Sự Thử Thách Của Tình Yêu
Chương 13 : Thử Thách Bắt Đầu
Phần A: buổi đi chơi vui vẻ Linh bước đi trên đường, tay thì cầm cây kem vừa đi vừa nhấm nháp, cô vừa đi vừa nhảy vui vẻ như 1 con sơn ca. đang đi, linh đụng phải 1 tên và cả 2 cùng té lăn quay. Tên kia thì tội ngiệp hơn, dính nguyên cây kem trên mặt, linh đứng dậy và bắt đầu quát: - nè! Mắt anh là đồ để trang trí hả?? ơ sao lại là anh? Linh ngạc nhiên - không là tôi thì là ai? Người đó không ai khác chính là duy. Trời ơi! Cây kem của cô! Duy la thất thanh - cái gì? Kem của tôi! Sao cơ? Ơ hahahaha... linh bò lăn bò càng ra cười khi nhìn thấy mặt duy lúc này - côcô! Duy nổi sùng, anh quát lên. Tại ai mà tôi bị vậy hả! đụng ai chứ cô thì khỏi nói cũng bik tôi xui thế nào. Duy nhăn nhó - haha tôixinlỗi! linh cố gắng mới nói được hết câu, nói xong cô lại típ tục bò ra mà cười. - côcô... xin lỗi mà không có thành ý gì hết! duy gắt lên - thôi! Cho tôi xin lỗi mà! Linh mãi mới ngưng được cười nhưng xem xét khuôn mặt của linh thì cô đang cố nín cười. - hừ! dễ dàng vậy sao? Duy nhìn linh rồi mỉm cười đầy ẩn ý! - chứ anh muốn tôi làm gì nữa? linh ngây ngô nhìn duy hỏi - keke! Đi rồi biết! nhưng bây giờ cô phải đứng đây đợi tôi! Tôi đi rửa mặt cái đã! Duy nói, liếc linh 1 cái sắc lẻm rồi bước đi, linh đứng đó đợi. 1 lát sau, duy cưỡi trên con BMW màu đỏ chói, duy gọi linh: - nè! Cô không định lên xe hả? - có chứ! Linh nói rồi mở cửa xe lao lên. Duy phóng đi với 1 tốc độ kinh hồn nhưng đối với linh thì chẳng ăn nhằm gì cả, duy thì cứ nghĩ linh sẽ sợ nhưng kết quả hết sức bất ngờ, linh thản nhiên như không có chuyện gì to tát cả. duy cụt hứng, anh dừng xe lại và quay qua linh: - tôi muốn cô chở tôi! - Huh! tại sao tôi lại phải chở! Linh hỏi ngược lại với vẻ mặt ngây ngô - nhiều chuyện quá, tôi bảo cô chở thì cô cứ chở đi! Duy nói, anh mở cửa xe và đi vòng qua phía linh ngồi. linh nhanh nhẹn bước xuống và nói với quân: - tôi chở cũng được thôi! Nhưng tôi không biết đi đâu cả! - cô cứ chở đi! đến nơi tôi sẽ nói cho cô biết mà dừng lại! duy nói và chui vào xe - ukie! Nhưng tôi nói trước, tôi lái mà anh thấy sợ thì cứ nói nhé! Không cần phải tỏ ra anh hùng đâu! Linh nói và bước vào xe - hứ! cô tưởng tôi là ai hả? duy nghênh mặt - cứ chờ đó rồi xem! Linh nói và bắt đầu khởi động. chiếc xe lao đi như tên bắn, duy thì hết hồn hết vía, anh bám chặt vào thành ghế, miệng không ngừng hét: - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! - Kaka! sợ rồi sao? Linh mỉm cười đắc ý nhìn duy - Ai...nói. ???? duy lắp bắp, mặt không còn giọt máu - Kaka! Sợ rồi thì cứ nói làm gì mà phải giấu! linh nói - Ai.nói? duy cãi! A! đứng lại! cô đi qua mất rồi kìa! Duy nói và chỉ tay về nơi định đến. Linh vòng xe lại và chạy đến nơi cần đến, xe dừng lại ở dưới 1 ngọn đồi, linh xuống xe với một tâm trạng háo hức! cô muốn xem thử chỗ duy chỉ là nơi nào mà thần bí thế! Cô xăm xăm đi lên đồi nhưng bị duy kéo giật lại: - nè! Cô đi đâu thế? Duy hỏi trong khi tay vẫn giữ tay linh - tôi muốn lên trên đó! Linh nói và chỉ tay lên đồi - lên đó dễ dàng vậy sao? Duy nói - thế phải làm như thế nào mới lên được? linh quay qua hỏi duy - hôn tôi 1 cái! Duy nói thản nhiên như không - ANH LẠI LÊN CƠN AK? Không cho lên thì thôi! Đây không thèm! Xí! Linh nòi và quay ngắt lại định bỏ đi thì bị duy kéo giật lại - Nè! Giận rồi ak? Duy hỏi - Không thèm! Linh quay mặt đi giận dỗi - Nói giỡn thôi! Tôi phải bịt mắt cô lại rồi mới đưa lên kia được! duy nói và chỉ tay lên đồi - Nói giỡn thôi! Tôi phải bịt mắt cô lại rồi mới đưa lên kia được! duy nói và chỉ tay lên đồi - Uh. Sau 1 hồi suy nghĩ, linh đồng ý, duy bịt mắt cô lại và dẫn cô đi từng bước, từng bước thật chậm lên đồi, sau khi đã yên vị trên 1 chỗ có thể coi là nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh trên đồi. duy nhẹ nhàng mở dải khăn bịt mắt của linh xuống, một ngọn đồi ngập tràn chong chóng, đủ loại, đủ màu sắc, kích cỡ khác nhau Linh thốt lên khe khẽ: - đẹp quá! - Thế nào? Tôi nói không sai về nơi này chứ! Duy ngồi xuống và hỏi - Đẹp thật! làm sao mà anh có thể tìm ra 1 nơi đẹp như vậy? linh ngồi xuống bên duy và hỏi - Keke! Chuyện đó cô không cần biết! duy nói - Không ngờ 1 tên ngốc như anh lại tìm ra được 1 nơi như vậy! đẹp quá! Linh kêu lên - Đây là nơi tôi hay đến khi có chuyện vui hoặc buồn, tôi thường tâm sự cùng với chong chóng và tung 1 cánh chong chóng lên trời để nó mang theo ước nguyện hoặc nỗi buồn của mình! Duy nói - Anh tâm lí thật! ủa mà anh nói với tôi làm gì vậy? linh quay sang nhìn duy và thấy duy đang nhìn mình bằng ánh mắt rất trìu mến! hai đôi mắt gặp nhau, cùng nhìn nhau trong vòng 5s rồi cùng đỏ mặt quay đi chỗ khác. Linh thì lẩm bẩm: - Hic! Tại sao khi nhìn thấy ánh mắt của hắn mình lại cảm thấy rất ấm áp, tim thì tự nhiên đập loạn xạ, mặt mũi thì đỏ bừng chẳng lẽ chẳng lẽ mình thích hắn hả trời?? - Ê! Cô làm sao vậy? tự dưng ngồi lẩm bẩm 1 mình như người điên vậy? duy khều khều linh - Cái gì? Anh nói ai điên hả! anh muốn chết ak? Linh quay sang nhìn duy bằng 1 ánh mắt đáng sợ khác hẳn với ánh mắt hồi nãy - Hehe! Cô điên chứ ai? ở đây chỉ có tôi và cô, tôi không nói cô thì hoá ra tôi nói tôi ak? Có thế mà cũng không biết! ngốc quá! Duy cười nhìn linh - Uhm! Ngốc thật. AAAAAAAAAAAAAAAAA tên kia, sao anh dám nói tôi ngốc hả? tôi giết anh! Nói rồi linh bật dậy chạy lại chỗ duy, duy ù té chạy. duy chạy, linh đuổi theo. Hic! Vì sức con gái có hạn nên linh bị trặc chân, cô ngối xuống ôm chân nhăn nhó, duy thấy thế nên chạy lại chỗ linh và cuống quýt xin lỗi: - xin lỗi! tôi không cố ý trêu cô đâu! - Hichic! Đau quá. Huhuhu! Linh và nước mắt bắt đầu rơi - Tôi. Tôi xin lỗi mà! Cô đưa đây tôi xem cô bị thương như thế nào duy và cầm lấy chân linh xem xét... Ngay lập tức linh chụp lấy áo duy và hét lên: - kakaka! Tôi bắt được anh rồi kaka nah tưởng tôi là đưa dễ khóc đến thế sao? Linh cười duy thì bị chụp lấy áo từ phía sau, theo vật lí mà nói thì con người ta có quán tinh nên duy bị té và tình trạng hiện giờ của hai người là 4 mắt nhìn nhau “ đắm đuối”, linh bắt đầu đỏ mặt, duy thì bị sức quyến rũ của linh cuốn hút nên anh không cưỡng lại được và anh đang dần cúi mặt xuống sát mặt linh. Khoảng cách của hai người bây giờ chỉ còn là 2 cm, linh thì nhắm mắt lại, duy thì càng ngày càng cúi xuống và bất ngờ... tiếng chuông điện thoại của linh reo vang, linh hoảng hồn đẩy duy ra và nghe điện thoại. duy ngồi 1 chỗ và đang đỏ mặt nghĩ lại cảnh lúc nãy, chỉ cần 1 chút nữa thôi thì sẽ có một nụ hôn tuyệt vời xảy ra, duy tức giận: - hừ! chỉ tại cái điện thoại chết tiệt! sớm không reo, muộn không reo, lại reo ngay vào lúc hấp dẫn nhất! thật đáng ghét - nè! Anh lẩm bẩm gì vậy? linh đã nghe xong điện thoại và quay lại hỏi duy - khôngkhông có gì! Duy xua tay chối biến - vậy thì anh đưa tôi về đi! Chị tôi gọi rồi! linh nói, cô đi xuống đồi và đến bên chỗ chiếc xe, duy cũng vậy, anh leo lên xe và chở linh về. trên đường về, hai người không nói với nhau 1 câu nào. Cả hai đều đang suy nghĩ lung tung nhưng chủ yếu đều là về chuyện lúc nãy. Bất giác, tiếng duy vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của linh: - đến nhà cô rồi đó! Sao chưa chịu xuống xe? - Ak! Tôi xuống ngay đây! Linh nói và luống cuống mở cửa xe, bước xuống. cô bước và nhà ngay lập tức và quên mất 1 câu cảm ơn dành cho người đã đưa mình về. Sau khi vào nhà, linh lên phòng và nằm ngay lên giường suy nghĩ về chuyện lúc nãy, bỗng tiếng nhi vang lên ngoài cánh cửa: - linh ơi! Ra ăn cơm đi em! Nãy giờ toàn nghĩ đến chuyện lúc nãy nên bây giờ đã tối mà linh vẫn không hay, linh lên tiếng: - chị với chị thương cứ ăn đi! Em không đói. - Uhm! Nếu đói thì xuống ăn nhé! Nhi nói, tiếng bước chân vang lên, nhạt dần, nhạt dần. linh biết nhi đã đi xuống lầu nên nằm suy nghĩ tiếp, bỗng điện thoại cô reo vang báo có tin nhắn đến. - Heo! Ngày mai cô có rãnh không? Là tin nhắn từ duy - Sao chổi đáng ghét! Có việc gì? Linh replly - Tôi có chuyện muốn nói với cô! Ngày mai, 5h ở ngọn đồi chong chóng nhé! - Uhm! Tôi sẽ đến! sao chổi thúi! - Uhm! Tôi sẽ đến! sao chổi thúi! - Cô nhất định phải đến đó! Ngủ ngon heo mập - Sao chổi hem thơm cũng ngủ ngon và mơ thấy ác mộng kakaka :MatCuoi (5): Linh thắc mắc: “ tên đó muốn nói chuyện gì với mình vậy nhỉ! Đồ sao chổi đáng chết, dám gọi mình là heo mập...” linh mang theo những suy nghĩ của mình vào giấc mơ. Còn về phần duy, anh đã phải cố gắng lắm mới nhắn tin hẹn linh ở ngọn đồi chong chóng vì anh muốn... tỏ tình Phần B: nước mắt Sáng hôm sau, phương đi từ cổng trường vào, cô đi ngang qua căn nhà hoang phía sau trường học thì bỗng nghe thấy tiếng nói. Tò mò không biết ai đang nói chuyện nên cô đứng lại và nhìn vào bên trong. Ba người con trai là hotboy của trường đang ngồi nói chuyện với nhau. Duy lên tiếng trước: - mình có chuyện muốn nói với mấy cậu... duy ngập ngừng - chuyện gì vậy? nam nhổm người dậy bon chen - chuyện này rất quan trọng đối với cậu phải không? Khánh hỏi và mỉm cười ranh mãnh - ừthì. Mìnhmuốn.... duy đỏ mặt lắp bắp, anh đưa tay lên gãi đầu nhìn rất kute - có gì thì nói luôn đi! bạn bè với nhau có gì đâu mà ngại! nam vỗ vai duy - mìnhmình muốn tỏ tình với linh... dường như gom hết đượ dũng khí, duy nói 1 lèo, nói xòng thì cúi mặt xuống, hai vành tai anh đỏ bừng. phương ở ngoài đã nghe hết, cô nắm tay lại thành nắm đấm, môi mím chặt chứng tỏ cô đang rất tức giận! cô muốn bỏ đi ngay lập tức nhưng hình như còn muốn biết thêm điều gì đấy nên ở lại nghe tiếp. duy vừa nói xong thì khánh mỉm cười, bởi vì anh đã biết trước rằng duy thích linh. Nam thì há hôc miệng ngạc nhiên, anh lắp bắp: - cậucậu nói thật ak? Khánh làm ơn véo mình 1 cái để.... chưa đợi nam nói hết câu, khánh nhéo ngay mặt nam 1 cái rất đau, khiến nam la oai oái vì đau. - vậy là mình không nằm mơ! trời ơi! Có nằm mơ mình cũng không ngờ có ngày duy lại biết yêu 1 ai đó! Mà lại yêu 1 mụ chằn tinh nữa nam thao thao bất tuyệt, anh nhìn xuống thì bắt gắp ánh mắt rực lửa của duy nên im bặt - cậu ngậm mồm lại ình! Duy rít lên - thì mình ngậm rồi đó! tại cậu bắt mình nói chứ bộ! nam gân cỗ cãi - hừ! để đó tí mình xử cậu! các cậu làm ơn ình lời khuyên đi! Duy năn nỉ - thì cũng như mấy lần cậu tỏ tình với mấy em khác đó! Khánh phán ngang 1 câu - trời! nói vậy mà cũng nói! những lần đó toàn mình chơi không, với lại họ nói trước rồi chỉ đợi mình đồng ý hay không thôi! Duy nói - uhm thì cầm 1 bó hoa thật đẹp, chọn 1 khung cảnh thix hợp và thật lãng mạn, quỳ xuống và nói: anh yêu em! Nam mơ màng, anh diễn tả theo lời nói bằng hành động của mình! bốp, 1 chiếc dép bay thẳng vào mặt nam, chủ nhân của nó chính là duy - sến quá ông ơi! Duy bĩu môi chê bai - thế cậu muốn nói với cô ấy ở đâu? Khánh hỏi - uhm! ở 1 nơi mà chỉ có hai đứa mình biết! nơi đó không thể nói được! - vậy khi nào cậu định nói? Nam hỏi, vừa hỏi vừa xoa xoa mặt mình - chiều nay nhưng mình vẫn chưa biết làm thế nào cả! duy gãi đầu phương thì đã nghe đủ, những điều muốn biết đã được cô nhớ, cô bỏ đi nhưng trông khuôn mặt vẫn còn hầm hầm tức giận. cô ra bãi đậu xe và lái xe thẳng đến nhà ly. Còn về phần 3 chàng trai của chúng ta, họ luyên thuyên 1 hồi rồi bỏ đi, trước khi đi, khánh đã tặng duy 1 câu: - đừng nghe theo lời bất kì ai! Hãy nghe theo trái tim của cậu! khánh vỗ vai duy rồi bỏ đi. Duy đứng đó ngẫm nghĩ 1 lúc rồi cũng bước đi. Phương lái xe đến nhà ly, cô kể tất cả mọi chuyện cho ly nghe và hỏi: - theo cô, tôi nên làm gì đây? Tôi không thể để anh ấy thuộc về con bé đó - tôi cũng chẳng biết nữa! nhưng không thể nhờ người đánh nó được! con đó võ vẽ đầy mình đấy! ly nói - cô sợ nó ak? Phương cười mỉa mai - sợ! có thể có nhưng cũng có thể không! Ly nói mắt vẫn mơ màng xa xa - tôi chẳng cần quan tâm, thế cô có giúp tôi không? Phương nhìn ly hỏi - tôi chẳng cần quan tâm, thế cô có giúp tôi không? Phương nhìn ly hỏi - đương nhiên! Nhưng cô muốn làm thế nào? Ly quay qua hỏi phương - tôi đang suy nghĩ! Um... Phương nằm xuống giường ly, ra chiều nghĩ ngợi lắm - tôi nghĩ ra kế này nhưng không biết có được không! Ly nói, tức thì phương bật dậy và hỏi: - kế gì? Nói mau đi! Phương nhìn ly - chúng ta làm thế này......... - tuyệt! tôi nghx xong lần này là anh ấy sẽ thuộc về tôi! Cám ơn cô rất nhiều, tôi đi đây! Phương nói và đi ra khỏi phòng ly. chỉ còn mình ly ở đó, cô nằm suy nghĩ và tự hỏi: “ mình làm thế là đúng hay sai?” giờ ra chơi, linh đang đi xuống canteen thì bị duy kéo ra sân sau, linh la lên oai oái: - sao chổi! thả tui ra! - Tui không thả! Bà im lặng đi 1 tý được không? Duy nói và vẫn kéo linh đi, đến 1 nơi vắng vẻ, duy mới buông tay linh ra, linh hằn học: - Ông kéo tui ra đây làm gì? Đói mún chết! - 5h chiều bà phải đến đấy! bà mà không đến thì tui không nhìn mặt bà lun! Duy chơi 1 lèo - Rồi rồi! ông nói nhiều quá! Chắc chắn tui sẽ đến! được chưa? Linh nói với vẻ chán nản - Nhớ đấy! duy nói và bước đi! Linh thì bay thẳng vào canteen nhưng vừa cầm được ổ bánh mì, đang định đưa lên miệng gặm thì chuông reo vào lớp. linh tức mình, vừa đi vừa rủa duy. Quân ngồi học thì ngạc nhiên bởi vì thấy linh cứ lẩm bẩm suốt không thôi! Quân lên tiếng: - bà làm gì mà lẩm bẩm suốt thế? Không chán ak? - Không liên quan gì tới ônG! Linh nói và khuyến mãi cho quân 1 cái liếc xéo. Quân thấy tình hình không được ổn định nên biết thân biết phận ngồi im lặng nghe cô giảng bài ( chăm quá). Chiều hôm đó, linh đi đến chỗ hẹn với bộ trang phục rất ư là cá tính: quần lửng trắng, áo phông trắng, áo khoác lửng màu vàng nhạt, 1 chiếc dây chuyền to bản... Cô lái xe đến ngọn đồi chong chóng, đợi 1 lúc thì điện thoại của cô reo, là 1 số lạ gọi đến: - alo! Ai đấy? linh hỏi - cô có phải là bạn của anh dương ấn quân không? - Phải! có chuyện gì không? - Anh quân bị tai nạn hiện đang được đưa vào bệnh viện rồi! người đó nói - Bệnh viện nào? Linh hỏi dồn, cô đang rất lo lắng cho quân - Bệnh viên...... người đó nói - Được rồi, tôi đến ngay! - Cô đừng nói cho gia đình của quân nhé, anh ấy chỉ bị thương nhẹ thôi! Anh ấy nói không muốn gia đình lo lắng. - Uhm! Tôi tới ngay! Linh nói và cúp máy, cô leo lên xe và chuẩn bị đi thì thấy xe duy đang đi tới, vừa thấy linh, duy đã hỏi - Nè! Cô đi đâu đấy? - Tôi tới chỗ quân quân. Linh đang định nói thì nhớ lại lời của người vừa nãy, nên cô không nói gì và lái xe đi thẳng. duy gọi theo: - Quân làm sao? Tôi còn có chuyện muốn nói với cô, cô ở lại đi! Duy nhìn linh với ánh mắt nài nỉ. - Không được! tôi phải đi gặp quân gấp, chuyện đó để lần khác nói đi! Linh nói và chuẩn bị đi thì duy gọi lại: - Cô mà đi thì chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa đâu! Duy nói, anh hi vọng cô sẽ ở lại nhưng thay vào đó là 1 sự phũ phàng: - Xin lỗi! nhưng bây giờ tôi phải đi gấp, tôi . Tôi xin lỗi! nói rồi linh phóng xe chẳng thẳng. Duy ở đó, anh lên đồi và ngắm nhìn chong chóng quay, anh cười buồn rồi tự nói với chính mình: - vậy là trong lòng cô ấy, quân quan trọng hơn mình! Mình là 1 thằng ngốc khi tin rằng cô ấy cũng có tình cảm với mình! Anh nói và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, trái tim anh như bị xé tan ra thành hàng ngàn mảnh, anh đau, đau lắm! những giọt nước mắt cứ rơi, rơi 1 cách vô thức, những cánh chong chóng bay lên, cố gắng mang theo nỗi buồn của duy nhưng không biết nó có thể làm cho anh bớt đau được không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương