Song Trùng
Chương 130: Xịt khử khuẩn
Nhìn cô gái đang cố tình đánh trống lảng, Tịch Cảnh Dương cũng không ngại mà vạch trần luôn:“Anh nào có giúp được gì. Chẳng phải đã có người đứng ra giải vây giúp em rồi sao?”
Trong lòng Kỷ Thần Hi bắt đầu cảm thấy chột dạ, xem ra lúc ở cổng trường anh ấy đều nhìn thấy hết rồi, cô vội lên tiếng:“Tịch Cảnh Dương, anh có bình xịt khử khuẩn không?”
Tịch Cảnh Dương khó hiểu nhìn cô, hình như rất hiếm khi cô gọi thẳng cả tên anh như thế này.
“Sao thế?”
“Tay em bị người ta nắm rồi, bẩn…” Kỷ Thần Hi bắt đầu tỏ vẻ đáng thương, dù sao chính cô cũng là nạn nhân mà!
Tịch Cảnh Dương nghe cô nói thế không nhịn được mà phụt cười. Cũng may cô gái của anh vẫn nhận thức được, xem ra anh không cần phải quá nặng tay với Kỷ Gia.
Ngay giây phút nhìn thấy tên Kỷ Dược Phàm đó chạm vào cô, anh đã suýt không giữ được lí trí của mình mà đi đối phó với Kỷ Gia. Nhưng suy cho cùng thì bọn họ cũng có ơn với nhà họ Tịch, anh cũng không thể quá tuyệt tình được.
“Nộp bài sớm sao?”
Kỷ Thần Hi liền nhíu mày:“Đề thi thật sự rất dễ, em còn tưởng là giám thị phát nhầm đề nữa cơ. Cũng không hiểu sao khi em nộp bài, rất nhiều người nhìn em với ánh mắt kinh ngạc?”
“Hừm…Không cần để ý đến họ, nếu nộp bài sớm thì mau đi thôi, kẻo lát nữa đám phóng viên kia lại kéo đến, chúng ta không thể đi được nữa.”
“Vâng!”
Vừa nói hai người vừa trở về xe. Xe của Tịch Cảnh Dương đậu khá xa cổng sau của trường, vì sợ lại bị bọn phóng viên kia vây lấy.
“Buổi chiều vẫn còn thi đúng không?”
“Phải, chiều vẫn còn hai môn, ngay mai thêm bài thi tổ hợp nữa là xong.”
“Ừm, vậy giờ em muốn đi đâu?”
“Em…”
Bất chợt điện thoại của Tịch Cảnh Dương reo lên, anh nhìn thấy tên người gọi đến thì hơn cau mày, sau đó nhìn về phía của Kỷ Thần Hi.
Cô liền chớp chớp mắt tỏ vẻ khó hiểu:“Nhìn em làm gì?”
Tịch Cảnh Dương không trả lời cô mà nhấn nút nghe máy. Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, nhưng trong dáng vẻ của anh có vẻ không được tốt lắm. Qua một lúc im lặng thì anh chỉ đáp đúng câu “Tôi biết rồi, tôi sẽ đưa cô ấy về ngay.” rồi cúp máy.
Kỷ Thần Hi cũng cảm thấy có chút bất an mà hỏi anh:“Sao thế?”
Tịch Cảnh Dương tiến đến mở cửa xe của ghế phó lái rồi đáp:“Lên xe trước đi, vừa đi vừa nói.” Kỷ Thần Hi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ ngoan ngoãn nghe lời anh rồi ngồi lên xe.
“Có chuyện gì thì anh mau nói đi! Cứ úp úp mở mở làm người ta lo lắng.”
Sau một thoáng do dự thì anh cũng lên tiếng:“Người gọi đến là Chú Trung.”
“Quản gia của Ông Nội…à không là Mộ Lão?”
“Không sao, hiện tại em vẫn là Mộ Nhược Vi mà, nếu muốn thì cứ gọi là Ông Nội đi.”
“Ừm…nhưng mà, làm vậy…em cảm thấy bản thân nợ cô ấy rất nhiều… dường như em đang lấy đi mọi thứ vốn thuộc về cô ấy…”
“Đừng nghĩ nhiều, đợi đến khi tìm được cô ấy, anh sẽ đưa hai người trở về vị trí ban đầu của mình. Hoặc nếu em muốn, anh cũng có thể làm điều đó ngay bây giờ.”
Kỷ Thần Hi lập tức lắc đầu để phản đối:“Vẫn chưa phải lúc, dù sao cũng sống dưới thân phận của người ta lâu như thế, em nhất định sẽ trải sẵn đường cho cô ấy khi quay về. Mà phải rồi, Chú Trung gọi anh có chuyện gì sao?”
Nhìn con đường trước mắt ngày càng quen, Kỷ Thần Hi dường như đã phát giác ra điều gì đó:“Ông Nội xảy ra chuyện gì sao?” Gương mặt cô gái lúc này đã không giấu được sự lo lắng của mình nữa.
Tịch Cảnh Dương đưa bàn tay to lớn của mình phủ lên bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi trấn an:“Đừng lo, không có chuyện gì đâu. Mộ Lão nhìn thấy tin tức trên mạng nên đã đi tìm Mộ Nguyệt Vũ tính sổ.”
“Không được, Ông Nội vốn có bệnh tim, lỡ như bị bọn họ chọc giận đến phát bệnh thì sao? Anh mau lái nhanh đi!”
Tịch Cảnh Dương vẫn cố gắng trấn an để cô bình tĩnh lại:“Cũng chính vì em quá khích như thế nên Mộ Lão mới không muốn em biết, còn không cho Chú Trung đi cùng, nên ông ấy mới cầu cứu anh.”
Nhưng dù anh có nói gì thì trong lòng của cô vẫn thấp thỏm không yên. Từ ngày đến Nước Z, người thật lòng yêu thương cô ở Mộ Gia cũng chỉ có Mộ Lão.
Dù nói là do ấy náy cũng được, hay do cô cảm thấy mình mắc nợ Mộ Nhược Vi cũng được. Nhưng cô tuyệt đối không thể để người Ông luôn yêu thương cô xảy ra chuyện được.
Rất nhanh sau đó chiếc xe của Tịch Cảnh Dương đã dừng trước cửa của Mộ Gia. Chú Trung đang đứng bên ngoài trong thấy người bước xuống từ ghế lái thì vui mừng chạy lại.
“Tịch Tổng, ngài tới rồi, xin ngài mau vào khuyên nhủ Ngài Mộ đi, dù sao sức khoẻ Ngài ấy dạo này không ổn lắm.”
Lúc này một giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang lên:“Ông cũng biết ông ấy không khoẻ? Còn để ông ấy một mình vào trong?”
Chú Trung nhìn thấy người vừa bước từ xuống từ ghế lái phụ thì trán dần toát đầy mồ hôi mà gọi một tiếng:“Đại…Đại Tiểu Thư? Sao cô lại ở đây?”
…----------------…
Trong lòng Kỷ Thần Hi bắt đầu cảm thấy chột dạ, xem ra lúc ở cổng trường anh ấy đều nhìn thấy hết rồi, cô vội lên tiếng:“Tịch Cảnh Dương, anh có bình xịt khử khuẩn không?”
Tịch Cảnh Dương khó hiểu nhìn cô, hình như rất hiếm khi cô gọi thẳng cả tên anh như thế này.
“Sao thế?”
“Tay em bị người ta nắm rồi, bẩn…” Kỷ Thần Hi bắt đầu tỏ vẻ đáng thương, dù sao chính cô cũng là nạn nhân mà!
Tịch Cảnh Dương nghe cô nói thế không nhịn được mà phụt cười. Cũng may cô gái của anh vẫn nhận thức được, xem ra anh không cần phải quá nặng tay với Kỷ Gia.
Ngay giây phút nhìn thấy tên Kỷ Dược Phàm đó chạm vào cô, anh đã suýt không giữ được lí trí của mình mà đi đối phó với Kỷ Gia. Nhưng suy cho cùng thì bọn họ cũng có ơn với nhà họ Tịch, anh cũng không thể quá tuyệt tình được.
“Nộp bài sớm sao?”
Kỷ Thần Hi liền nhíu mày:“Đề thi thật sự rất dễ, em còn tưởng là giám thị phát nhầm đề nữa cơ. Cũng không hiểu sao khi em nộp bài, rất nhiều người nhìn em với ánh mắt kinh ngạc?”
“Hừm…Không cần để ý đến họ, nếu nộp bài sớm thì mau đi thôi, kẻo lát nữa đám phóng viên kia lại kéo đến, chúng ta không thể đi được nữa.”
“Vâng!”
Vừa nói hai người vừa trở về xe. Xe của Tịch Cảnh Dương đậu khá xa cổng sau của trường, vì sợ lại bị bọn phóng viên kia vây lấy.
“Buổi chiều vẫn còn thi đúng không?”
“Phải, chiều vẫn còn hai môn, ngay mai thêm bài thi tổ hợp nữa là xong.”
“Ừm, vậy giờ em muốn đi đâu?”
“Em…”
Bất chợt điện thoại của Tịch Cảnh Dương reo lên, anh nhìn thấy tên người gọi đến thì hơn cau mày, sau đó nhìn về phía của Kỷ Thần Hi.
Cô liền chớp chớp mắt tỏ vẻ khó hiểu:“Nhìn em làm gì?”
Tịch Cảnh Dương không trả lời cô mà nhấn nút nghe máy. Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, nhưng trong dáng vẻ của anh có vẻ không được tốt lắm. Qua một lúc im lặng thì anh chỉ đáp đúng câu “Tôi biết rồi, tôi sẽ đưa cô ấy về ngay.” rồi cúp máy.
Kỷ Thần Hi cũng cảm thấy có chút bất an mà hỏi anh:“Sao thế?”
Tịch Cảnh Dương tiến đến mở cửa xe của ghế phó lái rồi đáp:“Lên xe trước đi, vừa đi vừa nói.” Kỷ Thần Hi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ ngoan ngoãn nghe lời anh rồi ngồi lên xe.
“Có chuyện gì thì anh mau nói đi! Cứ úp úp mở mở làm người ta lo lắng.”
Sau một thoáng do dự thì anh cũng lên tiếng:“Người gọi đến là Chú Trung.”
“Quản gia của Ông Nội…à không là Mộ Lão?”
“Không sao, hiện tại em vẫn là Mộ Nhược Vi mà, nếu muốn thì cứ gọi là Ông Nội đi.”
“Ừm…nhưng mà, làm vậy…em cảm thấy bản thân nợ cô ấy rất nhiều… dường như em đang lấy đi mọi thứ vốn thuộc về cô ấy…”
“Đừng nghĩ nhiều, đợi đến khi tìm được cô ấy, anh sẽ đưa hai người trở về vị trí ban đầu của mình. Hoặc nếu em muốn, anh cũng có thể làm điều đó ngay bây giờ.”
Kỷ Thần Hi lập tức lắc đầu để phản đối:“Vẫn chưa phải lúc, dù sao cũng sống dưới thân phận của người ta lâu như thế, em nhất định sẽ trải sẵn đường cho cô ấy khi quay về. Mà phải rồi, Chú Trung gọi anh có chuyện gì sao?”
Nhìn con đường trước mắt ngày càng quen, Kỷ Thần Hi dường như đã phát giác ra điều gì đó:“Ông Nội xảy ra chuyện gì sao?” Gương mặt cô gái lúc này đã không giấu được sự lo lắng của mình nữa.
Tịch Cảnh Dương đưa bàn tay to lớn của mình phủ lên bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi trấn an:“Đừng lo, không có chuyện gì đâu. Mộ Lão nhìn thấy tin tức trên mạng nên đã đi tìm Mộ Nguyệt Vũ tính sổ.”
“Không được, Ông Nội vốn có bệnh tim, lỡ như bị bọn họ chọc giận đến phát bệnh thì sao? Anh mau lái nhanh đi!”
Tịch Cảnh Dương vẫn cố gắng trấn an để cô bình tĩnh lại:“Cũng chính vì em quá khích như thế nên Mộ Lão mới không muốn em biết, còn không cho Chú Trung đi cùng, nên ông ấy mới cầu cứu anh.”
Nhưng dù anh có nói gì thì trong lòng của cô vẫn thấp thỏm không yên. Từ ngày đến Nước Z, người thật lòng yêu thương cô ở Mộ Gia cũng chỉ có Mộ Lão.
Dù nói là do ấy náy cũng được, hay do cô cảm thấy mình mắc nợ Mộ Nhược Vi cũng được. Nhưng cô tuyệt đối không thể để người Ông luôn yêu thương cô xảy ra chuyện được.
Rất nhanh sau đó chiếc xe của Tịch Cảnh Dương đã dừng trước cửa của Mộ Gia. Chú Trung đang đứng bên ngoài trong thấy người bước xuống từ ghế lái thì vui mừng chạy lại.
“Tịch Tổng, ngài tới rồi, xin ngài mau vào khuyên nhủ Ngài Mộ đi, dù sao sức khoẻ Ngài ấy dạo này không ổn lắm.”
Lúc này một giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang lên:“Ông cũng biết ông ấy không khoẻ? Còn để ông ấy một mình vào trong?”
Chú Trung nhìn thấy người vừa bước từ xuống từ ghế lái phụ thì trán dần toát đầy mồ hôi mà gọi một tiếng:“Đại…Đại Tiểu Thư? Sao cô lại ở đây?”
…----------------…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương