Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 106
Vân Sơ và Đỗ Lăng trò chuyện rất nhiều.
Từ những chuyện vui khi còn nhỏ đến những phiền não sau khi gả chồng, nhiều vô số, càng nói càng nhiều.
Lúc này, tiểu hòa thượng đã cho người dọn cơm chay lên, một bàn mười mấy món đều là đồ chay, lại hương sắc đủ đầy.
Đỗ Lăng đang muốn bảo nha hoàn đi tìm Đỗ Anh và Tạ Phinh về thì lại thấy Đỗ Anh hoảng loạn chạy vào: “Không hay rồi, Vân tỷ tỷ, không thấy Tạ tiểu thư đâu nữa.”
Vân Sơ đứng lên: “Tiểu Anh, ngươi đừng hoảng hốt, sao lại không thấy nữa.”
“Ta và Tạ tiểu thư đi ngắm thược dược xong thì đều muốn quay lại cầu Phật Tổ một quẻ xăm, ta và nàng ấy đã tới tiền điện rồi.” Đỗ Anh trả lời: “Lúc ta giải xăm ra thì không thấy Tạ tiểu thư nữa, ta và nha hoàn đã tìm khắp tiền điện, hậu viện cũng tìm nhưng lại không thấy bóng dáng nàng ấy đâu.”
Đỗ Lăng thay đổi sắc mặt: “Lần trước Bình Tây Vương diệt phỉ, vẫn còn một ít tàn dư chưa bắt được, nghe nói ngoài thành có mấy nông nữ mất tích, chắc không phải...”
“Hẳn là sẽ không.” Vân Sơ bình tĩnh nói: “Chùa Khánh An chỗ nào cũng có người, thổ phỉ muốn bắt người sẽ không chọn nơi này, Phinh tỷ nhi ham chơi, chắc là lạc đường rồi, chúng ta ra ngoài tìm đi.”
Đoàn người chẳng màng ăn cơm chay, kéo ra ngoài tìm Tạ Phinh.
Hậu viện của chùa Khánh An rất rộng lớn, có viện tử chuyên dùng để tiếp đãi đại quan quý nhân, không phải tết nhất lễ lạc thì mấy sân viện đó đa phần đều để không, Vân Sơ đang muốn vào một sân tìm thì thấy hai thị vệ từ hành lang phía đông chạy tới, hình như là đang tìm người.
“Kỷ phu nhân, Tạ phu nhân.” Hai thị vệ không phải ai cũng quen biết, chẳng qua hai vị phu nhân trước mắt, một người là nữ nhi Hình bộ Thượng thư, một người là nữ nhi đại tướng quân, tất nhiên đã từng gặp qua nên vội vàng hành lễ, tiện bề dò hỏi: “Không biết hai vị phu nhân có nhìn thấy An Tĩnh Vương?”
Ánh mắt Đỗ Anh lập tức sáng ngời: “An Tĩnh Vương cũng tới chùa Khánh An?”
Đỗ Lăng có chút hận rèn sắt không thành thép nhìn muội muội, sao vừa nghe tới tên An Tĩnh Vương đã vui vẻ như vậy chứ...
Nàng ấy mở miệng nói: “An Tĩnh Vương mất tích cũng không phải chuyện nhỏ, mau nhờ trụ trì trong chùa sắp xếp người đi tìm giúp.”
Hai thị vệ vốn đang ôm tâm lý may mắn, nhưng nghĩ đến ngoài thành còn thổ phỉ chưa sa lưới, nếu An Tĩnh Vương xảy ra chuyện thì đầu bọn họ cũng rơi xuống đất.
Hai người đang muốn tới tiền viện tìm trụ trì.
Vân Sơ nhíu mày: “Hình như có tiếng động trong tiểu viện này.”
Đây là một tiểu viện bỏ không, bên trong có sương phòng, thanh âm kia quả thật là từ sương phòng truyền ra.
“Là tiếng của Vương gia.” Hai thị vệ liếc nhau, đều thấy được vẻ vui đến chết đi sống lại từ trong mắt đối phương, vội vàng đi về phía viện tử kia.
Đỗ Anh không hề nghĩ ngợi theo hộ vệ qua đó.
Nàng ấy đã lâu không gặp được An Tĩnh Vương, thật không ngờ có thể gặp mặt ở chùa Khánh An, là Phật Tổ nghe được lời cầu nguyện của nàng ấy rồi sao?
Đỗ Lăng nhìn về phía Vân Sơ: “Nếu gặp An Tĩnh Vương thì phải thỉnh an trước, miễn cho Vương gia nói chúng ta thất lễ.”
Vân Sơ tâm sáng như gương.
Nàng cũng đi theo qua đó.
Càng đến gần thì thanh âm càng thêm rõ ràng.
“Phinh nhi, nàng có thể tới thăm bổn vương, đủ để chứng minh nàng thật lòng với bổn vương, bổn vương sẽ không phụ nàng...” Sau đó là một giọng nữ mềm mại vang lên.
“Từ lần tương ngộ đó, Phinh nhi đã ái mộ Vương gia, có thể cùng Vương gia chung sống một lúc đã là phúc khí Phinh nhi tu luyện từ kiếp trước.”
An Tĩnh Vương kéo Tạ Phinh vào lòng.
Thái Tử bệnh nặng, tất cả chứng cứ đều hướng về hắn ta, hắn ta vô cớ bị phụ hoàng đẩy tới ngôi chùa này, ngày ngày ăn chay cũng thôi đi, bên cạnh còn không có lấy một nữ nhân.
Hắn ta vốn luôn sênh ca hằng đêm, ngày ngày tiêu d.a.o sung sướng.
Bây giờ phải sống những ngày tháng khô cằn như vậy, hắn ta thật sự không chịu nổi nữa.
Nhìn thiếu nữ xinh xắn trước mặt, sao hắn ta có thể nhịn được, duỗi tay cởi y phục của Tạ Phinh...
Âm thanh sột soạt từ trong sương phòng vọng ra.
Đỗ Lăng đột nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn về phía Vân Sơ.
Còn chưa đợi nàng ấy nhìn ra cảm xúc trên mặt Vân Sơ thì đã thấy Đỗ Anh đang đứng bên cạnh bước vội lên bậc thang.
Nàng ấy duỗi tay bắt lấy Đỗ Anh nhưng lại không bắt được.
Đỗ Anh nâng tay, mở cửa sương phòng.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gương mặt nhỏ trắng hồng của Đỗ Anh lập tức biến thành trắng bệch.
“Vương gia, ngài...”
Âm thanh của nàng ấy nghẹn trong cổ họng như đang bị ai đó bóp cổ.
Sự kinh ngạc khi nhìn thấy An Tĩnh Vương dần dần biến thành thất vọng tột cùng...
Mấy tháng trước, bọn họ đứng dưới trăng ngắm hoa thưởng trăng, hắn ta nói sẽ cầu Đức phi tứ hôn, nói sẽ không phụ lòng nàng ấy.
Chưa được bao lâu, hắn ta lại ôm lấy thiếu nữ khác, nói mấy lời tình nùng ý mật, làm chuyện khó coi...
An Tĩnh Vương đang ôm Tạ Phinh nằm trên giường, thấy cửa đột nhiên bị đẩy ra, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào khiến hắn ta lóa mắt.
Hắn ta mất một lúc lâu để thích ứng rồi mới nhận ra người đến là ai.
Hắn ta vội vàng kéo chăn che kín thân thể mình.
Tạ Phinh cũng sốt ruột hoảng hốt nhặt váy dưới đất che lên.
Đỗ Anh đang muốn lên tiếng thì lại bị Đỗ Lăng túm chặt, nhỏ giọng nói: “Việc này không liên quan tới muội, câm miệng.”
Hoàng Thượng vẫn chưa tứ hôn, Đỗ gia và An Tĩnh Vương cũng chưa bàn bạc hôn sự, cũng chưa trao đổi thiếp canh, mặc kệ An Tĩnh Vương ở bên ai cũng không liên quan tới Đỗ gia.
Đỗ Anh bị kéo ra cửa, nước mắt ào ào rơi xuống.
“Thần phụ thỉnh an An Tĩnh Vương.” Vân Sơ lạnh giọng mở miệng: “Không biết An Tĩnh Vương có thể cho thần phụ một lời giải thích không?”
An Tĩnh Vương lúc này đã bình tĩnh trở lại.
Từ những chuyện vui khi còn nhỏ đến những phiền não sau khi gả chồng, nhiều vô số, càng nói càng nhiều.
Lúc này, tiểu hòa thượng đã cho người dọn cơm chay lên, một bàn mười mấy món đều là đồ chay, lại hương sắc đủ đầy.
Đỗ Lăng đang muốn bảo nha hoàn đi tìm Đỗ Anh và Tạ Phinh về thì lại thấy Đỗ Anh hoảng loạn chạy vào: “Không hay rồi, Vân tỷ tỷ, không thấy Tạ tiểu thư đâu nữa.”
Vân Sơ đứng lên: “Tiểu Anh, ngươi đừng hoảng hốt, sao lại không thấy nữa.”
“Ta và Tạ tiểu thư đi ngắm thược dược xong thì đều muốn quay lại cầu Phật Tổ một quẻ xăm, ta và nàng ấy đã tới tiền điện rồi.” Đỗ Anh trả lời: “Lúc ta giải xăm ra thì không thấy Tạ tiểu thư nữa, ta và nha hoàn đã tìm khắp tiền điện, hậu viện cũng tìm nhưng lại không thấy bóng dáng nàng ấy đâu.”
Đỗ Lăng thay đổi sắc mặt: “Lần trước Bình Tây Vương diệt phỉ, vẫn còn một ít tàn dư chưa bắt được, nghe nói ngoài thành có mấy nông nữ mất tích, chắc không phải...”
“Hẳn là sẽ không.” Vân Sơ bình tĩnh nói: “Chùa Khánh An chỗ nào cũng có người, thổ phỉ muốn bắt người sẽ không chọn nơi này, Phinh tỷ nhi ham chơi, chắc là lạc đường rồi, chúng ta ra ngoài tìm đi.”
Đoàn người chẳng màng ăn cơm chay, kéo ra ngoài tìm Tạ Phinh.
Hậu viện của chùa Khánh An rất rộng lớn, có viện tử chuyên dùng để tiếp đãi đại quan quý nhân, không phải tết nhất lễ lạc thì mấy sân viện đó đa phần đều để không, Vân Sơ đang muốn vào một sân tìm thì thấy hai thị vệ từ hành lang phía đông chạy tới, hình như là đang tìm người.
“Kỷ phu nhân, Tạ phu nhân.” Hai thị vệ không phải ai cũng quen biết, chẳng qua hai vị phu nhân trước mắt, một người là nữ nhi Hình bộ Thượng thư, một người là nữ nhi đại tướng quân, tất nhiên đã từng gặp qua nên vội vàng hành lễ, tiện bề dò hỏi: “Không biết hai vị phu nhân có nhìn thấy An Tĩnh Vương?”
Ánh mắt Đỗ Anh lập tức sáng ngời: “An Tĩnh Vương cũng tới chùa Khánh An?”
Đỗ Lăng có chút hận rèn sắt không thành thép nhìn muội muội, sao vừa nghe tới tên An Tĩnh Vương đã vui vẻ như vậy chứ...
Nàng ấy mở miệng nói: “An Tĩnh Vương mất tích cũng không phải chuyện nhỏ, mau nhờ trụ trì trong chùa sắp xếp người đi tìm giúp.”
Hai thị vệ vốn đang ôm tâm lý may mắn, nhưng nghĩ đến ngoài thành còn thổ phỉ chưa sa lưới, nếu An Tĩnh Vương xảy ra chuyện thì đầu bọn họ cũng rơi xuống đất.
Hai người đang muốn tới tiền viện tìm trụ trì.
Vân Sơ nhíu mày: “Hình như có tiếng động trong tiểu viện này.”
Đây là một tiểu viện bỏ không, bên trong có sương phòng, thanh âm kia quả thật là từ sương phòng truyền ra.
“Là tiếng của Vương gia.” Hai thị vệ liếc nhau, đều thấy được vẻ vui đến chết đi sống lại từ trong mắt đối phương, vội vàng đi về phía viện tử kia.
Đỗ Anh không hề nghĩ ngợi theo hộ vệ qua đó.
Nàng ấy đã lâu không gặp được An Tĩnh Vương, thật không ngờ có thể gặp mặt ở chùa Khánh An, là Phật Tổ nghe được lời cầu nguyện của nàng ấy rồi sao?
Đỗ Lăng nhìn về phía Vân Sơ: “Nếu gặp An Tĩnh Vương thì phải thỉnh an trước, miễn cho Vương gia nói chúng ta thất lễ.”
Vân Sơ tâm sáng như gương.
Nàng cũng đi theo qua đó.
Càng đến gần thì thanh âm càng thêm rõ ràng.
“Phinh nhi, nàng có thể tới thăm bổn vương, đủ để chứng minh nàng thật lòng với bổn vương, bổn vương sẽ không phụ nàng...” Sau đó là một giọng nữ mềm mại vang lên.
“Từ lần tương ngộ đó, Phinh nhi đã ái mộ Vương gia, có thể cùng Vương gia chung sống một lúc đã là phúc khí Phinh nhi tu luyện từ kiếp trước.”
An Tĩnh Vương kéo Tạ Phinh vào lòng.
Thái Tử bệnh nặng, tất cả chứng cứ đều hướng về hắn ta, hắn ta vô cớ bị phụ hoàng đẩy tới ngôi chùa này, ngày ngày ăn chay cũng thôi đi, bên cạnh còn không có lấy một nữ nhân.
Hắn ta vốn luôn sênh ca hằng đêm, ngày ngày tiêu d.a.o sung sướng.
Bây giờ phải sống những ngày tháng khô cằn như vậy, hắn ta thật sự không chịu nổi nữa.
Nhìn thiếu nữ xinh xắn trước mặt, sao hắn ta có thể nhịn được, duỗi tay cởi y phục của Tạ Phinh...
Âm thanh sột soạt từ trong sương phòng vọng ra.
Đỗ Lăng đột nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn về phía Vân Sơ.
Còn chưa đợi nàng ấy nhìn ra cảm xúc trên mặt Vân Sơ thì đã thấy Đỗ Anh đang đứng bên cạnh bước vội lên bậc thang.
Nàng ấy duỗi tay bắt lấy Đỗ Anh nhưng lại không bắt được.
Đỗ Anh nâng tay, mở cửa sương phòng.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gương mặt nhỏ trắng hồng của Đỗ Anh lập tức biến thành trắng bệch.
“Vương gia, ngài...”
Âm thanh của nàng ấy nghẹn trong cổ họng như đang bị ai đó bóp cổ.
Sự kinh ngạc khi nhìn thấy An Tĩnh Vương dần dần biến thành thất vọng tột cùng...
Mấy tháng trước, bọn họ đứng dưới trăng ngắm hoa thưởng trăng, hắn ta nói sẽ cầu Đức phi tứ hôn, nói sẽ không phụ lòng nàng ấy.
Chưa được bao lâu, hắn ta lại ôm lấy thiếu nữ khác, nói mấy lời tình nùng ý mật, làm chuyện khó coi...
An Tĩnh Vương đang ôm Tạ Phinh nằm trên giường, thấy cửa đột nhiên bị đẩy ra, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào khiến hắn ta lóa mắt.
Hắn ta mất một lúc lâu để thích ứng rồi mới nhận ra người đến là ai.
Hắn ta vội vàng kéo chăn che kín thân thể mình.
Tạ Phinh cũng sốt ruột hoảng hốt nhặt váy dưới đất che lên.
Đỗ Anh đang muốn lên tiếng thì lại bị Đỗ Lăng túm chặt, nhỏ giọng nói: “Việc này không liên quan tới muội, câm miệng.”
Hoàng Thượng vẫn chưa tứ hôn, Đỗ gia và An Tĩnh Vương cũng chưa bàn bạc hôn sự, cũng chưa trao đổi thiếp canh, mặc kệ An Tĩnh Vương ở bên ai cũng không liên quan tới Đỗ gia.
Đỗ Anh bị kéo ra cửa, nước mắt ào ào rơi xuống.
“Thần phụ thỉnh an An Tĩnh Vương.” Vân Sơ lạnh giọng mở miệng: “Không biết An Tĩnh Vương có thể cho thần phụ một lời giải thích không?”
An Tĩnh Vương lúc này đã bình tĩnh trở lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương