"Bach?" Thẩm Mộ Khanh nhíu mày, nhìn Bach một lần từ đầu đến chân, sau đó mới quay đầu lại, vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn Fred: "Vết thương của Bach là do đâu mà có vậy?"
Từ lần trước khi Tiểu Yên gặp tai nạn, Thẩm Mộ Khanh luôn nhớ đến ân tình của Bach.
Bây giờ nhìn thấy bộ dạng của anh, trong giọng nói của cô không thể tránh khỏi sự lo lắng.
"Không cần phải lo lắng." Fred kiêu ngạo dựa vào ghế sofa, vì không đeo kính mà trông hắn cực kỳ độc ác, giơ tay vỗ nhẹ l*n đ*nh đầu Thẩm Mộ Khanh: "Chỉ là hình phạt cho tội lơ là nhiệm vụ mà thôi."
Trong lòng Thẩm Mộ Khanh bắt đầu nhớ lại thời điểm Bach biến mất, trùng hợp là khi ấy cô trở về muộn do cánh tay bị thương, làm Fred nổi giận vào ngày hôm đó.
Mọi thứ dường như dần trở nên rõ ràng.
Thẩm Mộ Khanh c*n m** d***, khuôn mặt vốn hồng hào giờ dần trở nên trắng bệch.
Mãi cho đến khi, cô ngước mắt lên, đôi mắt đã hơi ươn ướt, áy náy nhìn Bach.
Tuy nhiên, Bach hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Thẩm Mộ Khanh, anh vẫn cung kính chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo từ Fred.
Fred vẫn giữ một nụ cười nhẹ trên môi, mở miệng nói: "Cho bọn họ vào."
"Vâng, tiên sinh."
Bach đáp lại, sau đó xoay người rời đi, đẩy cửa ra và biến mất vào trong biệt thự.
Trong mắt Thẩm Mộ Khanh đầy vẻ u ám, cô quay đầu nhìn vẻ mặt thoải mái của Fred lúc này, trong lòng bắt đầu lo sợ bất an.
Ánh mắt dò xét của cô ngay lập tức bị hắn bắt gặp, Fred cười lớn rồi kéo Thẩm Mộ Khanh vào lòng.
Bàn tay lớn đặt trên vai Thẩm Mộ Khanh, vỗ nhẹ qua lớp vải mỏng.
"Yên tâm đi, đó là thứ em thích."
Càng nói như vậy, Thẩm Mộ Khanh càng khẩn trương, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà kéo lấy mép áo của Fred.
"Rốt cuộc đó là cái gì? Tôi muốn biết ngay bây giờ."
Không ngờ rằng, Fred lại đưa ngón tay lên môi ra dấu yêu cầu cô im lặng.
Những ngón tay thon dài không đeo găng tay trắng trông cực kỳ bắt mắt, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa rất gọn gàng và sạch sẽ.
Nhưng lúc này, Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn không có tâm trạng để thưởng thức đôi bàn tay đẹp đó, vẫn cố chấp nhìn hắn.
Fred véo nhẹ phần thịt mềm trên má cô, ánh mắt lại hướng về phía cửa lớn: "Đến rồi."
Thẩm Mộ Khanh nhìn theo ánh mắt phấn khích đến mức cả khóe mắt của hắn cũng bắt đầu co giật, nhìn về phía cửa.
Bach dẫn đầu đi vào, theo sau là một nhóm người Đức mà cô hoàn toàn không quen biết.
Khi tất cả bọn họ đã tiến vào biệt thự, từng khuôn mặt hiện rõ trước mắt cô.
Lúc này, đồng tử của Thẩm Mộ Khanh chợt co lại.
Bởi vì, trong đám người này, có một người để lại cho cô ấn tượng sâu sắc nhất.
Constance Lucini.
Chỉ sau một ngày ngắn ngủi, người phụ nữ cao ngạo hôm qua giờ đây trông suy sụp đến mức không thể tin nổi.
Bàn tay to lớn của Fred siết lại, kéo theo Thẩm Mộ Khanh ngồi dậy.
Sau khi Gladster và Lucini rời đi vào ngày hôm qua, tâm trạng của Thẩm Mộ Khanh vẫn không tốt lên.
Không một ai biết chuyện đã gì đã xảy ra ở ban công vào ngày hôm qua.
Nhưng tinh tế như Fred, hắn dường như đã biết tại sao Thẩm Mộ Khanh lại giận dỗi hắn, cũng như lý do cho những giọt nước mắt vô cớ ngày hôm qua.
Có lẽ vì hắn không ở bên cạnh cô nên mới xảy ra chuyện.
Nhớ lại những lời mà Thẩm Mộ Khanh đã nói khi Lucini rời đi, Fred liền nhếch môi cười một cách xảo quyệt.
Hắn thích cảnh con mồi bị bao vây, không thể trốn thoát, cuối cùng phải khuất phục dưới chân mình.
Đó là điều khiến hắn cảm thấy thỏa mãn nhất.
Tất cả những điều này, hắn đều muốn để Thẩm Mộ Khanh cảm nhận, trải nghiệm niềm vui của hắn.
Giờ phút này cả căn biệt thự chìm trong im lặng, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Lucini vì sợ hãi.
Cho đến khi người đàn ông đứng phía trước thấy Fred cau mày vì mất kiên nhẫn, anh ta liền giơ chân đá Lucini ngã xuống sàn.
Những người khác đều cúi đầu, không ai dám nhìn vào cảnh tượng này.
Tiếng hét kinh hãi của người phụ nữ vang lên, Lucini chật vật quỳ gục trước mặt Thẩm Mộ Khanh.
Đôi tay mảnh mai của cô ta cố gắng chống đỡ cơ thể để đứng dậy, nhưng cuối cùng lại vì đau đớn mà nằm rạp xuống đất lần nữa.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, người đàn ông vừa đá Lucini ngã xuống đất đã mở miệng: "Ngài Fred, đều là lỗi của gia tộc Constance tôi quản giáo không nghiêm. Hôm nay, tôi mang đứa ngông cuồng này đến để xin lỗi ngài, hy vọng ngài có thể tha cho tất cả các nhà máy của gia tộc Constance."
Trong lời nói đều ẩn ý muốn Fred trả lại những sản nghiệp đã bị gia tộc hắn nắm giữ.
Lợi ích lớn hơn tất cả, thậm chí còn hơn cả cô tiểu thư xinh đẹp của gia tộc Constance, Lucini.
Từ "nhà máy" ngay lập tức thu hút sự chú ý của Thẩm Mộ Khanh. Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Fred.
Trên gương mặt hắn, không có biểu cảm gì khác, chỉ có sự thờ ơ.
Ở một quốc gia công nghiệp nặng như Đức, rất nhiều gia tộc sống dựa vào các nhà máy sản xuất máy móc để làm giàu.
Vậy mà Fred lại trực tiếp nắm giữ huyết mạch của gia tộc Constance, thủ đoạn này thực sự quá đáng sợ.
Hắn đang đặt cả gia tộc Constance lên lò lửa để thiêu đốt.
Bảo sao người đàn ông này lại đem theo Lucini cùng các thành viên khác của gia tộc đến trang viên để nhận lỗi.
Thẩm Mộ Khanh đau khổ nhắm mắt lại, cảm giác chua xót lập tức ập đến, cơ thể cô mềm nhũn, bất lực ngả vào vòng tay của Fred.
Cảm thấy ngực mình được lấp đầy, Fred không vội vàng trả lời người đứng đầu gia tộc Constance, mà tiến đến bên tai Thẩm Mộ Khanh, nhẹ giọng hỏi: "Thích món quà này chứ?"
Thẩm Mộ Khanh siết chặt bàn tay, cả người run rẩy.
Bach bị thương là vì cô, mà bây giờ, người gây họa cho cả gia tộc người khác cũng chính là cô.
Cắn chặt hàm răng, Thẩm Mộ Khanh vẫn nhắm chặt mắt, không muốn đối diện với tình cảnh này, nhưng cuối cùng vẫn buộc mình gật đầu: "Rất thích, thưa tiên sinh."
Nghe vậy, Fred mới hài lòng cười, gật đầu về phía Bach.
Bach thấy vậy, lập tức khống chế người đứng đầu gia tộc Constance.
Bàn tay to lớn của của Bach nắm lấy hai tay của ông ta, cứng rắn bẻ tay ra sau lưng.
Chỉ với một động tác đó, người đàn ông Đức vừa mới còn giữ vẻ đĩnh đạc lập tức quỳ xuống đất.
Người đàn ông đau đớn hét lên, tuổi tác đã cao, cú quỳ đột ngột này khiến ông ta không còn như thời trẻ có thể cắn răng chịu đựng mọi thứ và nuốt trọn vào trong lòng.
Dù cách một khoảng khá xa, nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng xương đầu gối va chạm với sàn nhà cứng ngắc.
Cơ thể ngày càng run rẩy không ngừng, đôi mắt dần dần xuất hiện những tia máu, thất thần nhìn chằm chằm vào tình thế đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tất cả những chuyện này, tất cả đều bắt nguồn từ chút cảm xúc nhỏ bé của cô ngày hôm qua.
Một gia tộc sắp bị hủy diệt, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay Fred.
Cánh tay đột nhiên nóng lên, Thẩm Mộ Khanh theo bản năng cúi đầu xuống xem.
Bàn tay lớn của Fred vẫn đặt trên cánh tay cô, như một con rắn đang thè lưỡi, từ từ trườn xuống.
Cuối cùng, hắn nắm lấy bàn tay mảnh khảnh, mềm mại của cô.
Chỉ cần chút sức lực, bàn tay nhỏ bé của Thẩm Mộ Khanh đã bị hắn nâng lên.
Bàn tay thon dài của hắn luồn qua từng kẽ tay cô, cuối cùng nắm lấy ngón trỏ, rồi chậm rãi hướng về phía người đứng đầu gia tộc Constance đang quỳ trên mặt đất.
