Ta hiểu rõ Phó Uyên.
Những lời này không quá sâu cũng không quá nông, chỉ vừa đủ, nhưng mỗi câu, đều vừa vặn đ.â.m thẳng vào tim Phó Uyên.
Đêm đó, khi Phó Uyên đến tẩm cung tìm ta, sắc mặt hắn âm trầm đến mức gần như đóng băng.
Hắn đang tức giận - và điều thú vị hơn là, hắn đang tức giận với Thanh Dao quận chúa.
Ta lười biếng dựa vào đầu giường, ngái ngủ hỏi hắn:
"Điện hạ, ta có thể ngủ chưa?"
Ta biết rõ, lúc này mà ta còn bắt chước ánh trăng sáng kia, chỉ sẽ khiến cơn giận trong lòng hắn thêm bùng phát.
Nhưng thứ mà ta đang chờ đợi chính điều này.
Quả nhiên——
Choang!
Phó Uyên tiện tay ném vỡ chén trà, ánh mắt hắn nhìn ta đầy cố chấp và bệnh hoạn: "Không được ngủ!"
Ta liếc nhìn những mảnh vỡ trên đất, giả vờ không hiểu, tỏ vẻ quan tâm: "Có phải điện hạ đang buồn phiền chuyện gì không? Tức giận hại thân, chi bằng nói ra đi."
Phó Uyên muốn nói lại thôi.
Có lẽ hắn cảm thấy khó mở lời.
Dù sao, thân là Thái tử cao quý, hắn lại không có được cô nương mà mình yêu, đó là chuyện rất mất mặt.
Ta liền thêm dầu vào lửa: "Trời đã khuya rồi, nếu Điện hạ không muốn nói, thì nằm xuống ngủ đi."
Nói xong, ta lại định nằm xuống.
Nhưng Phó Uyên lại kéo ta dậy, nhìn chằm chằm vào mặt ta, hỏi một cách khó khăn: "Tại sao? Ta đối xử với nàng ấy tốt như vậy, nhưng nàng ấy lại chọn Tạ Hữu?!"
Cuối cùng hắn cũng không kìm nén được nữa.
Ta không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Trước tiên, ta muốn để hắn điên cuồng một lúc.
Chỉ có chân chính nếm trải cảm giác cầu mà không được, đau đớn đến tận xương tủy, hắn mới có thể vì giải khát mà bất chấp tất cả uống thuốc độc.
Đáy mắt Phó Uyên dần dần lan tràn một màu đỏ bệnh hoạn.
Hắn liên tục tra hỏi, bàn tay siết chặt cổ ta càng lúc càng mạnh.
Vào thời khắc mấu chốt nhất, ta cố ý lên tiếng nhắc nhở: "Điện hạ, ta là Thẩm Dung Dung." Ta không phải ánh trăng sáng của hắn.
Biểu cảm trên mặt Phó Uyên đột nhiên cứng đờ.
Hắn thất thần buông ta ra.
Im lặng một lát, hắn bắt đầu thổ lộ: "Bọn họ hẹn nhau vào ngày thất tịch, tại Đài Nguyệt Dao thưởng rượu ngắm trăng.
Hừ, cái tên Đài Nguyệt Dao này, năm xưa là do ta cố ý đặt cho nàng ấy.
Nàng ấy lại dùng nó để tiếp đãi nam nhân khác.
Không lâu nữa, có lẽ phụ hoàng sẽ ban hôn cho nàng ấy...!Phụ hoàng sủng ái nàng ấy, lúc nàng ấy còn nhỏ, Tô tướng quân lại từng hứa gả nàng ấy cho tên họ Tạ kia...!Nàng ấy sẽ được như ý nguyện mà gả cho tên họ Tạ kia sao." Phó Uyên càng nói, ánh mắt càng trở nên cố chấp đáng sợ.
Ta và Phó Uyên đã trải qua nhiều kiếp sống bên nhau, ta tự nhiên có thể nhìn ra sự bất cam trong lòng hắn.
Đến đây, thời cơ đã chín muồi.
Vì vậy, ta chậm rãi mở miệng, thoạt nhìn như nhất thời nảy ra ý tưởng, nhưng thực chất đã toan tính từ lâu: "Có phải điện hạ muốn cưới quận chúa làm Thái tử phi không? Thực ra, ta có một kế giúp điện hạ."
Phó Uyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Ta nhìn khuôn mặt gầy gò của hắn, và cả nốt ruồi lệ dưới mắt kia: "Điện hạ có ngại chịu chút oan ức, thay một bộ hồng y, giả trang thành công tử nhà họ Tạ kia không?"
Phó Uyên không thể tin được mà hỏi lại: "Cái gì?"
Ta cuối cùng cũng nói ra câu nói đã kìm nén trong lòng từ lâu: "Thực ra, gương mặt của điện hạ có vài phần giống với Tạ công tử."
Khoảnh khắc đó, Phó Uyên đầu tiên là sững sờ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn dần dần lạnh xuống: "Thẩm Dung Dung, ngươi muốn ta ở trước mặt Thanh Dao, làm thế thân của Tạ Hữu?"
Khóe miệng ta hơi nhếch lên, thản nhiên hỏi lại: "Ừm, điện hạ có bằng lòng không?"
Nếu là trước kia, Phó Uyên ắt hẳn không thuận lòng.
Hắn cao ngạo, là Thái tử Đông cung, sao lại chịu bắt chước kẻ khác?
Huống hồ người kia còn là tình địch của hắn.
Nhưng nay đã khác xưa.
Phó Uyên vốn giỏi cân nhắc thiệt hơn, vì đoạt được ánh trăng sáng, hắn sẽ bất chấp tất cả.
Hắn thay áo đỏ, đổi cả mũ miện theo kiểu của Tạ công tử.
Ta còn tìm một trợ thủ: Thế thân số một, Lý Mi Mi.
Nữ nhân này thoạt nhìn mỗi ngày đều đang lãng phí thời gian ở Đông cung, nhưng thực tế, nàng lại có một tay nghề trang điểm có thể gọi là xuất quỷ nhập thần.
Dưới sự hỗ trợ của tuyệt kỹ này của Lý Mi Mi —— chính Thái tử cũng nhìn vào gương mà ngẩn người.
Sau một hồi, sự tương đồng giữa hắn và Tạ Hữu vậy mà đã gần tới bảy tám phần!
Phó Uyên nhìn chằm chằm vào ta và Lý Mi Mi, trong giọng nói mang theo một tia dò xét: "Trước kia quả thật chưa từng phát hiện, các thị thiếp của ta, từng người một, vậy mà đều thâm tàng bất lộ như vậy?"
Ta và Lý Mi Mi liếc nhìn nhau, khóe miệng đều cong lên một chút.
Ta mở lời trước, nhàn nhạt giải thích: "Không dám nói là thâm tàng bất lộ, ta xuất thân thanh lâu, những thứ này đều là thủ đoạn không thể đưa lên mặt bàn, may mắn là Điện hạ không chê mà thôi."
Không ngờ, Lý Mi Mi nói còn tuyệt hơn: "Điện hạ có biết tay nghề tuyệt diệu này của ta là luyện ra như thế nào không? Trước kia ta là người trang điểm cho người chết.
Lúc bận rộn, một ngày có thể vẽ cho ba bốn thi thể."
Phó Uyên: "..."
Nhìn vẻ mặt hắn, ta đoán hắn đại khái đang hối hận —— hối hận vì bị Lý Mi Mi dọa cho sợ mất mật..
Sự Nghiệp Thế Thân Của Thẩm Thụy Thụy
Chương 7: Chương 7
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương