Sống Lại Từ Tro Tàn
Chương 35: Về Quê
Quê hương Nghệ An của Lan Phương là một vùng đất giàu truyền thống và văn hóa, nơi mà mỗi con đường, mỗi cánh đồng đều in dấu những kỷ niệm tuổi thơ. Nghệ An, với những cánh đồng lúa mênh mông, những dãy núi hùng vĩ và những dòng sông uốn lượn, hiện lên như một bức tranh thiên nhiên sống động và thanh bình.
Ngôi làng nhỏ nơi Lan Phương lớn lên nằm nép mình dưới những tán cây xanh rì, bao quanh là những cánh đồng lúa chín vàng vào mùa gặt. Những con đường đất đỏ quanh co dẫn vào làng, hai bên là những hàng tre cao vút, rì rào trong gió như hát lên khúc ca quê hương. Tiếng chim hót líu lo trên những cành cây, hòa cùng tiếng gió và tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên và yên bình.
Những ngôi nhà ở làng vẫn giữ nguyên nét kiến trúc truyền thống, với mái ngói đỏ và tường gạch nung. Mỗi buổi sáng, khói bếp lan tỏa, hòa quyện cùng mùi hương của những món ăn dân dã, tạo nên một không gian ấm cúng và gần gũi. Người dân nơi đây sống giản dị, chân chất và gắn bó với nhau như một đại gia đình. Họ luôn sẵn lòng giúp đỡ, chia sẻ và động viên nhau trong cuộc sống hàng ngày.
Nghệ An còn nổi tiếng với những di tích lịch sử và văn hóa, như khu di tích Kim Liên - quê hương của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Đây là nơi mà Lan Phương lúc học trung học thường cùng bạn bè đến thăm, để tìm hiểu và cảm nhận về cuộc đời và sự nghiệp của vị lãnh tụ vĩ đại. Mỗi lần đến đây, cô lại thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh và niềm tự hào về nguồn gốc và truyền thống của quê hương.
Những phiên chợ quê tấp nập người mua, kẻ bán cũng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống thường nhật. Tại đây, Lan Phương thường cùng mẹ đi chợ, chọn mua những món ăn tươi ngon và trò chuyện với bà con lối xóm. Những nụ cười, những lời chào hỏi thân tình khiến cô cảm nhận được sự ấm áp và gắn bó sâu sắc với mảnh đất này.
Dù đã xa quê hương nhiều năm, nhưng mỗi lần nghĩ về Nghệ An, Lan Phương lại cảm thấy lòng mình dịu lại, như được trở về với vòng tay yêu thương của gia đình và quê hương. Những kỷ niệm tuổi thơ như những vần thơ “Quê hương” của Đỗ Trung Quân:
“Quê hương là chùm khế ngọt, cho con trèo hái mỗi ngày…Quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người.”
Trên con đường về Nghệ An, Lan Phương nhìn qua cửa sổ xe, ngắm nhìn từng dãy phố, từng cánh đồng quê hương Nghệ An mà lòng dâng trào những cảm xúc khó tả. Cô nhớ lại những ngày tháng thơ ấu, khi còn bé xíu, cô thường cùng em trai chạy nhảy thả diều, chăn trâu trên những cánh đồng lúa chín vàng, dưới bầu trời xanh thẳm. Cô nhớ những buổi tối quây quần bên mâm cơm gia đình, những câu chuyện, tiếng cười, và cả những giọt nước mắt.
Khi chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng, Lan Phương bước xuống, lòng như chùng xuống bởi bao kỷ niệm ùa về. Cô nhìn thấy những thay đổi nhỏ nhặt trong ngôi nhà, những dấu vết của thời gian đã in hằn lên từng bức tường, từng viên gạch. Nhưng tất cả vẫn giữ nguyên vẹn một cảm giác thân thuộc, ấm áp đến lạ kỳ.
Cô nhấn chuông cửa, mẹ cô, với dáng người gầy gò nhưng vẫn đầy mạnh mẽ, bước ra mở cửa rồi ôm chầm lấy cô, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhăn nheo: “Con gái, cuối cùng con cũng về rồi.”
Cha cô đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy sự tự hào: "Ôi đưa con của tôi, con đã thay đổi đi nhiều rồi.”
Lan Phương không kìm nén được cảm xúc, ôm chặt lấy cha mẹ, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim họ. "Con cũng rất nhớ mọi người, chúng ta vào nhà đã.”
Lúc vào nhà khi nghe tin chị gái về, em trai cô, cậu bé giờ đã lớn, chạy trong phòng ra với đôi mắt rực sáng: “Chị Phương, chị về rồi, chị có quà cho em không?”
Lan Phương bật cười qua những giọt nước mắt, xoa đầu em trai: “Có chứ, chị có rất nhiều quà cho em.”
Lan Phương ngồi xuống chiếc ghế cũ trong phòng khách, cô mở vali, lấy ra một hộp quà được gói kỹ lưỡng: “Quà của em đây.”
Em trai cô, với đôi mắt ngời sáng và đầy sự ngạc nhiên, chạy đến bên cạnh. “Chị Phương, chị có quà cho em thật sao?”
Lan Phương mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui: “Dĩ nhiên rồi. Em mở ra xem nhé.”
Cậu bé cẩn thận mở hộp quà, ánh mắt tròn xoe khi nhìn thấy một chiếc máy tính xách tay và một chiếc điện thoại mới. “Chị Phương, đây là…”
Lan Phương nhẹ nhàng nói, “Chị biết em đã lớn rồi và cần nhiều công cụ để học tập và nghiên cứu. Chị muốn tặng em bộ đồ công nghệ này để giúp em thuận tiện hơn trong việc học. Chiếc máy tính này có thể giúp em làm bài tập, tra cứu thông tin và học online. Còn chiếc điện thoại này sẽ giúp em liên lạc dễ dàng với bạn bè và thầy cô.”
Cậu bé ôm chầm lấy chị, giọng xúc động: "Cảm ơn chị nhiều lắm,” nói rồi cậu vội ôm mớ quà vào phòng cho riêng mình.
Lan Phương không chỉ mang quà cho em trai mà còn chuẩn bị những món quà đặc biệt dành cho cha mẹ cô, những người đã hy sinh và lo lắng cho cô suốt những năm tháng xa xứ. Sau khi em trai vui mừng với món quà mới, cô lấy ra hai gói quà còn lại từ vali.
“Mẹ, cha, con có món quà nhỏ muốn tặng hai người,” cô nói với giọng nghẹn ngào.
Cha mẹ cô nhìn nhau, rồi nhìn cô, đôi mắt tràn ngập niềm vui và tự hào: “Gớm, lại còn quà cáp chi cho tốn tiền, con về đây là cha mẹ vui rồi," mẹ cô nói nhẹ nhàng.
Lan Phương cười dịu dàng, đưa gói quà đầu tiên cho mẹ. “Con biết cha mẹ lo lắng cho con, nhưng giờ con lớn rồi và lúc con cần báo hiếu cha mẹ, con biết mẹ thích trà, nên con đã mua một bộ ấm trà gốm sứ từ Nga. Đây là loại gốm sứ thủ công rất đẹp và tinh xảo, con mong mẹ sẽ thích.”
Mẹ cô mở gói quà, xúc động khi nhìn thấy bộ ấm trà tuyệt đẹp với những hoa văn tinh tế. “Con gái, cảm ơn con.”
Lan Phương tiếp tục đưa gói quà thứ hai cho cha. “Cha, con biết cha thích đọc sách. Đây là một bộ sách về lịch sử và văn hóa của Nga. Có chữ ký của Tổng thống Vladimir Putin. Con hy vọng cha sẽ thấy hứng thú.”
Cha cô mở gói quà, từng cuốn sách với bìa cứng và in ấn đẹp mắt hiện ra trước mắt ông. Ông cười hài lòng, ánh mắt sáng lên. “Con gái, con thật chu đáo. Cha rất vui vì con vẫn nhớ sở thích của cha. Cha sẽ đọc hết những cuốn sách này.”
Lan Phương cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm hạnh phúc khi nhìn thấy sự hài lòng và niềm vui trên khuôn mặt của cha mẹ. “Cha mẹ đã tận tụy vì con hơn nửa đời người rồi, giờ đến lúc con đền đáp cho cha mẹ.”
Cả gia đình quây quần bên nhau, những món quà không chỉ là vật chất mà còn là biểu tượng của tình yêu, sự gắn kết và lòng biết ơn. Trong không khí ấm áp và hạnh phúc.
Câu chuyện của họ kéo dài mãi không dứt. Những kỷ niệm, những niềm vui và nỗi buồn của cuộc sống xa xứ được chia sẻ trong không khí ấm áp và yêu thương. Lan Phương cảm nhận rõ ràng sự kết nối mạnh mẽ với quê hương, với gia đình, như thể chưa từng có những năm tháng xa cách.
Ngôi làng nhỏ nơi Lan Phương lớn lên nằm nép mình dưới những tán cây xanh rì, bao quanh là những cánh đồng lúa chín vàng vào mùa gặt. Những con đường đất đỏ quanh co dẫn vào làng, hai bên là những hàng tre cao vút, rì rào trong gió như hát lên khúc ca quê hương. Tiếng chim hót líu lo trên những cành cây, hòa cùng tiếng gió và tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên và yên bình.
Những ngôi nhà ở làng vẫn giữ nguyên nét kiến trúc truyền thống, với mái ngói đỏ và tường gạch nung. Mỗi buổi sáng, khói bếp lan tỏa, hòa quyện cùng mùi hương của những món ăn dân dã, tạo nên một không gian ấm cúng và gần gũi. Người dân nơi đây sống giản dị, chân chất và gắn bó với nhau như một đại gia đình. Họ luôn sẵn lòng giúp đỡ, chia sẻ và động viên nhau trong cuộc sống hàng ngày.
Nghệ An còn nổi tiếng với những di tích lịch sử và văn hóa, như khu di tích Kim Liên - quê hương của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Đây là nơi mà Lan Phương lúc học trung học thường cùng bạn bè đến thăm, để tìm hiểu và cảm nhận về cuộc đời và sự nghiệp của vị lãnh tụ vĩ đại. Mỗi lần đến đây, cô lại thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh và niềm tự hào về nguồn gốc và truyền thống của quê hương.
Những phiên chợ quê tấp nập người mua, kẻ bán cũng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống thường nhật. Tại đây, Lan Phương thường cùng mẹ đi chợ, chọn mua những món ăn tươi ngon và trò chuyện với bà con lối xóm. Những nụ cười, những lời chào hỏi thân tình khiến cô cảm nhận được sự ấm áp và gắn bó sâu sắc với mảnh đất này.
Dù đã xa quê hương nhiều năm, nhưng mỗi lần nghĩ về Nghệ An, Lan Phương lại cảm thấy lòng mình dịu lại, như được trở về với vòng tay yêu thương của gia đình và quê hương. Những kỷ niệm tuổi thơ như những vần thơ “Quê hương” của Đỗ Trung Quân:
“Quê hương là chùm khế ngọt, cho con trèo hái mỗi ngày…Quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người.”
Trên con đường về Nghệ An, Lan Phương nhìn qua cửa sổ xe, ngắm nhìn từng dãy phố, từng cánh đồng quê hương Nghệ An mà lòng dâng trào những cảm xúc khó tả. Cô nhớ lại những ngày tháng thơ ấu, khi còn bé xíu, cô thường cùng em trai chạy nhảy thả diều, chăn trâu trên những cánh đồng lúa chín vàng, dưới bầu trời xanh thẳm. Cô nhớ những buổi tối quây quần bên mâm cơm gia đình, những câu chuyện, tiếng cười, và cả những giọt nước mắt.
Khi chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng, Lan Phương bước xuống, lòng như chùng xuống bởi bao kỷ niệm ùa về. Cô nhìn thấy những thay đổi nhỏ nhặt trong ngôi nhà, những dấu vết của thời gian đã in hằn lên từng bức tường, từng viên gạch. Nhưng tất cả vẫn giữ nguyên vẹn một cảm giác thân thuộc, ấm áp đến lạ kỳ.
Cô nhấn chuông cửa, mẹ cô, với dáng người gầy gò nhưng vẫn đầy mạnh mẽ, bước ra mở cửa rồi ôm chầm lấy cô, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhăn nheo: “Con gái, cuối cùng con cũng về rồi.”
Cha cô đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy sự tự hào: "Ôi đưa con của tôi, con đã thay đổi đi nhiều rồi.”
Lan Phương không kìm nén được cảm xúc, ôm chặt lấy cha mẹ, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim họ. "Con cũng rất nhớ mọi người, chúng ta vào nhà đã.”
Lúc vào nhà khi nghe tin chị gái về, em trai cô, cậu bé giờ đã lớn, chạy trong phòng ra với đôi mắt rực sáng: “Chị Phương, chị về rồi, chị có quà cho em không?”
Lan Phương bật cười qua những giọt nước mắt, xoa đầu em trai: “Có chứ, chị có rất nhiều quà cho em.”
Lan Phương ngồi xuống chiếc ghế cũ trong phòng khách, cô mở vali, lấy ra một hộp quà được gói kỹ lưỡng: “Quà của em đây.”
Em trai cô, với đôi mắt ngời sáng và đầy sự ngạc nhiên, chạy đến bên cạnh. “Chị Phương, chị có quà cho em thật sao?”
Lan Phương mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui: “Dĩ nhiên rồi. Em mở ra xem nhé.”
Cậu bé cẩn thận mở hộp quà, ánh mắt tròn xoe khi nhìn thấy một chiếc máy tính xách tay và một chiếc điện thoại mới. “Chị Phương, đây là…”
Lan Phương nhẹ nhàng nói, “Chị biết em đã lớn rồi và cần nhiều công cụ để học tập và nghiên cứu. Chị muốn tặng em bộ đồ công nghệ này để giúp em thuận tiện hơn trong việc học. Chiếc máy tính này có thể giúp em làm bài tập, tra cứu thông tin và học online. Còn chiếc điện thoại này sẽ giúp em liên lạc dễ dàng với bạn bè và thầy cô.”
Cậu bé ôm chầm lấy chị, giọng xúc động: "Cảm ơn chị nhiều lắm,” nói rồi cậu vội ôm mớ quà vào phòng cho riêng mình.
Lan Phương không chỉ mang quà cho em trai mà còn chuẩn bị những món quà đặc biệt dành cho cha mẹ cô, những người đã hy sinh và lo lắng cho cô suốt những năm tháng xa xứ. Sau khi em trai vui mừng với món quà mới, cô lấy ra hai gói quà còn lại từ vali.
“Mẹ, cha, con có món quà nhỏ muốn tặng hai người,” cô nói với giọng nghẹn ngào.
Cha mẹ cô nhìn nhau, rồi nhìn cô, đôi mắt tràn ngập niềm vui và tự hào: “Gớm, lại còn quà cáp chi cho tốn tiền, con về đây là cha mẹ vui rồi," mẹ cô nói nhẹ nhàng.
Lan Phương cười dịu dàng, đưa gói quà đầu tiên cho mẹ. “Con biết cha mẹ lo lắng cho con, nhưng giờ con lớn rồi và lúc con cần báo hiếu cha mẹ, con biết mẹ thích trà, nên con đã mua một bộ ấm trà gốm sứ từ Nga. Đây là loại gốm sứ thủ công rất đẹp và tinh xảo, con mong mẹ sẽ thích.”
Mẹ cô mở gói quà, xúc động khi nhìn thấy bộ ấm trà tuyệt đẹp với những hoa văn tinh tế. “Con gái, cảm ơn con.”
Lan Phương tiếp tục đưa gói quà thứ hai cho cha. “Cha, con biết cha thích đọc sách. Đây là một bộ sách về lịch sử và văn hóa của Nga. Có chữ ký của Tổng thống Vladimir Putin. Con hy vọng cha sẽ thấy hứng thú.”
Cha cô mở gói quà, từng cuốn sách với bìa cứng và in ấn đẹp mắt hiện ra trước mắt ông. Ông cười hài lòng, ánh mắt sáng lên. “Con gái, con thật chu đáo. Cha rất vui vì con vẫn nhớ sở thích của cha. Cha sẽ đọc hết những cuốn sách này.”
Lan Phương cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm hạnh phúc khi nhìn thấy sự hài lòng và niềm vui trên khuôn mặt của cha mẹ. “Cha mẹ đã tận tụy vì con hơn nửa đời người rồi, giờ đến lúc con đền đáp cho cha mẹ.”
Cả gia đình quây quần bên nhau, những món quà không chỉ là vật chất mà còn là biểu tượng của tình yêu, sự gắn kết và lòng biết ơn. Trong không khí ấm áp và hạnh phúc.
Câu chuyện của họ kéo dài mãi không dứt. Những kỷ niệm, những niềm vui và nỗi buồn của cuộc sống xa xứ được chia sẻ trong không khí ấm áp và yêu thương. Lan Phương cảm nhận rõ ràng sự kết nối mạnh mẽ với quê hương, với gia đình, như thể chưa từng có những năm tháng xa cách.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương