"Bé Vũ à, con lớn rồi, không thể làm nũng với mẹ và người lớn nữa rồi, con là người lớn rồi, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn có thể bắt cua ở sông, nhưng cũng khác trước rồi."
Muốn mua hoa quế cùng chở rượu, chung quy không bằng, lúc còn trẻ.
Trương Vũ mỉm cười.
"Phải, phải."
Tô Vân Hi nở nụ cười trên môi, vẫn xoa đầu Trương Vũ.
"Tuy rằng con không thể làm nũng với người lớn nữa, nhưng con có vợ rồi, đàn ông khi nào mệt mỏi thì nên làm nũng với vợ, cho nên ngày nào đó con cảm thấy mệt mỏi hoặc buồn bã thì cứ thoải mái làm nũng với em nhé."
Cô ấy nói với vẻ tự tin.
"Đừng thấy vợ con nhỏ nhắn mà xem thường, nhưng lòng dạ em rộng lớn lắm đấy, cho nên cứ thoải mái làm nũng với em đi!"
Cô ấy bắt đầu véo má Trương Vũ, giả vờ nghịch ngợm kéo má cậu ra ngoài, nhưng bản thân lại nghiêm túc nói:
"Ông bà có thể đồng hành cùng tuổi thơ của con, bố mẹ có thể đồng hành cùng tuổi trẻ của con, nhưng vợ con sẽ luôn bên cạnh con, từ bây giờ trở đi, cho đến khi chúng ta chết, nghĩ thử xem nó dài vô cùng đúng không, cho nên dù là vui hay buồn thì cũng hãy nói với vợ con nhé."
Trương Vũ cảm thấy cho dù trái tim có lạnh lùng đến đâu, khi nghe Tô Vân Hi nói những lời này, cũng sẽ tan chảy thành nước.
Đặc biệt là, cậu còn yêu cô gái trước mặt này.
Cậu nhìn Tô Vân Hi, lại thấy cô ấy lộ ra ánh mắt có chút đắc ý, dường như đang tự mãn vì những lời vừa nói.
Trên mặt viết đầy chữ "Khen em đi, mau khen em đi".
Trương Vũ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy.
"Ừm, nói hay lắm, em cũng cứ thoải mái làm nũng với chồng em đi."
Tô Vân Hi khẽ gật đầu.
"Tất nhiên rồi, em đang làm nũng đây, khen thêm nữa đi."
Trương Vũ khen rồi, khen bằng nụ hôn.
Cậu cúi người hôn xuống.
Tô Vân Hi ngẩn ra, chưa kịp phản ứng.
Cậu...
Thôi vậy, đàn ông không biết nói chuyện thì là như vậy.
Xem ở kỹ năng hôn giỏi, tha cho cậu vậy.
Hai người hôn nhau trong căn phòng nhỏ, ánh đèn trong phòng tối hơn tưởng tượng.
Nụ hôn gần đây đều trở nên rất dịu dàng, cậu nhẹ nhàng dùng môi mình chạm lên môi cô, đúng như Tô Vân Hi nghĩ, kỹ năng hôn thật sự rất tốt.
Trương Vũ một tay ôm lấy đầu Tô Vân Hi, một tay theo thói quen sờ lên cúc áo ngủ của cô.
Tô Vân Hi ngẩn ra, mặt đỏ bừng.
Cô ấy nắm lấy tay Trương Vũ.
Trương Vũ đứng dậy, hai người nhìn nhau.
Trương Vũ vẻ mặt lúng túng.
Sao tay mình lại không kiềm chế được thế này?
Tô Vân Hi do dự hỏi:
"Cậu... muốn vậy sao?"
Trương Vũ ho nhẹ một tiếng nói:
"Vô thức thôi."
Tô Vân Hi đứng dậy, ngồi thẳng người.
Cô ấy dịch ghế, dựa vào lòng Trương Vũ, rồi nhỏ giọng nói:
"Cậu... thật sự muốn cũng được, nhưng dù sao thì đây cũng là... hay là đổi vé về nhà sớm hơn đi..."
Tay cô ấy nắm lấy cánh tay Trương Vũ.
"Tất nhiên, nếu cậu thật sự không nhịn được nữa, mình, mình sẽ..."
Nói đến sau, Tô Vân Hi không nói nên lời.
Trương Vũ lắc đầu, bình tĩnh lại.
Cậu lấy điện thoại ra.
"Hay là đổi vé sớm hơn đi, chỗ này cũng không tiện lắm."
Cả hai đều thích ôm nhau ở một không gian riêng tư hơn, tuy rằng đầu óc Trương Vũ đang nóng lên, nhưng khi cần bình tĩnh thì vẫn có thể bình tĩnh lại.
Dù sao cũng đã nhịn được mấy năm rồi.
Trương Vũ đột nhiên cảm thấy mình thật mạnh mẽ.
Chuyện này, người khác làm được sao?
Sao lại còn tự đắc lên rồi
Tô Vân Hi có chút vui mừng, cô khẽ nói bên tai Trương Vũ với vẻ ngại ngùng:
"Tuy rằng chuyện đó có thể không tốt lắm, nhưng, những chuyện khác đều được, dù là hôn, hay là vuốt ve da thịt của đối phương, chúng ta... ngủ đi."
Hai người nằm trên giường, đèn trong phòng tắt.
Trong bóng tối, hai người nhìn nhau.
Tô Vân Hi chủ động áp sát lại, ôm chặt Trương Vũ, thân thể mềm mại áp sát vào cậu, hôn cậu.
Ngón tay Trương Vũ chạm vào eo thon của Tô Vân Hi, làn da mịn màng như ngọc.
Tay Tô Vân Hi nắm chặt lưng Trương Vũ, mặc cho tay cậu di chuyển.
Trong đêm đông, gió lặng lẽ thổi.
Qua lớp rèm cửa sổ mỏng manh, có thể nhìn thấy tuyết trắng rơi xuống lơ lửng.
Chương 160: Càng ngày càng thích rồi
Hai người đổi vé máy bay về sớm hơn.
Đổi sang mùng Hai Tết, vừa hết Tết là về.
Cả hai đều cảm thấy khó chịu khi phải kìm nén.
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 270
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương