[Song Trọng Sinh] Trọng Tự
Chương 5: Độc Phát
Editor: Lưu Hii Tạ Trọng Tự “......” Thôi xong. Tuyên Giác sao lại ở đây??? Nàng phức tạp nhìn hai người bọn họ. Hai người này một động một tĩnh, tao nhã tuấn tú. Quen biết từ thuở niên thiếu... Vì sao sau này lại trở mặt thành thù? Tạ Trọng Tự cũng không muốn tránh mặt, hôm nay nàng dùng một sợi dây đỏ tươi để cột tóc thành búi, dải lụa phất phơ trong gió, rất bắt mắt khi đứng giữa đồng cỏ xanh mướt. Thích Văn Lan vốn định đến đây dẫn ngựa, vừa liếc mắt đã thấy một thiếu nữ đang đứng đón gió, vô cùng kinh hỉ hô, “Tạ Trọng Tự!” Hắn nhanh chóng bước đến, bàn tay không nặng không nhẹ vỗ vỗ vai nàng, “Hồi kinh lúc nào sao không nói cho ta một tiếng? Sau khi ta đến bái phỏng Nhan Thư tướng quân, mới nghe hắn nói đó. Ta thay phụ thân ta đưa thư trở về, nửa năm sau Trung Thu, ta sẽ đi đến biên cương phía tây một vòng, sau đó sẽ hồi kinh ăn Tết luôn.” Tạ Trọng Tự lẳng lặng nhìn hắn, sau đó mới mỉm cười, “Nói thế nào đây, lúc trước ngươi còn ở Tây Bắc bồ câu đưa tin không bay đến đó được. Vị này là?” Nàng chậm rãi đời ánh mắt về phía Tuyên Giác, như người hoàn toàn xa lạ. Thích Văn Lan dùng khuỷu tay huých Tuyên Giác một cái, cười hì hì nói, “Huynh đệ của ta. Lão tam Tuyên gia, ca ca hắn chắc hẳn ngươi đã biết, là Tuyên Tông đấy.” Khi Tuyên Tông còn niên thiếu, đã phá mấy vụ án nan giải, ở kinh thành hung danh truyền xa. Thậm chí hung danh còn có công hiệu “Ngăn hài tử khóc đêm”. Tạ Trọng Tự gật gật đầu. Nàng đương nhiên biết, đời trước, nàng rất sợ Tuyên Tông, gặp mặt hai lần, mỗi lần đều trốn sau lưng của Tuyên Giác. “Tại hạ Tuyên Giác, gặp qua Nhĩ Ngọc điện hạ.” Tuyên Giác bất động thanh sắc rũ mắt mà nói. Nhưng trong lòng như bị ngàn châm hung hăng đâm xuống, đau đớn đến không thở nổi. Năm cuối cùng của kiếp trước, nàng vẫn như đoá mẫu đơn rực rỡ mãnh liệt, nhưng bị vây hãm trong cung điện xa hoa, héo hon từng ngày, ánh mắt đã không còn tha thiết đến những thú vui của đời người. Chỉ khi nghe được những chuyện ngoài cung, hoặc nhìn thấy những cung nữ mới đến, nàng mới có thể mở miệng nói thêm vài câu. Không thể so với hiện tại..... Đáy mắt hừng hực sức sống. “Phụ thân hắn chắc hẳn ngươi cũng biết. Chính là lão già cổ hủ ngày ngày hoạnh hoẹ hoàng huynh ngươi đó, cái này cũng không được cái kia cũng không xong, mỗi giờ mỗi khắc hàng ngày đều muốn quản.” Thích Văn Lan cười há há bổ sung, “Cho nên, đại khái ngươi cũng đoán được tính tình của tên Ly Ngọc này đi há há, so với ca ca hắn thì đỡ hơn chút chút, nhưng hắn cũng là một tiểu cổ hủ. À đúng rồi, tự của hắn là Ly Ngọc.” Tuyên Giác bất đắc dĩ “Văn Lan.” Sau đó lại thấy Tạ Trọng Tự thờ ơ gật đầu, hệt như nhìn một người xa lạ bình thường, chào hỏi “Tuyên công tử.” Sau đó nàng liền quay đầu nhìn Thích Văn Lan, vừa quấn da bò vào cổ tay và cẳng tay vừa hỏi, “Sao ngươi lại đến trường đua ngựa? Ngựa của Thích gia, không phải đều được nuôi ở chỗ trú quân ở phía đông kinh thành sao?” Thờ ơ lãnh đạm, như chàng dự kiến. Tuyên Giác nghe được tiếng thở dài trong nội tâm của mình. Cơn ác mộng dài dằng dặc, tỉnh lại là tháng giêng Thái Nguyên năm thứ ba, pháo trúc nổ rộn rã, chàng bừng tỉnh mà nghĩ: Không thể dẫm vào vết xe đỗ của kiếp trước. Chàng biết được nhân quả kiếp trước, có thể cứu vãn sóng gió của gia tộc, thậm chí có thể tái ngộ Tạ Trọng Tự, mở ra đoạn lương duyên mới. Dù sao bây giờ ở trong kinh thành này, không ai có thể sánh được với chàng. Nhưng tất cả đã không thể quay về như lúc trước. Ân oán đời trước đã tận, nhưng cả người chàng đã dính đầy máu tươi, làm sao có thể xem như không có chuyện gì xảy ra mặt dày đi tiếp cận nàng được? Nàng chuyện gì cũng không biết. Chỉ cần được nhìn thấy nàng là tốt rồi. Tuyên Giác rũ mắt cười khẽ nghĩ, chàng nào dám mong ước xa vời. Lúc trước ở phố Chu Tước không chờ được nàng ngồi bộ liễn hồi kinh, không ngờ là, tuỳ tiện cùng Thích Văn Lan đến Thủ Chuyến viên lại gặp được. “Có một vài con ngựa tốt ở đây, phụ thân muốn ta đến đây thị sát tình hình thế nào, xem sang năm có thể chuyển chúng đến Tái Bắc không.” Thích Văn Lan giải thích. “Thế à.” Tạ Trọng Tự biết rõ, quấn da bò thật chặt, sau đó đè ngón trỏ và ngói cái ở khoé môi, âm thanh huýt sao lảnh lót vang lên. Cùng lúc đó, cách đó không xa truyền đến tiếng ưng kêu, ba con ưng đập cánh mà đến. Trong đó có một con hình thể vượt trội, hoàn toàn áp đảo hai con còn lại, màu sắc đẹp đẽ, xám trắng đan xen của màu hoa đậu tằm*. *đậu răng ngựaTạ Trọng Tự gọi tên nó, “Cẩm quan.” Con ưng to lớn thu cánh, lưu loát ngừng trên cánh tay Tạ Trọng Tự đang vươn ra, vuốt bấu vào tấm da bò màu đen, trong cổ họng vang lên tiếng ưng non nớt lấy lòng. Tạ Trọng Tự không muốn lắc lư trước mặt Tuyên Giác, nàng vẫy tay với Thích Văn Lan nói, “Thích huynh, ta đi trước.” Thích Văn Lan cũng có việc trong người, không ngăn cản nàng, chỉ nói, “Bệnh nặng mới khỏi, cẩn thận một chút.” Tạ Trọng Tự gật đầu, nhận lấy dây cương hạ nhân dâng lên, xoay người lên ngựa, nhìn Diệp Trúc bên cạnh cười nói, “Tới đây, Tiểu Diệp tử, ta dẫn ngươi theo.” Diệp Trúc chưa kịp phản ứng đã bị kéo lên ngựa, lại cùng con ưng trên tay Tạ Trọng Tự mắt to trừng mắt nhỏ, tiếng kêu sợ hãi tắc trong cổ họng. Chờ cưỡi ngựa đến chỗ xa, Tạ Trọng Tự đột nhiên nói, “Cẩm quan, đi! Bên kia có chồn đen.” Cẩm Quan nghe xong liền vung cánh bay lên.Nhìn chim ưng của Tạ Trọng Tự bay đi, Diệp Trúc lúc này mới cẩn thận thở ra một ngụm khí nói, “Vị vừa rồi là đệ đệ ruột của Thích Quý phi sao?” “Ừ.” Tạ Trọng Tự nói, “Thích Văn Lan, con trai độc nhất của Thích gia, sau này sẽ tiếp quản sự nghiệp của Thích lão tướng quân.”Nàng như đang nghĩ đến cái gì đó vui vẻ, bật cười, lại nói, “Văn Lan tên tự là Mặc Lâm, trước nay hắn đều không thích người khác gọi tên tự của mình, biết vì sao không?” “Vì sao?” “Bởi vì Thích lão tướng quân muốn hắn nhập Hàn Lâm, thi khoa cử, thành thành thật thật làm quan văn. Mà Thích Văn Lan, sinh ra không phải là người cầm bút, một trăm từ văn chương, có thể được sai hơn một nửa, làm cho lão tiên sinh trên trường tư thục tức giận hôn mê. Sau đó, hắn đứt khoát chạy đi vung đao múa kiếm, vừa nghe ‘làm thơ viết văn’ liền ôm đầu kêu đau. Ai kêu tên tự của hắn hắn sẽ trở mặt lập tức.” Diệp Trúc “.....” Cẩm Quan cùng hai con ưng còn lại hợp sức vây bắt, đem con chồn đen vây khốn ở giữa, sau đó lao xuống hung hãn công kích. Chỉ một lát sau, nó liền tha con mồi còn thoi thóp quay về ném bên cạnh ngựa như tranh công. Sau đó lại đậu trên cánh tay Tạ Trọng Tự. “Ai nha, thật là ngoan!” Tạ Trọng Tự cười tủm tỉm thưởng cho nó chút thức ăn. Diệp Trúc thật sự có chút sợ con súc sinh này, nàng ta lắp bắp, “Vị Tuyên công tử kia, lớn lên thật tuấn tú, lúc trước nô tỳ có nghe người ta nói về hắn, nhưng đến hôm nay mới được gặp mặt. So với lời đồn, càng thanh lãng tuấn tú hơn nhiều. Điện hạ thấy thế nào?” Tạ Trọng Tự trầm mặc, thật lâu không đáp.Lâu đến mức Diệp Trúc phát hiện có gì đó không đúng, nàng ta ngẩng đầu, liền tháy điện hạ nhà mình đã thu lại nụ cười, sau một lúc lâu, mới rặn từ kẽ răng ra mấy chữ, “Không tồi.” Sau đó nghiến răng lập lại, “Thực không tồi.” Diệp Trúc “...” Sau ngài lại nghiến răng nghiến lợi như vậy a? Lúc nàng ta định nói gì đo,Tạ Trọng Tự đã quất một roi lên con ngựa, liệt mã* ăn đau, hí vang tung vó, như một mũi tên rời dây cung, tức khắc làm mái tóc dài của họ kéo thành đường thẳng. (*Ngựa quý, khó thuần, tính cánh mạnh mẽ bướng bỉnh.) Diệp Trúc không dám ho he nữa. Điện hạ dường như đang giận. Tạ Trọng Tự thật sự tức giận, nếu không phải đời này, Tuyên Giác không hề dính đến những ân oán trong dĩ vãng, thì nàng thế nào cũng phải trói người lại cạo trọc đầu sau đó treo lên tẩn cho một trận. Nàng từng yêu cũng đã từng hận, dây dưa không dứt với Tuyên Giác, không phải..... Cái người ôn nhuận như ngọc – Tuyên tam này. Tựa như giận mà không có phát tác, lại giống như đấm vào bông, cơn giận như thắt lại ở lòng ngực nàng, buồn bực đến luống cuống. Liệt mã tung vó như bay, những con ưng phía sau bay theo không kịp, gấp đến độ rít lên vài tiếng dài. Đột nhiên, đồng tử của Tạ Trọng Tử co lại, tim đập nhanh hơn, nàng nhanh chóng ghìm chặt dây cương, nói với Diệp Trúc đang ngồi trước nàng, “Tiểu Diệp Tử, ngươi biết cưỡi ngựa đúng không?” “A? Nô tỳ biết, nhưng mà....” Hãn huyết là ngựa quý tính cách bướng bỉnh, không dễ khống chế nha. Diệp Trú còn chưa dứt lời, Tạ Trọng Tự liền nhét dây cương vào tay nàng ta, nói “Cầm lấy. Đi đến Ti quan biện sở bên kia.” Âm thanh của Tạ Trọng Tự yếu ớt, Diệp Trúc cảm thấy không đúng, vội hỏi, “Điện hạ?!” Nàng ta không dám trì hoãn, nhanh chóng thả chậm tốc độ ngựa, miễn cưỡng làm nó ngừng lại, cuống quít đỡ Tạ Trọng Tự đến một căn phòng trong Ti quan biện sở ngồi xuống. Ti quan quản lí Thủ Chuyết viên vội vàng chạy đến, hoảng hốt tiến lên hỏi, “Diệp Trúc cô cô, điện hạ đây là.........?” “Mâng mấy bồn nước ấm đến đây, sau đó vào cung thỉnh ngự y tới....” Diệp Trúc thầm nói không tốt, sau đó nhanh chóng tống cổ mấy Ti quan ra gian ngoài. Tạ Trọng Tự đánh gãy lời nàng, “Không cần ngự y. Mang nước ấm đến đây là được. Nếu có bình nước nóng, thì cũng mang đến đây luôn.” “Dạ dạ! Thần đi ngay.” Đám người nhanh chóng lui ra ngoài, Diệp Trúc cởi giày và vớ của Tạ Trọng Tự ra. Quả nhiên thấy trên bàn chân phải của nàng, hình xăm mẫu đơn vốn màu đen nay đã chuyển thành màu đỏ tươi như máu, mơ hồ có thể nhìn thấy gân xanh dưới da, da thịt xung quanh hoàn toàn tái nhợt. Diệp Trúc kêu khổ một tiếng. Điện hạ thân trúng hàn độc, mà hàn đọc này lại không thể giải. Cho dù là Quỷ cốc đích thân ra tay, năm đầu tiên cũng chỉ có thể miễn cưỡng phong bế độc lại, đoạt lại mạng của tiểu điện hạ từ tay Diêm Vương, sau đó một bên tìm cách thử giải độc, một bên chậm rãi dồn độc vào một chỗ nào đó, để phòng ngừa độc đột nhiên phát tác lấy đi mạng người. Ngày thường nếu không xảy ra chuyện gì, thì cuộc sống hàng ngày không đáng ngại, vẫn có thể nhảy nhót như người thường, nhưng cần cẩn thận một thứ....... Kỵ nhất là cảm xúc phập phồng. Đỏ tươi như máu, rốt cuộc điện hạ đã nghĩ đến chuyện gì mà kích động như vậy? Nước ấm tới, Diệp Trúc nhanh tay dùng khăn vắt nước ấm, đấp lên chân của Tạ Trọng Tự, sau đó lại nhét bình nước ấm vào lòng ngực nàng, hỏi “Điện hạ ngài ấm chưa? Nô tỳ không biết, cái này.... Cái này có tác dụng sao?” Tạ Trọng Tự kiệt sức nhắm mắt, qua một lát mới nhẹ giọng nói, “Chớ lo lắng.” Nàng chỉ không nghĩ được là Tuyên Giác sẽ ở đây thôi. Bất chợt gặp được chàng, khó tránh khỏi trong lòng bất ổn. Chàng tốt xấu gì cũng là cơn mộng tham của nàng. Mộng đẹp như trăng trong nước, như hoa trong gương, tao nhã ôn hoà không ai sánh được, đồng thời cũng là ác mộng phủ đầy máu tươi, nhớp nháp tra tấn dai dẳng. Lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, Thích Văn Lan nôn nóng mà gào lên, “Ai! Tạ Trọng Tự! Ngươi làm sao vậy? Mới nãy Ti quan hoảng hốt vội vàng, nói là ngươi đã xảy ra chuyện.” Nói xong liền muốn đẩy cửa đi vào. Tuyên Giác cũng đi theo đến đây, chàng một bên, mày nhíu nhẹ một chút, nhẹ giọng ngăn cản, “Văn Lan, nam nữ khác biệt. Vị cô cô kia đuổi Ti quan ra, là nghĩ đến chuyện không tiện đó.” “....” Thích Văn Lan là kẻ tuỳ tiện xưng huynh gọi đệ, từ trước đến nay nào có bao giờ nghĩ đến chuyên nam nữ khác biệt, hắn gãi gãu đầu “Vậy ta ở bên ngoài.” Sau lại gào lên với người bên trong, “Cần ta giúp đỡ cái gì không?” Tạ Trọng Tự thả lỏng tinh thần, thấp giọng nói cái gì đó với Diệp Trúc, Diệp Trúc lập tức bước nhanh ra ngoài, hỏi Thích Văn Lan “Thích tiểu tướng quân, điện hạ muốn vài cây ngân châm, ngài có mang theo hay không?” Những người có xuất thân từ quân ngũ, trên người thường mang theo một ít kim chỉ, có thể may vá quần áo, hoặc dùng để khâu miệng vết thương. “...... Không có.” Thích Văn Lan đoán là có chuyện gì đó không ổn, muốn nói nhưng lại do dự, “Ta cũng không có rời kinh, nên không mang mấy thứ vụn vặt đó bên người. Bằng không ta cho người quay về nhà lấy?” Cũng may ti quan bên người nhanh nhẹn nói, “Ta có ta có, lần trước nương tử ta có mang đến, vẫn còn đang ở trong phòng. Trong ngăn kéo thứ hai trên tủ, Diệp Trúc cô cô mở tủ ra là có thể thấy ngay.” Diệp Trúc lập tức cầm châm đưa cho Tạ Trọng Tự, thấy nàng rút bốn năm cây ngân châm ra, nhanh chóng châm vào các huyệt ở mắt cá chân. Không lâu sau, ngân châm bị nhuốm đen, lúc này Tạ Trọng Tự rút kim châm ra ném qua một bên nói, “Không sao, chuyện ta trúng độc, ngoại trừ Thích gia biết, phụ hoàng biết, hoàng huynh biết, cũng chỉ có Diệp Trúc ngươi biết mà thôi.” Tạ Trọng Tự mắt cũng không chớp, thần sắc lãnh đạm làm lòng Diệp Trúc rung lên vì sợ, lúc này nàng mới hiểu, vì sao điện hạ không cho nàng thỉnh thái y lại đây, hoá ra là vì chuyện này..... Cũn đúng, Bệ hạ thông báo với bên ngoài là điện hạ đi đến Hi Trà cốc – Đạo quan đầu tiên của Đại tề vì nước cầu phúc. “Mọi chuyện phải cẩn thận.” Tạ Trọng Tự thở dài. Nàng chỉnh sửa quần áo chỉnh tề, đi ra ngoài. Thích Văn Lan vẫn đang nôn nóng chờ bên ngoài, vừa nghe tiếng động, hắn tiền bước lên hỏi, “Khoẻ hơn chút nào chưa?” “Khá hơn nhiều rồi.” Tạ Trọng Tự cười yếu ớt, “Thân thể không thoải mái, ta hồi cung trước đây. Nếu có rảnh sẽ gặp mặt sau.” “Ừ, được.” Mắt Thích Văn Lan lộ ra tia quan tâm, “Nghỉ ngơi cho tốt.” Tạ Trọng Tự gật đầu, sau đó lại dặn dò Ti quan vài câu, bảo bọn họ chăm sóc ưng và ngựa cho tốt, dưới sự tiễn đưa của Ti quan, nàng cất bước rời khỏi Thủ Chuyết viên. Trong cả quá trình, một cái liếc mắt cũng không cho Tuyên Giác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương