Song Trùng
Chương 102: Đây là câu trả lời của em sao?
Tiếc rằng, niềm vui lại không duy trì được lâu. Dưới cái lạnh âm mấy độ của thời tiết cũng không lạnh lẽo bằng lòng người.
Tịch Cảnh Dương đứng yên bất động giữa quãng trường suốt từ sáng sớm đến tận đêm khuya, nhưng không hề trông thấy hình dáng quen thuộc mà anh đang chờ.
Buổi tối tại quảng trường, một khung cảnh vắng lặng và lạnh lẽo đến mức đáng sợ. Tuyết càng rơi càng nhiều, phủ kín cả con đường rộng lớn.
Mục Hành ngồi đợi trong xe cũng cảm thấy vô cùng sốt ruột. Anh từng thử xuống xe khuyên Tịch Cảnh Dương vào trong bên xe sưởi ấm một chút, hay ăn uống tạm thứ gì đó, nếu không đợi đến khi Kỷ Thần Hi xuất hiện thì anh cũng đã bị đông cứng đến chết rồi.
Nhưng Tịch Cảnh Dương lại không hề đáp lời, anh vẫn yên tĩnh đứng yên ở đó, sắc mặt thì càng lúc càng nhợt nhạt, môi cũng bị cái lạnh khắc nghiệt của mẹ thiên nhiên làm cho tím tái.
Tuy vậy, dù cho như thế nào, anh vẫn đứng đợi, không hề ăn uống bất cứ thứ gì. Chàng trai với gương mặt tràn đầy sức sống cùng nụ cười ấm áp ban sáng, giờ đây một thân tuyết trắng phủ đầy, ánh mắt vô hồn không có tiêu cự.
Tháp đồng hồ ở phía Tây Nam quãng trường khẽ vang lên một tiếng “reng” vang vọng và kéo dài, để điểm sang một ngày mới.
Vậy là đã qua mười hai giờ đêm, Tịch Cảnh Dương cũng đã đứng đợi suốt mười tám tiếng đồng hồ, nhưng Kỷ Thần Hi lại không hề xuất hiện.
Mục Hành không nhịn được nữa, cầm lấy một cái dù trong xe rồi chạy ra bên ngoài tiến đến chỗ của Tịch Cảnh Dương che cho anh.
“Boss…tôi biết anh muốn đợi…nhưng mà cô ấy thật sự là không đến, anh cần gì phải tự hành xác bản thân như thế!”
Tịch Cảnh Dương vẫn im lặng, chân anh tê cứng không đứng nổi nữa mà ngồi thụt xuống đất, dựa lưng vào đống tuyến lớn gần đó.
Anh lấy điện thoại ra xem, hiện tại đã là mười hai giờ hơn, bàn tay anh run rẩy bấm gọi cho cô, nhưng chỉ nhận lại tiếng “tút…tút…tút”. Chiếc điện thoại trên tay anh lúc này cũng rơi xuống đất.
Mục Hành vẫn đứng đó che dù cho anh, trông thấy Tịch Cảnh Dương càng lúc càng yếu đi, thì vô cùng lo lắng và bất lực.
Nhưng anh biết hiện tại, người có thể khuyên nhủ được Tịch Cảnh Dương, chắc chắn sẽ không xuất hiện. Còn những người khác, dù có nói gì đi chăng nữa, cũng chẳng lọt vào tai anh câu nào.
Giờ phút này, anh ta cũng chỉ có thể gọi cầu cứu Phó Tuần cũng vừa bay sang Nước R để làm bác sĩ trao đổi, đến để hỗ trợ anh xem tình hình của Tịch Cảnh Dương.
Tầm hơn nữa giờ sau, một chiếc xe Lamborghini màu đen chạy vào quãng trường. Từ trên xe, một người thiếu niên trẻ tuổi bước xuống, trông thấy hai người đang ngồi bên cạnh đống tuyết lớn thì liền chạy đến gần.
“Con m* nó! Tịch Cảnh Dương! Cậu điên rồi đúng không!” Sau khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của bạn mình, Phó Tuần không nhịn được mà chửi thề.
Tuy Tịch Cảnh Dương vẫn bất động, nhưng Mục Hành lại vô cùng mừng rỡ mà ngồi bật dậy:“Hắt xì! Bác sĩ Phó…hắt xì!.. anh đến rồi, mau xem anh ấy…hắt xì!..”
“Mịa nó, cậu đừng nói nữa, mau cút vào trong xe bật mấy sưởi đi!” Phó Tuần không nhẵn nại mà quát lên.
Nói xong anh lại quay sang Tịch Cảnh Dương mắng tiếp:“Tịch Cảnh Dương! Làm bạn với cậu lâu như vậy, tôi thật sự lần đầu trông thấy bộ dạng nảy của cậu đấy! Sao nào? Muốn chứng tỏ cậu có thể vì cô ta mà luỵ tình đến chết sao?”
“Câm mồm!” Tịch Cảnh Dương tức giận quát lên. Anh không cần biết cậu ta muống mắng chửi anh thế nào, nhưng anh không cho phép bất kì ai khinh thường cô gái của anh!
“Ha! Còn sức để bật lại tôi luôn à? Xem ra chưa chết được đúng không?” Phó Tuần cười mỉa mai nói.
Tịch Cảnh Dương tựa lưng ngã người ra phía sau, mắt hơi nhắm:“Chuyện của tôi không liên quan đến cậu, về đi!”
Mục Hành giận tím người rồi ném cây dù sang một bên:“Bác sĩ Phó, anh tự lo liệu lấy! Tôi…tôi đi tìm cái gì đó cho anh ta sưởi ấm!”
Phó Tuần:"…" Còn đang tưởng cậu ta tính bật lại Tịch Cảnh Dương, xem ra…anh nghỉ nhiều rồi!
Thế rồi, trong ba ngày tiếp theo đó, Phó Tuần và Mục Hành làm đủ mọi cách, nhưng vẫn không lôi được tên cứng đầu Tịch Cảnh Dương rời đi, thậm chí là không ăn không uống. Hai người họ còn bị sự ngoan cố của anh làm cho xém tức chết.
Đến giờ phút này, tuyết cũng đã ngừng rơi, nhưng không khí vẫn còn se se lạnh. Hai người đàn ông ở một góc khác đang tựa lưng vào nhau mà ngủ vì quá mệt.
Còn phía của Tịch Cảnh Dương, một gương mặt tái nhợt, râu ria lỏm chỏm, bờ môi khô khốc, người của anh cũng gầy xuống trong thấy, có thể nói là trông vô cùng nhếch nhác.
Anh lặng người nhìn sợi dây chuyền trên tay, mặt dây chuyền đang phát ra ánh sáng màu xanh mờ mờ ảo ảo, đây cũng chính là điểm đặt biệt của thứ gọi là bảo vật Nước R.
Anh nhìn món đồ duy nhất của cô mà anh có thể giữ bên mình mà cười đắng rồi thầm thì:“Tiểu Kỷ…vậy đây là câu trả lời của em sao?”
Sau bốn ngày chờ đợi trong vô vọng, thì cuối cùng người đàn ông cũng không biết phải nói là kiên cường hay cố chấp ấy, cũng đã ngã gục xuống…Sợi dây chuyền cũng bị rơi trên đất rồi vùi mình vào làn tuyết trắng…
…----------------…
Tịch Cảnh Dương đứng yên bất động giữa quãng trường suốt từ sáng sớm đến tận đêm khuya, nhưng không hề trông thấy hình dáng quen thuộc mà anh đang chờ.
Buổi tối tại quảng trường, một khung cảnh vắng lặng và lạnh lẽo đến mức đáng sợ. Tuyết càng rơi càng nhiều, phủ kín cả con đường rộng lớn.
Mục Hành ngồi đợi trong xe cũng cảm thấy vô cùng sốt ruột. Anh từng thử xuống xe khuyên Tịch Cảnh Dương vào trong bên xe sưởi ấm một chút, hay ăn uống tạm thứ gì đó, nếu không đợi đến khi Kỷ Thần Hi xuất hiện thì anh cũng đã bị đông cứng đến chết rồi.
Nhưng Tịch Cảnh Dương lại không hề đáp lời, anh vẫn yên tĩnh đứng yên ở đó, sắc mặt thì càng lúc càng nhợt nhạt, môi cũng bị cái lạnh khắc nghiệt của mẹ thiên nhiên làm cho tím tái.
Tuy vậy, dù cho như thế nào, anh vẫn đứng đợi, không hề ăn uống bất cứ thứ gì. Chàng trai với gương mặt tràn đầy sức sống cùng nụ cười ấm áp ban sáng, giờ đây một thân tuyết trắng phủ đầy, ánh mắt vô hồn không có tiêu cự.
Tháp đồng hồ ở phía Tây Nam quãng trường khẽ vang lên một tiếng “reng” vang vọng và kéo dài, để điểm sang một ngày mới.
Vậy là đã qua mười hai giờ đêm, Tịch Cảnh Dương cũng đã đứng đợi suốt mười tám tiếng đồng hồ, nhưng Kỷ Thần Hi lại không hề xuất hiện.
Mục Hành không nhịn được nữa, cầm lấy một cái dù trong xe rồi chạy ra bên ngoài tiến đến chỗ của Tịch Cảnh Dương che cho anh.
“Boss…tôi biết anh muốn đợi…nhưng mà cô ấy thật sự là không đến, anh cần gì phải tự hành xác bản thân như thế!”
Tịch Cảnh Dương vẫn im lặng, chân anh tê cứng không đứng nổi nữa mà ngồi thụt xuống đất, dựa lưng vào đống tuyến lớn gần đó.
Anh lấy điện thoại ra xem, hiện tại đã là mười hai giờ hơn, bàn tay anh run rẩy bấm gọi cho cô, nhưng chỉ nhận lại tiếng “tút…tút…tút”. Chiếc điện thoại trên tay anh lúc này cũng rơi xuống đất.
Mục Hành vẫn đứng đó che dù cho anh, trông thấy Tịch Cảnh Dương càng lúc càng yếu đi, thì vô cùng lo lắng và bất lực.
Nhưng anh biết hiện tại, người có thể khuyên nhủ được Tịch Cảnh Dương, chắc chắn sẽ không xuất hiện. Còn những người khác, dù có nói gì đi chăng nữa, cũng chẳng lọt vào tai anh câu nào.
Giờ phút này, anh ta cũng chỉ có thể gọi cầu cứu Phó Tuần cũng vừa bay sang Nước R để làm bác sĩ trao đổi, đến để hỗ trợ anh xem tình hình của Tịch Cảnh Dương.
Tầm hơn nữa giờ sau, một chiếc xe Lamborghini màu đen chạy vào quãng trường. Từ trên xe, một người thiếu niên trẻ tuổi bước xuống, trông thấy hai người đang ngồi bên cạnh đống tuyết lớn thì liền chạy đến gần.
“Con m* nó! Tịch Cảnh Dương! Cậu điên rồi đúng không!” Sau khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của bạn mình, Phó Tuần không nhịn được mà chửi thề.
Tuy Tịch Cảnh Dương vẫn bất động, nhưng Mục Hành lại vô cùng mừng rỡ mà ngồi bật dậy:“Hắt xì! Bác sĩ Phó…hắt xì!.. anh đến rồi, mau xem anh ấy…hắt xì!..”
“Mịa nó, cậu đừng nói nữa, mau cút vào trong xe bật mấy sưởi đi!” Phó Tuần không nhẵn nại mà quát lên.
Nói xong anh lại quay sang Tịch Cảnh Dương mắng tiếp:“Tịch Cảnh Dương! Làm bạn với cậu lâu như vậy, tôi thật sự lần đầu trông thấy bộ dạng nảy của cậu đấy! Sao nào? Muốn chứng tỏ cậu có thể vì cô ta mà luỵ tình đến chết sao?”
“Câm mồm!” Tịch Cảnh Dương tức giận quát lên. Anh không cần biết cậu ta muống mắng chửi anh thế nào, nhưng anh không cho phép bất kì ai khinh thường cô gái của anh!
“Ha! Còn sức để bật lại tôi luôn à? Xem ra chưa chết được đúng không?” Phó Tuần cười mỉa mai nói.
Tịch Cảnh Dương tựa lưng ngã người ra phía sau, mắt hơi nhắm:“Chuyện của tôi không liên quan đến cậu, về đi!”
Mục Hành giận tím người rồi ném cây dù sang một bên:“Bác sĩ Phó, anh tự lo liệu lấy! Tôi…tôi đi tìm cái gì đó cho anh ta sưởi ấm!”
Phó Tuần:"…" Còn đang tưởng cậu ta tính bật lại Tịch Cảnh Dương, xem ra…anh nghỉ nhiều rồi!
Thế rồi, trong ba ngày tiếp theo đó, Phó Tuần và Mục Hành làm đủ mọi cách, nhưng vẫn không lôi được tên cứng đầu Tịch Cảnh Dương rời đi, thậm chí là không ăn không uống. Hai người họ còn bị sự ngoan cố của anh làm cho xém tức chết.
Đến giờ phút này, tuyết cũng đã ngừng rơi, nhưng không khí vẫn còn se se lạnh. Hai người đàn ông ở một góc khác đang tựa lưng vào nhau mà ngủ vì quá mệt.
Còn phía của Tịch Cảnh Dương, một gương mặt tái nhợt, râu ria lỏm chỏm, bờ môi khô khốc, người của anh cũng gầy xuống trong thấy, có thể nói là trông vô cùng nhếch nhác.
Anh lặng người nhìn sợi dây chuyền trên tay, mặt dây chuyền đang phát ra ánh sáng màu xanh mờ mờ ảo ảo, đây cũng chính là điểm đặt biệt của thứ gọi là bảo vật Nước R.
Anh nhìn món đồ duy nhất của cô mà anh có thể giữ bên mình mà cười đắng rồi thầm thì:“Tiểu Kỷ…vậy đây là câu trả lời của em sao?”
Sau bốn ngày chờ đợi trong vô vọng, thì cuối cùng người đàn ông cũng không biết phải nói là kiên cường hay cố chấp ấy, cũng đã ngã gục xuống…Sợi dây chuyền cũng bị rơi trên đất rồi vùi mình vào làn tuyết trắng…
…----------------…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương