Sống Lại Từ Tro Tàn
Chương 27: Tình Chỉ Đẹp Khi Còn Dang Dở
Mấy ngày sau, tình trạng của Văn Thành dần ổn định hơn, nhưng Lan Phương vẫn lo lắng và chăm sóc anh từng chút một.
“Đêm nay bắc đĩa dầu đèn,
Cầu trời khấn phật cho chàng bình an."
Ngọc Hoàng đứng trên ban công căn hộ mới thuê, nhìn về phía căn nhà của Văn Thành. Trong lòng anh có những cảm xúc đan xen lẫn lộn. Một phần, anh lo lắng cho sức khỏe của Văn Thành và muốn ở gần để có thể hỗ trợ khi cần thiết. Nhưng phần khác, anh không thể phủ nhận tình cảm ngày càng lớn dần trong lòng mình dành cho Lan Phương.
“Em có nghĩ rằng anh đang làm đúng không?” Ngọc Hoàng hỏi Bính Minh, giọng anh trầm tư.
Bính Minh, đang sắp xếp đồ đạc trong căn hộ mới, ngừng tay lại và nhìn Ngọc Hoàng. “Em hiểu anh lo lắng. Nhưng em nghĩ, việc chúng ta ở gần Văn Thành không chỉ giúp anh ấy khi bệnh, mà còn giúp Lan Phương giảm bớt gánh nặng.”
Ngọc Hoàng gật đầu, nhưng không giấu được sự băn khoăn trong ánh mắt. “Anh biết. Nhưng… anh không thể ngừng nghĩ về Lan Phương. Anh sợ một ngày nào đó anh không kiên nhẫn được mà nói ra hết với cô ấy, liệu cô ấy có thể vui vẻ như bây giờ được nữa không?”
Bính Minh bước đến, đặt tay lên vai Ngọc Hoàng. “Anh phải nhớ rằng tình yêu đôi lúc là chết ở trong lòng một ít. Điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta giúp đỡ họ. Nếu anh thực sự quan tâm đến Lan Phương, thì việc tốt nhất anh có thể làm là ở bên cạnh và giúp đỡ cô ấy.”
Ngọc Hoàng thở dài. “Anh hiểu. Nhưng anh không thể không nghĩ về việc, nếu một ngày nào đó anh Văn Thành không còn ở đây, liệu anh có cơ hội nào với Lan Phương không?”
Bính Minh lắc đầu. “Anh à, tình cảm là thứ không thể ép buộc. Nếu Lan Phương thực sự có tình cảm với anh, thì một ngày nào đó, anh sẽ biết. Nhưng đừng để điều đó làm mờ đi mục đích chính của chúng ta lúc này.”
Ngọc Hoàng lặng im, suy nghĩ về những lời Bính Minh nói. Anh biết rằng Bính Minh đúng. Quan trọng nhất bây giờ là sức khỏe của Văn Thành và sự bình yên của Lan Phương. Tình cảm của anh dành cho Lan Phương sẽ phải tạm gác lại, nhưng anh sẽ dùng nó như một động lực để giúp đỡ cô nhiều hơn.
Nghe tin Ngọc Hoàng và Bính Minh chuyển đến căn hộ mới, Văn Thành và Lan Phương mua quà sang chúc mừng. Họ chuẩn bị một số món quà nhỏ cùng với những món ăn ngon lành để chia sẻ niềm vui với hai người.
Nhận được tin Ngọc Hoàng và Bính Minh chuyển nhà, Văn Thành và Lan Phương đến căn hộ mới của họ. Ngọc Hoàng ra mở cửa, nhìn thấy hai người với nụ cười rạng rỡ và những túi quà trên tay.
“Chúc mừng nhà mới!” Lan Phương nói, giơ cao túi quà.
“Cảm ơn cô,” Ngọc Hoàng đáp, mỉm cười nhìn sang Văn Thành. “Cảm ơn anh, anh khỏe nhiều chưa?”
Văn Thành tươi cười. “Anh đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn Hoàng và Minh hôm đó đã đến giúp đỡ anh.”
Ngọc Hoàng vội nói. “Không có chi, chúng ta vào nhà thôi.”
Bên trong, Bính Minh đang sắp xếp bàn ăn, bày biện những món ăn nướng mà họ đã chuẩn bị từ sớm. Mùi thơm của đồ nướng lan tỏa khắp căn hộ, khiến ai nấy đều cảm thấy bụng đói cồn cào.
“Chào mừng hai cậu!” Bính Minh vui vẻ nói, đón nhận những món quà từ Lan Phương và Văn Thành.
Cả bốn người ngồi quây quần bên nhau, bàn ăn trở nên rộn ràng hơn với những câu chuyện vui vẻ và tiếng cười. Văn Thành nhìn quanh, cảm nhận không khí ấm cúng và thân thuộc mà lâu rồi anh mới có lại. Lan Phương thì cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm khi thấy Văn Thành vui vẻ, quên đi những nỗi lo bệnh tật.
“Ngon quá! Ai nướng đồ mà khéo thế này?” Lan Phương hỏi, cắn một miếng thịt nướng thơm lừng.
“Đây là tác phẩm của Bính Minh đấy,” Ngọc Hoàng cười nói. “Em ấy rất giỏi nấu ăn.”
Bính Minh cười bẽn lẽn. “Em chỉ làm đơn giản thôi. Quan trọng là mọi người thích là được rồi.”
Văn Thành nâng ly, mời mọi người một lượt. “Cảm ơn các em hôm kia đã giúp đỡ anh.”
Lan Phương gật đầu. “Cảm ơn hai cậu nhé, mà hai cậu chuyển nhà đến đây không nói cho tớ và anh Văn Thành biết trước còn phụ giúp nữa.”
Ngọc Hoàng nhìn Lan Phương, trong lòng cảm thấy ấm áp khi thấy cô vui vẻ và thoải mái. “Tại bọn tớ thấy cậu bận việc, anh Văn Thành lại còn đang bệnh nữa, nhà không có đồ đạc gì nhiều. Nên không muốn làm phiền.”
“Mọi người ăn nhiều lên, đồ nướng để nguội là không ngon đâu đấy,” Bính Minh giục.
Buổi tiệc kéo dài với những câu chuyện rôm rả và tiếng cười không ngớt. Cả bốn người như tìm lại được niềm vui trong cuộc sống thường nhật. Những món ăn nướng thơm lừng, những ly nước mát lạnh và những câu chuyện tâm tình khiến bữa tiệc trở nên đáng nhớ.
Khi trời bắt đầu về khuya, Lan Phương và Văn Thành từ biệt Ngọc Hoàng và Bính Minh, nhưng trong lòng họ đều cảm thấy vui vẻ và hài lòng.
Từ ngày chuyển đến căn hộ mới, Ngọc Hoàng và Bính Minh thường xuyên qua lại nhà Văn Thành để giúp đỡ. Họ thay phiên nhau nấu ăn, dọn dẹp, Ngọc Hoàng cố gắng giúp Lan Phương có thời gian nghỉ ngơi và không phải lo lắng quá nhiều. Những lúc rảnh rỗi, Ngọc Hoàng thường lặng lẽ quan sát Lan Phương, trái tim anh không ngừng xao xuyến mỗi khi cô mỉm cười hay nói chuyện.
Một buổi tối, khi Ngọc Hoàng và Lan Phương ngồi nói chuyện trong bếp, Lan Phương bỗng nhiên nói: “Ngọc Hoàng, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.”
Ngọc Hoàng mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi niềm khó tả. “Không có gì đâu, Lan Phương. Mình rất vui khi có thể giúp đỡ cậu và anh Văn Thành.”
Lan Phương nhìn vào mắt Ngọc Hoàng, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của anh, cô đánh liều hỏi. “Ngọc Hoàng, có phải cậu thích tôi không?”
Ngọc Hoàng đỏ mặt cậu im lặng một chút rồi thẳng thắn thừa nhận. “Sao cậu biết? Mình cũng không biết diễn tả sao nữa, nhưng mỗi lần cậu cười lại làm tim mình xao xuyến, liệu đấy có phải là thích không?” Nụ cười trên môi cậu nhẹ nhàng nhưng chứa đựng biết bao nhiêu tình cảm không thể nói thành lời. Cậu biết rằng, dù tình cảm của mình có lớn lao đến đâu, điều quan trọng nhất vẫn là hạnh phúc và sự bình an của Lan Phương.
Lan Phương thở dài. “Đúng như những gì anh Văn Thành nói, cậu là một người vô tư lự.”
Ngọc Hoàng ngạc nhiên. “Anh Văn Thành nói sao?”
“Anh ấy nói cậu thích mình, mà mình không tin đâu,” Lan Phương trả lời cô nói tiếp. “Nhưng gần đây và lúc này cậu thừa nhận thì mình tin rồi.”
“Haizz, anh ấy cũng tinh ý quá nhỉ,” Ngọc Hoàng thở dài.
Lan Phương nói nhỏ nhẹ. “Vậy anh Văn Thành có nói cho cậu nghe chuyện tớ với anh ấy xảy ra không?”
Ngọc Hoàng có chút lo lắng hiếu kỳ hỏi. “Anh ấy chẳng nói gì cả, rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì chứ?”
“Ồ vậy là anh ấy không nói rồi, chuyện là thế này nè,” Lan Phương ghé sát tai Ngọc Hoàng. “Là không có chuyện gì hết, trêu cậu chút cho vui đó, hehe.”
Ngọc Hoàng đứng hình mất năm giây. “Làm hết hồn à, cậu cũng khéo biết đùa quá ta.”
“Cậu tính dự định là khi nào tỏ tình với mình,” Lan Phương nhìn vào mắt Ngọc Hoàng hỏi tiếp
“Ơ, tớ… tớ có ý định đó đâu, cậu lại đùa tiếp đúng không,” Ngọc Hoàng hơi sượng sùng giọng lắp bắp.
“Thế mà anh Văn Thành nói cậu sắp tỏ tình với mình, kêu mình chuẩn bị tâm lý đi, cha nội Văn Thành này cũng nói láo quá đi,” Lan Phương lắc đầu đi ra, để cho Ngọc Hoàng đứng như pho tượng không biết đường đâu mà lần.
“Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời hết vui khi đã vẹn câu thề.”
“Đêm nay bắc đĩa dầu đèn,
Cầu trời khấn phật cho chàng bình an."
Ngọc Hoàng đứng trên ban công căn hộ mới thuê, nhìn về phía căn nhà của Văn Thành. Trong lòng anh có những cảm xúc đan xen lẫn lộn. Một phần, anh lo lắng cho sức khỏe của Văn Thành và muốn ở gần để có thể hỗ trợ khi cần thiết. Nhưng phần khác, anh không thể phủ nhận tình cảm ngày càng lớn dần trong lòng mình dành cho Lan Phương.
“Em có nghĩ rằng anh đang làm đúng không?” Ngọc Hoàng hỏi Bính Minh, giọng anh trầm tư.
Bính Minh, đang sắp xếp đồ đạc trong căn hộ mới, ngừng tay lại và nhìn Ngọc Hoàng. “Em hiểu anh lo lắng. Nhưng em nghĩ, việc chúng ta ở gần Văn Thành không chỉ giúp anh ấy khi bệnh, mà còn giúp Lan Phương giảm bớt gánh nặng.”
Ngọc Hoàng gật đầu, nhưng không giấu được sự băn khoăn trong ánh mắt. “Anh biết. Nhưng… anh không thể ngừng nghĩ về Lan Phương. Anh sợ một ngày nào đó anh không kiên nhẫn được mà nói ra hết với cô ấy, liệu cô ấy có thể vui vẻ như bây giờ được nữa không?”
Bính Minh bước đến, đặt tay lên vai Ngọc Hoàng. “Anh phải nhớ rằng tình yêu đôi lúc là chết ở trong lòng một ít. Điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta giúp đỡ họ. Nếu anh thực sự quan tâm đến Lan Phương, thì việc tốt nhất anh có thể làm là ở bên cạnh và giúp đỡ cô ấy.”
Ngọc Hoàng thở dài. “Anh hiểu. Nhưng anh không thể không nghĩ về việc, nếu một ngày nào đó anh Văn Thành không còn ở đây, liệu anh có cơ hội nào với Lan Phương không?”
Bính Minh lắc đầu. “Anh à, tình cảm là thứ không thể ép buộc. Nếu Lan Phương thực sự có tình cảm với anh, thì một ngày nào đó, anh sẽ biết. Nhưng đừng để điều đó làm mờ đi mục đích chính của chúng ta lúc này.”
Ngọc Hoàng lặng im, suy nghĩ về những lời Bính Minh nói. Anh biết rằng Bính Minh đúng. Quan trọng nhất bây giờ là sức khỏe của Văn Thành và sự bình yên của Lan Phương. Tình cảm của anh dành cho Lan Phương sẽ phải tạm gác lại, nhưng anh sẽ dùng nó như một động lực để giúp đỡ cô nhiều hơn.
Nghe tin Ngọc Hoàng và Bính Minh chuyển đến căn hộ mới, Văn Thành và Lan Phương mua quà sang chúc mừng. Họ chuẩn bị một số món quà nhỏ cùng với những món ăn ngon lành để chia sẻ niềm vui với hai người.
Nhận được tin Ngọc Hoàng và Bính Minh chuyển nhà, Văn Thành và Lan Phương đến căn hộ mới của họ. Ngọc Hoàng ra mở cửa, nhìn thấy hai người với nụ cười rạng rỡ và những túi quà trên tay.
“Chúc mừng nhà mới!” Lan Phương nói, giơ cao túi quà.
“Cảm ơn cô,” Ngọc Hoàng đáp, mỉm cười nhìn sang Văn Thành. “Cảm ơn anh, anh khỏe nhiều chưa?”
Văn Thành tươi cười. “Anh đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn Hoàng và Minh hôm đó đã đến giúp đỡ anh.”
Ngọc Hoàng vội nói. “Không có chi, chúng ta vào nhà thôi.”
Bên trong, Bính Minh đang sắp xếp bàn ăn, bày biện những món ăn nướng mà họ đã chuẩn bị từ sớm. Mùi thơm của đồ nướng lan tỏa khắp căn hộ, khiến ai nấy đều cảm thấy bụng đói cồn cào.
“Chào mừng hai cậu!” Bính Minh vui vẻ nói, đón nhận những món quà từ Lan Phương và Văn Thành.
Cả bốn người ngồi quây quần bên nhau, bàn ăn trở nên rộn ràng hơn với những câu chuyện vui vẻ và tiếng cười. Văn Thành nhìn quanh, cảm nhận không khí ấm cúng và thân thuộc mà lâu rồi anh mới có lại. Lan Phương thì cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm khi thấy Văn Thành vui vẻ, quên đi những nỗi lo bệnh tật.
“Ngon quá! Ai nướng đồ mà khéo thế này?” Lan Phương hỏi, cắn một miếng thịt nướng thơm lừng.
“Đây là tác phẩm của Bính Minh đấy,” Ngọc Hoàng cười nói. “Em ấy rất giỏi nấu ăn.”
Bính Minh cười bẽn lẽn. “Em chỉ làm đơn giản thôi. Quan trọng là mọi người thích là được rồi.”
Văn Thành nâng ly, mời mọi người một lượt. “Cảm ơn các em hôm kia đã giúp đỡ anh.”
Lan Phương gật đầu. “Cảm ơn hai cậu nhé, mà hai cậu chuyển nhà đến đây không nói cho tớ và anh Văn Thành biết trước còn phụ giúp nữa.”
Ngọc Hoàng nhìn Lan Phương, trong lòng cảm thấy ấm áp khi thấy cô vui vẻ và thoải mái. “Tại bọn tớ thấy cậu bận việc, anh Văn Thành lại còn đang bệnh nữa, nhà không có đồ đạc gì nhiều. Nên không muốn làm phiền.”
“Mọi người ăn nhiều lên, đồ nướng để nguội là không ngon đâu đấy,” Bính Minh giục.
Buổi tiệc kéo dài với những câu chuyện rôm rả và tiếng cười không ngớt. Cả bốn người như tìm lại được niềm vui trong cuộc sống thường nhật. Những món ăn nướng thơm lừng, những ly nước mát lạnh và những câu chuyện tâm tình khiến bữa tiệc trở nên đáng nhớ.
Khi trời bắt đầu về khuya, Lan Phương và Văn Thành từ biệt Ngọc Hoàng và Bính Minh, nhưng trong lòng họ đều cảm thấy vui vẻ và hài lòng.
Từ ngày chuyển đến căn hộ mới, Ngọc Hoàng và Bính Minh thường xuyên qua lại nhà Văn Thành để giúp đỡ. Họ thay phiên nhau nấu ăn, dọn dẹp, Ngọc Hoàng cố gắng giúp Lan Phương có thời gian nghỉ ngơi và không phải lo lắng quá nhiều. Những lúc rảnh rỗi, Ngọc Hoàng thường lặng lẽ quan sát Lan Phương, trái tim anh không ngừng xao xuyến mỗi khi cô mỉm cười hay nói chuyện.
Một buổi tối, khi Ngọc Hoàng và Lan Phương ngồi nói chuyện trong bếp, Lan Phương bỗng nhiên nói: “Ngọc Hoàng, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.”
Ngọc Hoàng mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi niềm khó tả. “Không có gì đâu, Lan Phương. Mình rất vui khi có thể giúp đỡ cậu và anh Văn Thành.”
Lan Phương nhìn vào mắt Ngọc Hoàng, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của anh, cô đánh liều hỏi. “Ngọc Hoàng, có phải cậu thích tôi không?”
Ngọc Hoàng đỏ mặt cậu im lặng một chút rồi thẳng thắn thừa nhận. “Sao cậu biết? Mình cũng không biết diễn tả sao nữa, nhưng mỗi lần cậu cười lại làm tim mình xao xuyến, liệu đấy có phải là thích không?” Nụ cười trên môi cậu nhẹ nhàng nhưng chứa đựng biết bao nhiêu tình cảm không thể nói thành lời. Cậu biết rằng, dù tình cảm của mình có lớn lao đến đâu, điều quan trọng nhất vẫn là hạnh phúc và sự bình an của Lan Phương.
Lan Phương thở dài. “Đúng như những gì anh Văn Thành nói, cậu là một người vô tư lự.”
Ngọc Hoàng ngạc nhiên. “Anh Văn Thành nói sao?”
“Anh ấy nói cậu thích mình, mà mình không tin đâu,” Lan Phương trả lời cô nói tiếp. “Nhưng gần đây và lúc này cậu thừa nhận thì mình tin rồi.”
“Haizz, anh ấy cũng tinh ý quá nhỉ,” Ngọc Hoàng thở dài.
Lan Phương nói nhỏ nhẹ. “Vậy anh Văn Thành có nói cho cậu nghe chuyện tớ với anh ấy xảy ra không?”
Ngọc Hoàng có chút lo lắng hiếu kỳ hỏi. “Anh ấy chẳng nói gì cả, rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì chứ?”
“Ồ vậy là anh ấy không nói rồi, chuyện là thế này nè,” Lan Phương ghé sát tai Ngọc Hoàng. “Là không có chuyện gì hết, trêu cậu chút cho vui đó, hehe.”
Ngọc Hoàng đứng hình mất năm giây. “Làm hết hồn à, cậu cũng khéo biết đùa quá ta.”
“Cậu tính dự định là khi nào tỏ tình với mình,” Lan Phương nhìn vào mắt Ngọc Hoàng hỏi tiếp
“Ơ, tớ… tớ có ý định đó đâu, cậu lại đùa tiếp đúng không,” Ngọc Hoàng hơi sượng sùng giọng lắp bắp.
“Thế mà anh Văn Thành nói cậu sắp tỏ tình với mình, kêu mình chuẩn bị tâm lý đi, cha nội Văn Thành này cũng nói láo quá đi,” Lan Phương lắc đầu đi ra, để cho Ngọc Hoàng đứng như pho tượng không biết đường đâu mà lần.
“Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời hết vui khi đã vẹn câu thề.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương