Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở

Chương 53: Thăng hoa🥀



Cuối cùng, dưới ánh mắt hạnh mong chờ của Thẩm Mộ Khanh, Fred nói: "Săn bắn thú hoang có tính không?"

 

Thẩm Mộ Khanh nhìn hắn trả lời một cách cẩn trọng, sững người tại chỗ.

 

Cũng đúng, một gia tộc khổng lồ như vậy, với tư cách là người thừa kế, hắn sao có thể có tuổi thơ trọn vẹn như người bình thường?

 

Thẩm Mộ Khanh bỗng nhiên cảm thấy tự trách, nhưng cũng không biết phải làm gì. Hai tay lắc lư bên hông vài cái, cuối cùng đành bất lực mà buông xuống.

 

Trong chốc lát, căn phòng làm việc rộng lớn này rơi vào bầu không khí hoàn toàn trái ngược với sự sôi nổi vừa rồi.

 

Dưới ánh mắt chăm chú không rời của Fred, cô cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, trong căn phòng cực kỳ sáng rực này, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.

 

"Fred Keith, anh có muốn hôn không?"

 

Ngoài những lời này, cô không biết phải nói gì khác để xoa dịu hắn, mang theo sự chân thành, lên tiếng để nhận được sự đồng ý của hắn.

 

Vừa dứt lời, đôi mắt xanh lục của Fred tối sầm lại, trong đó có một tia sáng mờ mịt thoáng qua.

 

Quả táo Adam của hắn di chuyển lên xuống, giống như một con thú đang cực kỳ đói khát, nhưng vẫn giữ phong thái nho nhã và lễ độ trước con mồi mà hắn coi trọng.

 

"Muốn."

 

Một lúc lâu sau, hắn mới thốt được một chữ này với h*m m**n mãnh liệt.

 

Thẩm Mộ Khanh đặt tay lên cánh tay hắn, kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang hơi hé mở của hắn.

 

Fred không cử động, chỉ có đôi mắt sáng kỳ lạ ấy vẫn mở, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ ở khoảng cách gần trước mặt mình.

 

Lông mi của Thẩm Mộ Khanh khẽ run lên. Căn phòng này yên tĩnh lạ thường, mọi giác quan như biến mất, chỉ còn lại sự cảm nhận từ xúc giác.

 

Cảm giác mềm mại ấy nhanh chóng được khuếch đại, xúc giác trở nên nhạy bén, mọi thứ chạm vào đều rõ ràng đến lạ thường.

 

Không cảm nhận được sự đáp lại từ nam nhân, thiếu nữ dường như có chút nôn nóng. Hàng lông mày thanh tú hơi cau lại, bất mãn hừ lạnh một tiếng.

 

Fred, người luôn quan sát cô, rất thích thú với vẻ nũng nịu của cô. Khi cô sắp rời đi, một bàn tay đã vòng qua eo cô.

 

Đôi môi chạm nhau, hơi thở của hai người dường như bị phong ấn hoàn toàn ở bên trong.

 

Thẩm Mộ Khanh như gặp phải tình thế nguy nan, trông như một con thú con đáng thương, chờ đợi thợ săn quyết định số phận của mình.

 

Fred ôm cô lên, đặt trên chiếc bàn gỗ khổng lồ giữa phòng làm việc.

 

Môi vừa tách rời, hắn cúi xuống, ánh mắt đối diện trực tiếp với cô.

 

Trong đôi mắt hạnh ấy dường như chứa đựng cả một bầu trời sao mênh mông, nhưng giờ đây, tất cả chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của hắn.

 

Thẩm Mộ Khanh không kìm được, đưa tay ra, ôm lấy gương mặt góc cạnh của người đàn ông, ý cười rạng rỡ hiện lên khoé môi, cô hỏi: "Thích không?"

 

Câu hỏi như muốn xác nhận suy nghĩ của hắn có đồng điệu với cô hay không. Dẫu trong lòng cô đã có câu trả lời, thiếu nữ vẫn không nhịn được, muốn nghe câu trả lời từ chính miệng hắn.

 

Fred mím môi cười nhẹ, đôi mắt xanh lục tràn đầy sự sủng nịnh, khuôn mặt nhẹ nhàng dụi vào lòng bàn tay cô: "Bé Moore của anh thật xinh đẹp, rất đáng yêu, anh rất thích."

 

Chính vì câu trả lời kỳ quái này của hắn, toàn thân Thẩm Mộ Khanh dường như nhuốm một lớp hồng nhạt.

 

Đôi mắt hạnh long lanh ánh nước, mang theo sức hấp dẫn trí mạng nhất.

 

Đôi mắt xanh lục mờ đục chăm chú nhìn cô, cúi đầu chôn mặt vào hõm cổ cô, để lại những nụ hôn tinh tế lên xương quai xanh và đầu vai.

 

Chiếc mũi đỏ ửng của Thẩm Mộ Khanh dường như đã dịu đi, khiến khuôn mặt cô càng thêm nhu nhược và đáng thương.

 

Fred vốn không phải kẻ biết nhẫn nại, nhất là khi cả hai tâm ý đã tương thông. Hắn không có lí do gì để kìm nén d*c v*ng của mình.

 

Giống như con dã thú, xác định bạn đời bằng phương pháp nguyên thuỷ nhất.

 

Cô khẽ nhấc mi mắt, ngay lập tức lọt vào đôi mắt xanh lục của hắn.

 

Thẩm Mộ Khanh giơ tay, ôm lấy cổ hắn, mơ mơ màng màng nói: "Fred Keith, anh..... Phải yêu em thật nhiều đó. Trên thế giới này, dường như em chỉ còn mỗi anh."

 

Nỗi buồn vô cớ dâng lên khiến cô gái thoạt nhìn đáng thương đến cực điểm.

 

Fred khẽ run lên, hai tay cũng dừng lại, sau đó nhéo lấy phần mềm mại dưới cằm cô, thì thầm an ủi: "Được rồi, chỉ có anh."

 

Còn anh, cũng chỉ có em...

 

.........

 

Thẩm Mộ Khanh bật khóc nức nở, không thể kiềm chế những tiếng nấc nghẹn ngào, siết chặt lấy Fred, như muốn hấp thụ tất cả hơi ấm từ hắn.

 

Thật lâu, cô không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp đó.

 

Fred lại không có ý định buông cô ra, giữ chặt bờ vai cô, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục của hắn. Mái tóc vàng lấm tấm mồ hôi rũ xuống, giọng khàn khàn: "Nhìn anh cho thật rõ, bé Moore. Nếu còn dám trốn tránh, lần tới sẽ không đơn giản như bây giờ đâu."

 

Đầu óc nhỏ bé của Thẩm Mộ Khanh lúc này hoàn toàn không thể nhận thức được gì, nghe hắn nhắc đến "Moore", cô theo bản năng hoảng sợ, lấy tay che mũi mình lại.

 

Trong trạng thái mơ mơ màng màng, cô bật khóc, hốt hoảng kêu lên: "Không........ Không muốn trở thành Moore! Không muốn mũi bị to ra!!!"

 

Vẻ đáng yêu và quyến rũ của cô trở thành mồi nhử mạnh mẽ nhất để săn bắt con dã thú này.

 

Thử lần nào cũng linh!

 

Sau những ồn ào, náo động, hai tâm hồn cô độc cuối cùng cũng đạt đến sự hòa hợp thăng hoa cao nhất.

 

Hắn ôm chặt Thẩm Mộ Khanh, cả cơ thể tựa sát vào thân hình nàng từ phía sau. Hai người đều không hẹn mà cùng tận hưởng sự yên tĩnh và an ủi này.

 

Trong thế giới của Fred, ấm áp vốn chẳng có nhiều. Thời thơ ấu của hắn còn bi thảm hơn những gì Thẩm Mộ Khanh tưởng tượng.

 

Chưa từng có ai thực sự bước vào thế giới của hắn. Tựa như ông trời rủ lòng thương xót, khi hắn gần như đánh mất nhân tính, lại ban cho hắn một người phụ nữ như bông hoa mùa xuân.

 

Hắn giơ tay, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Thẩm Mộ Khanh, động tác mang theo sự dịu dàng chưa từng có, giọng nói trầm thấp, thấp giọng trấn an.

 

Cho đến khi Thẩm Mộ Khanh mơ màng, sắp chìm vào giấc ngủ, Fred mới chậm rãi đứng dậy, ôm trọn cô vào lòng.

 

Không để lộ cảnh xuân ra ngoài, giấu tất cả những điều tốt đẹp trong đó.

 

Fred bước về phía cửa, giơ tay chạm vào một chiếc nút trên vách tường gần đó.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...