Không ngờ là, vừa hỏi Khương Tiểu Thiền một câu, Khương Đại Hỉ đã nhận được sự đồng ý.
Cô bé muốn đi ra ngoài cùng chị, nhưng không chịu thay đồ ngắn tay.
“Tại sao em không mặc áo ngắn tay được? Trước đây em đâu có thói quen này?” Khương Đại Hỉ không sao hiểu nổi.
Khương Tiểu Thiền không có ý định trả lời chị.
Khương Đại Hỉ đành thỏa hiệp: “Nếu em thật sự muốn mặc như vậy cũng được, nhưng đổi sang loại vải mềm mại hơn nhé.”
Cô lôi từ dưới giường ra một cái hộp, bên trong toàn là quần áo mà Khương Tiểu Thiền từng mặc.
Dù sao Khương Tiểu Thiền cũng không cao lên mấy, quần áo cũ vẫn vừa vặn. Cô tìm cho em gái một chiếc áo dài tay thoáng mát và một chiếc quần dài rộng rãi.
Nhìn đống quần áo đó, Khương Tiểu Thiền cắn chặt môi dưới, hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Quần áo của em, chị vẫn giữ à?”
“Đương nhiên rồi. Em chỉ đi học ở thành phố chứ có phải không về nhà đâu.” Khương Đại Hỉ trả lời một cách đương nhiên.
Cô chỉ vào cái hộp nhỏ hơn bên cạnh rồi nói: “Những bộ em không mặc được nữa vì nhỏ quá, chị cũng giữ lại cho em.”
Sau khi phủi bụi trên tay, Khương Đại Hỉ cầm túi đi xuống cầu thang: “Chị chờ em năm phút thôi đấy, nếu em chậm chạp thì chị sẽ đi một mình đó.”
Khương Tiểu Thiền cầm lấy chiếc áo dài tay, đưa lên mũi ngửi kỹ, trên đó có mùi bột giặt sạch sẽ.
Quần áo cũ không bị vứt đi… Cô bé không phải là một vị khách trong nhà, cô bé vẫn còn một phần không gian ở đây.
Hai năm qua, cô bé đã nhìn thấy biết bao chiếc váy mới tinh xảo đẹp đẽ, nhưng lại giống như màng bọc thực phẩm, ngột ngạt đến nỗi làm cô bé khó thở.
Nhưng quần áo ở nhà thì khác.
Chúng là do gia đình mua cho cô bé, vô hại, chúng thuộc về Khương Tiểu Thiền.
Mặc lên bộ quần áo thân quen, Khương Tiểu Thiền cảm giác mình như đang xuyên không gian và thời gian.
Như thể, tất cả có thể trở lại như trước đây, trở về hai năm trước.
Trong đầu cô bé liên tục vang lên những lời chị vừa nói, đến bây giờ, Khương Tiểu Thiền mới cảm nhận được một chút là cô bé đã thực sự “trở về nhà”.
Thay bộ quần áo dài mát mẻ, Khương Tiểu Thiền đi xuống cầu thang.
Hai chị em cùng ra ngoài, người đi trước, người theo sau trên con đường.
Những cảm giác khó chịu tối qua vẫn chưa tan biến, Khương Đại Hỉ không có ý định bắt chuyện với Khương Tiểu Thiền.
Ai ngờ, Tiểu Thiền đang đi phía sau lặng lẽ ghé sát lại, nói khẽ: “Cảm ơn chị.”
“Hả?”
Khương Đại Hỉ ngơ ngác: “Chị không biết em cảm ơn chị vì điều gì?”
Khương Tiểu Thiền lại im lặng.
Khương Đại Hỉ gãi đầu, lại một lần nữa thấy em gái thật kỳ quặc.
Hai người bạn đã đến sớm, họ ngồi ở cổng thư viện.
Họ chưa từng gặp Khương Tiểu Thiền, Khương Đại Hỉ giới thiệu sơ qua.
“Em gái mình, nó mới từ thành phố về hôm qua. Mẹ mình đi làm rồi nên mình dẫn em ra ngoài đi dạo.”
Giữa trời hè nóng bức, bạn bè liếc thấy áo dài tay của Khương Tiểu Thiền, câu đầu tiên đã hỏi: “Em không thấy nóng à?”
Không muốn bạn bè nhìn em gái với ánh mắt khác lạ, Khương Đại Hỉ khoanh tay, cô nói qua loa: “Cậu không hiểu rồi, đây gọi là chống nắng. Người thành phố rất chú trọng việc chống nắng, mặc như vậy mùa hè rất thời trang. Đâu như cậu, mùa hè phơi nắng đen nhẻm như than ấy.”
“À, à, vậy hả.” Bạn bè cũng không phải người sành điệu, không có gì để tranh luận nên nhanh chóng im lặng.
Từ xa, Lâm Gia đang bước đến.
Chàng trai cao lớn, khỏe mạnh như măng mọc.
Cậu có vẻ ngoài điển trai, đôi mắt đen như mực, tự nhiên toát ra vẻ lạnh lùng khiến người lạ phải tránh xa. Nhưng khi cậu cười, lại như tuyết băng tan chảy, ấm áp lay động lòng người.
Lâm Gia mỉm cười, vẫy tay về phía họ.
“Này, Đại Hỉ, Gia Gia của cậu đến rồi.”
Một người bạn đụng khẽ vào tay Khương Đại Hỉ, trêu đùa: “Hôm nay hai người ăn mặc rất hợp nhau nhé, đẹp đôi quá.”
Khương Đại Hỉ mặc một chiếc quần lửng màu nâu, áo của Lâm Gia lại cùng tông màu.
Người bạn khác hưởng ứng: “Đúng vậy, nhìn cứ như một cặp đôi ấy.”
“Đừng nói bậy.” Khương Đại Hỉ vén tóc ra sau tai, lộ ra đôi tai đỏ bừng.
Vừa gặp mặt, Lâm Gia đã đưa cho Khương Đại Hỉ một cuốn vở dày.
Bên trong là bài thi cuối kỳ của Khương Đại Hỉ, cậu đã giúp cô tổng hợp những điểm khó của các dạng bài mà cô mất điểm, nhấn mạnh những phần cần ôn tập.
Cậu nói: “Lát nữa cậu xem qua, có chỗ nào không hiểu thì hỏi mình.”
Mấy người bạn liếc nhau, bắt đầu trêu đùa.
“Tài liệu học tập do học sinh đứng đầu trường biên soạn, chỉ có Đại Hỉ mới được thôi, bọn mình chẳng có đâu.”
“Thật là chu đáo, quan hệ không bình thường đâu nhé.”
Khương Đại Hỉ lập tức đứng ra phủ nhận: “Đương nhiên là không bình thường, mình với Lâm Gia quen nhau bao lâu rồi, còn các cậu mới quen cậu ấy bao lâu. Mình với cậu ấy là bạn bè thân thiết lâu năm cơ mà.”
Khi nói câu này, cô cố tình liếc trộm Lâm Gia.
Cậu cười nhạt, không có phản ứng gì đặc biệt.
Khương Đại Hỉ không tránh khỏi có chút thất vọng.
Lâm Gia có nhiều bạn, mối quan hệ tốt, dù vậy, cô vẫn không nghi ngờ mình là người bạn thân thiết nhất của cậu. Rõ ràng cậu đối xử với cô khác với người khác. Nhưng cái tình cảm đó, dường như vẫn chỉ nằm trong phạm vi tình bạn, không có chút gì vượt quá.
Nắm chặt cuốn vở trong tay, cô cùng mọi người đi vào thư viện.
Trong số những người có mặt, chỉ có Khương Tiểu Thiền thấy được sự thất vọng của chị gái.
*
Lâm Gia và Khương Tiểu Thiền cũng coi như quen biết.
Nhưng khi gặp lại, họ không hề có trao đổi, cũng chẳng tỏ ra chút tò mò nào với nhau.
Sự bình thản đó đã bị phá vỡ vào buổi chiều.
Có một người quen đến thư viện nói với Khương Đại Hỉ rằng, mẹ cô trong tiệm làm đẹp đã gây ra tai nạn khi massage cho khách, làm người ta bị thương. Giờ cửa tiệm đang náo loạn, khách hàng còn đập phá cửa tiệm, hai bên cãi nhau không ngừng.
Nghe tin này, Khương Đại Hỉ ngồi không yên, phải đến tiệm làm đẹp một chuyến.
Vì vậy, cô nhờ Lâm Gia chăm sóc Khương Tiểu Thiền.
“Em đi với chị.” Khương Tiểu Thiền muốn đi theo Khương Đại Hỉ.
“Không được, lỡ ở đó có người đánh nhau, có em sẽ thêm phiền. Em ở thư viện ngoan ngoãn ngồi đợi, nếu tối muộn chị chưa về thì để Lâm Gia đưa em về nhà.”
Khương Đại Hỉ vội vã rời đi.
Trong thư viện còn lại Lâm Gia và hai người bạn của cô.
Vì không quen biết với hai người kia, Khương Tiểu Thiền chọn chỗ ngồi đối diện với Lâm Gia.
Cậu đọc sách, cô bé cũng đọc sách, vẫn không có sự giao tiếp nào.
Đến khi trời bắt đầu tối.
Thư viện đóng cửa, Khương Đại Hỉ vẫn chưa trở về.
Hai người bạn đã chào tạm biệt Lâm Gia trước cửa thư viện.
Cậu quay đầu nhìn Khương Tiểu Thiền, lần đầu tiên hai người có cuộc đối thoại.
Cậu nói: “Chúng ta đi bộ về nhà nhé.”
Cô bé đáp: “Ừm.”
Chiều mùa hè, gió mát thổi nhẹ.
Cậu bước chậm lại, đi song song cùng cô.
Khương Tiểu Thiền không có ý định mở lời trò chuyện, may mắn thay Lâm Gia cũng vậy.
Hai người giữ im lặng kỳ quặc nhưng hài hòa, suốt đường đi cho đến khi đến trước cửa nhà cô. Trong nhà tối đen, chị gái và mẹ cô bé vẫn chưa về.
“Em có chìa khóa không?” Lâm Gia hỏi.
Khương Tiểu Thiền lắc đầu.
Cậu đề xuất vài lựa chọn cho cô: “Anh có thể ở lại chờ với em. Hoặc em có thể sang nhà anh ngồi một lúc. Nếu em đói, anh sẽ đưa em đi ăn gì đó.”
Khương Tiểu Thiền đắn đo suy nghĩ.
Họ đứng chờ ngoài cửa khoảng mười lăm phút.
Cuối cùng, cô bé đã quyết định.
“Anh về đi, em có thể tự mình ở đây chờ mẹ với chị.”
Cô bé nhớ lời chị nói tối qua. Ông nội Lâm đang bệnh nặng. Giờ là bữa ăn tối, cậu nên về nhà chăm sóc ông mới phải.
Lâm Gia hiểu lựa chọn của Khương Tiểu Thiền.
Cậu quyết định đứng trước cửa, cùng cô đợi.
Bất chợt cậu nhớ ra điều gì đó. Trước khi ra khỏi nhà, cậu đã làm hai cái cơm nắm. Lâm Gia lấy chúng ra.
“Ăn cái này đi, để lót dạ.” Cậu chia một cái cho Khương Tiểu Thiền.
Cô bé chưa kịp từ chối thì cơm nắm đã nằm trong tay.
Lâm Gia mở phần của mình, ăn ngon lành.
Thịt gà, tiêu, rong biển, dầu mè…
Khương Tiểu Thiền có khứu giác nhạy bén, cô bé ngửi thấy mùi thơm từ nhiều loại thực phẩm và gia vị hòa quyện.
Cơm nắm này chắc chắn ngon lắm.
Cô bé tự nhủ, “Thử một miếng xem sao.”
Để được cơ hội về nhà, Khương Tiểu Thiền đã nhịn ăn rất nhiều ngày. Giờ đây, cảm giác đói không còn nữa, đau dạ dày cũng không rõ rệt, chỉ có miệng khô khốc, đắng nghét.
Cô bé đưa cơm nắm lên, ngửi một chút, mùi không khó chịu.
Cô bé mở miệng, cắn một miếng, gần như không nhai đã nuốt xuống.
Rồi đến miếng thứ hai, miếng thứ ba.
Lưỡi cô bé nếm thấy thịt gà, mùi tanh của thức ăn và mỡ đã nguội lập tức bốc lên.
Cổ họng cô bé thắt lại, Khương Tiểu Thiền nôn thốc ra.
Cô bé ói đến xé ruột xé gan, nhưng không nôn ra được gì.
Lâm Gia bị dáng vẻ của cô bé làm giật mình, cậu liền cúi xuống giúp cô vuốt lưng.
Tuy nhiên, động tác này lại khiến tình hình càng thêm rối loạn.
Nhận ra tay cậu đang đặt trên lưng mình, Khương Tiểu Thiền phản xạ đẩy cậu ra, hoảng hốt né tránh. Tay cô bé vô tình đụng vào ba lô của cậu, ba lô lật ngược, đồ đạc rơi rào rào xuống đất.
Lâm Gia vội vàng rụt tay lại, giữ khoảng cách với cô bé.
Khương Tiểu Thiền ngồi bệt xuống sàn, người đờ đẫn.
Cậu nhìn đôi mắt đỏ hoe sau cơn nôn khan, cơ thể cô bé run như cái sàng. Trong trạng thái sợ hãi tột cùng, cô bé bắt đầu nhặt lại đồ cho cậu, không ngừng xin lỗi.
“Xin lỗi, em không cố ý, xin lỗi.”
“Không sao, không có gì cả. Chỉ là sách với bút thôi, không hỏng được.”
Lâm Gia nói từng chữ, giọng bình tĩnh.
“Em ngồi nghỉ đi, để anh nhặt cho, không sao mà.”
Giọng cậu bình thản, như có phép khiến đầu óc nguôi đi cơn nóng nảy. Cô bé dịch sang bên, để cậu tự thu dọn đồ rơi vãi.
Khương Tiểu Thiền ngồi im nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Gia.
Động tác cúi xuống khiến vạt áo phông của cậu nhấc lên, để lộ phần eo đầy vết thương chằng chịt trước mắt cô bé.
Vết bầm mới đè lên vết cũ, xanh xanh vàng vàng một mảng lớn. Vết thương của cậu không được xử lý, trông thật ghê người.
Cô bé lặng lẽ nhìn một lúc lâu.
Nhận thấy ánh mắt phía sau, Lâm Gia vội kéo áo xuống.
Cậu đã nhặt hết đồ của mình lại.
Khương Tiểu Thiền và Lâm Gia ngồi cạnh cửa nhà họ Khương, mỗi người đều có tâm sự riêng.
Lâm Gia khẽ ho một tiếng, cậu chủ động mở đầu câu chuyện.
Dựa vào trạng thái của cô bé vừa nãy, cậu đặt câu hỏi, đánh đúng trọng tâm, hỏi vô cùng chính xác.
“Có phải em đã nhiều ngày không ăn gì không?”
Khương Tiểu Thiền lạnh lùng nhìn cậu một cái. Không chỉ cô bé, trên người cậu cũng có những điều khó nói ra.
Cô bé cũng dựa theo cảm giác, đoán một câu: “Có phải anh bị bố đánh suốt không?”
Lâm Gia không ngờ cô lại hỏi như vậy, cậu bật cười thành tiếng.
Cậu thấy cô nhóc này thật thú vị, người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, cô bé nhạy bén hơn nhiều người lớn.
Và cũng bởi vì cô bé là trẻ con nên cậu cũng buông lỏng đề phòng: Nói cho cô bé biết thì có sao đâu?
“Đúng vậy, anh bị bố đánh suốt.”
Xem như một sự trao đổi, cô bé cũng thản nhiên nói thật: “Ừ, em đã nhịn ăn rất nhiều ngày.”
Lâm Gia và Khương Tiểu Thiền không ai tiếp tục hỏi, chìm vào sự trống rỗng.
Thật ra, họ không có ý định phơi bày vết thương của mình, chia sẻ cho một người không quá quen thuộc.
Giữa hai người không có niềm tin.
Không có sự tin tưởng để giãi bày, quy tắc họ phải chấp nhận là: Muốn biết bí mật sâu hơn, phải mở lòng ngang nhau.
Vừa hay, Mạnh Tuyết Mai và Khương Đại Hỉ đã trở về.
Họ chỉ nói chuyện được đến đó.
Lâm Gia và Khương Tiểu Thiền đều không thích xen vào chuyện người khác, họ đã quá bận bịu với chính mình.
Nhưng thật tình cờ, trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này, họ lại cùng đồng lòng lựa chọn can thiệp vào cuộc sống của đối phương.
Sau khi Khương Đại Hỉ trở về nhà, cô dẫn Khương Tiểu Thiền lên lầu.
Lâm Gia và Mạnh Tuyết Mai có một cuộc nói chuyện ngắn.
Sợ mình nói chưa đủ rõ ràng, không hiệu quả, cậu vừa mở lời đã đi thẳng vào trọng điểm: “Cô ạ, cháu cảm thấy Khương Tiểu Thiền lần này cháu gặp không còn vui tươi như hồi nhỏ. Có lẽ, cô cần để ý tới em ấy hơn một chút.”
Khương Tiểu Thiền không biết rằng ở dưới lầu đang có cuộc nói chuyện.
Cùng lúc đó, cô kéo chị lại, kết hợp với những quan sát cả ngày và trực giác của mình, cô bé chân thành nói xấu Lâm Gia.
“Chị ơi, người nhìn thấu được tâm tư của người khác chắc chắn rất thông minh, nhưng không nhất định là người tốt. Có lẽ, chị nên cẩn thận với Lâm Gia một chút.”
Sự Kiện Say Nắng Hàng Năm - Phiên Đại Vương
Chương 25: Cẩn thận với anh ấy
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương