Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)
Chương 4052: Rời khỏi người con ta
Sau tiếng nổ đinh tai nhức óc, tứ đại yêu Hắc Hồ bay ngược ra sau, rớt khỏi bậc thang, ngã xuống ngay trước người Dương Bách Xuyên.
"Khụ..." Tứ đại yêu hộc máu.
“Mạnh quá.” Hắc Hồ cảm thán một tiếng.
Dương Bách Xuyên phất tay, đỡ bốn người Hảo Hồ dậy, sau đó trợn mắt nhìn chằm chằm lưỡng khí đen trước cung điện với ánh mắt sắc bén như dao.
Nhưng ngay giây sau, cả người Dương Bách Xuyên bỗng run lên bần bật, thất thanh hô một tiếng: “Thanh Nhi...”
Khí đen trước cung điện dần tụ lại thành một bóng người, vốn tưởng Sói Yêu Ma sẽ xuất hiện, ai ngờ đâu lại chính là con trai của hẳn, Dương Nguyên. Thanh.
Trái tìm Dương Bách Xuyên run rẩy, hẳn không tiếc dùng cả sinh mạng để đánh đổi, ra sức tìm kiếm con trai, nào ngờ đâu lại nhận được kết quả này.
Chỉ liếc mắt một cái hắn đã nhận ra con trai bị đoạt xa.
Tử Hoàng, Khổng Tước, Chuột Vương, Thanh Ngưu, tứ đại yêu và đám tu sĩ Lôi Lão Hổ đứng bên cạnh Dương Bách Xuyên cũng hoảng hồn.
Vì chính họ cũng nhận ra Dương Nguyên Khánh đã gặp phải chuyện gì.
Con trai của Thánh chú đã bị yêu ma đoạt xá, thật đáng chết...
Sát ý lập tức dâng trào, tràn ra khắp bốn phía.
Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm Dương Nguyên Thanh ở trước mắt mình, hay nói đúng hơn là một tên ma đầu. Lồng ngực liên tục phập phồng lên xuống, nhưng sao hắn lại thấy khó thở vô cùng.
Lần này chim Thần Ma đã cảm nhận được sự dao động trong cảm xúc của Dương Bách Xuyên như mình vẫn chờ mong, nhưng lại phá lệ không mở miệng đay nghiến hắn.
Đương nhiên nó không ngu tới độ chọn lúc này để đá đều hẳn, bởi nếu dám làm vậy thì kiểu gì cũng sẽ bị Dương Bách Xuyên bóp chết, bất kế nguyên do. Thế nên nó bay lên, đậu ngay vai Dương Bách Xuyên, khuyên nhủ: "Thằng nhóc thối, đừng nản chí, vẫn còn chưa phải kết cục tệ nhất mà, xem chừng vẫn chưa đoạt xá hoàn toàn đâu, có lẽ là song hồn cùng tồn tại, hoặc yêu ma vẫn chưa đồng hóa được nguyên thần của con trai ngươi, bằng không lệnh bài bản mạng đã vỡ từ lâu rồi, mau kiểm tra lệnh bài xem sao đi.”
Nghe chim Thần Ma nói vậy, Dương Bách Xuyên như người chết chìm tìm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nằm lấy.
Mới ban nãy, đầu óc hẳn như trống rỗng, cảm giác đất trời sắp sụp đến nơi. Nhưng hiện tại, nhờ những lời này của chim Thần Mạ, lý trí của hẳn đã quay về. Hắn khẽ vung tay, nguyên thần của con trai Dương Nguyên Thanh lập tức xuất hiện.
“Phù.”
Cũng may lệnh bài bản mạng của Dương Nguyên Thanh vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ lời chim Thần Ma nói không hề sai.
Dương Bách Xuyên cất lệnh bài bản mạng đi, tới khi ngẩng đầu lên, ánh mắt hẳn như hoá thành lưỡi dao sắc bén, lại không kém phần dịu dàng và từ ái, bản thân thì đau như đứt từng khúc ruột.
Hắn nhìn con trai, con trai cũng đang nhìn lại hẳn, có điều ánh mắt của nó vô cùng kỳ lạ, như mang theo toan tính sâu xa.
Dương Bách Xuyên biết đối phương là.. yêu ma!
“Mau rời khỏi cơ thể của con ta, vậy ta sẽ bỏ qua cho những chuyện ngươi đã làm" Lúc này, giọng Dương Bách Xuyên có chút khàn, trầm, còn xen lẫn chút van lơn.
'Thậm chí... Hắn còn nghĩ rằng nếu đối phương đồng ý trả lại con trai cho hẳn, thì dù gã có là hung thủ đã giết chết vợ chồng đại ca kết nghĩa của hẳn, hắn cũng có thể làm trái với lương tâm, không báo thù.
Giờ phút này, hẳn chẳng phải người đứng đầu Vân Môn Tiên Cảnh, không phải tu sĩ Phi Thăng cảnh đại viên mãn, càng không phải cao thủ giang hồ tiếng tăm lẫy lừng gì cả...
Hắn... Chỉ là một người cha.
Một người cha có thể làm bất cứ điều gì vì con của mình, hơn nữa cam tâm tình nguyện.
Nhưng sự thật chứng minh, hẳn nghĩ quá đơn giản rồi.
Bấy giờ, con của hắn bỗng phá lên cười, điệu cười ghê rợn, nếu không phải nói là đầy sự căm hận: “Ha ha ha... Ta còn tưởng thẳng nhãi có thể quậy đục nước tiểu yêu giới, đảo Tán Tiên và Tu Chân Giới là một kẻ kiêu hãnh, anh hùng thế nào, không ngờ ngươi cũng có nhược điểm, ha ha ha.
Sao hả? Thấy con trai bị bổn tọa đoạt xá thì khó chịu lắm đúng không? Yên tâm đi, bổn tọa vẫn còn giữ nguyên thần của con trai ngươi nè, chưa có luyện hóa đâu. Bổn tọa phải để ngươi tận mắt chứng kiến cảnh con trai mình hồn phi phách tán chứ, ha ha ha.
Ban đầu bổn tọa còn tính đợi khi nào xuất quan sẽ tới tìm ngươi, không ngờ thẳng nhãi nhà ngươi khá đấy, thế mà chỉ mất hai trăm năm đã mò được tới đây, mà vậy cũng tốt, nếu đã đến rồi thì giải quyết cho xong món nợ giữa hai ta luôn đi.
À, phải ha, nói tới ân oán, hẳn bổn tọa phải giải thích rõ rằng với ngươi trước đã chứ nhỉ. Ân oán giữa hai ta bắt nguồn từ Vô Gian cốc ở Tu Chân Giới đấy, ma hồn mà ngươi thả ra khi phá hủy tế đàn Trấn Ma chính là anh em ruột của bổn tọa, ma thật của Ma Giới.
Nói tới đây, hẳn là ngươi đã hiểu tại sao bổn tọa lại bắt con trai của ngươi đi rồi nhỉ. Đương nhiên vẫn còn những nguyên nhân khác khiến ta chọn bắt đứa này trong vô vàn đứa con của ngươi.
"Thứ nhất là do khi đó, bổn tọa vừa thoát khỏi Yêu Ma cốc trên đảo Tán Tiên không lâu, ma hồn chưa ổn định, không muốn đối đầu với ngươi, chỉ đành lùi một bước bắt con trai ngươi, vừa hay lúc đó thằng nhóc này ra cửa du lịch.
Thứ hai, con trai ngươi thật sự quá tuyệt, sở hữu cả thứ mà ai trong Ma Giới cũng khát vọng có được - Xương Thánh Ma, thế nên bổn tọa không đoạt xá đứa con này của ngươi thì đúng là thiếu sót lớn rồi.
Vốn ta định chờ khi nào dung hợp xong xuôi với cơ thể con trai ngươi thì mới ra ngoài tìm ngươi cơ, không ngờ thẳng ranh nhà ngươi mò tới nhanh như vậy, còn cắt ngang việc tu luyện của bốn tọa, nên giờ bổn tọa đang giận lắm đấy, hậu quả đáng sợ cực luôn nha, ha ha ha..."
Tiếng cười càn rỡ vang vọng khắp ba mươi nghìn dặm dưới lòng đất.
Hai mắt Dương Bách Xuyên long lên sòng sọc, hắn tức giận hét lớn: "Xông lên, bắt hắn lai cho ta.”
"Khụ..." Tứ đại yêu hộc máu.
“Mạnh quá.” Hắc Hồ cảm thán một tiếng.
Dương Bách Xuyên phất tay, đỡ bốn người Hảo Hồ dậy, sau đó trợn mắt nhìn chằm chằm lưỡng khí đen trước cung điện với ánh mắt sắc bén như dao.
Nhưng ngay giây sau, cả người Dương Bách Xuyên bỗng run lên bần bật, thất thanh hô một tiếng: “Thanh Nhi...”
Khí đen trước cung điện dần tụ lại thành một bóng người, vốn tưởng Sói Yêu Ma sẽ xuất hiện, ai ngờ đâu lại chính là con trai của hẳn, Dương Nguyên. Thanh.
Trái tìm Dương Bách Xuyên run rẩy, hẳn không tiếc dùng cả sinh mạng để đánh đổi, ra sức tìm kiếm con trai, nào ngờ đâu lại nhận được kết quả này.
Chỉ liếc mắt một cái hắn đã nhận ra con trai bị đoạt xa.
Tử Hoàng, Khổng Tước, Chuột Vương, Thanh Ngưu, tứ đại yêu và đám tu sĩ Lôi Lão Hổ đứng bên cạnh Dương Bách Xuyên cũng hoảng hồn.
Vì chính họ cũng nhận ra Dương Nguyên Khánh đã gặp phải chuyện gì.
Con trai của Thánh chú đã bị yêu ma đoạt xá, thật đáng chết...
Sát ý lập tức dâng trào, tràn ra khắp bốn phía.
Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm Dương Nguyên Thanh ở trước mắt mình, hay nói đúng hơn là một tên ma đầu. Lồng ngực liên tục phập phồng lên xuống, nhưng sao hắn lại thấy khó thở vô cùng.
Lần này chim Thần Ma đã cảm nhận được sự dao động trong cảm xúc của Dương Bách Xuyên như mình vẫn chờ mong, nhưng lại phá lệ không mở miệng đay nghiến hắn.
Đương nhiên nó không ngu tới độ chọn lúc này để đá đều hẳn, bởi nếu dám làm vậy thì kiểu gì cũng sẽ bị Dương Bách Xuyên bóp chết, bất kế nguyên do. Thế nên nó bay lên, đậu ngay vai Dương Bách Xuyên, khuyên nhủ: "Thằng nhóc thối, đừng nản chí, vẫn còn chưa phải kết cục tệ nhất mà, xem chừng vẫn chưa đoạt xá hoàn toàn đâu, có lẽ là song hồn cùng tồn tại, hoặc yêu ma vẫn chưa đồng hóa được nguyên thần của con trai ngươi, bằng không lệnh bài bản mạng đã vỡ từ lâu rồi, mau kiểm tra lệnh bài xem sao đi.”
Nghe chim Thần Ma nói vậy, Dương Bách Xuyên như người chết chìm tìm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nằm lấy.
Mới ban nãy, đầu óc hẳn như trống rỗng, cảm giác đất trời sắp sụp đến nơi. Nhưng hiện tại, nhờ những lời này của chim Thần Mạ, lý trí của hẳn đã quay về. Hắn khẽ vung tay, nguyên thần của con trai Dương Nguyên Thanh lập tức xuất hiện.
“Phù.”
Cũng may lệnh bài bản mạng của Dương Nguyên Thanh vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ lời chim Thần Ma nói không hề sai.
Dương Bách Xuyên cất lệnh bài bản mạng đi, tới khi ngẩng đầu lên, ánh mắt hẳn như hoá thành lưỡi dao sắc bén, lại không kém phần dịu dàng và từ ái, bản thân thì đau như đứt từng khúc ruột.
Hắn nhìn con trai, con trai cũng đang nhìn lại hẳn, có điều ánh mắt của nó vô cùng kỳ lạ, như mang theo toan tính sâu xa.
Dương Bách Xuyên biết đối phương là.. yêu ma!
“Mau rời khỏi cơ thể của con ta, vậy ta sẽ bỏ qua cho những chuyện ngươi đã làm" Lúc này, giọng Dương Bách Xuyên có chút khàn, trầm, còn xen lẫn chút van lơn.
'Thậm chí... Hắn còn nghĩ rằng nếu đối phương đồng ý trả lại con trai cho hẳn, thì dù gã có là hung thủ đã giết chết vợ chồng đại ca kết nghĩa của hẳn, hắn cũng có thể làm trái với lương tâm, không báo thù.
Giờ phút này, hẳn chẳng phải người đứng đầu Vân Môn Tiên Cảnh, không phải tu sĩ Phi Thăng cảnh đại viên mãn, càng không phải cao thủ giang hồ tiếng tăm lẫy lừng gì cả...
Hắn... Chỉ là một người cha.
Một người cha có thể làm bất cứ điều gì vì con của mình, hơn nữa cam tâm tình nguyện.
Nhưng sự thật chứng minh, hẳn nghĩ quá đơn giản rồi.
Bấy giờ, con của hắn bỗng phá lên cười, điệu cười ghê rợn, nếu không phải nói là đầy sự căm hận: “Ha ha ha... Ta còn tưởng thẳng nhãi có thể quậy đục nước tiểu yêu giới, đảo Tán Tiên và Tu Chân Giới là một kẻ kiêu hãnh, anh hùng thế nào, không ngờ ngươi cũng có nhược điểm, ha ha ha.
Sao hả? Thấy con trai bị bổn tọa đoạt xá thì khó chịu lắm đúng không? Yên tâm đi, bổn tọa vẫn còn giữ nguyên thần của con trai ngươi nè, chưa có luyện hóa đâu. Bổn tọa phải để ngươi tận mắt chứng kiến cảnh con trai mình hồn phi phách tán chứ, ha ha ha.
Ban đầu bổn tọa còn tính đợi khi nào xuất quan sẽ tới tìm ngươi, không ngờ thẳng nhãi nhà ngươi khá đấy, thế mà chỉ mất hai trăm năm đã mò được tới đây, mà vậy cũng tốt, nếu đã đến rồi thì giải quyết cho xong món nợ giữa hai ta luôn đi.
À, phải ha, nói tới ân oán, hẳn bổn tọa phải giải thích rõ rằng với ngươi trước đã chứ nhỉ. Ân oán giữa hai ta bắt nguồn từ Vô Gian cốc ở Tu Chân Giới đấy, ma hồn mà ngươi thả ra khi phá hủy tế đàn Trấn Ma chính là anh em ruột của bổn tọa, ma thật của Ma Giới.
Nói tới đây, hẳn là ngươi đã hiểu tại sao bổn tọa lại bắt con trai của ngươi đi rồi nhỉ. Đương nhiên vẫn còn những nguyên nhân khác khiến ta chọn bắt đứa này trong vô vàn đứa con của ngươi.
"Thứ nhất là do khi đó, bổn tọa vừa thoát khỏi Yêu Ma cốc trên đảo Tán Tiên không lâu, ma hồn chưa ổn định, không muốn đối đầu với ngươi, chỉ đành lùi một bước bắt con trai ngươi, vừa hay lúc đó thằng nhóc này ra cửa du lịch.
Thứ hai, con trai ngươi thật sự quá tuyệt, sở hữu cả thứ mà ai trong Ma Giới cũng khát vọng có được - Xương Thánh Ma, thế nên bổn tọa không đoạt xá đứa con này của ngươi thì đúng là thiếu sót lớn rồi.
Vốn ta định chờ khi nào dung hợp xong xuôi với cơ thể con trai ngươi thì mới ra ngoài tìm ngươi cơ, không ngờ thẳng ranh nhà ngươi mò tới nhanh như vậy, còn cắt ngang việc tu luyện của bốn tọa, nên giờ bổn tọa đang giận lắm đấy, hậu quả đáng sợ cực luôn nha, ha ha ha..."
Tiếng cười càn rỡ vang vọng khắp ba mươi nghìn dặm dưới lòng đất.
Hai mắt Dương Bách Xuyên long lên sòng sọc, hắn tức giận hét lớn: "Xông lên, bắt hắn lai cho ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương