Kỳ thật nếu chỉ có một mình Tô Ánh Hàm ở đây, cô cũng không ngại Tần Nhiên cùng tẩu tử biểu diễn cho cô xem một màn xuân cung đồ sống.
Dù gì thì Tần Nhiên, còn có tẩu tử của cô, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, xem bọn họ biểu diễn một màn giới hạn độ tuổi, chẳng phải so với xem GV còn kϊƈɦ thích hơn sao?
Mấu chốt là người đàn ông của cô, Tần Tu, cũng ở chỗ này.
Tô Ánh Hàm không còn cách nào khác, chỉ có thể đeo cái mác người xấu lên, bước tới kéo cái tên dính người Tần Nhiên ra.
“Anh, anh bình tĩnh một chút đi.”
Tách ra chỉ được đúng một giây đồng hồ, giây tiếp theo, Tần Nhiên ngay lập tức giãy giụa thoát khỏi sự khống chế của Tô Ánh Hàm, lại nhảy về chỗ người đàn ông của hắn.
“Em không rời xa anh nữa đâu, không bao giờ rời xa anh nữa, Tông ca, chúng ta bỏ trốn đi.”
Người đàn ông của Tần Nhiên không nhớ nổi tên đầy đủ của chính mình, nhưng anh ta loáng thoáng nhớ rằng trong tên mình hình như có một chữ “Tông”.
Vậy nên Tần Nhiên gọi anh ta là “Tông ca”.
Thanh âm dinh dính, lại còn ngọt ngào, nói muốn đi cùng anh ta, dẫn anh ta đến chân trời góc biển.
Tô Ánh Hàm nhịn không được nhắc nhở hắn: “Tần Nhiên, anh đừng quên tẩu tử không có giấy tờ cá nhân, anh ấy không sử dụng giao thông công cộng được, anh dẫn anh ấy đến chân trời góc biển kiểu gì đây.”
Tần Nhiên híp mắt nhìn Tần Tu, nói với Tần Tu một cách thân thiết: “Anh trai anh sẽ giúp anh mà, sợ gì chứ?”
Tô Ánh Hàm rốt cuộc cũng nhận ra có điều gì đó không đúng rồi.
Cô nhìn Tần Nhiên một lúc, rồi quay qua nhìn Tần Tu, hỏi anh: “Vậy nên anh gọi hai người Tần Nhiên tới, chính là vì khuyến khích bọn họ bỏ trốn sao?”
Khuyến khích hai người họ bỏ trốn không phải mục đích chính của Tần Tu.
Mục đích chính của anh là khiến Tần Nhiên giải trừ hôn ước với Tô Ánh Hàm.
Hiện tại anh đã là bạn trai của Tô Ánh Hàm, anh không cách nào chấp nhận được chuyện bạn gái còn đang có hôn ước với người khác, cho dù hôn ước này là giả cũng không được.
“Em với anh Tần Nhiên cũng đâu không phát sinh chuyện gì.” Tô Ánh Hàm nóng nảy: “Cứ như trước đây không tốt sao? Tính tình ông nội Tần như thế nào anh cũng biết, nếu Tần Nhiên cứ như vậy công khai thiên hướng tính ɖu͙ƈ[1]…”
[1] công khai thiên hướng tính ɖu͙ƈ hay hiện tại được gọi phổ biến là come out, trong tiếng trung thì từ này là “xuất quỹ”.
Tô Ánh Hàm càng nghĩ càng lo lắng, lập tức trừng mắt nhìn Tần Tu, chất vấn anh: “Anh buộc Tần Nhiên công khai là vì muốn tranh đoạt gia sản đúng không, anh nói đi, anh Tần Nhiên đi rồi, tất cả Tần gia lập tức đều là của anh, đây là mục đích của anh đúng không?”
Tần Tu: “Trong lòng em anh là người như vậy?”
Tô Ánh Hàm nhìn anh giận dữ: “Đúng vậy đó, anh chính là người như vậy, em cứ nghĩ thế đấy thì làm sao?”
Đây hệt như đoạn đối thoại thường thấy của mấy đôi sắp cãi nhau, Tần Nhiên thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng đứng dậy định nói gì đó, kết quả vừa nhấc đầu, Tần Tu đã kéo Tô Ánh Hàm vào trong ngực, hôn lên giữa trán cô.
Thanh âm của Tần Tu mang theo ý cười: “Em nghĩ như vậy cũng được, dù sao anh cũng không phải là người tốt lành gì.”
Tô Ánh Hàm tức đến dậm chân: “Em thấy anh đang cố ý chọc giận em đấy nhỉ? Muốn chia tay có phải hay không?”
Tần Tu lập tức ôm cô thật chặt vào trong ngực, nghiêm túc dỗ dành: “Yên tâm, anh nói chủ ý này với Tần Nhiên, thì anh sẽ chịu trách nhiệm với cậu ta đến cùng. Anh sẽ không để ông nội làm gì với Tần Nhiên, càng không bạc đãi cậu ta. Nếu Tần Nhiên thiếu tiền thì đến chỗ anh, anh sẽ là máy ATM cho cậu ta. Cậu ta yêu cầu anh hỗ trợ, anh nhất định sẽ giúp đỡ, không giúp được cũng sẽ dốc hết sức mà giúp, em thấy như vậy có được không?”
Tô Ánh Hàm rốt cuộc cũng dịu lại, nhưng cô vẫn cấu véo đống cơ bắp đô cứng của Tần Tu một phen, hỏi anh: “Rốt cuộc anh đang cố làm gì vậy?”
“Anh muốn em.” Tần Tu thẳng thắn nói: “Em là người phụ nữ của anh, anh không muốn em duy trì hôn ước với bất kỳ người đàn ông nào khác.”
Tô Ánh Hàm bất đắc dĩ: “Em đã nói đây đều là giả rồi mà, em cũng đâu làm chuyện gì không thuần khiết với Tần Nhiên, chỉ là tạm thời yểm trợ cho anh ấy, giúp anh ấy dấu diếm một chút về xu hướng tính ɖu͙ƈ mà thôi…”
Tần Tu: “Vậy nên anh mới khuyên cậu ta trực tiếp công khai luôn, thế thì em không cần yểm trợ cho cậu ta nữa, hôn ước này cũng không cần thiết phải tồn tại nữa không phải sao?”
Tô Ánh Hàm: “Em…”
Cô có nên khen bạn trai mình đúng thật là một đứa bé lanh lợi hay không đây?