Sự Tái Sinh
Chương 5
Editor: Trầm Lăng Chương 5: Trong khi viện bảo tàng thủ đô ở Yến Thị đang khẩn cấp tìm nhân thủ bắt đầu trù bị công tác nghênh đón đồ cổ quan trọng về, tại tỉnh Quần Nam cách đó ngàn dặm đang có một đôi chị em tức giận đến mấy ngày ngủ không ngon giấc. Giang Hiểu Vân không thể nghĩ ra nổi, kế hoạch hoàn mỹ của mình lại thất bại ngay từ bước đầu tiên. Không quan tâm đến sự tiến triển của đống đồ cổ nữa, để bảo đảm sự an toàn của họ, đầu tiên phải để Giang Kháp Kháp bám vào Lâm Kinh Trập. Song sau sự thất bại của bước thử nghiệm đầu tiên, rất nhiều ngày về sau, họ không kiếm được thời điểm thích hợp để tìm anh nữa. Lâm Kinh Trập khó chơi, tính cách còn đa nghi muốn chết, tang lễ vừa kết thúc, anh bèn đổi khóa cửa nhà, cứ đi ra ngoài là phải dính lấy cái thằng bạn thân tên gì mà Cao Thắng, không cho họ cơ hội đến gần mình. Mấy hôm nay bên trưởng phòng Vương trên tỉnh thành đã gọi mấy cú điện thoại đến rồi, nghe thái độ không còn nhiều kiên nhẫn, rất có ý định không dẫn theo người nhà họ Giang đến chỗ đấu giá mấy mảnh đất tỉnh Quần Nam nữa. Mắt thấy tình huống lửa xém lông mày, đừng nói chị em Giang Hiểu Vân, ngay cả Giang Kháp Kháp trên tỉnh cũng rất sốt ruột, bà ta thay đổi không muốn giao lưu tình cảm kiểu vân đạm phong khinh với con trai nữa, bức thiết đến nỗi thậm chí còn gọi điện thoại đến trường học. Mà đương nhiên, sau khi Lâm Kinh Trập biết được người gọi là ai thì không thèm ra nghe. Những ngày qua Giang Hiểu Vân bị ngọn lửa trong lòng này chọc đến khó ở, chạm vào nổ luôn, gặp ai cũng chửi, sau khi phân tích kế hoạch với em trai xong thì đặt điện thoại xuống, chửi ông chồng Lưu Đức đến vuốt mặt không kịp, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, bà ta chỉ có thể khoanh tay cứng ngắc ngồi cúi đầu hậm hực. Giang Nhuận nghe được nội dung điện thoại: "Mẹ, lại là vì Lâm Kinh Trập ạ?" "Thằng con hoang này!" Giang Hiểu Vân giọng căm hận mắng, "Thừa kế được vài món đồ cổ đã huênh hoang quên mất mình họ gì rồi, ngay cả lời mẹ ruột cũng không thèm nghe, cái thằng khốn kiếp." Giang Nhuận nghe vậy ngồi xuống bên cạnh bà ta, sắc mặt cũng rất là âm trầm. Trong nghi thức kéo cờ ngày thứ hai hôm đó nó bị thầy chủ nhiệm xách đến dưới cờ đỏ, đứng trước mặt học sinh toàn trường đọc bản kiểm điểm cho Lâm Kinh Trập nghe. Sau khi đọc xong đối diện với ánh mắt trào phúng từ bốn phương tám hướng, nó hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, quả thật không muốn sống thêm một phút giây nào nữa. I wished the floor would swallow me up*, sợ cũng chỉ đến thế mà thôi. *Mong sao cái sàn nhà nó nuốt mình cho xong. Lâm Kinh Trập chính là cái đồ sao chổi, đụng phải nó thì chẳng được chuyện gì tốt! Nếu không phải trên đỉnh đầu còn lơ lửng một tội bị xử lý kỷ luật thì Giang Nhuận không tìm cơ hội đánh anh một trận không làm người. Chẳng qua nghe theo ý của mẹ và cậu, hình như nếu lấy được một đống đồ cổ từ tay Lâm Kinh Trập, nhà mình sẽ làm thân được với một đại nhân vật ở tỉnh thành. Nếu việc đó là thật, nó còn hãi ghi tội à? Người ta tùy tiện nói một câu, nó sợ gì không vào được một trường đại học tốt của tỉnh? Giang Nhuận hơi suy nghĩ, cân nhắc một chốc bèn hiến kế cho mẹ mình: "Nếu nó không chịu uống rượu mời, vậy chúng ta sẽ bắt nó phải uống rượu phạt. Mẹ à, việc này mẹ với cậu không tiện đứng ra, để con làm!" ****** Hồ Ngọc tốn mấy ngày để nghiên cứu hết đống tài liệu giảng dạy đó, càng nghiên cứu bà càng cảm thấy hợp lý, vốn chỉ tin tưởng sáu mươi phần trăm lời Lâm Kinh Trập lừa bà, bây giờ đã lên đến chín mươi trần trăm. Bà nằm mơ cũng nghĩ đến việc thi đại học của các em học sinh, có phát hiện mới đương nhiên không ngồi yên được, khẩn cấp chỉnh lý giáo án rồi ôm tài liệu giảng dạy và bộ đề thi mới đến tìm lãnh đạo trường học. Rất không may, lãnh đạo không coi đây là chuyện to tát gì. Hồ Ngọc không thể làm gì khác hơn là liên hệ với giáo viên chủ nhiệm của các lớp khác, kết quả không một giáo viên chủ nhiệm nào ủng hộ bà. Giáo viên chủ nhiệm của lớp II, III và IV coi như người hiền lành, thời điểm bọn họ đọc được những tài liệu giảng dạy đó thì chỉ đưa ra ý kiến của mình—— "Đạo hàm tổng hợp*? Logarit tổng hợp**? Độ khó của bộ đề thi này quá lớn rồi!" *Đạo hàm tổng hợp:函导综合*Logarit tổng hợp: 数列综合 tra ra thế này, không biết đúng không"Đúng thế, cả bài thay đổi đường cong theo sự biến hóa của vật chất lượng này nữa*, ngay cả tôi cũng phải tốn một lát mới tính ra, đây không nằm trong phạm vi học tập của lớp 12 mà!" *nv: 这个什么物质量的变化曲线"Cô ra đề như này cũng hơi quá sức các em rồi, không thể thi vào được đâu! Bây giờ đang là giai đoạn ôn tập, các em học sinh đang ôn theo một bộ đề, chúng ta lại lấy bộ tài liệu giảng dạy này ra chính là dục tốc bất đạt*." *dục tốc bất đạt: nhanh quá thì sẽ không thành công "Không được không được, tuyệt đối không được." Hồ Ngọc cau mày lại: "Đừng phủ định nhanh như vậy, xin hãy xem lại lần nữa đi, nhất định mọi người sẽ nghĩ lại đấy." Mấy tay giáo viên chủ nhiệm đó lại không bị lay động, này cũng khó trách, tuy rằng họ không để lộ ra ngoài nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng hơi xem thường Hồ Ngọc đang làm quá lên. Trong cái nhìn của họ, đề nghị của Hồ Ngọc chẳng khác nào một học sinh tiểu học đang nỗ lực chỉ đạo các sinh viên năm cuối phải viết luận văn tốt nghiệp như thế nào, nào ai coi là chuyện to tát? Lý Ngọc Dung lại còn trào phúng tại chỗ luôn: "Nhìn cái gì mà nhìn? Khó trách thành tích lớp V chẳng đề cao nổi, bảo sao cô giáo Hồ không tập trung cố gắng giảng dạy, hóa ra vì nghiên cứu mấy thứ linh tinh này? Biết bao giáo viên và lãnh đạo nhà trường bỏ ra hơn nửa năm nhọc nhằn khổ sở biên soạn ra bộ đề thi ôn luyện đó, chị cảm thấy chúng không tốt bằng mấy quyển sách linh tinh chị mua ở nhà sách Tân Hoa à, cô giáo Hồ, ý chị là gì hả? Nếu năng lực của chị lợi hại như vậy, tại sao thành tích lớp V luôn đứng thứ nhất từ dưới lên?" Lý Ngọc Dung là giáo viên mới vào trường năm trước, cơ cũng khá to nhưng tư lịch không dày, bởi vậy muốn nhận được phúc lợi đương nhiên là bằng cướp đoạt từ tay những người vốn nên được hưởng chúng. Danh ngạch biên chế, cử lên tỉnh học, bình chọn giáo viên ưu tú nhất... thậm chí trước khi Lý Ngọc Dung đến, Hồ Ngọc đã từng là giáo viên chủ nhiệm lớp I. Mâu thuẫn giữa hai người cả trường đều biết, cho nên mỗi khi có tiết dạy ở lớp V Lý Ngọc Dung bèn biểu hiệu không tận tâm, phải cái miệng lưỡi cô ta bén nhọn, Hồ Ngọc là một người phụ nữ trung niên trung thực sao cãi lại nổi, thường gặp phải tình huống như giờ, bị trào phúng đến mặt đỏ tới mang tai mà chẳng biết phải phản bác thế nào, chỉ có thể tức giận đến nước mắt lưng tròng. Mấy giáo viên trong phòng thấy Lý Ngọc Dung cay nghiệt thì khẽ nhíu mày. Chẳng là cái nghề dạy người này nói mồm thì là nghề cao quý, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của người trong cuộc thì cũng chỉ là một nghề nghiệp phổ thông. Một bên là giáo viên già bị lãnh đạo nhà trường quang minh chính đại bóc lột phúc lợi, một bên là đồng chí dám ra vào phòng làm việc của hiệu trưởng tự nhiên như ở nhà, vì người trước mà đắc tội kẻ sau, rõ là cái được không bù nổi cái mất. Lý Ngọc Dung thấy tấm lưng gầy yếu của Hồ Ngọc bị mình trào phúng đến còng cả xuống, cười lạnh một tiếng, còn định nói gì đó đã bị tiếng vang rầm trầm như phá cửa dọa sợ đến tắc tiếng. Theo bản năng, tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra âm thanh, trước cửa phòng làm việc của giáo viên, Lâm Kinh Trập một thân đồng phục học sinh đút hai tay vào túi mặt không đổi sắc nhìn vào trong phòng. Anh thu lại cái chân đạp cửa của mình, ánh mắt liếc qua Lý Ngọc Dung đang trố mắt ngoác mồm, cứ như ban nãy mình chẳng làm gì cả, nói với Hồ Ngọc: "Cô giáo Hồ, vào tiết rồi cô." Đồng phục học sinh rộng thùng thình choàng lên cơ thể cao gầy thon dài của anh, vốn là kiểu dáng phổ thông lại toát ra khí chất bất đồng, người xem chẳng thể nào dời mắt nổi. Hồ Ngọc khẽ lau đi giọt lệ bên mắt, cảm kích gật gật đầu, vội vã thu dọn giáo án rời đi. Lâm Kinh Trập bèn yên lặng nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc Dung trong một phút chốc rồi mới rời khỏi. Mãi đến tận khi gương mặt trắng nõn thon gầy thanh tú rời khỏi tầm mắt, dường như Lý Ngọc Dung mới tìm lại được nhịp thở của mình, hậu tri hậu giác bùng nổ: "Các thầy cô nhìn nó xem, loại học sinh kiểu gì..." Đáng tiếc chẳng có ai chung mối thù với cô ta cả, trái lại những giáo viên chủ nhiệm khác còn mừng thầm, nào ai muốn nghe cô ả oán trách chứ, mượn cớ lên lớp vội vã chạy trốn. Giờ này Lý Ngọc Dung có tiết tiếng Anh ở lớp V, cứ nghĩ đến phải lên lớp dạy học cho đám Lâm Kinh Trập, lòng cô ta cũng chẳng dễ chịu gì. Tùy tiện thu dọn mấy cuốn giáo án, cầm lấy tờ giấy viết ngoáy mấy câu hỏi, cô ta quyết định tiết này vẫn cho đám học sinh dốt nát đó tự học, chẳng qua trước khi tuyên bố tiết này tự học, cô ta nhất định phải răn dạy Lâm Kinh Trập không coi ai ra gì một trận. Ai ngờ được vừa bước đến cửa lớp V, miệng cô ả còn chưa kịp mở đã bị hơn 50 học sinh trong lớp đẩy ra suýt thì té dập mông. "Lý Ngọc Dung, cút đi! Lý Ngọc Dung, cút đi! Lý Ngọc Dung, cút đi!" Hơn 50 học sinh đấy, một bên lấy sách đập lên bàn một bên ồn ào hô khẩu hiệu, gào to cứ như động đất sóng thần, chấn động đến mức Lý Ngọc Dung không dám cử động. Cô ta nghẹn họng nhìn trân trối đứng tại chỗ, đợi đến khi ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cả người đã giận đến run rẩy. Lâm Kinh Trập ngồi ở bàn cuối cùng, tựa lưng vào cửa sổ, một tay đỡ quai hàm, một tay quay bút, lười biếng nhìn các bạn cùng lớp và Đặng Mạch cùng bàn đang vô cùng phấn khởi dẫn thầy chủ nhiệm đến, lại còn kinh động cả hiệu trưởng. Học sinh biểu tình tập thể, đây là một sự kiện chưa từng xảy ra kể từ khi trường Nhất Trung được xây dựng đến nay, đối với một giáo viên mà nói, không còn gì nhục nhã hơn nữa. Cho dù sự nhục nhã này đến từ các em học sinh mình chưa bao giờ nghiêm túc giảng dạy, Lý Ngọc Dung cũng cảm thấy khó có thể tiếp thu, cô ta tựa vào lan can hành lang khóc đến thở không ra hơi, còn hiệu trưởng Nhất Trung bị hói tóc trên đỉnh đầu rụng sạch vác cái bụng bia đang đứng bên, vẻ mặt đau lòng an ủi cô ả. Thầy chủ nhiệm bị dẫn đi câu thông không mang về tin tức tốt, đồng thời còn báo cáo tình huống Lý Ngọc Dung cho lớp V tự học cả một học kỳ này cho hiệu trưởng. Thầy ít nhiều gì cũng hiểu được sự phẫn nộ của học sinh lớp V xuất phát từ đâu, giáo viên như Lý Ngọc Dung có cũng như không. Phó hiệu trưởng vừa nghe thấy tình huống, trong nháy mắt sắc mặt trở nên rất là khó coi, thầy vốn cho rằng các em học sinh chỉ hư hỏng không muốn học thôi, nào có nghĩ rằng trong đó lại ẩn chứa nhiều chuyện lúng túng thế này. Thầy nghiêm túc mở miệng phê bình: "Cô giáo Lý, cô thế này là không có trách nhiệm..." Lý Ngọc Dung nghe thấy mình bị vạch trần, khóc càng ngày càng lợi hại, hiệu trưởng không đành lòng bèn bảo vệ cô ta: "Hiện giờ không phải lúc để truy cứu trách nhiệm, không bằng nghĩ cách giải quyết êm xuôi việc này, phê bình thì để sau hẵng nói!" Nhưng pháp không trách chúng*, bàn đến việc học, nhà trường tuyệt đối không thể đồng thời xử lý kỷ luật hơn 50 em học sinh được. Bởi vậy biện pháp giải quyết tốt nhất chính là Lý Ngọc Dung nhắm mắt cho qua chuyện này, tiếp tục dạy học. *Pháp không trách chúng: cả một tập thể phạm tội nhẹ thì không cần xử lý. Vd: người dân biểu tình chống công an thi hành công vụ, nhà nước không bắt tội cả đám biểu tình mà chỉ bắt kẻ đầu têu. Lý Ngọc Dung sao chịu đồng ý, cô ả từ chối đến khàn cả giọng: "Tôi không dạy!! Tôi không dạy!! Có chết tôi cũng không dạy đám học sinh dốt nát này!!!!" Hiệu trưởng trầm mặc một chút, thở dài, thương lượng với phó hiệu trưởng: "Nếu các trò ấy đã không muốn học tiết tiếng Anh thì cứ mặc các trò ấy vậy." "Hiệu trưởng, vậy sao được! Đã sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học rồi..." Phó hiệu trưởng một mặt không đồng ý. Hiệu trưởng một bên vỗ vai an ủi Lý Ngọc Dung, một bên không kiên nhẫn ngắt lời thầy: "Trâu không uống nước, chẳng lẽ chúng ta còn phải ấn đầu trâu xuống? Với lại đám học sinh lớp V đó vô tổ chức vô kỉ luật, thành tích thì chả ra sao, thầy còn muốn chúng thi đại học..." Ông ta quyết định không cho phép phản đối, phó hiệu trưởng cũng chẳng nói được gì nữa, chỉ có thể mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn theo ông ta đỡ Lý Ngọc Dung khóc oằn cả ra rời đi, sau đó cũng chẳng biết nên nói gì đối diện với tầm mắt của thầy chủ nhiệm. Hai thầy đều hiểu, lớp V đã bị từ bỏ rồi. Nỗi phiền não của người lớn không ảnh hưởng đến đám xì trây trong lớp học, nhận ra rằng mình đã thành công đuổi Lý Ngọc Dung đi học sinh lớp V hoan hô toàn thắng. Đặng Mạch cầm cái bút chì vui vẻ phấn chấn chạy vòng quanh lớp học một vòng, sau đó thán phục nằm nhoài lên bàn Lâm Kinh Trập: "Bro, mày giỏi vl." Thời gian một năm qua, trên căn bản Lý Ngọc Dung không dạy bọn họ một unit mới nào, mỗi khi chuông vào lớp vang lên, cô ta lập tức nhị ngũ bát vạn* vào lớp lên bục giảng ngồi xuống tuyên bố tự học, sau đó trong gần 45 phút đồng hồ sau, cô ta chẳng dạy gì cả, chỉ toàn quái gở châm chọc khiêu khích. *Nhị ngũ bát vạn: là các quân cờ trong Mạt chược, kéo được nhị ngũ bát vạn tức là được bài ngon, nên cụm từ này được dùng để ví với vẻ kiêu ngạo tự đắc của một người như kéo được nhị ngũ bát vạn. Mấu chốt mấu chốt là cô ta còn thường xuyên bắt nạt giáo viên chủ nhiệm lớp V Hồ Ngọc! Thành tích học sinh lớp V kém là không sai, nhưng tụi nó cũng không bị mù, Hồ Ngọc đối xử tốt với tụi nó bao nhiêu tụi nó đều biết hết, bởi vậy dù cho không thích học hành, học sinh lớp V đều tận lực nghe giảng không ngủ gật. Một đống thù mới hận cũ, học sinh lớp V đã muốn đuổi Lý Ngọc Dung đi từ lâu rồi, chỉ là vẫn luôn sợ bị trường học xử lý kỷ luật hoặc mời phụ huynh đến nên mới nén cơn tức xuống. Nhưng bây giờ, các cậu lại có thể dựa vào sức mạnh của bản thân, đấu đến hiệu trưởng cũng không dám hé răng, lại còn được toại nguyện nữa chứ! Hai ngón tay thon dài trắng nõn của Lâm Kinh Trập nắm lấy cằm Đặng Mạch, đẩy khuôn mặt đen thui đang lập lòe thần sắc sùng kính gần quá mức ra chỗ khác. Một khi tin tức học sinh trung học biểu tình đình học bị vỡ lở, dù cho đám gây sự chỉ là học sinh lớp có thành tích kém nhất, nhưng rơi vào tai của phòng giáo dục, hiệu trưởng cũng không gánh nổi. Trong mắt những kẻ đã sớm bước chân ra ngoài xã hội như anh, trường học đã bị lột đi chiếc áo khoác thần thánh không được phép khinh nhờn rồi. Anh thôi nâng cằm, thu tay về, lấy ra một quyển giáo trình giảng dạy môn Anh đã được bản thân chỉnh sửa tốt, lười biếng dựa lưng vào mép bàn đằng sau một chốc, sau đó đặt giáo trình giảng dạy lên trên bàn. "Đừng vui vẻ quá sớm." Lâm Kinh Trập ung dung thong thả mở sách, lật ngược quyển sách lại, mở trang mục lục ra trước mặt Đặng Mạch, một ngón tay nhẹ nhàng chỉ, "Từ hôm nay trở đi, tao sẽ dạy tiếng Anh cho bọn mày. Dám không nghe lời, tao sẽ gọi mày đứng lên trả bài." Ánh nắng ban mai chiếu qua ô cửa sổ hắt lên khuôn mặt trắng nõn của anh, Đặng Mạch đang gật gà gật gù, ngửa đầu lên nhìn thấy chiếc cằm khẽ nâng và hai mắt nheo lại của anh, không ngờ lại sinh ra một sự trung thành do bị thuần phục từ tận đáy lòng. Cậu đần ra một lát mới bừng tỉnh hoàn hồn, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, tiến đến bên tai Lâm Kinh Trập nhỏ giọng báo cáo: "Anh nè, kể cho anh chuyện này, cái thằng Giang Nhuận ý dạo này líu lo làm quen được với mấy đại ca, có người thầm báo tin cho em, nói là có lần nó khoác lác với nữ sinh rằng muốn dẫn đại ca bên ngoài đến chặn đường anh." Lâm Kinh Trập hơi dịch người sang bên cạnh, né tránh khuôn mặt đang dí sát vào của Đặng Mạch, khẽ nhíu mày, anh cái gì mà anh, Đặng Mạch còn lớn hơn mình nửa tuổi đấy. Về phần kẻ mà Giang Nhuận gọi là "đại ca" ấy... Mấy đại ca của thành phố Ly Vân chỉ là đám đầu đường xó chợ, làm bảo kê kiếm vài đồng bạc lẻ thôi, nếu gặp phải xã hội đen thật chắc sợ tè cả ra quần. Trong lòng Lâm Kinh Trập biết Giang Nhuận đột nhiên lớn mật như vậy chắc chắn là bút tích của người nhà họ Giang, mục đích là gì thì ai cũng hiểu, còn nên ứng phó thế nào anh đã sớm có tính toán rồi, so với chúng, người anh cần để bụng hơn chính là thằng bạn thân từ khi mình trọng sinh đến giờ vẫn chưa lộ diện —— Chu Hải Đường. Đã gần một tuần rồi Chu Hải Đường không đến trường học, bên Cao Thắng cũng không có tin gì về cậu ta cả. Còn đang cân nhắc việc này, bên ngoài lớp học đã truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, Cao Thắng quen thói đi học muộn lưng đeo cặp sách chạy vù vào như bị Tào Tháo đuổi. Cậu còn chưa biết trong lớp mình đã xảy ra chuyện gì, thấy không có thầy cô đứng lớp thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngựa không dừng vó nhào tới bên bàn Lâm Kinh Trập. "Kinh Trập!" Câu mang về một tin tức nặng ký, "Tối hôm qua tao thấy thằng Chu Hải Đường trên phố Bạch Mã khu chợ đêm đấy, nó quen với một ông anh trông lợi hại phết, ngầu vãi lìn, đêm nay còn muốn mời bọn mình đi nhắm nữa! Bọn mình có nên đi không? Cơ hội hiếm có á!" Trên gương mặt đơn thuần của Cao Thắng tràn đầy sự ngưỡng mộ tự hào với "đại ca xã hội đen", Lâm Kinh Trập lại biết đây phỏng chừng chỉ là thủ đoạn mời chào mã tử* của mấy thằng du côn đường phố thôi. *Mã tử là đạn không có đầu đạn, chỉ nổ mà không giết. Ám chỉ mấy thằng em đi theo phô trương thanh thế. Anh cầm cuốn giáo trình giảng dạy môn Anh đứng lên, sẵn sàng đứng trên bục giảng bài rồi, cảm xúc trong mắt tối tăm không rõ: "Tao đi." Hết chương 5
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương