Trưởng Công chúa vốn muốn tặng bức tượng Quan Âm làm quà mừng cho Thẩm Dung Tư để phá hỏng hôn lễ, nhưng cuối cùng vì vài câu nói của Thẩm Thái phu nhân đã đem bức tượng Quan Âm mà nàng ta mang tới dọn đi mất rồi.
Lại còn nói nàng ta là người nhà mẹ đẻ.
Trưởng Công chúa bỗng mất hết kiên nhẫn, ngồi ở bên cạnh bàn lạnh lùng quan sát mọi người trong phòng, chờ đến lúc tân lang tân nương cử hành nghi thức mới lại gây khó dễ.
Phủ Trấn Quốc công tối muộn mới gửi thiệp cưới tới, một số khách mời đã ăn cơm ở nhà rồi.
Trưởng Công chúa cũng ăn cơm xong mới tới tham gia tiệc cưới, cũng không thèm nhìn những món ngon do nha hoàn mang lên.
"Trưởng Công chúa sao lại không ăn thế, chê đồ ăn ở phủ Trấn Quốc công bọn ta không sạch sẽ hay là không ngon sao?"
Thẩm Thái phu nhân đặt đũa xuống, nhìn Trưởng Công chúa, dáng vẻ giống như rất quan tâm Trưởng Công chúa, nhưng thực ra trong lòng bà ấy đang rất lo lắng.
Thẩm Chiêu chậm trễ chưa về, không thể tổ chức hôn lễ mà không có tân lang được.
Nếu Trưởng Công chúa không tới thì còn xoay xở được, có thể tìm một người họ hàng xa dáng người giống với Tống Dự giả làm tân lang qua mắt.
Nhưng bây giờ Trưởng Công chúa tới rồi, chuyện này sẽ khó giải quyết hơn.
Bây giờ Tống Dự đã trở thành cái gai trong mắt của Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa chắc chắn muốn đích thân xác minh Tống Dự thực sự trở thành rể của phủ Trấn Quốc công mới thôi.
“Thái phu nhân đừng trách, buổi tối ta thường ăn rất ít.
Với lại lúc nhận được thiệp cưới ta cũng đã ăn cơm rồi.
Nhưng phủ Trấn Quốc công có chuyện vui, ta cũng không thể không tới...".
Trưởng Công chúa nở một nụ cười giả tạo, liếc nhìn Thẩm Thái phu nhân rồi lại quay mặt nhìn ra cửa phòng tiệc.
Phía ngoài cửa phòng tiệc được trải thảm đỏ kéo dài đến cuối hành lang.
Sau khi tân lang tân nương bái đường, chắc chắn sẽ phải bước trên thảm đỏ để vào động phòng.
Trưởng Công chúa chờ nghi thức của hôn lễ bắt đầu, nếu như không tận mắt trông thấy Tống Dự bái đường thì nàng ta sẽ không từ bỏ.
Nếu Tống Dự thực sự trở thành rể của phủ Trấn Quốc công, vậy thì sau này hắn ta sẽ là kẻ thù của phủ Bình Tân Hầu!
Trưởng Công chúa âm thầm nghiến răng.
Rượu đã uống ba chén, món ăn cũng bày kín bàn, không chỉ Trưởng Công chúa nóng lòng muốn xem tân lang, tân nương bái đường mà khách mời cũng có người bắt đầu hỏi bao giờ tân lang, tân nương mới ra, cũng gần đến giờ rồi, nếu ở tiệc cưới nhà người khác thì giờ này tân lang tân nương đã vào động phòng rồi.
Cả mặt Vương thị đỏ bừng không dám tùy tiện nói chuyện.
Kế hoạch cướp Trạng nguyên lang về phủ, thành thân với Thẩm Dung Tư đều là chủ ý của Thẩm Thái phu nhân.
Thái phu nhân sắp xếp như thế nào, Vương thị hoàn toàn không hay biết, bà ấy chỉ biết làm theo sự sắp xếp của Thái phu nhân, vội vàng gọi đầu bếp của Lâu Ngoại Lâu vào phủ làm tiệc cưới.
Thấy phòng tiệc bắt đầu ồn ào, Thẩm Thái phu nhân giơ tay lên, vỗ tay.
Tiếng vỗ tay vang lên, phòng tiệc trở nên im lặng, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn sang Thẩm Thái phu nhân.
Thẩm Thái phu nhân chậm rãi đứng dậy, mặt mày vui vẻ nói:
"Mọi người chớ nóng vội, còn có một món đặc sản trước giờ chưa từng có sẽ được mang lên ngay bây giờ."
Mọi người đều tò mò về món đặc sản trước giờ chưa từng có mà Thẩm Thái phu nhân nói.
Ở trong phòng tiệc này có ai không phải là quý nhân được ăn sung mặc sướng, có của ngon vật là gì mà chưa thưởng thức qua.
Thẩm Thái phu nhân xuất thân danh môn quý nữ, chắc chắn không dùng từ ngữ bừa bãi để miêu tả.
Mọi người đều vừa tò mò vừa muốn đợi đến sau khi Thẩm Thái phu nhân đưa thức ăn lên, họ có thể thuận miệng cảm thán cũng chỉ có như vậy, đều là món ăn đã từng thấy qua, để Thẩm Thái phu nhân luôn đề cao sự tôn quý của phủ Trấn Quốc công phải mất hết mặt mũi.
"Ta nói này Thái phu nhân, bây giờ món ngon nào cũng không thể khiến mọi người vui bằng việc mời ngũ tiểu thư ra bái đường, chúng ta đến là đến chúc mừng hôn lễ của ngũ tiểu thư mà.
phủ Trấn Quốc công kén rể là một chuyện vui rất lớn, một món ăn sao có thể so được."
Trưởng Công chúa cảm thấy Thẩm Thái phu nhân cố tình kéo dài thời gian.
"Trưởng Công chúa, ngài phải gọi ta một tiếng di mẫu đấy.
Khi ngài còn nhỏ mỗi lần gặp ta, ngài đều gọi di mẫu rất thân thiết.
Lúc đó ta còn nghĩ nếu ngài có thể cùng Lộc Nhi của ta thành đôi thì cũng là một cặp trời sinh."
"...!"
Vấn đề mà Thẩm Thái phu nhân đánh trống lảng sang khiến Trưởng Công chúa không biết trả lời ra sao, lúng túng vuốt chiếc khăn trong tay, cảm thấy hai má hơi nóng.
"Để mọi người phải đợi lâu rồi, món ăn đặc sắc của phủ Trấn Quốc công ngay lập tức được đưa lên."
Lúc này bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thẩm Chiêu.
Hai mắt Thẩm Thái phu nhân lập tức sáng lên, nụ cười giả tạo trên mặt biến mất thay vào đó là khuôn mặt vui tươi hớn hở, tràn đầy sắc xuân.
Vương thị đã không thể đợi thêm, vội vàng chạy ra cửa, nắm tay con trai với ánh mắt mong mỏi nhưng không dám hỏi trực tiếp.
Thẩm Chiêu vỗ nhẹ vào mu bàn tay của mẫu thân để bà ấy yên tâm, sau đó quay người về phía phòng khách đối diện, vỗ tay.
Ngay lập tức phòng khách truyền đến tiếng nhạc, mềm mại, du dương như âm thanh truyền xuống từ trên trời.
Thẩm Chiêu tao nhã bước vào phòng tiệc, chắp tay hành lễ với mọi người trong phòng rồi đến ngồi bên cạnh phụ thân.
Hắn đưa tay cầm bình rượu, rót rượu cho phụ thân, sau đó tự rót cho mình một ly rồi đứng lên, giơ cao ly rượu về phía mọi người, xin lỗi mọi người vì đến muộn.
Thấy vẻ mặt thoải mái của con trai, trong lòng Thẩm Lộc cũng nhẹ nhõm hơn,
ông ta lại cùng với một vài đại thần có quan hệ tốt ngồi bên cạnh say sưa nâng cốc, nụ cười cũng rạng rỡ hơn.
Tiếng nhạc đột nhiên vang lên khiến mọi người rối rít nghểnh cổ ra ngoài cửa xem chuyện gì.
Chỉ nhìn thấy bốn nam nhân mặc hồng y mang một chiếc bàn tròn chân cao chậm rãi bước vào.
Có một cô nương dáng người mảnh mai đang đứng trên mặt bàn.
Cô nương ấy đeo mạng che mặt màu đỏ, trên người mặc áo lụa đỏ, tóc búi cao lệch sang một bên, được tạo kiểu giống như đám mây bay.
Trên mái tóc đen nhánh cài một chiếc châm xoắn bằng vàng, bên trên mặt nạ lộ ra đôi mắt quyến rũ giống như một con cáo.
Chiếc bàn tròn được khiêng đến giữa phòng tiệc rồi đặt xuống, bốn nam nhân mặc hồng y lập tức lui ra.
Chiếc bàn tròn chưa đến ba thước vuông, cao hơn bàn ăn trước mặt mọi người.
Cô nương đó đứng trên bàn thái độ kiêu ngạo, giống như đang đứng từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Tiếng nhạc đột nhiên chuyển sang giai điệu uyển chuyển giống như mây trôi nước chảy.
Cô nương đó cũng bắt đầu điệu múa…
"Hay lắm!"
Không biết ai nhịn không được mà hét lên một tiếng.
Mọi người trong phòng tiệc đều kinh ngạc vì điệu múa, lúc này mới hoàn hồn, có người gõ bát, có người vỗ tay.
Bầu không khí trong phòng tiệc trở nên sôi nổi, vui vẻ, dường như ai cũng quên mất mục đích tới đây ngày hôm nay.
Cô nương đó nhảy liên tiếp ba khúc nhạc sau đó lại tạo tư thế ban đầu, xoay eo, lắc hông, hai tay để lên đỉnh đầu tựa như từ trên trời rải hoa.
Bốn nam nhân mặc hồng y bước tới, khiêng bàn lên chậm rãi đi ra ngoài.
"Cô nương xinh đẹp như vậy chỉ ở trên trời mới có, ở nhân gian thật sự rất hiếm gặp.
Hôm nay cũng coi như ta được mở rộng tầm mắt rồi.
Không biết phủ Trấn Quốc công tìm ở đâu ra người tuyệt vời như vậy?"
Lễ bộ Thượng thư cách một cái bàn quay đầu sang hỏi Thẩm Lộc.
Thẩm Lộc không nhịn được nhíu mày, Thẩm Chiêu thấy vậy vội cười nhẹ đáp:
"Lễ bộ Thượng thư hỏi sai người rồi, chắc đại nhân cũng biết chuyện nghe nhạc, xem kịch, tìm mỹ nhân là sở thích của Thẩm Chiêu.
Hi vọng là đại nhân sẽ thích điệu múa trên bàn mà ta tìm được này"
"Thích! Làm sao không thích được!"
Có người lau đi nước miếng đang chảy ở trên cằm.
Triệu Ấu Lăng nằm bò trên mái nhà đối diện phòng tiệc cũng bắt đầu thấy mệt, dứt khoát nằm ngửa ra ngắm sao trên bầu trời.
Khi nghe thấy tiếng nói của Thẩm Chiêu, nàng mới vội vàng xoay người lại nhìn vào trong phòng, đúng lúc nhìn thấy bốn nam nhân mặc hồng y bê bàn tròn vào phòng tiệc.
Nhìn cô nương duyên dáng tạo tư thế trên bàn, Triệu Ấu Lăng cảm thấy rất quen mắt.
Đợi đến khi cô nương đó múa xong ba khúc nhạc đi ra, Triệu Ấu Lăng vỗ đầu một cái, không nhịn được nói ra thành tiếng:
"Tô Nhi cô nương, sao lại là Tô Nhi cô nương? Thẩm Chiêu làm sao tìm ra được nàng ấy…"
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Ying
Beta: Liu Xing
Check: Ngọc Kỳ.
Sư Muội, Chậm Chút Đã - Nghiêm Ca Linh
Chương 52: 52: Hào Môn Đoạt Rể 3
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương