Sống Không Qua Tối Nay
Chương 10: Gậy Ông Đập Lưng Ông
Editor: Gác Mèo NhỏBeta: Tân Sinh"Sao lại không đi được?" Tôi và Lý Vĩ không hiểu ông ba Lý nói gì.Trịnh Đạo bảo chúng tôi đừng nói nữa, bởi vì ông ta thấy ông ba Lý đang lo lắng bấm tay tính toán.Sau khi ông ba Lý tính toán một hồi, tự nói: "Không sai, đây là đường chết, có người cố ý dùng thuật che mắt để chúng ta đi vào mà không có đường ra!""Cái gì chết?" Trịnh Đạo đi theo hỏi.Ông ba Lý trầm tư một chút, sau đó vô cùng thận trọng nói cho chúng tôi biết: "Thao Thiết là đường chết!""Thao Thiết, chính là mãnh thú thần thoại trong truyền thuyết. Tương truyền rồng sinh chín con, Thao Thiết là một trong chín con, tham lam hung ác, ăn người khắp nơi, không tha một cái. Đường chết này gọi là Thao Thiết kết cục chết, bởi vì trình độ hung hiểm của nó giống như gặp phải Thao Thiết, sống không có chỗ nấp, chắc chắn là phải chết! Người thường muốn sống đi ra ngoài, vốn không thể nào, cho dù chúng ta muốn thoát khỏiđường chết này, cũng là khó càng thêm khó! Mà không cẩn thận sẽ đột tử tại chỗ, hồn phi phách tán!"Ông ba Lý nói tiếp làm mỗi người chúng tôi đều cau mày lên, mà lúc chúng tôi nhìn theo hướng ông ấy chỉ, lúc nhìn sang cái cửa chết kia, những thứ trước mắt làm tôi kinh hãi.Bởi vì tôi thấy xung quanh cửa đó đổ mưa, nó là mưa máu, rơi trên mặt đất tạo thành một dòng suối nhỏ màu nhỏ, chảy về phía chúng tôi.Bên kia, màu đỏ của dòng suối nhỏ nhìn rất kì quái, chảy về phía chúng tôi, giống như vươn móng quỷ về phía chúng tôi, kinh khủng âm trầm."Trở về, đây là cửa chết, không thể đi được. Bởi vì cửa chết chỉ để cho người chết đi, người sống không thể đi ra được!" Ông ba Lý quyết định thật nhanh, dẫn chúng tôi quay lại.Nhưng vừa mới quay đầu đã không thấy đường đi ở sau lưng nữa, thay vào đó là từng dãy cờ phướn phấp phới, cờ phướn màu trắng, phía trên vẽ đầy đường nét màu đỏ tươi, vô cùng quỷ dị.Mà lúc này mưa lại ngừng, tất cả đều lộ vẻ nguy hiểm."Mông hỗn thiên cơ, thâu thiên hoán nhật!" (Trộn lẫn thiên cơ, đổi trắng thay đen) Ông ba Lý nhìn thấy cảnh này, miệng phun ra tám chữ."Hãy cẩn thận một chút, những thứ này không phải cờ chiêu hồn bình thường, mà là cờ quỷ chuyên dẫn quỷ!" Ông ba Lý nhấn mạnh với chúng tôi lần nữa.Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thứ này, đối mặt với mấy thứ cờ quỷ này, tôi luôn có cảm giác gió lạnh thổi qua, cả người run lên."Ây da, nhiều cờ quỷ như vậy, đưa tới rất nhiều quỷ lợi hại đó, chúng ta có thể đối phó sao?" Trịnh Đạo há to miệng, thở gấp."Không biết, dù sao đối phương cũng đã bỏ ra sức lực lớn như thế, sắp xếp một tử cục thế này, chắc chắn nó muốn chúng ta đều chết, cho nên đưa quỷ đến cũng không tầm thường. Làm không tốt, hai người chúng ta thật sự không đối phó được." Ông ba Lý rút thanh Thất Tinh Kiếm tổ truyền ra, thanh kiếm này là tổ truyền của nhà họ Lý bọn họ, thân kiếm bằng đồng, có mấy trăm năm lịch sử, không biết đã chém giết bao nhiêu quỷ quái.Trịnh Đạo cũng có dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí, lấy một hồ lô ông mang theo bên người ra, dùng móng tay nhọn mở giấy phủ kín ra, cũng cắn nát ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu tươi lên, hét to một tiếng: "Ra!"Lập tức, một tiểu quỷ đầu óc quỷ quyệt, mắt đỏ hồng, hé miệng lộ ra răng nanh sắc bén chui ra khỏi hồ lô, đột nhiên đánh về phía tôi.Ôi trời ơi, lúc đó tôi vô cùng sợ hãi, đứng ngây ngốc, ngơ ngác nhìn tiểu quỷ đang nhào tới, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, cứ như vậy nhìn nó đánh về phía tôi."Trở về!" Khoảnh khắc then chốt, Trịnh Đạo quát một tiếng chói tai, dọa tiểu quỷ nhào tới trước mặt tôi phải ngoan ngoãn trở về, ngồi trên vai ông ta, nhưng vẫn nhìn chằm chằm về hướng tôi.Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy quỷ, tôi không biết vì sao có thể thấy được tiểu quỷ mà Trịnh Đạo nuôi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy quỷ nhập vào người tôi. Sau này Trịnh Đạo mới nói tôi biết, quỷ nhập vào người tôi không giống quỷ bình thường, vô cùng mạnh, không phải chỉ dựa vào sức người mới có thể thấy. Chỉ khi nó muốn tôi nhìn thấy, thì tôi mới có thể thấy, nếu không thì tuyệt đối không thể nhìn thấy.Ngay trong giây phút Trịnh Đạo thu hồi tiểu quỷ lại, đột nhiên trước mặt chúng tôi vang lên từng tiếng chói tai, dọa đến thiếu chút nữa hồn của tôi cũng bay mất.Bình tĩnh nhìn sang, xuất hiện trước mặt chúng tôi là hai con quỷ mặt xanh nang vàng, toàn thân bốc lên màu đen."Ác quỷ La Sát!"Bốn chữ mà ông ba Lý nói làm tôi vô cùng lo sợ. Từ nhỏ tôi đã thích nghe kể chuyện mà, đối với các loại quỷ ít nhiều gì cũng biết một chút. Quỷ La Sát là loại quỷ hung hăng nhất trong tất cả các loại quỷ, cũng là một trong những loại quỷ mạnh nhất, chuyên câu hồn, ăn thị người, mạnh hơn gấp mấy lần so với quỷ bình thường. Nhất là quỷ La Sát hay là ác quỷ này thì càng lợi hại hơn, Ông ba Lý và Trịnh Đạo có thể đấu lại được, trong lòng tôi thật sự không nắm chắt.Ác quỷ La Sát rất đáng sợ, hét với chúng tôi một tiếng rồi lao đến, mở miệng muốn cắn người.Trịnh Đạo thấy dáng vẻ hung hăng của ác quỷ thì thả tiểu quỷ trên vai ông ta ra. Tiểu quỷ cũng rất hung dữ, lúc nãy tôi đã chứng kiến sự lợi hại của nó, nhưng mà so sánh với quỷ La Sát vẫn kém rất nhiều. Nó bị quỷ La Sát ôm trong tay, bị cắn rơi mất nửa bên mặt ngay trước mặt chúng tôi.Tình cảnh này thật sự dọa tôi sợ hãi, tôi không nghĩ quỷ La Sát lại mạnh như vậy. Hơn nữa lúc Thất Tinh Kiếm của ông ba Lý chém vào người nó, giống như là chém vào sắt thép, vang lên tiếng leng keng."Quá mạnh, khó đối phó!" Ông ba Lý và Trịnh Đạo gặp vấn đề khó, hai người bọn họ cùng xông lên, đại chiến với quỷ La Sát. Nhưng chẳng được bao lâu, ông ba Lý bị ác quỷ La Sát bóp cổ, ném ra ngoài, mà Trịnh Đạo cũng bị ác quỷ La Sát giẫm lên mặt đất.Tình hình vô cùng bất ổn, kể lại thì chậm lúc đó lại nhanh, đột nhiên ác quỷ La Sát biến mất không thấy tăm hơi. Sau đó im lặng xuất hiện trước mặt tôi, tôi còn chưa phản ứng, nó đã bóp cổ tôi, giống như xách gà con, xách tôi lên.Giây phút này, toàn thân tôi lạnh lẽo, giống như bị rút hết linh hồn, thân thể giống như chết.Nhưng cũng trong giây phút này, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, tôi còn chưa biết rõ là chuyện gì, đột nhiên quỷ La Sát lại thả tôi ra, giống như bị ai xách lên, lơ lửng giữa trời.Sau đó rơi xuống một cách nặng nề, Trịnh Đạo chọn đúng cơ hội này, mở hồ lô đen nhánh mang bên người ra, thả một đám tiểu quỷ ra.Bọn tiểu quỷ này cũng khá lợi hại, trong phút chốc đã nhào tới, cắn nát đầu quỷ La Sát. Chỉ chốc lát sau đã ăn quỷ La Sát sạch sẽ.Đến lúc này, tôi cũng đã thấy được sức mạnh của bọn tiểu quỷ, biết nhiều hơn về Trịnh Đạo.Lý Vĩ đỡ ông ba Lý bị ngã lên, tôi cũng mau chóng đứng lên khỏi mặt đất, đỡ Trịnh Đạo lên.Sau khi đỡ dậy, lúc này ông ba Lý đốt một tấm bùa chú, làm phép, tất cả cờ quỷ mặt chúng tôi đều bị đốt hết. Chỉ chốc lát sau, mọi thứ xung quanh đều thay đổi, tất cả đều trở về hình dạng cũ, ở trước mặt chúng tôi vẫn còn con đường tối đen, cuối cùng là dẫn đến nghĩa địa u ám.Điều khác biệt mà rốt cuộc mưa đã tạnh!"Đi thôi, ở đây không nên ở lâu. Chúng ta mau chóng tìm lối thoát, thời gian kéo dài càng lâu thì đối với chúng ta càng bất lợi!" Ông ba Lý nói mấy câu, làm tâm trạng vừa thả long của chúng tôi lại trở nên nặng nề.Ông ba Lý nói xong, lại dẫn mấy người chúng tôi đi. Trên đường đi dè dặt cẩn thận quay trở về nghĩa địa.Trên đường đi, ông ba Lý nói cho chúng tôi biết, mới vừa rồi quỷ nhập vào người tôi đã chế ngự quỷ La Sát. Bằng không mấy người chúng tôi sẽ không xong, mạng cũng bỏ đi.Qua việc này xem như tôi biết rõ nữ quỷ nhập vào người tôi, không cần nói đến chuyện nó rất mạnh, có thể dễ dàng giải quyết quỷ La Sát. Loại thực lực này, khó trách lúc trước Trịnh Đạo vội vàng đến ị đùn trong quần.Nhưng mà tôi cũng có thể tạm thời yên tâm một chút. Dù sao có quỷ mạnh như vậy nhập vào tôi, tôi tin không có con quỷ nào có thể làm tôi bị thương.Thế nhưng tôi không nghĩ đến chuyện kinh khủng hơn còn ở đằng sau. Lúc chúng tôi trở về nghĩa dịa, ông ba Lý nói thầm một tiếng: "Lần này nguy rồi!"Tôi hỏi ông ấy cái gì nguy rồi, ông ấy không nói, chỉ dùng tay chỉ vào ngôi mộ trước mặt chúng tôi: "Mọi người nhìn xem?"Tôi dựa theo hướng tay ông ấy chỉ mà nhìn qua, lập tức sợ hãi, cả người đổ mồ hôi lạnh. Bởi vì tôi phát hiện trước mặt chúng tôi có bốn ngôi mộ nhỏ, trước mỗi ngôi mộ đều dựng một chiếc bia. Mà tên trên bia mộ là bốn người chúng tôi đều vô cùng sợ hãi, bởi vì trên một trong những chiếc bia đó ghi hai chữ Thẩm Hạo rất to, đó là tên của tôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương