đưa tới chỗ tôi". Ngón tay thon dài, cử chỉ kẹp điếu thuốc lộ ra cái vẻ đẹp trai của một người trưởng thành.
Khương Mộc nhớ trong lớp cũng có mấy thằng hư hỏng thích diễn hút thuốc nhưng bọn nó hút trông cực kỳ ấu trĩ, so với ông chú cách biệt một trời một vực.
"Ngồi đi". Ông chú vỗ vỗ cái đệm bên người, nhếch chân lên bắt chéo.
Cậu sững tại chỗ, không nhúc nhích.
Thật ra, cậu đã thấy ông chú này.
Con đường sát bên trường có một tiệm xăm, ông chú chính là chủ tiệm đó, ngẫu nhiên lúc tan học đạp xe đi ngang qua, có nhìn thấy ông chú hút thuốc, chọc mèo ở cửa.
Ổng dường như luôn luôn uể oải chậm chạp, trông cái vẻ như chẳng tỉnh ngủ nổi.
Mặc áo sơ mi hoa rộng thùng thình cùng với quần hoa dài, ống quần nhất định sẽ dài tới đất che khuất chân, trên vai choàng một cái áo khoác mềm oặt vô cùng tùy tiện. Ngôn Tình Cổ Đại
Nếu còn muốn nói có gì đặc biệt khó quên thì đại khái là mái đầu xoăn xoã tung tự nhiên.
Ờ, tổng thể ấn tượng, là một ông chú lôi thôi lếch thếch.
"Nhóc".
Ông chú được kêu là lôi thôi lếch thếch đột nhiên lên tiếng, Khương Mộc hoảng sợ, nghiêm túc đứng thẳng: "Chuyện gì?"
"Nhóc tên gì?"
"Khương Mộc..."
Ông chú chậm rãi phun ra một vòng khói: "Tôi gọi là Sở Mạt."
"Ờ...... Sở Mạt." Khương Mộc đọc lại một lần.
Sở Mạt nhìn cậu, gảy tàn thuốc mấy lần lên gạt tàn ở trên bàn, bỗng nhiên nói: "Nhóc mấy tuổi rồi?"
"Mười tám."
Sở Mạt híp mắt: "Tôi lớn hơn nhóc 10 tuổi".
"......?" Cậu chớp chớp mắt, vậy thì sao?
"Kêu chú, có nghe thấy không?". Giữa kẽ tóc mái thật dài lộ ra đôi mắt, dường như mang theo chút vui vẻ.
Khương Mộc sửng sốt một chút, thì ra ông chú so đo vai vế?
Cậu trầm mặc một lát, vẫn mở miệng kêu một tiếng: " Chú Sở".
"Ừ, ngoan." Sở Mạt có vẻ rất vừa lòng: "Ba nhóc đi công tác một tháng, từ tháng này sẽ do tôi trông nom nhóc nhưng phải nói trước, tôi nuôi hoa nuôi cỏ nuôi mèo chứ chưa nuôi trẻ con bao giờ".
Khuôn mặt ông chú giữa làn khói lượn lờ lộ ra cái mặt cười vô tâm vô tư đến vô tội: "Cho nên, nuôi có chết cũng đừng có trách tôi".
"......" Khương Mộc nghe đến đó, đầu tiên là sửng sốt sững sờ, tiếp đó hít sâu một hơi —— không ổn không ổn không ổn!!! Ông chú này còn kỳ quái hơn so với trong tưởng tượng!!!
Ba ơi, ba để con trong nhà ông chú này thật sự không sao chứ?
Không sao chứ???
Tâm trạng uể oải sắp tràn ra cả lồng ngực.
Sở Mạt thấy cậu không nói gì, móc ra một viên kẹo sữa thỏ trắng bự từ trong túi.
Khương Mộc nhìn kẹo sữa rồi lại nhìn ông chú, cùng im lặng nhìn nhau: "Gì thế?".
"Vì tránh cho nhóc khóc nhè vì quá nhớ ba, thế nên cho nhóc một viên kẹo an ủi trước, coi như quà gặp mặt".
"......". Khóe miệng Khương Mộc giật giật —— làm sao bây giờ, điểm chê nhiều quá không biết chê từ chỗ nào luôn.
Chưa nói đến việc tôi sẽ không khóc nhè vì quá nhớ ba, mà cho dù tôi khóc thật thì chú cảm thấy một viên kẹo sữa có thể an ủi được tôi hả?
Nhìn tay Sở Mạt cố chấp đưa kẹo sữa, cậu do dự một chút, uyển chuyển nói: " Chú Sở, một viên kẹo sữa không có lực hấp dẫn với tôi".
"...... Ờ." Sở Mạt gật gật đầu tỏ vẻ get (hiểu) ý cậu, bèn moi rồi lại moi ở trong túi, moi ra thêm một viên kẹo nữa, đưa tới trước mặt Khương Mộc.
"......" Ngực cậu phập phồng mấy lần, trong lòng điên cuồng hét lên: Hai viên cũng vô dụng!!!!
Thấy Khương Mộc không nhận, Sở Mạt để kẹo sữa ở trên bàn trà rồi lại nằm trên sô pha xem tấu nói, lầm bầm lầu bầu một câu: "Nuôi trẻ con thật khó giải quyết hơn trong tưởng tượng......"
Khương Mộc: Sống chung với người không bình thường quái đản như chú mới là chuyện khó giải quyết nhất trên thế giới!!!
Trong sảnh chất một đống lớn hành lý, Sở Mạt hoàn toàn không có ý muốn xử lý chúng, bất đắc dĩ, Khương Mộc đành phải hỏi: "Khụ, cái đó, xin hỏi phòng tôi ở đâu?"
"Trên lầu...... Ha ha ha ha ha...... Phòng thứ hai ha ha ha ha ha......" Ai kia yêu thích tấu nói đã chìm đắm trong tiết mục ngắn ít ai để ý và không thể thoát ra.
"......"
Khương Mộc từ bỏ giao lưu với ông chú, tay làm hàm nhai dọn hành lý đến phòng thứ hai trên lầu.
Thang lầu được làm từ gỗ, đi lên sẽ phát ra tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt", có cảm giác cũ kỹ.
Căn phòng gọn gàng sạch sẽ hơn trong tưởng tượng, sàn gỗ được quét tước sạch bong, ánh đèn chiếu còn phản quang. Mặt tường gần cửa sổ có đặt một cái bàn học, rất thích hợp làm bài tập, đèn trên bàn mới tinh, có vẻ mới mua được mấy hôm.
Cậu giật mình: Chẳng lẽ...... Căn phòng này được quét dọn riêng, cây đèn bàn mới được mua riêng?
Không, ông chú thậm chí còn không thể tự chăm sóc bản thân thì không có khả năng tri kỷ đến thế!
Lúc này di động vang lên, là La Tiểu Duẫn.
"Alo?"
"Sao mày không trả lời wechat của tao, tình huống thế nào, đã bảo cùng nhau chơi bóng lại thả bồ câu tao à!"
"Không phải tao đã nói rồi hở, đang vội chuyển nhà đây."
"Mày thật sự bị ba mày gởi nuôi tới nhà người khác?"
"Là học sinh ba tao".
"Ba mày đúng là mang học trò khắp thiên hạ".
"Bớt lắm mồm đi. Tao đã dự đoán được tương lai một tháng tới sẽ có bao nhiêu đau khổ".
"Sao thế, chủ nhà mới không dễ ở chung?"
"Không phải không dễ ở chung, mà là kiểu suy nghĩ không giống người bình thường, mày tưởng tượng coi, ổng cho tao quà gặp mặt là một viên kẹo sữa?"
"Phụt, mẹ nó dỗ con nít hả?".
"La Tiểu Duẫn, mày nhớ kỹ, nếu một ngày nào đó tao không đi học, nhất định là bị ổng bất cẩn nuôi chết, mày nhớ giúp tao báo cảnh sát!".
"Phụt ha ha ha, được, tao sẽ bày đầy kẹo sữa bên xác mày".
"Má! Cút!".
"Tao cút đây, buổi tối ba tao mời tao ăn bữa tiệc lớn, đừng ghen ghét tao nhoa".
"Cút nhanh lên!".
"Ha ha ha ha ha ha tắt đây! Bai!".
"Bai!".
Cất di động, Khương Mộc ngồi trên sàn nhà ngẩn người, hành lý quá nhiều, nhất thời không biết nên bắt đầu sắp xếp từ đâu, đột nhiên, đèn phòng bụp một tiếng vụt tắt.
Khương Mộc dừng lại —— Ôi đệt, cúp điện à.
Trong nháy mắt căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Cậu đờ người một lúc lâu, cảm thấy tối thùi lùi quái quái quá khiếp người, vừa định đứng lên, dưới chân có thứ gì đó lông xù xù cọ qua.
Xúc cảm trong bóng tối đen như mực có vẻ đặc biệt quỷ dị.
Ố?
Thứ gì đó.......Lông xù xù......??
Đột nhiên cậu nhớ tới quái vật nhỏ trong "Sen và Chihiro ở thế giới thần bí".
Sau hai giây im lặng ——
" A a a a a a!!!!"
Khương Mộc mất kiểm soát hét ầm lên, thứ dưới chân cũng bị dọa nhảy xa ra, hai bên cùng lấy tư thế quỷ dị giật bắn né xa nhau, Khương Mộc mở cửa xông xuống dưới lầu, kết quả một chân đạp hụt, trực tiếp từ lầu trên theo thang lầu ngã quỵ xuống.
"Phịch" một tiếng, đầu cậu rạp xuống đất còn trượt dài, ngã tới bên chân sô pha.
Sở Mạt từ trước đến giờ chưa từng được ai hành đại lễ như thế, miệng hơi há ra, đang cắn dở điếu thuốc cũng "lạch cạch" rớt xuống đất, "Nhóc...... Làm gì thế?".
"Bên kia...... Có thứ kỳ, quái!" Khương Mộc ngẩng đầu, giống như lên án, ngón tay chỉ hướng thang lầu, chỉ thấy một con mèo to béo màu xám hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi xuống.
Sở Mạt nheo mắt theo hướng ngón tay cậu chỉ nhìn lên trên.
"Ồ, đó là con trai tôi đấy".
......
Con trai......
Con trai??
Con trai!!!
Khương Mộc chớp chớp mắt, ngón tay cứng đờ ở không trung......
Chú nói loại động vật bốn chân đi đường là con trai chú á!
Cậu cùng với con mèo mắt to trừng mắt nhỏ, trong lúc nhất thời, không khí hơi yên tĩnh.
"Nhóc sợ mèo hả?".
"Tôi...... Đương nhiên không sợ." Cậu ép buộc mình bình tĩnh nói, "Vừa rồi đột nhiên cúp điện, bị dọa thôi, bình thường gan tôi lớn lắm, chú nhìn không ra đâu."
"Ừ." Sở Mạt đứng lên, khoanh tay nhìn nghiêng nhìn ngả sô pha, giọng điệu kiểu cợt nhả trêu chọc, "Tôi thật sự nhìn không ra đó".
Khương Mộc: "......"
Hay lắm, cứ tiếp tục ở chung, không chừng ngày nào đó cậu sẽ dùng băng keo trong suốt dán kín miệng ông chú luôn.
Đúng là cực kỳ xuất sắc.
Được mới là lạ.
"Nhà cũ điện áp không ổn, quen dần đi". Sở Mạt nói, "Nếu hai đứa đã gặp nhau thì chính thức giới thiệu một chút, con trai tôi thuộc chủng loại mèo Nga xanh, tên là Nắm Than".
Khương Mộc cười thơn thớt với con mèo: " Xin chào...... Tiên sinh Than Đá".
Sở Mạt đến bên con mèo, chỉ vào Khương Mộc nói: "Đây là khách trọ mới chuyển đến, gọi là......"
Kết quả, kẹt lại ở chỗ tên.
"Khương Mộc".
Khách trọ mới bị quên tên nhắc nhở một cách yếu ớt.
"Đúng rồi, Khương Mộc, hy vọng hai đứa ở chung hòa thuận". Ông chú dường như không hề cảm thấy áy náy vì đã quên tên khách trọ mới.
Đôi mắt Nắm Than ánh vàng rực rỡ nhìn nhìn khách trọ mới, cái vẻ thật khinh thường, sau đó cao ngạo "Meo" một tiếng, vòng quanh chân ông chú cọ cọ, giống như tuyên bố "Đây là của tui, anh không được cướp".
Ánh mắt cậu cũng thờ ơ đáp lại —— yên tâm, có cho tao cũng không thèm.
Sở Mạt nhìn bọn họ giao lưu ánh mắt suốt cuộc nói chuyện vuốt cằm nói, "Xem ra hai đứa có ấn tượng tốt với nhau đấy".
Khương Mộc & Nắm Than: Tốt ở chỗ nào! ( `Δ′)!
Ông chú mặc kệ vẻ mặt vặn vẹo của hai đứa, đơn phương ịn lên con dấu "thân thiện" cho hai đứa, tiếp đó từ chỗ tựa lưng trên sô pha cầm lấy cái khăn lông trắng ném lên vai: "Phòng tắm ở lầu hai, phòng bếp ở lầu một, TV tùy ý xem, điều hòa máy tính đều tùy ý dùng, tôi ở phòng đối diện nhóc, có việc kêu tôi, không có việc thì đừng có phát ra tiếng kỳ quái, cũng đừng có quấy rầy giấc ngủ của tôi".
Nói đại khái mấy thứ gia quy xong, sau đó Sở Mạt ngáp dài lên lầu. Nắm Than "Meo" một tiếng, vẫy đuôi nghênh ngang theo lên.
Khương Mộc sững người một lúc, có hơi mù mờ.
Ủa? Vậy bây giờ buông tay mặc kệ tôi đó hả? Tôi còn chưa ăn cơm đâu...... Ở đây không bao bữa tối à?
Cậu gục mặt xuống, đói quá......
Sau khi Sở Mạt lên lầu thì không có động tĩnh gì nữa, trên bàn trà còn để lại quà gặp mặt là hai viên kẹo sữa, Khương Mộc do dự một lát, liền mở ra ăn vào miệng.
Mùi sữa thơm trong nháy mắt tràn khắp khoang miệng, cậu ngẩn ra —— ăn ngon nha!
Nhìn qua cũ cũ, như là kẹo quá hạn, lại có mùi vị ngon kinh người.
......
Ăn xong kẹo sữa, cậu mịt mù ngồi yên một lúc, bụng lại ọc ọc kêu lên.
......
Vẫn nên mặt dày tìm Sở Mạt cầu cho ăn thôi.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối hẳn, hành lang lầu hai không bật đèn, tối như mực một vùng, quái quái khiếp người.
Phòng ngủ ông chú không có ai, chỉ có một căn phòng sâu nhất trong hành lang chiếu ra ánh đèn vàng ấm áp......
Cậu nhanh chân chạy qua, giơ tay gõ gõ cửa, nhưng bên trong không hề đáp lại.
"Cái đó...... Tôi có thể đi vào không?"
Khương Mộc hỏi một tiếng, vẫn không trả lời.
Cậu nghĩ nghĩ, thật cẩn thận kéo cánh cửa kia ra, cúi đầu nói: "Xin lỗi, đã tự ý mở cửa, bởi vì tôi thật sự có hơi đói......".
Khoảnh khắc ngẩng đầu, cậu sững sờ, đập vào mắt, là một người đàn ông xa lạ đang tắm vòi sen......
Cách cửa kính, hơi nước lượn lờ, toàn thân nhìn thấy không sót gì......
Người đó nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại nói một cách rất khó chịu: "Có chuyện gì?".
"Vâng! Thật xin lỗi! ——" Khương Mộc thét lên thất thanh, "Rầm" đóng sầm cửa lại.
Cậu dựa vào cửa ngã ngồi trên đất, thật lâu sau không thể thoát khỏi khiếp sợ.
Đây là phòng tắm hả?
Cái cửa này mẹ nó cũng quá cách âm, ngay cả tiếng nước cũng không nghe thấy luôn!
Với lại, tại sao có ông chú không quen biết tắm rửa ở bên trong chứ?
Vào ngay lúc này...... Dưới lòng bàn chân đột nhiên truyền đến xúc cảm ngứa ngứa.
"Hở??" Khương Mộc sợ tới mức giật bắn lên, tập trung nhìn vào, là Nắm Than đang đong đưa cái mông bự lắc lư ngồi ở cửa.
"Tao tao tao cảnh cáo mày —— Nắm Than!...... Sở Nắm Than!...... Không được làm tao sợ!"
Sở Nắm Than: "......??"
Đúng lúc này, cánh cửa "Cạch" được mở ra từng chút một, ông chú nào đó mới vừa tắm rửa xong, bọc khăn tắm quanh hông xuất hiện ở cửa, tóc mái toàn bộ vuốt về phía sau, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai, ông chú lười nhác tựa vào khung cửa, khoanh tay từ trên cao nhìn xuống cậu: "Vừa rồi ai mới thét lớn tiếng đấy?"
Đột ngột đối mặt với ông chú trần trụi đột nhiên xuất hiện, Khương Mộc quá khiếp sợ, đầu óc co lại giơ tay chỉ ngay Nắm Than: "Nó!".
Nắm Than:??? Meo meo meo?
Ông chú duỗi tay giống như máy gắp thú bông gắp lấy đầu cậu, xoay mặt qua đối diện với mình, giọng trầm xuống nói: "Tôi đã nói rồi, không có việc gì thì đừng phát ra tiếng kỳ quái".
"Ừm ừm ừm... Nói qua nói qua rồi!" Hai mắt Khương Mộc nhắm nghiền lại liên tục gật đầu, qua một lúc lâu ——
Ế?
Câu này sao quen tai quá vậy...... Qua một lúc lâu, cậu mới đột nhiên phản ứng lại —— "Sở Mạt???".
Sở Mạt một tay chống trên khung cửa, một tay chống nạnh, cúi người về phía trước: "Ừ, là tôi, chứ còn ai vào đây? Đêm nay nhóc muốn dùng tiếng hét để khiến tất cả những người hàng xóm hiểu lầm tôi bất lịch sự với nhóc ư?"
Khương Mộc lập tức dùng đôi tay bịt kín miệng, lắc lắc đầu.
Ông chú đánh giá cậu một lúc lâu, nhìn thấy cậu xấu hổ mà đỏ cả tai, bỗng nhiên nheo mắt lại cười: "Đúng là nhìn không ra nhóc còn nhỏ mà đã có đam mê rình coi đàn ông, ba nhóc mà biết buồn đến cỡ nào".
Khương Mộc: "......"
Chú mới thích rình coi đàn ông!!!
Cả nhà chú mới thích rình coi đàn ông!!! Bệnh tâm thần!!!!
Tác giả có lời muốn nói:
"Nuôi nấng trẻ con cần chú ý những việc sau đây:
1. Một viên kẹo sữa không đủ, cần phải hai viên.
2. Nhớ cho ăn cơm chiều, nếu không đói quá trẻ sẽ có khả năng đến rình coi bạn tắm rửa."
—— Sở Mạt
☆, Chương 1.
Khương Mộc đứng ở phòng khách xa lạ, nhìn hành lý mình đầy cả đất, không khỏi thở dài —— sao lại...... rơi vào tình cảnh này chứ......
Trên sô pha có một người đàn ông xa lạ, lười nhác ngồi nghiêng người xem tấu nói, chân ông chú rất dài, chiếm nguyên cả cái sô pha không nói. Còn gác cả lên tay vịn duỗi ra bên ngoài rất nhiều, không có chỗ đặt mà lắc lư ở không trung.
Từ từ...... Tấu nói?
Tầm mắt cậu tập trung trên màn hình TV, nhíu mày ghét bỏ: Nghiêm túc không vậy?
Trừ 30 tết, ai mà rảnh rỗi xem cái này chứ (" ゜ロ゜)"!!! Thế mà ông chú còn xem đến ngon lành?
Không không không...... Hiện tại tuyệt đối không phải lúc chê bai tấu nói......
Di động trong túi Khương Mộc rung lên, cậu móc ra, là La Tiểu Duẫn: Rốt cuộc chừng nào mày mới tới sân bóng rổ hả?
Ngón tay cái nhanh chóng gõ chữ: Tụi mày chơi đi, tao không đi được.
Qua một giây, La Tiểu Duẫn nhắn tin tới: Tình huống gì đây???
Khương Mộc: Tao bị ba tao gởi nuôi ở nhà một ông chú xa lạ, đang vội chuyển nhà đây.
Gõ được mấy chữ, cậu cất điện thoại vào trong túi, sau đó nhìn ông chú chân dài trên sô pha, trong lúc nhất thời không biết mở lời thế nào.
Khụ ~
Xin chào, từ hôm nay trở đi phải sống cùng nhau rồi, xin chỉ bảo nhiều hơn.
......
Ờm, thật sự nghe vào giống ra vẻ ghê.
Xin chào, tôi là con trai của Khương Chí Viễn, đúng, chính là con trai thầy cấp 3 chú đấy, tôi kêu là Khương Mộc, hy vọng tôi ở đây sẽ không gây rắc rối cho chú.
......
Ễ, nghe...... càng ra vẻ hơn ấy!!!
Ngay lúc cậu đang vô cùng rối rắm thì ông chú trên sô pha đổi tư thế, ánh mắt rốt cuộc rời khỏi Quách Đức Cương mà chú ta yêu thích nhất, lướt qua đụng ngay Khương Mộc.
Ông chú hơi khựng lại sau đó cái giọng lười biếng vang lên: "Nhóc đến rồi đấy à."
"...... Ừm." Khóe miệng Khương Mộc nhỉnh lên cười gượng gạo.
Đúng vậy, tôi chẳng những tới mà còn đứng ở đây nửa giờ đấy!
Ông chú ngồi dậy, thừa ra một nửa chỗ trống trên sô pha, uể oải châm điếu thuốc. "Hành lý là do trước khi ba nhóc đi công tác thì đưa tới chỗ tôi". Ngón tay thon dài, cử chỉ kẹp điếu thuốc lộ ra cái vẻ đẹp trai của một người trưởng thành.
Khương Mộc nhớ trong lớp cũng có mấy thằng hư hỏng thích diễn hút thuốc nhưng bọn nó hút trông cực kỳ ấu trĩ, so với ông chú cách biệt một trời một vực.
"Ngồi đi". Ông chú vỗ vỗ cái đệm bên người, nhếch chân lên bắt chéo.
Cậu sững tại chỗ, không nhúc nhích.
Thật ra, cậu đã thấy ông chú này.
Con đường sát bên trường có một tiệm xăm, ông chú chính là chủ tiệm đó, ngẫu nhiên lúc tan học đạp xe đi ngang qua, có nhìn thấy ông chú hút thuốc, chọc mèo ở cửa.
Ổng dường như luôn luôn uể oải chậm chạp, trông cái vẻ như chẳng tỉnh ngủ nổi.
Mặc áo sơ mi hoa rộng thùng thình cùng với quần hoa dài, ống quần nhất định sẽ dài tới đất che khuất chân, trên vai choàng một cái áo khoác mềm oặt vô cùng tùy tiện. Ngôn Tình Cổ Đại
Nếu còn muốn nói có gì đặc biệt khó quên thì đại khái là mái đầu xoăn xoã tung tự nhiên.
Ờ, tổng thể ấn tượng, là một ông chú lôi thôi lếch thếch.
"Nhóc".
Ông chú được kêu là lôi thôi lếch thếch đột nhiên lên tiếng, Khương Mộc hoảng sợ, nghiêm túc đứng thẳng: "Chuyện gì?"
"Nhóc tên gì?"
"Khương Mộc..."
Ông chú chậm rãi phun ra một vòng khói: "Tôi gọi là Sở Mạt."
"Ờ...... Sở Mạt." Khương Mộc đọc lại một lần.
Sở Mạt nhìn cậu, gảy tàn thuốc mấy lần lên gạt tàn ở trên bàn, bỗng nhiên nói: "Nhóc mấy tuổi rồi?"
"Mười tám."
Sở Mạt híp mắt: "Tôi lớn hơn nhóc 10 tuổi".
"......?" Cậu chớp chớp mắt, vậy thì sao?
"Kêu chú, có nghe thấy không?". Giữa kẽ tóc mái thật dài lộ ra đôi mắt, dường như mang theo chút vui vẻ.
Khương Mộc sửng sốt một chút, thì ra ông chú so đo vai vế?
Cậu trầm mặc một lát, vẫn mở miệng kêu một tiếng: " Chú Sở".
"Ừ, ngoan." Sở Mạt có vẻ rất vừa lòng: "Ba nhóc đi công tác một tháng, từ tháng này sẽ do tôi trông nom nhóc nhưng phải nói trước, tôi nuôi hoa nuôi cỏ nuôi mèo chứ chưa nuôi trẻ con bao giờ".
Khuôn mặt ông chú giữa làn khói lượn lờ lộ ra cái mặt cười vô tâm vô tư đến vô tội: "Cho nên, nuôi có chết cũng đừng có trách tôi".
"......" Khương Mộc nghe đến đó, đầu tiên là sửng sốt sững sờ, tiếp đó hít sâu một hơi —— không ổn không ổn không ổn!!! Ông chú này còn kỳ quái hơn so với trong tưởng tượng!!!
Ba ơi, ba để con trong nhà ông chú này thật sự không sao chứ?
Không sao chứ???
Tâm trạng uể oải sắp tràn ra cả lồng ngực.
Sở Mạt thấy cậu không nói gì, móc ra một viên kẹo sữa thỏ trắng bự từ trong túi.
Khương Mộc nhìn kẹo sữa rồi lại nhìn ông chú, cùng im lặng nhìn nhau: "Gì thế?".
"Vì tránh cho nhóc khóc nhè vì quá nhớ ba, thế nên cho nhóc một viên kẹo an ủi trước, coi như quà gặp mặt".
"......". Khóe miệng Khương Mộc giật giật —— làm sao bây giờ, điểm chê nhiều quá không biết chê từ chỗ nào luôn.
Chưa nói đến việc tôi sẽ không khóc nhè vì quá nhớ ba, mà cho dù tôi khóc thật thì chú cảm thấy một viên kẹo sữa có thể an ủi được tôi hả?
Nhìn tay Sở Mạt cố chấp đưa kẹo sữa, cậu do dự một chút, uyển chuyển nói: " Chú Sở, một viên kẹo sữa không có lực hấp dẫn với tôi".
"...... Ờ." Sở Mạt gật gật đầu tỏ vẻ get (hiểu) ý cậu, bèn moi rồi lại moi ở trong túi, moi ra thêm một viên kẹo nữa, đưa tới trước mặt Khương Mộc.
"......" Ngực cậu phập phồng mấy lần, trong lòng điên cuồng hét lên: Hai viên cũng vô dụng!!!!
Thấy Khương Mộc không nhận, Sở Mạt để kẹo sữa ở trên bàn trà rồi lại nằm trên sô pha xem tấu nói, lầm bầm lầu bầu một câu: "Nuôi trẻ con thật khó giải quyết hơn trong tưởng tượng......"
Khương Mộc: Sống chung với người không bình thường quái đản như chú mới là chuyện khó giải quyết nhất trên thế giới!!!
Trong sảnh chất một đống lớn hành lý, Sở Mạt hoàn toàn không có ý muốn xử lý chúng, bất đắc dĩ, Khương Mộc đành phải hỏi: "Khụ, cái đó, xin hỏi phòng tôi ở đâu?"
"Trên lầu...... Ha ha ha ha ha...... Phòng thứ hai ha ha ha ha ha......" Ai kia yêu thích tấu nói đã chìm đắm trong tiết mục ngắn ít ai để ý và không thể thoát ra.
"......"
Khương Mộc từ bỏ giao lưu với ông chú, tay làm hàm nhai dọn hành lý đến phòng thứ hai trên lầu.
Thang lầu được làm từ gỗ, đi lên sẽ phát ra tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt", có cảm giác cũ kỹ.
Căn phòng gọn gàng sạch sẽ hơn trong tưởng tượng, sàn gỗ được quét tước sạch bong, ánh đèn chiếu còn phản quang. Mặt tường gần cửa sổ có đặt một cái bàn học, rất thích hợp làm bài tập, đèn trên bàn mới tinh, có vẻ mới mua được mấy hôm.
Cậu giật mình: Chẳng lẽ...... Căn phòng này được quét dọn riêng, cây đèn bàn mới được mua riêng?
Không, ông chú thậm chí còn không thể tự chăm sóc bản thân thì không có khả năng tri kỷ đến thế!
Lúc này di động vang lên, là La Tiểu Duẫn.
"Alo?"
"Sao mày không trả lời wechat của tao, tình huống thế nào, đã bảo cùng nhau chơi bóng lại thả bồ câu tao à!"
"Không phải tao đã nói rồi hở, đang vội chuyển nhà đây."
"Mày thật sự bị ba mày gởi nuôi tới nhà người khác?"
"Là học sinh ba tao".
"Ba mày đúng là mang học trò khắp thiên hạ".
"Bớt lắm mồm đi. Tao đã dự đoán được tương lai một tháng tới sẽ có bao nhiêu đau khổ".
"Sao thế, chủ nhà mới không dễ ở chung?"
"Không phải không dễ ở chung, mà là kiểu suy nghĩ không giống người bình thường, mày tưởng tượng coi, ổng cho tao quà gặp mặt là một viên kẹo sữa?"
"Phụt, mẹ nó dỗ con nít hả?".
"La Tiểu Duẫn, mày nhớ kỹ, nếu một ngày nào đó tao không đi học, nhất định là bị ổng bất cẩn nuôi chết, mày nhớ giúp tao báo cảnh sát!".
"Phụt ha ha ha, được, tao sẽ bày đầy kẹo sữa bên xác mày".
"Má! Cút!".
"Tao cút đây, buổi tối ba tao mời tao ăn bữa tiệc lớn, đừng ghen ghét tao nhoa".
"Cút nhanh lên!".
"Ha ha ha ha ha ha tắt đây! Bai!".
"Bai!".
Cất di động, Khương Mộc ngồi trên sàn nhà ngẩn người, hành lý quá nhiều, nhất thời không biết nên bắt đầu sắp xếp từ đâu, đột nhiên, đèn phòng bụp một tiếng vụt tắt.
Khương Mộc dừng lại —— Ôi đệt, cúp điện à.
Trong nháy mắt căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Cậu đờ người một lúc lâu, cảm thấy tối thùi lùi quái quái quá khiếp người, vừa định đứng lên, dưới chân có thứ gì đó lông xù xù cọ qua.
Xúc cảm trong bóng tối đen như mực có vẻ đặc biệt quỷ dị.
Ố?
Thứ gì đó.......Lông xù xù......??
Đột nhiên cậu nhớ tới quái vật nhỏ trong "Sen và Chihiro ở thế giới thần bí".
Sau hai giây im lặng ——
" A a a a a a!!!!"
Khương Mộc mất kiểm soát hét ầm lên, thứ dưới chân cũng bị dọa nhảy xa ra, hai bên cùng lấy tư thế quỷ dị giật bắn né xa nhau, Khương Mộc mở cửa xông xuống dưới lầu, kết quả một chân đạp hụt, trực tiếp từ lầu trên theo thang lầu ngã quỵ xuống.
"Phịch" một tiếng, đầu cậu rạp xuống đất còn trượt dài, ngã tới bên chân sô pha.
Sở Mạt từ trước đến giờ chưa từng được ai hành đại lễ như thế, miệng hơi há ra, đang cắn dở điếu thuốc cũng "lạch cạch" rớt xuống đất, "Nhóc...... Làm gì thế?".
"Bên kia...... Có thứ kỳ, quái!" Khương Mộc ngẩng đầu, giống như lên án, ngón tay chỉ hướng thang lầu, chỉ thấy một con mèo to béo màu xám hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi xuống.
Sở Mạt nheo mắt theo hướng ngón tay cậu chỉ nhìn lên trên.
"Ồ, đó là con trai tôi đấy".
......
Con trai......
Con trai??
Con trai!!!
Khương Mộc chớp chớp mắt, ngón tay cứng đờ ở không trung......
Chú nói loại động vật bốn chân đi đường là con trai chú á!
Cậu cùng với con mèo mắt to trừng mắt nhỏ, trong lúc nhất thời, không khí hơi yên tĩnh.
"Nhóc sợ mèo hả?".
"Tôi...... Đương nhiên không sợ." Cậu ép buộc mình bình tĩnh nói, "Vừa rồi đột nhiên cúp điện, bị dọa thôi, bình thường gan tôi lớn lắm, chú nhìn không ra đâu."
"Ừ." Sở Mạt đứng lên, khoanh tay nhìn nghiêng nhìn ngả sô pha, giọng điệu kiểu cợt nhả trêu chọc, "Tôi thật sự nhìn không ra đó".
Khương Mộc: "......"
Hay lắm, cứ tiếp tục ở chung, không chừng ngày nào đó cậu sẽ dùng băng keo trong suốt dán kín miệng ông chú luôn.
Đúng là cực kỳ xuất sắc.
Được mới là lạ.
"Nhà cũ điện áp không ổn, quen dần đi". Sở Mạt nói, "Nếu hai đứa đã gặp nhau thì chính thức giới thiệu một chút, con trai tôi thuộc chủng loại mèo Nga xanh, tên là Nắm Than".
Khương Mộc cười thơn thớt với con mèo: " Xin chào...... Tiên sinh Than Đá".
Sở Mạt đến bên con mèo, chỉ vào Khương Mộc nói: "Đây là khách trọ mới chuyển đến, gọi là......"
Kết quả, kẹt lại ở chỗ tên.
"Khương Mộc".
Khách trọ mới bị quên tên nhắc nhở một cách yếu ớt.
"Đúng rồi, Khương Mộc, hy vọng hai đứa ở chung hòa thuận". Ông chú dường như không hề cảm thấy áy náy vì đã quên tên khách trọ mới.
Đôi mắt Nắm Than ánh vàng rực rỡ nhìn nhìn khách trọ mới, cái vẻ thật khinh thường, sau đó cao ngạo "Meo" một tiếng, vòng quanh chân ông chú cọ cọ, giống như tuyên bố "Đây là của tui, anh không được cướp".
Ánh mắt cậu cũng thờ ơ đáp lại —— yên tâm, có cho tao cũng không thèm.
Sở Mạt nhìn bọn họ giao lưu ánh mắt suốt cuộc nói chuyện vuốt cằm nói, "Xem ra hai đứa có ấn tượng tốt với nhau đấy".
Khương Mộc & Nắm Than: Tốt ở chỗ nào! ( `Δ′)!
Ông chú mặc kệ vẻ mặt vặn vẹo của hai đứa, đơn phương ịn lên con dấu "thân thiện" cho hai đứa, tiếp đó từ chỗ tựa lưng trên sô pha cầm lấy cái khăn lông trắng ném lên vai: "Phòng tắm ở lầu hai, phòng bếp ở lầu một, TV tùy ý xem, điều hòa máy tính đều tùy ý dùng, tôi ở phòng đối diện nhóc, có việc kêu tôi, không có việc thì đừng có phát ra tiếng kỳ quái, cũng đừng có quấy rầy giấc ngủ của tôi".
Nói đại khái mấy thứ gia quy xong, sau đó Sở Mạt ngáp dài lên lầu. Nắm Than "Meo" một tiếng, vẫy đuôi nghênh ngang theo lên.
Khương Mộc sững người một lúc, có hơi mù mờ.
Ủa? Vậy bây giờ buông tay mặc kệ tôi đó hả? Tôi còn chưa ăn cơm đâu...... Ở đây không bao bữa tối à?
Cậu gục mặt xuống, đói quá......
Sau khi Sở Mạt lên lầu thì không có động tĩnh gì nữa, trên bàn trà còn để lại quà gặp mặt là hai viên kẹo sữa, Khương Mộc do dự một lát, liền mở ra ăn vào miệng.
Mùi sữa thơm trong nháy mắt tràn khắp khoang miệng, cậu ngẩn ra —— ăn ngon nha!
Nhìn qua cũ cũ, như là kẹo quá hạn, lại có mùi vị ngon kinh người.
......
Ăn xong kẹo sữa, cậu mịt mù ngồi yên một lúc, bụng lại ọc ọc kêu lên.
......
Vẫn nên mặt dày tìm Sở Mạt cầu cho ăn thôi.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối hẳn, hành lang lầu hai không bật đèn, tối như mực một vùng, quái quái khiếp người.
Phòng ngủ ông chú không có ai, chỉ có một căn phòng sâu nhất trong hành lang chiếu ra ánh đèn vàng ấm áp......
Cậu nhanh chân chạy qua, giơ tay gõ gõ cửa, nhưng bên trong không hề đáp lại.
"Cái đó...... Tôi có thể đi vào không?"
Khương Mộc hỏi một tiếng, vẫn không trả lời.
Cậu nghĩ nghĩ, thật cẩn thận kéo cánh cửa kia ra, cúi đầu nói: "Xin lỗi, đã tự ý mở cửa, bởi vì tôi thật sự có hơi đói......".
Khoảnh khắc ngẩng đầu, cậu sững sờ, đập vào mắt, là một người đàn ông xa lạ đang tắm vòi sen......
Cách cửa kính, hơi nước lượn lờ, toàn thân nhìn thấy không sót gì......
Người đó nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại nói một cách rất khó chịu: "Có chuyện gì?".
"Vâng! Thật xin lỗi! ——" Khương Mộc thét lên thất thanh, "Rầm" đóng sầm cửa lại.
Cậu dựa vào cửa ngã ngồi trên đất, thật lâu sau không thể thoát khỏi khiếp sợ.
Đây là phòng tắm hả?
Cái cửa này mẹ nó cũng quá cách âm, ngay cả tiếng nước cũng không nghe thấy luôn!
Với lại, tại sao có ông chú không quen biết tắm rửa ở bên trong chứ?
Vào ngay lúc này...... Dưới lòng bàn chân đột nhiên truyền đến xúc cảm ngứa ngứa.
"Hở??" Khương Mộc sợ tới mức giật bắn lên, tập trung nhìn vào, là Nắm Than đang đong đưa cái mông bự lắc lư ngồi ở cửa.
"Tao tao tao cảnh cáo mày —— Nắm Than!...... Sở Nắm Than!...... Không được làm tao sợ!"
Sở Nắm Than: "......??"
Đúng lúc này, cánh cửa "Cạch" được mở ra từng chút một, ông chú nào đó mới vừa tắm rửa xong, bọc khăn tắm quanh hông xuất hiện ở cửa, tóc mái toàn bộ vuốt về phía sau, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai, ông chú lười nhác tựa vào khung cửa, khoanh tay từ trên cao nhìn xuống cậu: "Vừa rồi ai mới thét lớn tiếng đấy?"
Đột ngột đối mặt với ông chú trần trụi đột nhiên xuất hiện, Khương Mộc quá khiếp sợ, đầu óc co lại giơ tay chỉ ngay Nắm Than: "Nó!".
Nắm Than:??? Meo meo meo?
Ông chú duỗi tay giống như máy gắp thú bông gắp lấy đầu cậu, xoay mặt qua đối diện với mình, giọng trầm xuống nói: "Tôi đã nói rồi, không có việc gì thì đừng phát ra tiếng kỳ quái".
"Ừm ừm ừm... Nói qua nói qua rồi!" Hai mắt Khương Mộc nhắm nghiền lại liên tục gật đầu, qua một lúc lâu ——
Ế?
Câu này sao quen tai quá vậy...... Qua một lúc lâu, cậu mới đột nhiên phản ứng lại —— "Sở Mạt???".
Sở Mạt một tay chống trên khung cửa, một tay chống nạnh, cúi người về phía trước: "Ừ, là tôi, chứ còn ai vào đây? Đêm nay nhóc muốn dùng tiếng hét để khiến tất cả những người hàng xóm hiểu lầm tôi bất lịch sự với nhóc ư?"
Khương Mộc lập tức dùng đôi tay bịt kín miệng, lắc lắc đầu.
Ông chú đánh giá cậu một lúc lâu, nhìn thấy cậu xấu hổ mà đỏ cả tai, bỗng nhiên nheo mắt lại cười: "Đúng là nhìn không ra nhóc còn nhỏ mà đã có đam mê rình coi đàn ông, ba nhóc mà biết buồn đến cỡ nào".
Khương Mộc: "......"
Chú mới thích rình coi đàn ông!!!
Cả nhà chú mới thích rình coi đàn ông!!! Bệnh tâm thần!!!!
Tác giả có lời muốn nói:
"Nuôi nấng trẻ con cần chú ý những việc sau đây:
1. Một viên kẹo sữa không đủ, cần phải hai viên.
2. Nhớ cho ăn cơm chiều, nếu không đói quá trẻ sẽ có khả năng đến rình coi bạn tắm rửa."
—— Sở Mạt
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương