Song Trùng
Chương 80: Xứng làm bạn trai hay không
Tịch Cảnh Dương vẫn rất im lặng, anh chỉ chăm chú nhìn vào đèn của phòng cấp cứu, đối với anh mọi thứ hiện tại không gì có thể so sánh được với người bên trong đó cả.
Nhưng Phó Tuần thì ngược lại, anh vỗ tay tán tưởng cho sự gan dạ của cô gái lạ mặt có nhan sắt "xinh đẹp" này.
"Hay! Rất hay! Mắng vô cùng hay nha! Nhưng mà nè cô gái "xinh đẹp", tôi bảo cô này, nếu muốn đánh giá ai đó, cô nên nhìn mọi chuyện từ hai phía, đừng chỉ nhìn từ một góc độ của Mộ Nhược Vi mà nói thẳng bạn tôi là tra nam được!"
"Nhưng...anh ta..." Lăng Giao bị Phó Tuần nói đến cứng họng còn đang muốn phản bác lại, thì đèn phòng cấp cứu vụt tắt, mọi người đều vội vàng đứng dậy.
Một thiếu niên trẻ tuổi từ từ bước ra trước, lúc này trên gương mặt non nớt ấy chỉ còn lại một cặp kính gọng vàng mỏng, khí thế chèn ép ban nãy trong phòng cấp cứu dường như biết mất sạch sẽ.
Nhìn thấy gương mặt ấy, Phó Tuần liền sững người. Vì trong phòng ban nãy mọi người đều trang bị kỹ lưỡng đồ bảo hộ và phải đeo khẩu trang, nên anh không thể nhìn kỹ gương mặt tên bác sĩ hóng hách đó.
Nhưng lúc này, khi chiếc khẩu trang được tháo xuống, gương mặt đẹp trai lại có hơi non nớt lộ ra, khiến cho mọi người khá bất ngờ, vì vị bác sĩ thiên tài này trong vẫn còn rất trẻ tuổi.
Nhưng không phải vì anh ta trẻ tuổi tài cao mà khiến cho Phó Tuần sửng sốt, bởi vì thân phận của người này khiến cho chính Phó Tuần cũng phải nể phục đến bảy, tám phần!
"Cô ấy sao rồi?" Tịch Cảnh Dương khàn giọng lo lắng lên tiếng hỏi.
Vị bác sĩ nọ vẫn đang xem các báo cáo trong tay, sau đó ngước nhìn lên, trông thấy gương mặt của Tịch Cảnh Dương, vị bác sĩ trẻ tuổi liền nhếch khoé miệng cười lạnh:"Hoá ra là anh à!"
Tịch Cảnh Dương còn chưa hiểu câu nói của anh ta có ý gì, thì Lăng Giao đã tiến lên cướp lời:"Bác sĩ, bạn tôi sao rồi?"
Lần này thì vị bác sĩ đã trả lời nghiêm túc:"Thần...thần kinh và các cơ quan hệ hô hấp của bệnh nhân đã ổn định, tạm thời đã không còn gì đáng lo, có thể chuyển về phòng bệnh thường để quan sát, trong hôm nay cô ấy cũng có thể sẽ tỉnh lại."
Lăng Giao vô cùng vui mừng, nước mắt không kiềm nén được mà rơi xuống:"Thật may...cậu ấy không sao."
Sau khi nói rõ tình hình của Mộ Nhược Vi, vị bác sĩ đó liền quay sang Tịch Cảnh Dương, với giọng điệu vô cùng mỉa mai lên tiếng châm biến anh.
"Anh cảm thấy bản thân mình xứng làm một người bạn trai không? Cô ấy không chỉ là dị ứng nặng với rượu mà còn có một căn bệnh khá đặc biệt, chỉ cần dính tới rượu đều sẽ sinh ra phản ứng vô cùng mạnh. Nhưng anh đã làm gì cơ chứ?"
Lần này Tịch Cảnh Dương vẫn không lên tiếng, không phải vì anh không lắng nghe, mà là do từng câu từng chữ của tên bác sĩ trẻ tuổi hóng hách này khiến anh phải ân hận vô cùng.
Nhìn cô gái với đầy vết mẫn đỏ trên người đang được đẩy ra từ phòng cấp cứu, anh rất muốn tiến lại ôm cô, nhưng tên bác sĩ đó nói đúng...liệu anh có xứng là người đàn ông của cô?
Ngay đến việc cô ấy dị ứng nặng với rượu mà anh không hề biết. Thời gian hai người quen nhau, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn...nhưng từng vấn đề nhỏ như thế mà anh lại không hề hay biết.
Nhìn thấy Tịch Cảnh Dương thất thần, dù rất vui do gặp được thẩn tượng, nhưng Phó Tuần vẫn lên tiếng bảo vệ bạn mình.
"Cậu ấy xứng hay không là do cô ấy quyết định, không đến phiên cậu phán xét!"
Vị bác sĩ trẻ liền cười lạnh:"Michael, bác sĩ tử thần, thiên tài y học của thế kỷ...hoá ra cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Phó Tuần liễn đơ người, cậu ta...cậu ta biết anh ư?
Vị bác sĩ nọ thoáng nhìn vào đồng hồ trên tay, xong đã nhìn thấy Mộ Nhược Vi được đẩy vào phòng bệnh, dù không muốn nhưng vẫn phải rời đi trước.
"Tôi có việc bận cần phải đi trước, nếu cô ấy tỉnh lại hãy gọi cho tôi, tôi cần xác định lại tình trạng của cô ấy ổn định hoàn toàn hay chưa." Anh đưa cho Lăng Giao một tờ danh thiếp và nói.
Lăng Giao liền gật đầu nhận lấy tấm danh thiếp, sau đó quay người chạy vào phòng bệnh cùng Mộ Nhược Vi.
Nhưng Tịch Cảnh Dương vẫn đứng yên bất động ở đó, cả Phó Tuần và Mục Hành đều vô cùng lo lắng. Tình cảnh này của anh ta, họ chỉ nhìn thấy đúng lần trong đời. Một là vào năm năm trước và lần hai là hiện tại.
Một người máu lạnh, sáng suốt, luôn bình tĩnh trong mọi vẫn đề, nhưng đến khi gặp được "yêu nữ" kia, dường như mọi thứ của anh đều rơi về con số không mất rồi.
"Sao không vào với cô ấy?" Phó Tuần cố ý đưa một chiếc thang để anh bạn của mình đi xuống từ những tầng mây suy nghĩ, lo âu.
Tịch Cảnh Dương mím môi nhẹ, sau đó chỉ biết cười khổ:"Hình như tôi đã chọn sai cách để giữ cô ấy cạnh mình rồi..."
...----------------...
Nhưng Phó Tuần thì ngược lại, anh vỗ tay tán tưởng cho sự gan dạ của cô gái lạ mặt có nhan sắt "xinh đẹp" này.
"Hay! Rất hay! Mắng vô cùng hay nha! Nhưng mà nè cô gái "xinh đẹp", tôi bảo cô này, nếu muốn đánh giá ai đó, cô nên nhìn mọi chuyện từ hai phía, đừng chỉ nhìn từ một góc độ của Mộ Nhược Vi mà nói thẳng bạn tôi là tra nam được!"
"Nhưng...anh ta..." Lăng Giao bị Phó Tuần nói đến cứng họng còn đang muốn phản bác lại, thì đèn phòng cấp cứu vụt tắt, mọi người đều vội vàng đứng dậy.
Một thiếu niên trẻ tuổi từ từ bước ra trước, lúc này trên gương mặt non nớt ấy chỉ còn lại một cặp kính gọng vàng mỏng, khí thế chèn ép ban nãy trong phòng cấp cứu dường như biết mất sạch sẽ.
Nhìn thấy gương mặt ấy, Phó Tuần liền sững người. Vì trong phòng ban nãy mọi người đều trang bị kỹ lưỡng đồ bảo hộ và phải đeo khẩu trang, nên anh không thể nhìn kỹ gương mặt tên bác sĩ hóng hách đó.
Nhưng lúc này, khi chiếc khẩu trang được tháo xuống, gương mặt đẹp trai lại có hơi non nớt lộ ra, khiến cho mọi người khá bất ngờ, vì vị bác sĩ thiên tài này trong vẫn còn rất trẻ tuổi.
Nhưng không phải vì anh ta trẻ tuổi tài cao mà khiến cho Phó Tuần sửng sốt, bởi vì thân phận của người này khiến cho chính Phó Tuần cũng phải nể phục đến bảy, tám phần!
"Cô ấy sao rồi?" Tịch Cảnh Dương khàn giọng lo lắng lên tiếng hỏi.
Vị bác sĩ nọ vẫn đang xem các báo cáo trong tay, sau đó ngước nhìn lên, trông thấy gương mặt của Tịch Cảnh Dương, vị bác sĩ trẻ tuổi liền nhếch khoé miệng cười lạnh:"Hoá ra là anh à!"
Tịch Cảnh Dương còn chưa hiểu câu nói của anh ta có ý gì, thì Lăng Giao đã tiến lên cướp lời:"Bác sĩ, bạn tôi sao rồi?"
Lần này thì vị bác sĩ đã trả lời nghiêm túc:"Thần...thần kinh và các cơ quan hệ hô hấp của bệnh nhân đã ổn định, tạm thời đã không còn gì đáng lo, có thể chuyển về phòng bệnh thường để quan sát, trong hôm nay cô ấy cũng có thể sẽ tỉnh lại."
Lăng Giao vô cùng vui mừng, nước mắt không kiềm nén được mà rơi xuống:"Thật may...cậu ấy không sao."
Sau khi nói rõ tình hình của Mộ Nhược Vi, vị bác sĩ đó liền quay sang Tịch Cảnh Dương, với giọng điệu vô cùng mỉa mai lên tiếng châm biến anh.
"Anh cảm thấy bản thân mình xứng làm một người bạn trai không? Cô ấy không chỉ là dị ứng nặng với rượu mà còn có một căn bệnh khá đặc biệt, chỉ cần dính tới rượu đều sẽ sinh ra phản ứng vô cùng mạnh. Nhưng anh đã làm gì cơ chứ?"
Lần này Tịch Cảnh Dương vẫn không lên tiếng, không phải vì anh không lắng nghe, mà là do từng câu từng chữ của tên bác sĩ trẻ tuổi hóng hách này khiến anh phải ân hận vô cùng.
Nhìn cô gái với đầy vết mẫn đỏ trên người đang được đẩy ra từ phòng cấp cứu, anh rất muốn tiến lại ôm cô, nhưng tên bác sĩ đó nói đúng...liệu anh có xứng là người đàn ông của cô?
Ngay đến việc cô ấy dị ứng nặng với rượu mà anh không hề biết. Thời gian hai người quen nhau, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn...nhưng từng vấn đề nhỏ như thế mà anh lại không hề hay biết.
Nhìn thấy Tịch Cảnh Dương thất thần, dù rất vui do gặp được thẩn tượng, nhưng Phó Tuần vẫn lên tiếng bảo vệ bạn mình.
"Cậu ấy xứng hay không là do cô ấy quyết định, không đến phiên cậu phán xét!"
Vị bác sĩ trẻ liền cười lạnh:"Michael, bác sĩ tử thần, thiên tài y học của thế kỷ...hoá ra cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Phó Tuần liễn đơ người, cậu ta...cậu ta biết anh ư?
Vị bác sĩ nọ thoáng nhìn vào đồng hồ trên tay, xong đã nhìn thấy Mộ Nhược Vi được đẩy vào phòng bệnh, dù không muốn nhưng vẫn phải rời đi trước.
"Tôi có việc bận cần phải đi trước, nếu cô ấy tỉnh lại hãy gọi cho tôi, tôi cần xác định lại tình trạng của cô ấy ổn định hoàn toàn hay chưa." Anh đưa cho Lăng Giao một tờ danh thiếp và nói.
Lăng Giao liền gật đầu nhận lấy tấm danh thiếp, sau đó quay người chạy vào phòng bệnh cùng Mộ Nhược Vi.
Nhưng Tịch Cảnh Dương vẫn đứng yên bất động ở đó, cả Phó Tuần và Mục Hành đều vô cùng lo lắng. Tình cảnh này của anh ta, họ chỉ nhìn thấy đúng lần trong đời. Một là vào năm năm trước và lần hai là hiện tại.
Một người máu lạnh, sáng suốt, luôn bình tĩnh trong mọi vẫn đề, nhưng đến khi gặp được "yêu nữ" kia, dường như mọi thứ của anh đều rơi về con số không mất rồi.
"Sao không vào với cô ấy?" Phó Tuần cố ý đưa một chiếc thang để anh bạn của mình đi xuống từ những tầng mây suy nghĩ, lo âu.
Tịch Cảnh Dương mím môi nhẹ, sau đó chỉ biết cười khổ:"Hình như tôi đã chọn sai cách để giữ cô ấy cạnh mình rồi..."
...----------------...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương