Streamer Web Đen Tui Thích Lại Là Sếp
Chương 1
Khi một hot streamer đang live...
"Cương mất rồi."
"Đậu má nó chứ vừa ngủ dậy đã n*ng vậy rồi. Cảm ơn quý huynh đây."
"Vợ ơi cho anh liếm, cho anh liếm. Chịu không nổi mà."
Tiêu Hách trốn trong phòng, kéo rèm, đóng cửa, mặc kệ dì bên ngoài gọi mấy câu cũng không ra. Lúc này hai tay cậu nắm chặt, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trong màn hình.
Trên màn hình tinh thể lỏng, người đàn ông mặc áo sơ mi, quần tây tiêu chuẩn nhân viên văn phòng, đường cắt may đẹp đẽ tôn lên cơ ngực đầy đặn và vòng eo nhỏ nhắn. Lúc này hắn đang quỳ trên ghế, quay lưng về phía màn hình, chổng mông lên.
Động tác kia khiến bờ mông thoạt nhìn có vẻ săn chắc, lại đầy đặn.
"Ô, hình như tui phát hiện cái gì!"
"Có khóa kìa!"
"Vờ lờ anh chất chơi đấy!"
Tiêu Hách nhìn bình luận rồi lại thấy đầu ngón tay trắng trẻo, thon gầy nhẹ nhàng kéo khóa giữa khe mông xuống.
Khóa kéo nho nhỏ từ từ tuột xuống, làn da bên trong và âm hộ dâm đãng bị chơi nhiều lần lộ ra.
"Đây là cái người đàn ông có âm hộ mọi người nói à?"
"Tiểu thuyết ngoài đời thực, hóa ra có người song tính thật à?"
"Ôi cái âm hộ này nhỏ thật mà trông chơi chắc sướng."
"Ôi lần đầu tiên tui thấy người liên giới."
Âm hộ đỏ thẫm kia đầy đặn tựa màn thầu, bên ngoài còn dính dịch thể vừa trào ra, ướt át dính lên hai bên môi lớn, dâm đãng đến mức khiến người ta khô cả miệng lưỡi.
"A, bụng trướng quá, hình như sắp đẻ rồi..."
Người đàn ông mặc âu phục chững chạc giọng nói lạnh lùng nhưng lại phun ra những từ ngữ dâm uế. Hắn hạ eo, phần hông biểu diễn một đường cong quyến rũ khác người. Nói xong câu đó, hắn không nhịn nổi tiếng rên rỉ nữa. Tiêu Hách thấy bụng dưới của người đàn ông hơi phồng, trong âm đ*o như có thứ gì muốn tách môi dưới mà thoát ra.
"Trong bụng có nhiều trứng quá, không chịu nổi..."
"Vcl đẻ đi!!! Nhanh cmn lênnn!"
Tiêu Hách mím môi. Cậu cũng chẳng chịu nổi nữa mà phải móc thằng em từ trong quần ra.
Một quả bóng nhỏ ánh màu kim loại bắt đầu lấp ló ở âm môn, mở căng môi âm hộ, làm âm vật sưng vù lộ ra. Hắn rên lên, quả trứng đầu tiên rơi ra. "A... Trong bụng vẫn còn đây, không giữ nổi..." Bắt đầu một cái là không dừng được, quả đầu tiên rơi ra xong người đàn ông bắt đầu ấn bụng mình, những quả trứng tròn trịa cũng bắt đầu đi xuống, dính nhớp dịch thể, tựa như chúng thực sự được đẻ ra.
"A... ư... Không chịu nổi." Người đàn ông kêu lên dâm đãng, cơ thể run bần bật, âm đ*o mềm mại như phát quang, đến khi quả bóng cuối cùng rơi xuống hắn mới tựa lưng vào ghế, thở hổn hển.
"Đờ mờ chơi vờ lờ, vợ anh quá hot!"
"Anh không còn giọt, bị ép khô mất!"
"Hu hu vợ ơi âm đ*o em có ngứa không để anh lấy dương v*t chọc hộ em phát."
"Mẹ ơi mẹ ơi hu hu."
Ánh mắt Tiêu Hách đã chẳng thể tập trung vào những bình luận đó được nữa. Cậu nhìn vào âm đ*o bị quả bóng nhỏ ướt đẫm căng ra, âm môn co rút tựa như dụ dỗ kẻ khác dùng dương v*t giã thẳng vào trong.
Cậu bất giác ảo tưởng rằng thứ trong tay mình này được chôn vào bên trong âm hộ đỏ thẫm, làm nó căng ra rồi bóp lấy vòng eo săn chắc phẳng lì kia, thúc mạnh vào khiến bờ mông săn chắc đỏ bừng lên...
"Ưm..." Cậu trai trẻ tuổi chỉ nghĩ vậy thôi mà đã chẳng chịu nổi rồi. Thứ vĩ đại chưa nếm mùi đời ma sát với lòng bàn tay, cậu nhìn cái miệng dưới kia rồi bắn tinh.
Tinh dịch dính đầy tay. Gương mặt trắng trẻo ửng hồng. Chưa kịp lau tay cậu đã cầm chuột máy tính tặng món quà đắt nhất.
Trong phòng live, lời nhắc vang lên, dòng chữ "Cảm ơn Golden Retriever" lấp lánh ánh vàng lướt qua. Cậu nghe thấy người đàn ông sau khi xong việc đã khôi phục tông giọng lạnh nhạt, hơi khàn khàn mà trả lời lại: "Cảm ơn quà tặng của ngài Golden Retriever, lần sau ngài có thể liên hệ để yêu cầu nội dung livestream đặc biệt."
"Uầy uầy bố đường đến ùi!"
"Bố đường này giàu vãi chưởng, lần nào tặng quà cho thrill cũng hào phóng."
"Tên cũng đáng iu vc, chó lông vàng đồ."
"Vậy hôm nay buổi live của chúng ta kết thúc tại đây. Hẹn gặp ngày mai nhé." Người đàn ông trên màn hình không hề lưu luyến tí nào. Giao diện livestream lập tức tối đen lại, Tiêu Hách ngả ra trên ghế, thở hổn hển.
Nếu được gặp người thật thì tốt quá.
_________________________________
Tám giờ bốn mươi phút sáng.
Cô gái mặc đồ công sở cầm theo cốc cà phê đi vào công ty. Cô cố mở to đôi mắt cứ đang díu lại, chấm công vân tay.
Đồng nghiệp đi tới, thấy bộ dạng mơ mơ màng màng này của cô mới trêu: "Tối qua làm gì mà nay díp hết cả mắt lại vậy?"
Cô bạn Tiểu Miểu ngồi quầy, chùng hết cả vai xuống, trả lời: "Xem livestream, đọc tiểu thuyết, không dừng nổi mà, tí thì cạn kiệt..."
Cách nói như vậy dễ khơi gợi những sở thích bí ẩn của người trưởng thành, đồng nghiệp nữ khác tò mò hỏi: "Livestream gì mà tiểu thuyết gì?"
Tiểu Miểu nhìn quanh, bí mật kéo bạn sang một bên: "Này bảo, hôm qua tôi được mời xem cái livestream. Bà đoán xem. Người chủ phòng có âm hộ ý."
"Ảo vậy sao? Hôm nào gửi xem với, cả tiểu thuyết bà đọc nữa."
"OK OK, chắc chắn là sẽ gửi kho báu cho. Tôi bảo, tác giả kia viết cái fanfic siêu mlem luôn..."
Hai cô gái kích động ríu rít xong Tiểu Miểu mới thoả mãn mà về quầy ngồi.
Cô về chỗ vừa gặm bánh mì vừa dùng điện thoại mở tiếp cái fanfic kia ra "ôn" lại.
Hôm qua, trước khi đi ngủ cô đọc đến đoạn cậu trai đến tận cửa công ty của thrill, cầm hoa hồng và bỏng dâu tây, lên văn phòng cùng thrill rồi cả hai không kìm lòng nổi chuẩn bị chơi văn phòng play...
Cốt truyện vừa đến đoạn cao trào Tiểu Miểu chợt nghe thấy có giọng nói vang lên trên đầu mình: "Chào chị đẹp, chị giúp em liên hệ với văn phòng chủ tịch được không ạ?"
Giọng nói kia quá sức dễ nghe, Tiểu Miểu ngậm bánh mì, dại ra, ngẩng lên nhìn thì chấn động.
!!!
Nhóc đẹp trai cao ráo ngày đứng trước quầy che hết cả ánh sáng. Cậu trai thấy Tiểu Miểu giật thót còn tưởng tại mình doạ mới nở một nụ cười tươi như ánh mặt trời mà trấn an cô, nhắc lại câu nói: "Xin lỗi làm chị giật mình ạ. Chị liên hệ với chủ tịch giúp em với ạ."
Bánh mì trong miệng Tiểu Miểu rơi xuống bàn. Cô đỏ mặt cầm điện thoại, hoảng loạn hỏi: "Xin hỏi anh có hẹn trước không?"
"Không, chị cứ nói với thư ký Trương em là Tiêu Hách, chú ấy biết em đấy."
"Vâng... Vâng!" Tiểu Miểu gọi điện thoại cho bí thư Trương hỏi lại rõ ràng rồi mới đỏ mặt trả lời Tiêu Hách: "À, thư ký Trương thông báo cậu bây giờ lên tầng chín..."
"Được rồi, cảm ơn chị đẹp nhé." Tiêu Hách túm quai ba lô, nhìn thấy hộp bánh nhỏ trên bàn cô gái lại thăm dò hỏi: "Em xin một cái được không?"
Tiểu Miểu đã bị vẻ đẹp của cậu trai làm đầu óc mơ màng. Gặp anh đẹp trai thì cũng chẳng cần lý trí làm gì, cô thoải mái trả lời: "Được, lấy bao nhiêu cũng được."
Tiêu Hách xin được một chiếc bánh quy, vui đến mức đuôi mắt cũng ửng hồng, vừa đi vừa quay đầu lại nói: "Cảm ơn nha."
Lúc bóng dáng cậu trai đi khuất Tiểu Miểu mới la hét trong im lặng.
A a a a a! Đây là hot boy số hai xếp sau Lục Thanh Yến ở công ty rồi!
_________________________________
Tiêu Hách đến văn phòng mà thư ký Trương chỉ. Căn phòng đó nằm cạnh văn phòng tổng giám đốc, bên ngoài những ô cửa sổ sáng bóng là những con phố buôn bán tấp nập, và những toà nhà cao tầng san sát dưới ánh nắng trông vô cùng phồn hoa.
Tiêu Hách ngồi xuống sô pha, mở điện thoại nhắn tin: Bên kia không trả lời nhưng ngoài cửa lại có tiếng nói chuyện. Tiêu Hách đứng dậy, mắt nhìn ra ngoài.
"Tiểu Lục, sau này con trai chú phải nhờ cháu để ý đấy." Tiêu Hách nhận ra giọng ba mình, cậu chỉnh cổ áo, đứng trước bàn làm việc rồi thì nghe thấy một giọng hơi lạnh trả lời: "Chủ tịch Tiêu khách sáo quá, đó là việc cháu nên làm mà."
Cậu nhíu mày, giọng nói này quen thuộc quá.
Hai người chuyện trò một lúc rồi mới vào trong phòng. Bố cậu khoác vai chủ nhân giọng nói lành lạnh kia, bộ dạng gần gũi.
Thấy con mình đang chờ bố Tiêu vui vẻ hẳn, bỏ tay đang khoác vai Lục Thanh Yến ra, đứng giữa hai người.
"Tiểu Hách đến rồi. Nào, chào anh Lục của con đi."
Tiêu Hách lễ phép vươn tay ra, trịnh trọng bắt tay với người trước mặt: "Chào anh Lục, em là Tiêu Hách."
Bàn tay hai người đàn ông chạm nhau rồi tách ra, làn da lành lạnh như ngọc thạch: "Chào cậu. Lục Thanh Yến."
Giọng nói này, giống quá!
Tiêu Hách mím môi, vẻ mặt hơi căng thẳng. Lục Thanh Yến thấy sắc mặt cậu như vậy lại nói: "Không cần câu nệ, bố cậu giao cho tôi chỉ bảo cậu việc công ty, có vấn đề gì cứ hỏi."
Lúc này Tiêu Hách mới nhìn Lục Thanh Yến. Lục Thanh Yến quay lại bàn chuyện công ty với bố cậu. Lúc này Tiêu Hách mới tranh thủ quan sát dáng người hắn.
Lục Thanh Yến năm nay ba mươi hai tuổi, đã có bộ dáng chững chạc, trải đời của người có nhiều năm kinh nghiệm tôi luyện trên thương trường. Áo sơ mi may đo khiến góc nghiêng của hắn để lộ cơ ngực săn chắc, vòng eo thon thả và cả chiếc quần Tây đại đa số đàn ông không cân nổi mà Lục Thanh Yến mặc trông cũng đẹp cực kỳ. Bờ mông căng tròn, mướt mượt làm đôi chân trông vô cùng dài, thẳng.
Dáng người này đúng là tuyệt phẩm.
Dáng người hoàn hảo thế này cậu mới chỉ thấy thrill có, chẳng qua thấy ngoài đời còn ấn tượng hơn nhiều. Tiêu Hách nhìn một chốc thôi mà thấy mồm miệng khô hết cả
Tiêu Kiến Quốc thấy con trai mình nhìn chằm chằm Lục Thanh Yến, trong lòng cũng đoán chừng Tiêu Hách cũng ưng Lục Thanh Yến mới cười cười vỗ vai con.
"Học kỳ này phải chăm chỉ đi theo Tiểu Lục mà học, đừng làm bố xấu hổ.
Tiêu Hách đáp đồng ý, thấy Tiêu Kiến Quốc đóng cửa đi ra mới háo hức chờ Lục Thanh Yến giao việc cho làm
Thực ra ai cũng chẳng chịu nổi khi bị Tiêu Hách nhìn như vậy. Cậu vốn có một gương mặt đẹp, môi đỏ răng trắng, ánh mắt đào hoa ngậm nước, cực kỳ dễ khiến người ta quý mến.
Lục Thanh Yến ngồi vào bàn làm việc, lấy một tập tài liệu xuống đặt lên bàn, đẩy cho Tiêu Hách.
Tiêu Hách chớp mắt, nhìn lén mặt Lục Thanh Yến - da rất đẹp, lông mi rất dài, đôi mắt thoạt nhìn trong veo. Không biết có phải do quá trắng hay không mà môi Lục Thanh Yến cũng đỏ hơn người thường, nhìn hôn rất là sướng...
Sao mà đẹp thế nhỉ.
Lục Thanh Yến không chú ý tới tầm mắt đối phương, chỉ tiếp tục giao việc: "Đây là số liệu thống kê của một công ty chi nhánh, trên này có hai lỗi. Cậu cứ xem trước đi có gì không hiểu anh giảng cho." Tiêu Hách đáp lại, cố ý vươn đầu ngón tay giả vờ lơ đãng chạm vào Lục Thanh Yến. Vừa tiếp xúc với làn da mịn màng kia cậu đã thoả mãn, bắt đầu tìm một chỗ nghiêm túc mà đọc báo cáo."
Tiêu Hách còn chưa chính thức tốt nghiệp, đây vừa lúc là kỳ thực tập năm bốn. Nếu về sau mà được theo cấp trên trông bổ mắt thế này thì cũng thực là may mắn.
***
Em định end mới đăng nma xi chét nên lên chương mới chứ chưa có chương sau đâu ạ
"Cương mất rồi."
"Đậu má nó chứ vừa ngủ dậy đã n*ng vậy rồi. Cảm ơn quý huynh đây."
"Vợ ơi cho anh liếm, cho anh liếm. Chịu không nổi mà."
Tiêu Hách trốn trong phòng, kéo rèm, đóng cửa, mặc kệ dì bên ngoài gọi mấy câu cũng không ra. Lúc này hai tay cậu nắm chặt, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trong màn hình.
Trên màn hình tinh thể lỏng, người đàn ông mặc áo sơ mi, quần tây tiêu chuẩn nhân viên văn phòng, đường cắt may đẹp đẽ tôn lên cơ ngực đầy đặn và vòng eo nhỏ nhắn. Lúc này hắn đang quỳ trên ghế, quay lưng về phía màn hình, chổng mông lên.
Động tác kia khiến bờ mông thoạt nhìn có vẻ săn chắc, lại đầy đặn.
"Ô, hình như tui phát hiện cái gì!"
"Có khóa kìa!"
"Vờ lờ anh chất chơi đấy!"
Tiêu Hách nhìn bình luận rồi lại thấy đầu ngón tay trắng trẻo, thon gầy nhẹ nhàng kéo khóa giữa khe mông xuống.
Khóa kéo nho nhỏ từ từ tuột xuống, làn da bên trong và âm hộ dâm đãng bị chơi nhiều lần lộ ra.
"Đây là cái người đàn ông có âm hộ mọi người nói à?"
"Tiểu thuyết ngoài đời thực, hóa ra có người song tính thật à?"
"Ôi cái âm hộ này nhỏ thật mà trông chơi chắc sướng."
"Ôi lần đầu tiên tui thấy người liên giới."
Âm hộ đỏ thẫm kia đầy đặn tựa màn thầu, bên ngoài còn dính dịch thể vừa trào ra, ướt át dính lên hai bên môi lớn, dâm đãng đến mức khiến người ta khô cả miệng lưỡi.
"A, bụng trướng quá, hình như sắp đẻ rồi..."
Người đàn ông mặc âu phục chững chạc giọng nói lạnh lùng nhưng lại phun ra những từ ngữ dâm uế. Hắn hạ eo, phần hông biểu diễn một đường cong quyến rũ khác người. Nói xong câu đó, hắn không nhịn nổi tiếng rên rỉ nữa. Tiêu Hách thấy bụng dưới của người đàn ông hơi phồng, trong âm đ*o như có thứ gì muốn tách môi dưới mà thoát ra.
"Trong bụng có nhiều trứng quá, không chịu nổi..."
"Vcl đẻ đi!!! Nhanh cmn lênnn!"
Tiêu Hách mím môi. Cậu cũng chẳng chịu nổi nữa mà phải móc thằng em từ trong quần ra.
Một quả bóng nhỏ ánh màu kim loại bắt đầu lấp ló ở âm môn, mở căng môi âm hộ, làm âm vật sưng vù lộ ra. Hắn rên lên, quả trứng đầu tiên rơi ra. "A... Trong bụng vẫn còn đây, không giữ nổi..." Bắt đầu một cái là không dừng được, quả đầu tiên rơi ra xong người đàn ông bắt đầu ấn bụng mình, những quả trứng tròn trịa cũng bắt đầu đi xuống, dính nhớp dịch thể, tựa như chúng thực sự được đẻ ra.
"A... ư... Không chịu nổi." Người đàn ông kêu lên dâm đãng, cơ thể run bần bật, âm đ*o mềm mại như phát quang, đến khi quả bóng cuối cùng rơi xuống hắn mới tựa lưng vào ghế, thở hổn hển.
"Đờ mờ chơi vờ lờ, vợ anh quá hot!"
"Anh không còn giọt, bị ép khô mất!"
"Hu hu vợ ơi âm đ*o em có ngứa không để anh lấy dương v*t chọc hộ em phát."
"Mẹ ơi mẹ ơi hu hu."
Ánh mắt Tiêu Hách đã chẳng thể tập trung vào những bình luận đó được nữa. Cậu nhìn vào âm đ*o bị quả bóng nhỏ ướt đẫm căng ra, âm môn co rút tựa như dụ dỗ kẻ khác dùng dương v*t giã thẳng vào trong.
Cậu bất giác ảo tưởng rằng thứ trong tay mình này được chôn vào bên trong âm hộ đỏ thẫm, làm nó căng ra rồi bóp lấy vòng eo săn chắc phẳng lì kia, thúc mạnh vào khiến bờ mông săn chắc đỏ bừng lên...
"Ưm..." Cậu trai trẻ tuổi chỉ nghĩ vậy thôi mà đã chẳng chịu nổi rồi. Thứ vĩ đại chưa nếm mùi đời ma sát với lòng bàn tay, cậu nhìn cái miệng dưới kia rồi bắn tinh.
Tinh dịch dính đầy tay. Gương mặt trắng trẻo ửng hồng. Chưa kịp lau tay cậu đã cầm chuột máy tính tặng món quà đắt nhất.
Trong phòng live, lời nhắc vang lên, dòng chữ "Cảm ơn Golden Retriever" lấp lánh ánh vàng lướt qua. Cậu nghe thấy người đàn ông sau khi xong việc đã khôi phục tông giọng lạnh nhạt, hơi khàn khàn mà trả lời lại: "Cảm ơn quà tặng của ngài Golden Retriever, lần sau ngài có thể liên hệ để yêu cầu nội dung livestream đặc biệt."
"Uầy uầy bố đường đến ùi!"
"Bố đường này giàu vãi chưởng, lần nào tặng quà cho thrill cũng hào phóng."
"Tên cũng đáng iu vc, chó lông vàng đồ."
"Vậy hôm nay buổi live của chúng ta kết thúc tại đây. Hẹn gặp ngày mai nhé." Người đàn ông trên màn hình không hề lưu luyến tí nào. Giao diện livestream lập tức tối đen lại, Tiêu Hách ngả ra trên ghế, thở hổn hển.
Nếu được gặp người thật thì tốt quá.
_________________________________
Tám giờ bốn mươi phút sáng.
Cô gái mặc đồ công sở cầm theo cốc cà phê đi vào công ty. Cô cố mở to đôi mắt cứ đang díu lại, chấm công vân tay.
Đồng nghiệp đi tới, thấy bộ dạng mơ mơ màng màng này của cô mới trêu: "Tối qua làm gì mà nay díp hết cả mắt lại vậy?"
Cô bạn Tiểu Miểu ngồi quầy, chùng hết cả vai xuống, trả lời: "Xem livestream, đọc tiểu thuyết, không dừng nổi mà, tí thì cạn kiệt..."
Cách nói như vậy dễ khơi gợi những sở thích bí ẩn của người trưởng thành, đồng nghiệp nữ khác tò mò hỏi: "Livestream gì mà tiểu thuyết gì?"
Tiểu Miểu nhìn quanh, bí mật kéo bạn sang một bên: "Này bảo, hôm qua tôi được mời xem cái livestream. Bà đoán xem. Người chủ phòng có âm hộ ý."
"Ảo vậy sao? Hôm nào gửi xem với, cả tiểu thuyết bà đọc nữa."
"OK OK, chắc chắn là sẽ gửi kho báu cho. Tôi bảo, tác giả kia viết cái fanfic siêu mlem luôn..."
Hai cô gái kích động ríu rít xong Tiểu Miểu mới thoả mãn mà về quầy ngồi.
Cô về chỗ vừa gặm bánh mì vừa dùng điện thoại mở tiếp cái fanfic kia ra "ôn" lại.
Hôm qua, trước khi đi ngủ cô đọc đến đoạn cậu trai đến tận cửa công ty của thrill, cầm hoa hồng và bỏng dâu tây, lên văn phòng cùng thrill rồi cả hai không kìm lòng nổi chuẩn bị chơi văn phòng play...
Cốt truyện vừa đến đoạn cao trào Tiểu Miểu chợt nghe thấy có giọng nói vang lên trên đầu mình: "Chào chị đẹp, chị giúp em liên hệ với văn phòng chủ tịch được không ạ?"
Giọng nói kia quá sức dễ nghe, Tiểu Miểu ngậm bánh mì, dại ra, ngẩng lên nhìn thì chấn động.
!!!
Nhóc đẹp trai cao ráo ngày đứng trước quầy che hết cả ánh sáng. Cậu trai thấy Tiểu Miểu giật thót còn tưởng tại mình doạ mới nở một nụ cười tươi như ánh mặt trời mà trấn an cô, nhắc lại câu nói: "Xin lỗi làm chị giật mình ạ. Chị liên hệ với chủ tịch giúp em với ạ."
Bánh mì trong miệng Tiểu Miểu rơi xuống bàn. Cô đỏ mặt cầm điện thoại, hoảng loạn hỏi: "Xin hỏi anh có hẹn trước không?"
"Không, chị cứ nói với thư ký Trương em là Tiêu Hách, chú ấy biết em đấy."
"Vâng... Vâng!" Tiểu Miểu gọi điện thoại cho bí thư Trương hỏi lại rõ ràng rồi mới đỏ mặt trả lời Tiêu Hách: "À, thư ký Trương thông báo cậu bây giờ lên tầng chín..."
"Được rồi, cảm ơn chị đẹp nhé." Tiêu Hách túm quai ba lô, nhìn thấy hộp bánh nhỏ trên bàn cô gái lại thăm dò hỏi: "Em xin một cái được không?"
Tiểu Miểu đã bị vẻ đẹp của cậu trai làm đầu óc mơ màng. Gặp anh đẹp trai thì cũng chẳng cần lý trí làm gì, cô thoải mái trả lời: "Được, lấy bao nhiêu cũng được."
Tiêu Hách xin được một chiếc bánh quy, vui đến mức đuôi mắt cũng ửng hồng, vừa đi vừa quay đầu lại nói: "Cảm ơn nha."
Lúc bóng dáng cậu trai đi khuất Tiểu Miểu mới la hét trong im lặng.
A a a a a! Đây là hot boy số hai xếp sau Lục Thanh Yến ở công ty rồi!
_________________________________
Tiêu Hách đến văn phòng mà thư ký Trương chỉ. Căn phòng đó nằm cạnh văn phòng tổng giám đốc, bên ngoài những ô cửa sổ sáng bóng là những con phố buôn bán tấp nập, và những toà nhà cao tầng san sát dưới ánh nắng trông vô cùng phồn hoa.
Tiêu Hách ngồi xuống sô pha, mở điện thoại nhắn tin: Bên kia không trả lời nhưng ngoài cửa lại có tiếng nói chuyện. Tiêu Hách đứng dậy, mắt nhìn ra ngoài.
"Tiểu Lục, sau này con trai chú phải nhờ cháu để ý đấy." Tiêu Hách nhận ra giọng ba mình, cậu chỉnh cổ áo, đứng trước bàn làm việc rồi thì nghe thấy một giọng hơi lạnh trả lời: "Chủ tịch Tiêu khách sáo quá, đó là việc cháu nên làm mà."
Cậu nhíu mày, giọng nói này quen thuộc quá.
Hai người chuyện trò một lúc rồi mới vào trong phòng. Bố cậu khoác vai chủ nhân giọng nói lành lạnh kia, bộ dạng gần gũi.
Thấy con mình đang chờ bố Tiêu vui vẻ hẳn, bỏ tay đang khoác vai Lục Thanh Yến ra, đứng giữa hai người.
"Tiểu Hách đến rồi. Nào, chào anh Lục của con đi."
Tiêu Hách lễ phép vươn tay ra, trịnh trọng bắt tay với người trước mặt: "Chào anh Lục, em là Tiêu Hách."
Bàn tay hai người đàn ông chạm nhau rồi tách ra, làn da lành lạnh như ngọc thạch: "Chào cậu. Lục Thanh Yến."
Giọng nói này, giống quá!
Tiêu Hách mím môi, vẻ mặt hơi căng thẳng. Lục Thanh Yến thấy sắc mặt cậu như vậy lại nói: "Không cần câu nệ, bố cậu giao cho tôi chỉ bảo cậu việc công ty, có vấn đề gì cứ hỏi."
Lúc này Tiêu Hách mới nhìn Lục Thanh Yến. Lục Thanh Yến quay lại bàn chuyện công ty với bố cậu. Lúc này Tiêu Hách mới tranh thủ quan sát dáng người hắn.
Lục Thanh Yến năm nay ba mươi hai tuổi, đã có bộ dáng chững chạc, trải đời của người có nhiều năm kinh nghiệm tôi luyện trên thương trường. Áo sơ mi may đo khiến góc nghiêng của hắn để lộ cơ ngực săn chắc, vòng eo thon thả và cả chiếc quần Tây đại đa số đàn ông không cân nổi mà Lục Thanh Yến mặc trông cũng đẹp cực kỳ. Bờ mông căng tròn, mướt mượt làm đôi chân trông vô cùng dài, thẳng.
Dáng người này đúng là tuyệt phẩm.
Dáng người hoàn hảo thế này cậu mới chỉ thấy thrill có, chẳng qua thấy ngoài đời còn ấn tượng hơn nhiều. Tiêu Hách nhìn một chốc thôi mà thấy mồm miệng khô hết cả
Tiêu Kiến Quốc thấy con trai mình nhìn chằm chằm Lục Thanh Yến, trong lòng cũng đoán chừng Tiêu Hách cũng ưng Lục Thanh Yến mới cười cười vỗ vai con.
"Học kỳ này phải chăm chỉ đi theo Tiểu Lục mà học, đừng làm bố xấu hổ.
Tiêu Hách đáp đồng ý, thấy Tiêu Kiến Quốc đóng cửa đi ra mới háo hức chờ Lục Thanh Yến giao việc cho làm
Thực ra ai cũng chẳng chịu nổi khi bị Tiêu Hách nhìn như vậy. Cậu vốn có một gương mặt đẹp, môi đỏ răng trắng, ánh mắt đào hoa ngậm nước, cực kỳ dễ khiến người ta quý mến.
Lục Thanh Yến ngồi vào bàn làm việc, lấy một tập tài liệu xuống đặt lên bàn, đẩy cho Tiêu Hách.
Tiêu Hách chớp mắt, nhìn lén mặt Lục Thanh Yến - da rất đẹp, lông mi rất dài, đôi mắt thoạt nhìn trong veo. Không biết có phải do quá trắng hay không mà môi Lục Thanh Yến cũng đỏ hơn người thường, nhìn hôn rất là sướng...
Sao mà đẹp thế nhỉ.
Lục Thanh Yến không chú ý tới tầm mắt đối phương, chỉ tiếp tục giao việc: "Đây là số liệu thống kê của một công ty chi nhánh, trên này có hai lỗi. Cậu cứ xem trước đi có gì không hiểu anh giảng cho." Tiêu Hách đáp lại, cố ý vươn đầu ngón tay giả vờ lơ đãng chạm vào Lục Thanh Yến. Vừa tiếp xúc với làn da mịn màng kia cậu đã thoả mãn, bắt đầu tìm một chỗ nghiêm túc mà đọc báo cáo."
Tiêu Hách còn chưa chính thức tốt nghiệp, đây vừa lúc là kỳ thực tập năm bốn. Nếu về sau mà được theo cấp trên trông bổ mắt thế này thì cũng thực là may mắn.
***
Em định end mới đăng nma xi chét nên lên chương mới chứ chưa có chương sau đâu ạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương