Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim)
Chương 28: Đừng đối xử với em tốt như vậy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tay của Hà Thuy Trạch hơi khựng lại một lúc,
tiền không thể làm anh vui.
Lâm Tân Ngôn mở miệng, mãy lần muốn nói
lại thôi, từ đầu đến cuối không mở miệng hỏi, Lâm
Lâm mà mẹ anh nhắc đến, là bạn gái của anh sao?
Nhưng Hà Thuy Trạch dường như không
thích người khác nhắc đến chủ đề này.
Cho nên cô mới không mở miệng hỏi.
Hà Thuy Trạch ngẩng đầu, phát hiện trên mặt
cô có in năm dấu đầu ngón tay, chân mày anh
chau lại, đau lòng hỏi, “Lần này lại là ai?”
Lâm Tân Ngôn không biết, nhưng cô đoán là
Bạch Trúc Vi.
Bởi vì dường như sự uy hiếp của cô đối cô ta
là lớn nhất, cô ta rất sợ cô và Tông Cảnh Hạo gần
gũi với nhau.
Lâm Tân Ngôn, “Em không có chứng cứ." Suy
đoán không có căn chứ, chung quy không phải là
đáp án.
Hà Thuy Trạch đưa tay sờ mặt cô, Lâm Tân
Ngôn theo bản năng lùi về phía sau, tay của anh
rơi vào không trung, trong lòng có một chút mất
mát, nhưng mặt anh lại giả vờ tức giận, “Sao nào,
anh trai sờ một cái cũng không được sao?”
Thực ra không phải Lâm Tân Ngôn cố ý tránh
anh, chỉ là đối với tiếp xúc khác giới tính, bản
năng của cô có chút chống đối.
Hà Thuy Trạch vuốt tóc cô một cái, “Ngôn
Ngôn xấu hổ rồi” Sau đó sắc mặt anh lại trở nên u
ám, “Vất thương trên đầu gối em—- “
Tuy không bị tổn thương đến xương, nhưng
da thịt lại bị thương không hề nhẹ.
Hà Thuy Trạch, “Em chịu đựng một chút." Vừa
nãy anh chỉ mới rửa sạch vết thương, bây giờ phải
băng bó, bôi thuốc có lẽ sẽ rất đau.
Lâm Tân Ngôn gật đầu, khi Hà Thuy Trạch rửa
vết thương cho cô đã rất đau, cô chỉ có thể cắn
răng chịu đựng.
Bởi vì từ rất lâu cô đã biết, có một vài nỗi đau
không có ai có thể thay thế.
Không có ai đau lòng!
Cô chỉ có thể tự mình kiên cường!
Lâm Tân Ngôn, “Vâng.” Cô cắn môi.
Hà Thuy Trạch nhìn cô hai giây, cố ý trêu cho
cô cười, “Nếu như em không nhịn được, anh cho
em mượn tay để cắn”
Lâm Tân Ngôn phối hợp cười với anh, nhưng
trong lòng cô lại nặng nề bất thường, lần này
Bạch Trúc Vi không thành công, liệu cô ta có bịt
miệng người thay thế?”
Đột nhiên, cô phát hiện mình không có cái gì.
Sao có thể chống chọi lại cô ta?
Hà Thuy Trạch cúi đầu bôi thuốc cho cô,
không chú ý đến biểu cảm trên khuôn mặt cô, sợ
cô đau, cố ý nói chuyện với cô, “Thuốc này, sẽ
không ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng em, em
không cân lo lắng”
Lâm Tân Ngôn gật đầu.
Hà Thụy Trạch suy nghĩ rất chu đáo.
Tay cô che lên bụng, đây có lẽ là chuyện mà
- -----------------
Tay của Hà Thuy Trạch hơi khựng lại một lúc,
tiền không thể làm anh vui.
Lâm Tân Ngôn mở miệng, mãy lần muốn nói
lại thôi, từ đầu đến cuối không mở miệng hỏi, Lâm
Lâm mà mẹ anh nhắc đến, là bạn gái của anh sao?
Nhưng Hà Thuy Trạch dường như không
thích người khác nhắc đến chủ đề này.
Cho nên cô mới không mở miệng hỏi.
Hà Thuy Trạch ngẩng đầu, phát hiện trên mặt
cô có in năm dấu đầu ngón tay, chân mày anh
chau lại, đau lòng hỏi, “Lần này lại là ai?”
Lâm Tân Ngôn không biết, nhưng cô đoán là
Bạch Trúc Vi.
Bởi vì dường như sự uy hiếp của cô đối cô ta
là lớn nhất, cô ta rất sợ cô và Tông Cảnh Hạo gần
gũi với nhau.
Lâm Tân Ngôn, “Em không có chứng cứ." Suy
đoán không có căn chứ, chung quy không phải là
đáp án.
Hà Thuy Trạch đưa tay sờ mặt cô, Lâm Tân
Ngôn theo bản năng lùi về phía sau, tay của anh
rơi vào không trung, trong lòng có một chút mất
mát, nhưng mặt anh lại giả vờ tức giận, “Sao nào,
anh trai sờ một cái cũng không được sao?”
Thực ra không phải Lâm Tân Ngôn cố ý tránh
anh, chỉ là đối với tiếp xúc khác giới tính, bản
năng của cô có chút chống đối.
Hà Thuy Trạch vuốt tóc cô một cái, “Ngôn
Ngôn xấu hổ rồi” Sau đó sắc mặt anh lại trở nên u
ám, “Vất thương trên đầu gối em—- “
Tuy không bị tổn thương đến xương, nhưng
da thịt lại bị thương không hề nhẹ.
Hà Thuy Trạch, “Em chịu đựng một chút." Vừa
nãy anh chỉ mới rửa sạch vết thương, bây giờ phải
băng bó, bôi thuốc có lẽ sẽ rất đau.
Lâm Tân Ngôn gật đầu, khi Hà Thuy Trạch rửa
vết thương cho cô đã rất đau, cô chỉ có thể cắn
răng chịu đựng.
Bởi vì từ rất lâu cô đã biết, có một vài nỗi đau
không có ai có thể thay thế.
Không có ai đau lòng!
Cô chỉ có thể tự mình kiên cường!
Lâm Tân Ngôn, “Vâng.” Cô cắn môi.
Hà Thuy Trạch nhìn cô hai giây, cố ý trêu cho
cô cười, “Nếu như em không nhịn được, anh cho
em mượn tay để cắn”
Lâm Tân Ngôn phối hợp cười với anh, nhưng
trong lòng cô lại nặng nề bất thường, lần này
Bạch Trúc Vi không thành công, liệu cô ta có bịt
miệng người thay thế?”
Đột nhiên, cô phát hiện mình không có cái gì.
Sao có thể chống chọi lại cô ta?
Hà Thuy Trạch cúi đầu bôi thuốc cho cô,
không chú ý đến biểu cảm trên khuôn mặt cô, sợ
cô đau, cố ý nói chuyện với cô, “Thuốc này, sẽ
không ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng em, em
không cân lo lắng”
Lâm Tân Ngôn gật đầu.
Hà Thụy Trạch suy nghĩ rất chu đáo.
Tay cô che lên bụng, đây có lẽ là chuyện mà
- -----------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương