Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim)
Chương 22: Không muốn truy đến cùng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tân Ngôn, “Mẹ, con xin lỗi, mẹ đừng bỏ
rơi con—— “
Tông Cảnh Hạo ngớ người lại, đưa mắt xuống
nhìn bàn tay nhỏ đang năm lấy cổ áo của anh,
ánh mắt từ từ rơi trên mặt cô, bộ dạng của cô rất
đau khổ, giống như bị bệnh tâm thần.
Tông Cảnh Hạo chau mày, “Lâm Tân Ngôn?”
Lâm Tân Ngôn không nghe thấy, giống như
đang bị rơi vào trạng thái khủng hoảng, bộ dạng
của cô rất bất ổn, nhưng rất nhanh, lại khôi phục
sự yên ôn, buông Tông Cảnh Hạo ra, ngủ mê man.
Tông Cảnh Hạo dần dần đứng thẳng người
lên, nhìn cô hai giây rồi quay người, bước chân ra
khỏi phòng.
Bạch Trúc Vi ngồi trên ghế sofa, hai tay nắm
chặt lấy cốc nước, Tông Cảnh Hạo ở trong phòng
thêm giây nào, thì trong lòng cô ta bị giày vò thêm
giây đó.
Người phụ này không phải nên ở bệnh viện
chăm sóc mẹ cô ta sao?
Tại sao lại có thời gian trở về?
Khi Quan Kình đi điêu tra Lâm Tân Ngôn, bị
Bạch Trúc Vi biết được, cho nên khi người mà
Quan Kình cử đi nước A điều tra thông tin Lâm
Tân Ngôn, người của Bạch Trúc Vi đã đến trước
một bước, giết chết người phụ nữ lúc đầu môi giới
cho Lâm Tân Ngôn, tạo thành cảnh giả “vô ý” từ
trên lầu rơi xuông chất.
Đây cũng là mấu chốt tại sao Quan Kình
không điều tra được chuyện đêm hôm đó.
Cô ta hao tổn tâm sức, sợ Tông Cảnh Hạo và
Lâm Tân Ngôn có quá nhiều thời gian ở cạnh
nhau, nên đã mua chuộc những người sống trong
khu nhà ở của mẹ con Lâm Tân Ngôn, nói những
lời khó nghe, kích động làm Trang Tử Khâm phải
nhập viện, để Lâm Tân Ngôn không có thời gian ở
bên cạnh Tông Cảnh Hạo.
Nhưng cô ta không nghĩ đến, Lâm Tân Ngôn
sẽ không túc trực ở trong bệnh viện.
Mà lại được Tông Cảnh Hạo ôm.
Càng nghĩ trong lòng Bạch Trúc Vi càng suy
SỤP.
Đến mức không chú ý kiểm soát biểu cảm
trên khuôn mặt.
Tông Cảnh Hạo từ trong phòng đi ra, liền nhìn
thấy hết biểu cảm mà Bạch Trúc Vi chưa kịp thu
lại, anh ung dung thản nhiên bước đến.
Bạch Trúc Vi đứng dậy, chất vấn, cô ta suýt
nữa buột miệng nói ra, nhưng may vẫn còn lý trí,
“Cô Lâm bị ốm sao anh?”
Tông Cảnh Hạo không lập tức trả lời, mà ngồi
vào ghế sofa, đôi chân thon dài vắt lên nhau, mới
từ từ đưa mắt lên, nhìn Bạch Trúc Vi, nửa nóng
nửa lạnh, làm người khác không đoán được.
Trong lòng Bạch Trúc Vi đột nhiên rất căng
thẳng, Tông Cảnh Hạo như vậy làm cô ta sợ hãi,
dè dặt, “Anh Hạo—— “
Tông Cảnh Hạo, “Ừm” Khoé miệng anh con
thành nụ cười nhạt, “Sao vậy?”
Nhìn như vậy cũng không có điều gì không
đúng, Bạch Trúc Vi ổn định lại tâm trạng, cô ta
thử ngồi cạnh anh, anh không bài xích.
- -----------------
Lâm Tân Ngôn, “Mẹ, con xin lỗi, mẹ đừng bỏ
rơi con—— “
Tông Cảnh Hạo ngớ người lại, đưa mắt xuống
nhìn bàn tay nhỏ đang năm lấy cổ áo của anh,
ánh mắt từ từ rơi trên mặt cô, bộ dạng của cô rất
đau khổ, giống như bị bệnh tâm thần.
Tông Cảnh Hạo chau mày, “Lâm Tân Ngôn?”
Lâm Tân Ngôn không nghe thấy, giống như
đang bị rơi vào trạng thái khủng hoảng, bộ dạng
của cô rất bất ổn, nhưng rất nhanh, lại khôi phục
sự yên ôn, buông Tông Cảnh Hạo ra, ngủ mê man.
Tông Cảnh Hạo dần dần đứng thẳng người
lên, nhìn cô hai giây rồi quay người, bước chân ra
khỏi phòng.
Bạch Trúc Vi ngồi trên ghế sofa, hai tay nắm
chặt lấy cốc nước, Tông Cảnh Hạo ở trong phòng
thêm giây nào, thì trong lòng cô ta bị giày vò thêm
giây đó.
Người phụ này không phải nên ở bệnh viện
chăm sóc mẹ cô ta sao?
Tại sao lại có thời gian trở về?
Khi Quan Kình đi điêu tra Lâm Tân Ngôn, bị
Bạch Trúc Vi biết được, cho nên khi người mà
Quan Kình cử đi nước A điều tra thông tin Lâm
Tân Ngôn, người của Bạch Trúc Vi đã đến trước
một bước, giết chết người phụ nữ lúc đầu môi giới
cho Lâm Tân Ngôn, tạo thành cảnh giả “vô ý” từ
trên lầu rơi xuông chất.
Đây cũng là mấu chốt tại sao Quan Kình
không điều tra được chuyện đêm hôm đó.
Cô ta hao tổn tâm sức, sợ Tông Cảnh Hạo và
Lâm Tân Ngôn có quá nhiều thời gian ở cạnh
nhau, nên đã mua chuộc những người sống trong
khu nhà ở của mẹ con Lâm Tân Ngôn, nói những
lời khó nghe, kích động làm Trang Tử Khâm phải
nhập viện, để Lâm Tân Ngôn không có thời gian ở
bên cạnh Tông Cảnh Hạo.
Nhưng cô ta không nghĩ đến, Lâm Tân Ngôn
sẽ không túc trực ở trong bệnh viện.
Mà lại được Tông Cảnh Hạo ôm.
Càng nghĩ trong lòng Bạch Trúc Vi càng suy
SỤP.
Đến mức không chú ý kiểm soát biểu cảm
trên khuôn mặt.
Tông Cảnh Hạo từ trong phòng đi ra, liền nhìn
thấy hết biểu cảm mà Bạch Trúc Vi chưa kịp thu
lại, anh ung dung thản nhiên bước đến.
Bạch Trúc Vi đứng dậy, chất vấn, cô ta suýt
nữa buột miệng nói ra, nhưng may vẫn còn lý trí,
“Cô Lâm bị ốm sao anh?”
Tông Cảnh Hạo không lập tức trả lời, mà ngồi
vào ghế sofa, đôi chân thon dài vắt lên nhau, mới
từ từ đưa mắt lên, nhìn Bạch Trúc Vi, nửa nóng
nửa lạnh, làm người khác không đoán được.
Trong lòng Bạch Trúc Vi đột nhiên rất căng
thẳng, Tông Cảnh Hạo như vậy làm cô ta sợ hãi,
dè dặt, “Anh Hạo—— “
Tông Cảnh Hạo, “Ừm” Khoé miệng anh con
thành nụ cười nhạt, “Sao vậy?”
Nhìn như vậy cũng không có điều gì không
đúng, Bạch Trúc Vi ổn định lại tâm trạng, cô ta
thử ngồi cạnh anh, anh không bài xích.
- -----------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương