Song Trùng
Chương 111: Vụ nổ thứ hai
Sau vụ nổ, mọi việc dần trở nên mất kiểm soát. Bởi hai bên đang giao dịch vũ khí kia, hiểu lầm đối phương cố ý gài bẫy mình, thêm cái chết của tên Quý Tộc nọ, càng châm ngòi cho một cuộc chiến.
Tiếng súng vang lên ầm trời, hai bên bắt đầu giao chiến với nhau. Nhận ra mọi việc đã vượt qua tầm kiểm soát của mình, Chris nhanh chóng thông báo cho hai người đồng đội của mình phải nhanh chóng rời đi ngay.
Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp liên hệ với nhau, thì một vụ nổ lớn nữa lại xảy ra, thậm chí vụ nổ lần thứ hai này còn mạnh hơn lần đầu rất nhiều.
Đám thuộc hạ của tên Quý Tộc và bọn người của Philadelphia vì ở quá gần bán kính nổ, cho nên đều không thoát khỏi cảnh tan xương nát thịt.
Hai người của căn cứ Zero tuy may mắn không ở quá gần, nhưng do ảnh hưởng quá lớn từ vụ nổ, mà hai người họ bị hất tung ra khá xa và bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Còn về phía Chris, lúc vụ nổ xảy ra, cô là người ở xa trung tâm nổ nhất, nhưng sau đó lại hoàn toàn biệt vô âm tính.
Lúc người của Zero đến chi viện, chỉ phát hiện ra hai người đi cùng cô đang thoi thóp gần đó, còn tín hiệu từ con chip trong bông tai của Chris đã hoàn toàn mất đi tín hiệu.
Leo sau khi nhận được tin báo liền từ trụ sở của A&D liền lên chuyên cơ bay thẳng đến căn cứ Zero. Nhìn thấy tình trạng của hai người đi cùng Chris, trái tim anh bỗng dừng hẳn mất nhịp.
Trong căn cứ này, người mà Thần Tỷ của bọn họ quan tâm nhất chính là con bé Chris này. Chính vì vậy mà khi có cơ hội rút bọn họ ra khỏi những nhiệm vụ nguy hiểm kiểu này, Thần Tỷ liền cho xuất đầu tiên cho Chris.
Nhưng lần này vẫn chưa được sự cho phép của Tỷ ấy, anh lại tự ý để cho Chris tham gia một hành động nguy hiểm như thế, thậm chí đến tung tích hay con bé sống chết ra sao cũng không thể xác định được.
Leo vừa vô lắng cho Chris, vừa cảm thấy hối hận, nên đành phải báo cho Kỷ Hàn Phi biết. Mấy năm gần đây không biết vì lí do gì, nhưng Kỷ Lão Đại và Thần Tỷ không ngừng tẩy trắng, cho nên mọi việc trong căn cứ đều giao lại cho anh giải quyết. Thế mà anh lại gây ta thêm phiền phức cho hai người bọn họ.
“Lão đại, đều là lỗi của em, nếu lần này Chris thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc…em nguyện ý dùng mạng mình để tạ tội!”
Kỷ Hàn Phi bất lực tựa lưng vào ghế, mặt ngẩn lên nhìn trần nhà:“Cậu có biết vì sao, người ta thường nói một thiên tài chỉ xuất hiện sau mỗi nghìn năm, nhưng trong Zero chúng ta, cứ cách ba mét vuông là sẽ có một người gọi là thiên tài không?”
Leo không hiểu vì sao Kỷ Hàn Phi lại nói về đề tài này, nhưng cũng trả lời anh:“Đều là Thần Tỷ nhận ra năng lực của tụi em, đưa tụi em về đây…”
“Không phải!” Kỷ Hàn Phi quả quyết cắt lời của Leo, khiến cậu ta có chút sửng sốt.
“Lão đại…em không hiểu ý anh lắm…”
“Thiên tài gì cũng chỉ có 1% là năng khiếu bẩm sinh, còn 99% còn lại đều là quá trình các cậu đổ mồ hôi nước mắt qua các kỳ huấn luyện.”
Leo có chút ngỡ ngàng, quả thật từ khi đặt chân đến Zero, Thần Tỷ của bọn họ tuy là một cô gái rất lương thiện và dễ tính, nhưng lại vô cùng nghiêm khắc trong các kỳ huấn luyện, thậm chí còn ác ma hơn cả Kỷ Lão Đại.
Những người nào có khả năng gì, cô ấy đều có thể giúp bọn họ khai thác triệt để những khả năng đó mà trở nên xuất sắc không tưởng.
Bọn họ chưa từng ngủ quên trên hai chữ “thiên tài” kia, đều do có Kỷ Thần Hi không ngừng giúp đỡ và nghiêm khắc trong các khoá huấn luyện của họ. Dần dần sinh ra một căn cứ như Zero ngày nay, mà mỗi khi nhắc đến tên thôi cũng khiến người nghe phải khiếp sợ.
Kỷ Hàn Phi có thể nhìn ra được Leo vẫn còn chưa hiểu rõ ý của mình nên anh đã nói tiếp:“Thần Hi nghiêm khắc với các cậu, không chỉ vì muốn các cậu trở nên tài giỏi, mà đơn giản là muốn các cậu có thể tự mình đứng lên sau nỗi đau trong quá khứ, tự mình có thể thay đổi tương lai của bản thân.”
Con bé còn muốn các cậu sẽ không phải trải qua nỗi đau đó một lần nào nữa. Vậy mà giờ đây cậu lại muốn dùng cái chết để bồi cho lỗi lầm của mình, cậu từng nghĩ đến cảm giác của con bé sẽ thế nào không?
Những lời phía sau Kỷ Hàn Phi không nói, vì anh biết Leo đủ thông minh để tự mình hiểu được.
Quả nhiên Leo nhanh chóng đáp lời:“Em hiểu rồi, anh yên tâm, em sẽ không suy nghĩ ngu ngốc vậy nữa. Hiện tại em sẽ dốc toàn lực để tìm kiếm Chris!”
Chân mày của Kỷ Hàn Phi cuối cùng cũng giãn ra được một chút:“Hai người kia bị thương nghiêm trọng lắm đúng không? Có cần gọi Evan trở…”
Lời còn chưa dứt, cánh cửa phòng bị những ngón tay thon dài đẩy ra, một giọng nói quen thuộc vang lên:“Lão Đại! Tìm em sao?”
…----------------…
Tiếng súng vang lên ầm trời, hai bên bắt đầu giao chiến với nhau. Nhận ra mọi việc đã vượt qua tầm kiểm soát của mình, Chris nhanh chóng thông báo cho hai người đồng đội của mình phải nhanh chóng rời đi ngay.
Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp liên hệ với nhau, thì một vụ nổ lớn nữa lại xảy ra, thậm chí vụ nổ lần thứ hai này còn mạnh hơn lần đầu rất nhiều.
Đám thuộc hạ của tên Quý Tộc và bọn người của Philadelphia vì ở quá gần bán kính nổ, cho nên đều không thoát khỏi cảnh tan xương nát thịt.
Hai người của căn cứ Zero tuy may mắn không ở quá gần, nhưng do ảnh hưởng quá lớn từ vụ nổ, mà hai người họ bị hất tung ra khá xa và bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Còn về phía Chris, lúc vụ nổ xảy ra, cô là người ở xa trung tâm nổ nhất, nhưng sau đó lại hoàn toàn biệt vô âm tính.
Lúc người của Zero đến chi viện, chỉ phát hiện ra hai người đi cùng cô đang thoi thóp gần đó, còn tín hiệu từ con chip trong bông tai của Chris đã hoàn toàn mất đi tín hiệu.
Leo sau khi nhận được tin báo liền từ trụ sở của A&D liền lên chuyên cơ bay thẳng đến căn cứ Zero. Nhìn thấy tình trạng của hai người đi cùng Chris, trái tim anh bỗng dừng hẳn mất nhịp.
Trong căn cứ này, người mà Thần Tỷ của bọn họ quan tâm nhất chính là con bé Chris này. Chính vì vậy mà khi có cơ hội rút bọn họ ra khỏi những nhiệm vụ nguy hiểm kiểu này, Thần Tỷ liền cho xuất đầu tiên cho Chris.
Nhưng lần này vẫn chưa được sự cho phép của Tỷ ấy, anh lại tự ý để cho Chris tham gia một hành động nguy hiểm như thế, thậm chí đến tung tích hay con bé sống chết ra sao cũng không thể xác định được.
Leo vừa vô lắng cho Chris, vừa cảm thấy hối hận, nên đành phải báo cho Kỷ Hàn Phi biết. Mấy năm gần đây không biết vì lí do gì, nhưng Kỷ Lão Đại và Thần Tỷ không ngừng tẩy trắng, cho nên mọi việc trong căn cứ đều giao lại cho anh giải quyết. Thế mà anh lại gây ta thêm phiền phức cho hai người bọn họ.
“Lão đại, đều là lỗi của em, nếu lần này Chris thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc…em nguyện ý dùng mạng mình để tạ tội!”
Kỷ Hàn Phi bất lực tựa lưng vào ghế, mặt ngẩn lên nhìn trần nhà:“Cậu có biết vì sao, người ta thường nói một thiên tài chỉ xuất hiện sau mỗi nghìn năm, nhưng trong Zero chúng ta, cứ cách ba mét vuông là sẽ có một người gọi là thiên tài không?”
Leo không hiểu vì sao Kỷ Hàn Phi lại nói về đề tài này, nhưng cũng trả lời anh:“Đều là Thần Tỷ nhận ra năng lực của tụi em, đưa tụi em về đây…”
“Không phải!” Kỷ Hàn Phi quả quyết cắt lời của Leo, khiến cậu ta có chút sửng sốt.
“Lão đại…em không hiểu ý anh lắm…”
“Thiên tài gì cũng chỉ có 1% là năng khiếu bẩm sinh, còn 99% còn lại đều là quá trình các cậu đổ mồ hôi nước mắt qua các kỳ huấn luyện.”
Leo có chút ngỡ ngàng, quả thật từ khi đặt chân đến Zero, Thần Tỷ của bọn họ tuy là một cô gái rất lương thiện và dễ tính, nhưng lại vô cùng nghiêm khắc trong các kỳ huấn luyện, thậm chí còn ác ma hơn cả Kỷ Lão Đại.
Những người nào có khả năng gì, cô ấy đều có thể giúp bọn họ khai thác triệt để những khả năng đó mà trở nên xuất sắc không tưởng.
Bọn họ chưa từng ngủ quên trên hai chữ “thiên tài” kia, đều do có Kỷ Thần Hi không ngừng giúp đỡ và nghiêm khắc trong các khoá huấn luyện của họ. Dần dần sinh ra một căn cứ như Zero ngày nay, mà mỗi khi nhắc đến tên thôi cũng khiến người nghe phải khiếp sợ.
Kỷ Hàn Phi có thể nhìn ra được Leo vẫn còn chưa hiểu rõ ý của mình nên anh đã nói tiếp:“Thần Hi nghiêm khắc với các cậu, không chỉ vì muốn các cậu trở nên tài giỏi, mà đơn giản là muốn các cậu có thể tự mình đứng lên sau nỗi đau trong quá khứ, tự mình có thể thay đổi tương lai của bản thân.”
Con bé còn muốn các cậu sẽ không phải trải qua nỗi đau đó một lần nào nữa. Vậy mà giờ đây cậu lại muốn dùng cái chết để bồi cho lỗi lầm của mình, cậu từng nghĩ đến cảm giác của con bé sẽ thế nào không?
Những lời phía sau Kỷ Hàn Phi không nói, vì anh biết Leo đủ thông minh để tự mình hiểu được.
Quả nhiên Leo nhanh chóng đáp lời:“Em hiểu rồi, anh yên tâm, em sẽ không suy nghĩ ngu ngốc vậy nữa. Hiện tại em sẽ dốc toàn lực để tìm kiếm Chris!”
Chân mày của Kỷ Hàn Phi cuối cùng cũng giãn ra được một chút:“Hai người kia bị thương nghiêm trọng lắm đúng không? Có cần gọi Evan trở…”
Lời còn chưa dứt, cánh cửa phòng bị những ngón tay thon dài đẩy ra, một giọng nói quen thuộc vang lên:“Lão Đại! Tìm em sao?”
…----------------…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương