Sống Chung
Chương 64: Tại Sao?️
Edit:Yann. Beta: Đậu Xanh Cả đêm nay Tưởng Uyển và Văn Tẫn đều không được ngủ ngon. Đứa bé ban đêm khóc lóc muốn uống sữa, Văn Tẫn dậy pha sữa bột, Tưởng Uyển phụ trách dỗ bé uống sữa, chờ một lát, đứa bé lại khóc, vừa thấy là kéo, hai người ôm đứa bé tới nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Văn Tẫn tắm cho đứa bé xong, người anh lại đổ mồ hôi phải tắm rửa thêm một lần nữa. Quay lại nằm trong chưa được bao lâu, đứa bé lại đi tiểu phải thay tã giấy. Lăn lộn đến 3, 4 giờ, cả hai người đều mất ngủ. Đứa bé nằm giữa hai người, Tưởng Uyển duỗi tay nắm lấy tay Văn Tẫn đặt trên mặt cô, nhẹ giọng hỏi anh, "Anh đang nghĩ gì vậy?" Ngón tay Văn Tẫn nhéo nhéo tay cô, giọng giọng nói trầm thấp trong bóng đêm vô cùng gợi cảm, "Còn em?" "Em suy nghĩ, khi còn nhỏ chúng ta được yêu thương rất nhiều." Giọng nói Tưởng Uyển rất nhẹ, mang theo vài phần dịu dàng, "Bởi vì quá nhỏ, không có ký ức, cho nên lớn lên sẽ quên đi." Văn Tẫn không nói chuyện. Trong trí nhớ của anh, ở bên cạnh anh ngoài chị Nguyệt thì chỉ còn bảo mẫu giúp việc. Có lẽ, giống như Tưởng Uyển nói, vào lúc anh rất nhỏ cũng giống như đứa bé bên cạnh, cũng từng được ba mẹ dốc lòng chăm sóc. "Khi anh còn nhỏ chắc chắn rất đẹp..." Tưởng Uyển nhéo ngón tay của anh, giọng nói mang theo ý cười, "Sau đó lúc ba mẹ đưa anh ra ngoài, họ sẽ với hàng xóm xung quanh, con trai tôi đẹp quá..." Cô tự bện cho anh một giấc mộng giả dối. Văn Tẫn không đánh gãy lời cô. Anh đã ngủ trong giấc mộng giả dối này. Trong mộng, ba đặt anh trên vai, mẹ mua một quả bóng bay màu vàng cho anh, anh sẽ cười, cười rộ cong cong mắt. Trong mộng không có rau, không có phòng thí nghiệm, không có phòng tư vấn tâm lý an tĩnh làm người ta hít thở không thông, cũng không có phòng khách trống vắng và vô số bóng đêm cắn nuốt anh. Anh ngồi trên đầu vai của ba, thấy nơi xa có một đứa trẻ mặt không cảm xúc bị mẹ kéo ra khỏi trường. Đứa trẻ kia lớn lên rất giống anh. Anh sẽ không khóc không cười, cũng không thích nói chuyện. Tính tình kỳ quái khiến anh vừa vào nhà trẻ đã đánh nhau với bạn học, lúc mẹ kéo anh ra, anh ngẩng đầu nhìn lại đây. Trong lúc nhìn vào ánh mắt đối diện. Văn Tẫn bỗng nhiên tỉnh lại. Tưởng Uyển ở bên ngoài làm cơm sáng, đứa bé an tĩnh ngủ bên cạnh anh. Anh cúi đầu nhìn, đứa bé nhắm hai mắt, lông mi rất dài, thịt trên mặt mũm mĩm, miệng giương lên. Không lâu sau, bỗng nhiên đứa bé hô hấp dồn dập lên, vẻ mặt như sắp khóc, bẹp miệng khóc một hồi, lại tiếp tục ngủ. "Nó đang nằm mơ." Tưởng Uyển nhẹ chân đi vào, thấy Văn Tẫn đang ngây ngốc nhìn chằm chằm đứa bé, nhẹ giọng nói cho anh, "Trẻ nhỏ cũng nằm mơ, mơ thấy sợ hãi sẽ khóc, mơ thấy vui vẻ sẽ cười." Văn Tẫn rời giường vào nhà vệ sinh tắm rửa. Anh không biết giấc mộng tối qua có làm anh cười hay không. Chỉ biết, hình như anh cũng có thể cảm nhận vui vẻ là gì. Hai người ăn xong bữa sáng, mang theo sữa bột và tã giấy của đứa bé đi tới đồn cảnh sát. Vợ chồng Tưởng Khoan Vượng ôm tội, giúp Tưởng Đào xóa tội sạch sẽ, rốt cuộc lúc ấy làm ngụy chứng bắt Tưởng Uyển đi gánh tội thay, Tưởng Đào mới chỉ có mười ba tuổi. Chỉ cần có người ký giấy bảo lãnh là Tưởng Đào sẽ được thả ra ngoài, nhưng vợ cậu ta là Hồ Sướng Nghi đã chạy trốn, những người cậu ta liên hệ không phải thoái thác thì chính là không có thời gian, cho đến khi Tưởng Uyển tới đây, cậu ta vẫn chưa thể ra ngoài. Tưởng Uyển tìm cảnh sát nói chuyện, muốn tâm sự với Tưởng Đào, đặt đứa bé vào lòng Văn Tẫn, vào phòng thẩm vấn mặt đối mặt với Tưởng Đào. "Chị..." Tưởng Đào vừa nhìn thấy cô thì khóc, "Xin lỗi chị, là ba mẹ làm không đúng, chị thả bọn họ ra đi..." Tưởng Uyển đưa khăn giấy qua, "Lau nước mắt đi, chúng ta nói chuyện." Lúc này Tưởng Đào mới kinh ngạc, Tưởng Uyển đã thay đổi. Thời gian chín năm, đã biến người chị gái luôn thuận theo cậu ta trở thành một người phụ nữ xa lạ. "Tại sao, suốt chín năm, không có ai tới thăm tôi?" Tưởng Uyển hỏi. Đêm khuya nhớ lại, cô luôn suy nghĩ, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện, hay ba mẹ sinh bệnh, cũng có thể là em trai bệnh nặng, nếu không, sao lại không có người tới thăm cô. Nhưng sự thật là, cả nhà bọn họ ai cũng tốt. Trừ cô. Ngày qua ngày giữa sự chờ đợi và thất vọng, cô biết. Cô đã bị vứt bỏ. Đối phương dùng tiền dễ dàng phá tan quan hệ huyết thống giữa họ. Mà ba mẹ cũng vì tiền cắt đứt toàn bộ tình cảm ràng buộc giữa mọi người. Cô mất chín năm mới có thể nhận ra điều này. Giờ phút này, cô chỉ muốn hỏi một câu. "Tại sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương